Nghịch Ngợm Cổ Phi - Chương 552: Thực xin lỗi, cho ngươi chịu khổ. . . . . .
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
41


Nghịch Ngợm Cổ Phi


Chương 552: Thực xin lỗi, cho ngươi chịu khổ. . . . . .


Hắn trầm ngâm một chút, lại nói: “Nhưng nàng ta thực sự rất đáng chết, ta không thể buông tha nàng ta, nếu không phải do nàng ta, nàng…… Nàng cũng sẽ không mất trí nhớ, để cho ta phải mất nàng hơn hai năm. Phù Nguyệt, ta cho tới bây giờ còn không dám nghĩ đến hai năm kia ta đã sống như thế nào……”

Hơi thở ấm áp của hắn phả nhẹ ở bên tai của nàng, làm nàng thân mình cho cũng tê dại hẳn lên.

Trên mặt nàng nóng bỏng, thân mình bất động thanh sắc co rụt lại, ha ha cười khan một tiếng: “Thì ra vẫn là vì ta…… Nhưng sao ta lại không nhớ gì được. Huynh nói ta là bởi vì nàng ta nên mới mất trí nhớ? Chẳng lẽ nàng ta yêu huynh lại không chiếm được huynh, liền đem biện pháp nghĩ đến trên người của ta, vốn muốn hại chết ta, lại không nghĩ rằng ta chỉ là đụng phải đầu, mất ký ức…… Phải không?”

Long Phù Nguyệt đang nhớ lại cung đấu ở trong tiểu thuyết thường là như thế, nên bạo gan phỏng đoán.

Đôi mắt Phượng Thiên Vũ tối sầm lại, đem nàng ôm càng chặc hơn, thở dài: “Nàng đoán trúng một chút……”

Long Phù Nguyệt hơi có chút đắc ý.

Ha ha, tiểu thuyết nàng cũng không phải là đọc không nha.

Trở lại nhìn hắn: “Nói như vậy ta đoán đúng sao? Hừ, ta đã sớm biết chiến tranh trong cung so với chiến tranh thật còn muốn tàn nhẫn hơn, không nghĩ tới ta cũng đã làm vật hi sinh một lần……”

Phượng Thiên Vũ hơi hơi nhắm hai mắt lại, như là cam đoan cái gì: “Yên tâm, về sau sẽ không bao giờ xảy ra nữa biết không. Ta sẽ không cho bất luận kẻ nào có cơ hội thương tổn nàng.”

Trong lòng Long Phù Nguyệt tràn đầy cảm động ấm áp. Nam tử trước mắt này, thật sự là yêu thảm nàng…… May mắn, may mắn, nàng yêu cũng là hắn. Mặc dù hai năm thời gian đã trôi qua, cũng không có chân chính yêu qua người khác, chẳng lẽ trong tiềm thức nàng vẫn đang chờ đợi hắn?

Nàng kìm lòng không đậu ngẩng đầu, ở trên môi hắn nhẹ nhàng chạm vào, thì thào: “Thực xin lỗi, cho huynh chịu khổ……”

Đôi mắt Phượng Thiên Vũ bất chợt trở nên thâm trầm, thâm thúy giống như lốc xoáy, cánh tay căng thẳng, đem nàng gắt gao ôm vào trong ngực, cúi đầu liền hôn xuống.

Đây cũng là ở trong trí nhớ của Long Phù Nguyệt, Phượng Thiên Vũ hôn nàng lần thứ hai.

Lần đầu tiên là hắn vẫn đang bị thương khá nặng, nàng không đề phòng liền bị hắn hôn lén. Một nụ hôn của hắn mãnh liệt và bá đạo, đã tràn ngập nồng đậm mong mỏi.

Lúc này đây, nụ hôn của hắn lại hết sức tinh tế triền miên, như mưa thuận gió hoà, từng chút tê dại tiến vào trong lòng của nàng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN