Thánh Khư
Chương 60: Trước Cửa Nhà Tôi Có Hố To (1)
Giờ phút này, gã quả nhiên bị kích thích quá độ, không chỉ miệng phun lửa, mà còn phun ra từ lỗ tai, lỗ mũi và hai mắt.
Tiếp theo, gã biến thành một người lửa, toàn thân đỏ bừng, khói đặc cuồn cuộn, há miệng phun ra toàn là lửa, khi nói chính là ánh lửa, cảnh tượng thật dọa người.
“A a a…”
Chu Toàn đứng tại chỗ kêu to, phát tiết phẫn uất trong lòng.
“Xong rồi.” Hoàng Ngưu nhanh chóng lui về phía sau, viết hai chữ xuống mặt đất.
Rất lâu sau, nơi đó mới bình tĩnh lại. Một khu vực bị trụi lủi, hóa thành nham thạch, bắt đầu ngưng kết, trở thành nham thạch núi lửa.
Sở Phong bước qua, vỗ vai Chu Toàn, bảo gã quay về.
“Thực lực đã có tiến bộ, nhớ phải không ngừng cố gắng.” Sở Phong nói với Chu Toàn, thực lực của gã đã tăng lên rất nhiều.
Hoàng Ngưu cũng toét miệng cười, nụ cười hoàn toàn không có sự khinh bỉ rất hiếm thấy. Bởi vì mấy tấm ảnh của Chu Toàn giúp cho nó có thể hưởng thụ sự sùng bái của người khác, nó cũng không thể lập tức qua sông đoạn cầu được.
Núi Thánh Hành Sơn rất lớn, địa thế khoáng đạt với rất nhiều ngọn núi.
Sau khi rời khỏi núi lớn Hồng Hoang, mọi người không còn nghe được tiếng cự thú gầm thét, cũng không còn nhìn thấy chim lớn dài mấy chục thước xoay xung quanh trên bầu trời. Chướng khí đều biến mất sau lưng.
Nhưng cũng chính vì vậy, người ta mới cảm nhận được sự yên tĩnh không ít.
Đột nhiên, Hoàng Ngưu ngừng chân, vểnh tai nhìn chằm chằm vùng núi phía trước.
“Dừng lại.”
Sở Phong cũng có cảm giác, hơi biến sắc, kéo Chu Toàn trốn đằng sau tảng đá lớn.
“Sao vậy?” Chu Toàn vẫn còn đang thất hồn lạc phách, lúc này bất thình lình bị níu lại, giật nảy cả mình, cho là có hung thú đáng sợ đang ở gần.
“Đằng trước có nguy hiểm. Cậu nhớ trốn thật kỹ ở đây nhé.” Sở Phong nói. Hắn nhìn chằm chằm vào ngọn núi đằng trước, hai mắt lấp lóe, có chút bức người.
Hắn không còn bình thản, keng một tiếng, rút thanh đoản kiếm màu đen trên người xuống.
Chu Toàn giật mình tỉnh lại, không còn mơ màng nữa, hoảng hốt không biết phải làm sao. Bởi vì, khi Sở Phong chiến đấu với con hung cầm đáng sợ trong núi lớn Hồng Hoang cũng không thấy hắn rút kiếm, bây giờ lại trịnh trọng như vậy.
“Để tôi giúp cậu.” Mặc dù Chu Toàn rất sợ, nhưng vẫn muốn tiến lên giúp đỡ.
“Không cần đâu. Cậu ở đây chờ tôi là được, tuyệt đối đừng qua đó. Nếu không, tôi sẽ bị phân tâm.” Sở Phong căn dặn.
Sau khi nói xong, hắn chợt lách người biến mất. Khoảng cách vài trăm mét đối với hắn mà nói chỉ bằng khoảng mấy giây, hắn vốn đã phá vỡ cực hạn của cơ thể người.
Hắn không mang theo Hoàng Ngưu, chỉ một mình chạy đến.
Từ sâu trong đáy mắt của hắn hiện lên ánh sáng lạnh. Về sau, bước chân hắn chậm dần, giống như con báo đi săn, lặng yên không một tiếng động, nhẹ nhàng tiến lên trong khu rừng rậm rạp.
Hắn nhìn thấy một số người, số lượng không ít, toàn bộ được trang bị đầy đủ, đang canh giữ con đường mà hắn cần phải đi qua, chiếm cứ địa thế có lợi.
Họng súng đen ngòm gác trong bụi cỏ, băng lãnh mà đáng sợ. Đây là vũ khí có thể đoạt tính mạng người.
“Đến rồi.”
Ánh mắt Sở Phong rét lạnh. Trong nhà hắn có để lại lại một mảnh giấy tin nhắn. Thật sự có người đi theo hắn, lại còn bày ra thế trận lớn như vậy.
Có khoảng hơn mười người được trang bị vũ khí đầy đủ, chúng có đường kính khá lớn. Một khi bị bắn trúng, nửa người sẽ bị tan nát.
Sở Phong đã luyện thành Ngưu Ma Quyền, trực giác rất nhạy cảm. Dù cách rất xa, nhưng hắn vẫn cảm nhận được sát ý lạnh thấu xương. Nếu tùy tiện xông vào nơi bị mai phục, chắc chắn sẽ không còn đường sống.
Lúc này, hắn cảm thấy thu hoạch lớn nhất của việc luyện quyền chính là cảm giác. Trực giác mở ra, giúp cho hắn có thể cảm nhận được nguy hiểm từ sớm, từ đó có sự đề phòng.
Những người này đều rất bất phàm, trốn trong bụi cỏ không nhúc nhích. Người nào cũng giống như bức tượng được đúc từ bùn, ánh mắt rất lạnh, là tinh nhuệ đã từng thấy qua máu.
“Đúng là xem trọng mình mà, lại còn mang theo súng bắn tên lửa.”
Sát khí lóe lên trong mắt Sở Phong rồi biến mất. Hắn nhìn thấy rõ loại vũ khí có uy lực vô cùng. Nếu bị bắn trúng, chắc chắn sẽ không có kết quả tốt đẹp gì.
Hắn im lặng di chuyển bên trong khu rừng, dần dần đi theo cảm giác, thăm dò được rốt cuộc có bao nhiêu người, đang núp ở chỗ nào.
Có tổng cộng bốn mươi hai người cầm vũ khí nóng. Ngoại trừ súng ống có đường kính lớn, bọn họ còn mang theo mười cây súng bắn tên lửa có thể xuyên thủng được cả xe tăng.
Đừng nói là người bình thường, ngay cả dị nhân, cường giả cũng có thể bắn nát.
Đúng là dốc hết vốn liếng mà.
Nếu tùy tiện xông đến, khẳng định sẽ không có kết quả tốt.
Ngoài ra, Sở Phong còn phát hiện hai dị nhân. Bọn họ hẳn là vừa mới thức tỉnh, có năng lực giống nhau, bởi vì cả hai người đều có cánh tay màu vàng.
Ắt hẳn bọn họ đã ăn cùng một loại trái cây thần bí.
Sau khi thăm dò nội tình xong, trong lòng Sở Phong dâng lên sát ý vô biên. Lại là cô gái kia. Cô ta muốn cứu con dơi và cả con nhện lớn, vì thế lại càng muốn giết hắn hơn.
Cô ta không ngừng ra tay, hết lần này đến lần khác. Nếu không phải hắn có thực lực nhất định, khẳng định đã sớm bị làm nhục, cuối cùng biến thành một thi thể lạnh như băng.
“Đến bao nhiêu người, ta liền giải quyết hết bấy nhiêu, khiến cho cô đau đến tuyệt vọng mới thôi.” Sở Phong thì thào.
Sau đó, hắn triển khai hành động.
Hắn đến phía sau ngọn núi đá, bay xuống giống như một chiếc lá rụng, nện vào gáy hai người. Hai tay bắn tỉa này còn chưa kịp kêu lên một tiếng đã ngất đi.
Sở Phong hành tẩu trong khu rừng, im lặng mà lãnh khốc.
Trong chốc lát, hắn đã lần lượt đánh ngã hai mươi người, lặng yên không một tiếng động, không có bất kỳ ai có thể phát hiện được.
Đột nhiên, khi hắn đang giải quyết người thứ hai mươi hai, biến cố xuất hiện. Có người đột nhiên quay đầu lại, vô cùng cảnh giác, ánh mắt mang theo màu vàng nhạt.
Dị nhân.
Người này được trang bị vũ khí đầy đủ, trong tay cầm súng, là dị nhân ngụy trang chứ không phải người phàm. Trong thời khắc sống còn, gã đã cảm nhận được nguy hiểm.
“Mi…” Gã giật mình, không nghĩ đến có người đã tiến đến khoảng cách gần như vậy, gần như chạm đến cơ thể của gã.
Oành!
Quyền trái kiếm phải cùng nhau đánh ra. Sở Phong muốn nhanh chóng tiêu diệt người này.
Trong nháy mắt, toàn thân tên dị nhân tỏa ra kim quang, xuất hiện một lớp vảy màu vàng, ngay cả gương mặt cũng như vậy.
Gã giống như một con quái vật.
Gã phản ứng nhanh chóng, né được vết chém phía cổ. Gã có thể né được thanh đoản kiếm màu đen, nhưng lại không có cách tránh được quyền trái của Sở Phong, bị đánh trúng lồng ngực.
Bịch một tiếng, giống như đánh trúng cây củi khô. Lực phòng ngự của gã thật kinh người. Mặc dù khóe miệng chảy máu, nhưng cũng vì vậy mà tránh được một kiếp, bay thẳng ra ngoài.
“Mục tiêu xuất hiện ở đây.” Gã gào lớn, kinh động toàn bộ khu rừng.
Tấn công chính là cách phòng ngự tốt nhất. Đây chính là lựa chọn của Sở Phong lúc này. Hắn tung người, nhanh như hung cầm lao xuống, truy kích dị nhân.
Tiếng súng vang lên, ánh lửa bộc phát, tập trung ngay chỗ hắn đứng vừa nãy. Núi đá, cây cỏ đều bị bắn nát.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!