Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Chương 32: Đệ tử của đô phong
Đương nhiên là không có chuyện Lăng Tiêu sẽ đi trộm quyển công pháp kia của phái Thiên Tâm. Bản công pháp đó được lưu giữ trong tầng cao nhất của Đông Các, do mấy vị tiền bối có vai vế trong phái canh chừng, đều là mấy lão quái vật, thực lực rất mạnh, nhưng chỉ chút chuyện nhỏ này không có nghĩa là y không lấy được bản công pháp kia, chỉ là nếu công pháp bị trộm đi, chắc chắn sẽ khiến toàn bộ môn phái chấn động.
Bản công pháp trân quý kia đã được phái Thiên Tâm xếp vào đối tượng cần bảo hộ cấp một, cho nên thỉnh thoảng đều phái người tới kiểm tra.
Một khi phát hiện bị mất trộm, phái Thiên Tâm sẽ nghi ngờ có nội tặc, mấy lão quái vật kia cũng sẽ ra mặt, nguyên một đám kiểm tra qua lại, với y mà nói thì đây là một chuyện vô cùng phiền phức, hơn nữa trên người Du Tiểu Mặc, có vẻ cũng không thiếu bí mật.
Cho nên việc trộm công pháp là hạ hạ hạ sách, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, y sẽ không bao giờ chọn cách này.
Nhưng y đã hứa với Du Tiểu Mặc sẽ tìm cho hắn một bản công pháp, làm một nam nhân có chữ tín, nói được phải làm được.
Vì vậy ngày hôm sau, Du Tiểu Mặc liền từ nghe được một tin từ người khác, Lăng Tiêu xuống núi rồi.
Tối hôm qua sau khi bọn họ nói chuyện xong, Lăng Tiêu vẫn ở lại một lát, trước khi đi còn cầm theo hai mươi viên linh đan, so với dự định của Du Tiểu Mặc ít hơn ba mươi viên.
Đã có ba mươi viên này làm hàng tồn, Du Tiểu Mặc cảm thấy lần sau xuống núi có thứ để bán lấy tiền rồi, tuy không nhiều lắm nhưng cũng không tới mức làm hắn cháy túi.
Về phần tại sao Lăng Tiêu lại xuống núi, Du Tiểu Mặc theo bản năng cho rằng, rất có thể là y đi tìm công pháp, tuy rằng trong lòng có chút áy náy, rõ ràng đây không phải chuyện của Lăng Tiêu, vậy mà hắn lại bắt người ta đi tìm giúp mình, nhưng mà cứ nghĩ tới chuyện sau khi có được công pháp, hắn có thể luyện được thêm thật nhiều, thật nhiều linh đan, Du Tiểu Mặc háo hức quá chừng, chút áy náy kia cũng dần dần biến mất.
Cầm năm mươi viên linh đan luyện trong ngày hôm qua, Du Tiểu Mặc chuẩn bị đi tới Linh Thảo Đường để nộp lên, tiện thể lĩnh thêm chút linh thảo.
Linh Thảo Đường có quy định, phải đóng một nửa linh đan luyện được từ chỗ linh thảo lĩnh lần trước, nếu không nộp đủ, sẽ không được lĩnh linh thảo tiếp.
Linh thảo cấp một có tổng cộng một trăm hai mươi loại, có thể luyện ra bốn mươi loại linh đan.
Hôm nay Du Tiểu Mặc đã luyện ra ba loại linh đan, tuy rằng còn cách mục tiêu luyện hết bốn mươi loại khá xa vời, hơn nữa không thể luyện tất cả chỉ trong một lần, nhưng Du Tiểu Mặc vẫn quyết tâm sẽ thử luyện qua mỗi loại một lần, dù sao Lăng Tiêu cũng nói rồi đó, phải luyện tập không ngừng mới có thể khiến sức mạnh linh hồn tăng lên.
Người phụ trách Linh Thảo Đường vẫn là vị Triệu Chân sư bá kia, thấy hắn tới, cũng không hỏi gì nhiều.
Trong bình vẫn đựng năm mươi viên linh đan như mọi lần, không thừa không thiếu một viên, Triệu sư bá không hề có ý định đếm.
“Lần này muốn lĩnh bao nhiêu cây linh thảo?” Triệu sư bá không ngước lên mà hỏi.
“Sáu trăm cây.” Du Tiểu Mặc do dự một lát mới lên tiếng.
Con số này không ít, tuy rằng chỉ có thể luyện ra hai trăm viên linh đan cấp một, nhưng có rất ít đệ tử sẽ lĩnh hơn năm trăm cây linh thảo một lần, có điều Triệu Chân biết rất rõ tốc độ luyện đan của thiếu niên này, một ngày hắn có thể luyện được hơn trăm viên linh đan trở lên, số lượng sáu trăm cây cùng lắm chỉ tốn hai ngày mà thôi.
Đang lúc Triệu sư bá chuẩn bị ghi chép, Du Tiểu Mặc lại mở miệng: “Triệu sư bá, con có một thỉnh cầu, con muốn lĩnh số lượng luyện được mười loại linh đan, có được không ạ?”
Du Tiểu Mặc nhìn Triệu Chân, ngay lúc ông nhìn qua liền vội cúi đầu, hắn biết rõ yêu cầu này có chút quá phận.
Cuối cùng thì Triệu Chân cũng chịu nhìn thẳng vào hắn, hơi kinh ngạc, nhưng cũng không đến mức biểu lộ ra ngoài: “Có thể.”
Nói xong cũng thật sự đưa cho hắn sáu trăm cây linh thảo, muốn luyện mười loại linh đan khác nhau cần ba mươi loại linh thảo, trong một lúc cũng không thể tìm ra nhiều như vậy, kiểm đến kiểm đi cũng chỉ được một nửa, cho nên Triệu sư bá nói Du Tiểu Mặc đi tới dược viên lĩnh, người dẫn đường là một đệ tử của Linh Thảo Đường, nhập môn sớm hơn hắn.
“Ngươi chính là Du Tiểu Mặc?’
Hai người một trước một sau đi tới, Du Tiểu Mặc đột nhiên nghe thấy tiếng nói của sư huynh.
Không biết có phải ảo giác của hắn hay không, hắn cảm giác lời nói của vị sư huynh này không hề có thiện ý, lờ mờ mang theo ý khinh thường, như thể chẳng hề muốn lại gần hắn.
Du Tiểu Mặc chỉ muốn ôm trán, hình như hắn chưa làm gì có lỗi với vị sư huynh này thì phải, mà gần đây hắn cũng không xuất hiện nhiều, làm gì có chuyện hắn sẽ đắc tội ai đó chớ, quan trọng nhất là, hắn không có chút ấn tượng nào về người này hết.
Hơn nữa từ khi nào hắn đã nổi tiếng như vậy, ngay cả người hắn không nhận ra cũng biết tên mình.
Đối phương ngừng bước ngay chỗ lối vào dược viên, quay người lại nhìn hắn, thấy Du Tiểu Mặc đang mang vẻ mặt khó hiểu, liền nói: “Có lẽ ngươi không biết, hiện tại toàn bộ Đan Hệ đều biết ngươi là ai, còn biết Lâm Tiếu sư huynh của Võ Hệ vì ngươi mà làm tiểu sư muội Vân Kỳ mất mặt, hơn nữa ta còn nghe nói, xế chiều hôm nay, Lâm Tiếu sư huynh lại tới tìm ngươi nữa, đến cùng có điểm nào tốt, sao đột nhiên Lâm Tiếu sư huynh lại có hứng thú với ngươi vậy?”
Du Tiểu Mặc ngơ ngác, chưa đầy một ngày mà tin đồn đã truyền đi khắp chốn rồi sao, thật không hợp thói thường mà.
Đáng tiếc hắn không thể giải thích điều gì, nếu là Lâm Tiếu trước kia, hoàn toàn không có khả năng liên quan tới hắn, nhưng bây giờ ngoài vỏ bọc ‘Lâm Tiếu’ thì bên trong đã thành người khác rồi, hơn nữa người nọ còn là một kẻ rất xấu xa, rất thích bắt nạt hắn.
Nhưng đối với mọi người trong phái Thiên Tâm mà nói, đúng là Lâm Tiếu có hứng thú với hắn, cho nên không thể nào không có nguyên nhân.
Nghĩ nghĩ, Du Tiểu Mặc ướm thử một câu: “Vị sư huynh này, ngươi là đệ tử của Đô Phong phải không?”
Đối phương thoáng chốc thay đổi sắc mặt, trợn mắt lườm Du Tiểu Mặc, quay người bỏ đi, dù sao cũng đã tới dược viên.
Du Tiểu Mặc sờ sờ mũi, sao hắn có cảm giác câu nói của mình có ý châm ngòi ly gián nhỉ, biết sao giờ, ai bảo tên kia cứ hùng hổ dọa người chứ.
Mối quan hệ giữa Đô Phong và Thiên Phong vốn không tốt đã là chuyện mọi người tự ngầm hiểu với nhau, từ lúc trước trải qua sự việc bái sư ở Đan Đường, Du Tiểu Mặc đã để ý chuyện này rồi, tuy rằng quan hệ giữa hai ngọn núi không tới mức ác liệt, nhưng vẫn luôn ngấm ngầm tranh giành.
Thế nhưng mà lần nào Đô Phong cũng thất bại thê thảm, nguyên nhân là do tài nguyên tốt, người tốt đều bị Thiên Phong chiếm trước, cho nên việc Khổng Văn sư phụ luôn bế quan, cũng bởi vì việc này.
Về phần Phi Phong, lúc nào cũng kẹp ở giữa, không ra vẻ yếu kém, nhưng cũng không đặc biệt xuất sắc, vì thế ngay từ đầu, Phi Phong đã thành người ngoài cuộc trong trận đấu ngầm này.
Lúc nào trong Dược Viên cũng có người canh giữ, mỗi ngày đều thu hoạch một ít linh thảo, Du Tiểu Mặc đi vào liền đưa thứ mà Triệu sư bá đưa cho người nọ xem, sau khi xem xong, người kia liền đem số linh thảo còn thiếu cho hắn.
Rời khỏi dược viên, Du Tiểu Mặc đi thẳng về phòng.
Về đến phòng, hắn không luyện đan ngay, mà lấy hai mươi cái lọ màu trắng từ trong túi trữ vật.
Hai mươi lọ này là lúc hắn rời khỏi Linh Thảo Đường đã hỏi xin Triệu sư bá, ngoại trừ dùng để trữ linh đan, hắn định dùng năm chiếc lọ đựng nước hồ trong không gian.
Vì loại nước hồ này có thể khôi phục thể lực lẫn sức mạnh linh hồn của hắn, cho nên Du Tiểu Mặc quyết định dự trữ một ít trong túi trữ vật, đến khi cần là dùng được ngay, không cần chạy vào không gian lấy ra nữa.
Vừa nghĩ, hắn đã xuất hiện trong không gian rồi, đây là kinh nghiệm Du Tiểu Mặc nghiên cứu được sau một ngày.
Chỉ cần hắn tập trung suy nghĩ thì ngay lúc đó hắn có thể đi vào không gian mà không cần chạm vào giọt nước mắt trước ngực.
Nhưng không đợi hắn đi tới, Du Tiểu Mặc bị một mảng lớn xanh mơn mởn trước mặt làm cho hết hồn, hai cái lọ trên tay rơi xuống đất từ lúc nào chính hắn cũng không biết.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!