Vợ Quân Nhân Đừng Xằng Bậy
Chương 43: Bù lỗ không được
Editor: demcodon
Sở Đường không thể tin được con châu chấu xanh trước mặt này là do cậu đan ra. Sau khi kêu lên một tiếng vội vàng lại cầm một chiếc lá khác thử lại. Lần thứ hai động tác thuận tay hơn nhiều, xâu, cắm, quấn, dẫn rất lưu loát; không bao lâu một con châu chấu sống động khác xuất hiện ở trước mặt.
Sở Từ không thể không thừa nhận Sở Đường có khả năng nhận thức mạnh mẽ về mọi mặt. Đôi bàn tay này từ nhỏ đã làm việc rất tinh tế, lá cây ở trên tay cậu có thêm chút sức sống.
“Thế nào? Vật nhỏ như vậy có thể bán ra ngoài chứ?” Sở Từ cười nói.
“Đương nhiên! Những bé trai trong thôn này bình thường chỉ biết chơi bùn và cục đá. Làm sao thấy qua vật nhỏ đẹp như vậy? Kỹ thuật đan này lần đầu tiên ra mắt trong thôn chúng ta. Lá của những cây cọ trên núi có khắp mọi nơi, mua bán không cần tiền vốn. Cho dù là muốn bù lỗ cũng không bù lỗ được.” Ánh mắt Sở Đường sáng lên.
Sở Từ thở dài nhẹ nhõm: “Em đồng ý là tốt rồi, sọt trước kia mặc dù cũng kiếm tiền nhưng rất rườm rà. Hơn nữa cũng chướng tai gai mắt, người mua dù sao cũng ít. Buổi sáng lúc chúng ta đến trạm thu mua dì kia dường như cũng không muốn thu nữa.”
Các thôn dân đều dựa vào núi ăn núi, dựa vào sông ăn sông. Trên núi Thiên Trì vật tư rất phong phú, bọn họ cũng suy nghĩ kiếm chút tiền. Cho nên bán sọt cỏ cũng không phải chỉ có một nhà nàng.
Hơn nữa mỗi nhà muốn dùng sọt cỏ phần lớn cũng có thể tự mình đan ra một cái đơn giản. Cho nên nhu cầu này cũng không nhiều.
Nhưng mà cái đệm có màu sắc và hoa văn thì khác. Sau khi bán cho trạm thu mua đối phương cũng có thể bán cho thôn trấn trên, sẽ không bị mốc trong tay. Chờ chị em nàng lại nghiên cứu ra một số đồ nội thất đơn giản thì nguồn tiêu thụ càng rộng.
Đương nhiên, trông cậy vào tay nghề này làm giàu vẫn hơi khó khăn. Nhưng ở trong hoàn cảnh trước mắt này lại có thể nuôi sống bản thân, trước tiên sống sót quan trọng hơn hơn những việc khác.
“Chị, đầu của chị cũng thật thông minh. Lúc này mới một buổi chiều đã suy nghĩ ra những loại đồ vật này. Nếu chị cũng đi học thì thành tích khẳng định giỏi hơn em, không đến mức ngay cả chữ cũng không biết như bây giờ.” Sở Đường không khỏi cảm khái.
Trong thôn con gái đi học cũng không tính nhiều, những ba mẹ này còn sống đều làm như thế chứ đừng nói đến Sở Từ không có ai quan tâm.
Nhưng lúc Sở Từ xem qua sách bài tập của Sở Đường, ngoại trừ một số ký hiệu kỳ quái thì những chữ đó nàng cũng có thể xem hiểu một ít. Thời buổi này chữ gần như là trải qua đơn giản hoá. Mà trước kia mặc dù nàng không thành thạo thơ từ thi họa, nhưng cũng được thầy nổi tiếng dạy qua, tay viết chữ bút lông này còn đẹp hơn Sở Đường viết nhiều.
“Kỳ thật… chị cũng không phải một chữ cũng không biết…” Sở Từ suy nghĩ một chút lại nói: “Em cũng biết cho tới nay chị đều sống một mình, bình thường thích vơ vét thức ăn chung quanh để ăn. Khi còn nhỏ vô tình có được mấy cuốn sách ở trên núi. Lúc nhàm chán thì tự học. Khi còn nhỏ dáng vẻ của chị coi như người thanh tú. Cho nên lúc xin một ông trưởng bối trong thôn chỉ dạy biết chữ thì ông cũng đều không chút keo kiệt dạy chị.”
“Ông trưởng bối? Chị nói chính là ông thôn trưởng trước kia đã giúp chúng ta hả?” Sở Đường hỏi.
Ông thôn trưởng kia là người tốt, ông dành cả đời cho thôn. Trong nhà nghèo rớt mồng tơi, vợ khi còn trẻ tuổi đã bỏ trốn, đến con cũng không có; cũng bởi vậy cảm thấy thương tiếc với cô và Sở Đường.
Sở Từ nghĩ: đã biết năng lực biết chữ sớm muộn gì sẽ bị Sở Đường biết. Chi bằng nói trước cho cậu biết, miễn cho sau tương lai để cho cậu phát hiện ra điều không ổn.
“Đúng vậy, đi theo ông thôn trưởng học một chút. Sau khi ông ấy chết chị đã tự học, bình thường viết viết vẽ vẽ trên cát trước sân. Nhưng trong mấy cuốn sách kia của chị đều là chữ cổ, khác với chữ em viết.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!