Phía Sau Một Vai Phản Diện
Chương 7: Chó hoang và mối liên kết của những kẻ điên
Vầng trăng máu tròn vằng vặc giữa bầu trời đêm, tạo ra một màu đỏ ối nổi bậc trên nền trời đen mịt, những áng mây cứ vài giây lại ánh lên vì những tia sét dữ, trên mặt đất những đường nứt kéo dài như thế giới đã bị xé rách đi.
Giữa khung cảnh hoang tàn ấy là một vũng máu loang nhỏ, từ trên trông xuống như một đoá hồng nở rộ, và giữa đoá hồng được vẽ bằng máu đó có một cô gái váy trắng, cô nằm giữa vũng máu, mái tóc vàng óng đầy sức sống giờ ướt đẫm trong sắc đỏ đặc, khuôn mặt thuần khiết không một thiên sứ nào bì kịp giờ rũ héo như một đoá hoa chết, giữa ngực cô nơi mà bị xuyên qua bởi sợi dây xích – máu đã thôi tuôn ra và bắt đầu quánh lại vì linh hồn đã rời khỏi thân xác cô.
Chàng trai ấy từ từ bước đến, từng bước đi khập khễnh như bị thương, bờ vai run mạnh, đôi mắt mở to như không thể tin vào những gì mình đang chứng kiến, thanh Thập Tự kiếm rơi khỏi tay phát ra âm thanh lanh lảnh. Tiếng đầu gối nện vào mặt đất vang lên trong tiếng sấm rền, Luan ôm chặt thân xác của Flora, môi run đến không nói được một từ, đôi cánh thiên thần rũ rượi như đã chết theo người con gái ấy.
Đứng cạnh đó là một cô gái với cặp sừng trâu đen vươn cao, chiếc váy đen cùng tóc theo gió bay phần phật như dệt ra ảo ảnh giữa chốn hoang tàn, những sợi dây xích như lũ rắn độc ngoe nguẩy quanh người cô, mỗi một sợi đều bám đầy những vệt máu đã khô.
– Belie – Luan gào tên kẻ vừa cướp đi người con gái anh yêu, đôi mắt anh điên tiết như con thú dại bị chọc điên. Rồi sau anh nhẹ nhàng buông xác Flora xuống, thanh Thập Tự kiếm bay về tay anh, đôi cánh anh vươn cao, vũ bão nổi lên cuồn cuộn, những vầng mây xoáy tròn như mở ra lối xuống địa ngục.
Belie giương mắt nhìn khung cảnh chia ly sướt mướt ấy mà khuôn mặt không chứa lấy một cảm xúc, đôi mắt vô hồn nghênh đón đôi mắt điên dại kia. Thế rồi, cô từ từ đưa tay lên, những sợi dây xích cuộn mình lại, đan gọn vào nhau, hai mươi lưỡi dao găm xếp đều lại, phút chốc hoá thành một thanh kiếm bản to đầy uy lực, điều đó có nghĩa là cô chẳng còn thiết phòng thủ nữa, cũng có nghĩa là trận chiến này với cô chỉ có cô sống anh chết, anh sống cô chết, hoặc cả hai cùng chết.
Chĩa lưỡi kiếm vẫn còn đọng lại máu của Flora về phía Luan, cô cất giọng lãnh cảm:
– Nào, vị anh hùng của thế giới, giữ lấy lý tưởng vĩ đại đáng mỉa mai của anh, giữ lấy vũ khí của anh và đến đây, giết tôi rồi cứu lấy cái thế giới sai trái thảm hại của anh đi.
Hai đôi cánh quạt tung cả vạn vật xung quanh, hai thanh kiếm va vào nhau như muốn phá nát không gian bằng uy lực của chúng. Dường như có tiếng kiếm xuyên qua thịt, dường như có tiếng gương vỡ như là sự sụp đổ của một màn lừa bịp bợm khốn kiếp đã lấy cảm xúc của người khác ra đùa.
Belie bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng mà cô nghĩ nó sẽ là một kịch bản tương lai của cô sau này.
Màn đêm nhạt vẫn còn bao vây lấy từng ngóc ngách căn phòng nói cho Belie biết rằng mặt trời vẫn chưa lên nhưng có lẽ việc trở vào giấc ngủ là bất khả thi lúc này đối với cô. Thế nên búng tay khiến bóng đèn phòng sáng lên, Belie vùng chăn khỏi người, với lấy cái áo khoác mà cô đã xếp gọn ở đầu giường khoác vào người, cô rời khỏi giường khi trời chỉ vừa mới qua bốn giờ sáng.
– Không biết ở thời đại này có thuốc an thần hay gì đó đại loại không – Vừa lầm bầm Belie vừa vệ sinh lại vết thương trên cơ thể mình, trông nó có vẻ đã lành và sẽ không để lại cái sẹo xấu xí nào.
Tính tới hôm nay đã là một tuần kể từ lúc cô tham gia Ouroboros, suốt một tuần qua vì không muốn lết cái bộ dạng thảm hại này đến lớp nên nghỉ học luôn, Belie chẳng có bạn bè đủ để khi cô cúp học sẽ có người nhớ nhung mà đến thăm, cũng không có cha mẹ quan tâm để mà bị la khi nhà trường báo lại gia đình về việc nghỉ học quá nhiều.
Là một người có thói quen sạch sẽ và ngăn nắp nên dọn dẹp là thói quen gần như tự động của Belie, cô kỹ càng đến mức sau khi chải tóc xong cũng phải dọn sạch mấy sợi tóc rơi xuống nền phòng.
Sau một hồi loay hoay thì chiếc đồng hồ treo trên tường điểm đúng năm giờ. Belie cất áo khoác đi, buộc lại mái tóc đuôi gà và thắt chặt dây giày rồi bước ra khỏi phòng.
Vì sức khỏe là năng lượng để tạo ra pháp thuật nên lĩnh vực giáo dục thể chất luôn được coi trọng trong các trường pháp thuật, đến mức sân vận động không bao giờ là cái thiếu trong các trường pháp thuật bất chấp là diện tích của trường có nhỏ bao nhiêu đi chăng nữa.
Sau khi chạy xong hai cây số quanh sân, Belie thở hồng hộc, mệt đến mức cả người nóng bừng lên, cơ mặt như bị thiêu đốt, mồ hôi chảy ướt áo.
Lúc này sân vận động vắng tanh, bởi tiết trời mùa xuân buổi sớm tuy không rét giá như mùa đông nhưng không ấm đến mức khiến ai cũng đủ kiên nhẫn để dậy sớm mà đi tập thể dục vào giờ này như cô.
Buông cơ thể mỏi lừ xuống mặt sân, Belie nằm dài ra đầy mệt mỏi, mặt đối diện với bầu trời lúc này đã có những mãng sáng nhạt màu vì mặt trời đang le lói ở đằng đông. Hàng mi dài theo đôi mắt chớp chớp, cô chẳng biết là mình đang làm cái gì ở đây nữa, cô chỉ biết chỉ số chống stress của cô đang thấp dần và tỷ lệ nghịch với đó là mức độ stress đang tăng dần, dường như sau vụ Ouroboros và vụ của Luan khiến tâm hồn cô trở nên nhạy cảm hơn. Những suy nghĩ bộn bề, những đấu tranh dằn vặt thay nhau cắn vào nhận thức của cô, tạo nên những cơn buồn phiền chán chường gây mất ngủ cũng như mấy cơn ác mộng kéo dài.
Dù cảm thấy bản thân quá yếu đuối và sướt mướt nhưng Belie phải thú nhận rằng cô đang bị áp lực bởi mọi thứ xung quanh mình, chưa bao giờ cô thấy lạc lỏng như lúc này, cảm giác như cứ rơi cứ rơi mãi mà chẳng biết mình còn phải rơi thêm bao lâu nữa. Có lẽ sau khi thi xong Ouroborus, Belie đã biết mình muốn sống đến mức nào, nhưng vấn đề là bây giờ cô không thể sống trong tình trạng không mục tiêu như vậy được.
Điểm lại thì chỉ có ba mẹ, Luan và Kero là quan trọng với Belie. Kero vẫn đang an toàn bên cô, còn mẹ vẫn ở trong Pandora, ba thì chẳng biết là sống hay chết. Về Luan tuy đã được tìm thấy nhưng giờ đây anh không còn chút ký ức nào với cô nữa, đối với mối quan hệ này cô vẫn chưa biết nên níu hay buông?
Nếu buông thì chẳng khác nào Belie như một người phụ bạc, anh vì cô mà hi sinh nhiều như vậy, hai người đã thề hứa như vậy, bây giờ chấp nhận buông tay thì tựa như một đôi tình nhân yêu nhau say đắm nhưng bỗng chàng trai mắc bệnh nan giải và cô gái ngoảnh mặc bỏ đi để tốt cho tương lai của mình vậy. Làm như vậy khác nào có lỗi với cảm xúc của chính mình, có lỗi với Lucifer – người đã yêu cô hơn cả sinh mệnh.
Buông đi rồi sống một cuộc sống với những dằn vặt đớn đau thế này hay muốn níu, muốn đứng lên chống lại định mệnh, chống lại tác giả rồi tự mình rước rắc rối vào người?
Đặt cánh tay lên che đi đôi mắt nặng trĩu suy tư, bỗng dưng Belie đã tự hỏi từ khi nào mà cô lại sợ định mệnh như thế này nhỉ? Vì cái gì mà cô không dám nói ra tình cảm của mình? Cô thật sự đang sợ sao? Thật buồn cười và đáng bị giễu cợt cho một con người lúc nào cũng ngầu đời như cô.
Bàn tay Belie buông khỏi mắt mình, ngắm nhìn phía chân trời nhuộm những mãng màu hồng dịu dàng thơ mộng, trông như màu của phù sa đọng lại sau cơn bão lũ. Sau đó cô lại đưa tay lên trước tầm mắt mình, những ngón tay thon dài yếu đuối của một cô gái chưa từng làm việc nặng gì in trên giác mạc của Belie khiến cô nhớ đến những chiếc móng tay dài năm ấy đã vặt cánh lũ thiên thần gây ra thảm kịch mà sau này sử sách ghi lại là thảm kịch Mưa Sao Băng. Qua những kẽ ngón tay, Belie bất chợt nghĩ đến thân phận thật sự của mình – công chúa của địa ngục – con quỷ đáng sợ nhất của tam giới, vẫn còn mười bốn năm nữa cô mới biến đổi thành một Lost Generation thật sự, cho đến lúc đó Belie phải sống xót cho bằng được.
Cái quy luật nhân quả khốn nạn ở thế giới này cô sẽ không bao giờ thèm ngó ngàng đến nữa, phản diện hay anh hùng, suy cho cùng chỉ là phản ánh của một đức tin, cô chẳng còn muốn để tâm nữa, cô tự xác tín với mình rằng cô chỉ cần sống là đủ rồi. Sống đến năm ba mươi tuổi, trở thành một thực thể mạnh mẽ nhất rồi cứu mẹ, xây dựng lại gia đình và đế chế của cô, và ngồi lên vương tọa dành cho một nữ hoàng để không cần sự xót thương của bất kỳ ai.
Là một con người, đôi lúc sẽ không có tình yêu, bạn bè hay gia đình, nhưng luôn luôn phải có một lý tưởng mang trên vai để có thêm động lực sống tiếp.
Ngồi bật dậy, hai tay Belie chống ra sau, cảm nhận những tia nắng chào ngày mới hong ấm dần đôi gò má của mình. Cô nhẩm lại những món nợ mà mình mắc phải với Lucifer cùng đoạn tình cảm kia, sau khi đã chắc chắn mình không bỏ xót cái nào, Belie đứng dậy, buộc lại mái tóc của mình và quay trở về phòng để chuẩn bị đến trường.
“Lần anh cứu danh dự của tôi khỏi tay con quỷ Vapula, tôi trả anh bằng việc anh tạt nước vào mặt tôi.
Việc anh không còn là cả thế giới của riêng tôi trả cho việc anh yêu Flora.
Những gì mà anh cứu vớt tôi ở kiếp trước, kiếp này tôi sẽ trả cho anh, bằng cả sức lực và tính mạng mà tôi có
Vì nếu như không có anh, chàng thiên sứ đã cứu vớt lấy linh hồn tôi, thì tôi bây giờ đã không tồn tại rồi
Đúng và sai
Yêu và hận
dù có yêu anh đến mức nào tôi cũng đủ sức phân định
Có thể là tôi ngụy biện cho việc không nỡ rời xa khỏi anh hay một cái gì đó đi nữa thì cũng không thể thay đổi được nguyên tắc sống của tôi, có nợ thì phải trả. Cả anh và Arthur, tôi sẽ không chạy trốn khỏi ai trong hai người trước khi tôi hoàn thành xong món nợ này.
Còn bây giờ tôi nên làm gì ư?
Làm gì khi mà định mệnh luôn dồn tôi vào chỗ chết nhỉ?
Tôi không biết khi mình chết đi tôi sẽ phải luân hồi thêm bao nhiêu lần nữa, nhưng bất kể là tôi biết điều đó hay không, tôi cũng sẽ không để mình lại rơi vào cái vòng luân hồi nhảm nhí phí thời gian đó nữa.
Tôi không thể cam chịu, nên tôi sẽ chống lại nó. Nhưng bây giờ tôi còn quá yếu kém để làm điều đó.
Cho nên…
Mục tiêu của tôi là phải sống và trở nên khôn đầu hơn, như đã nói, thế giới của tôi sẽ không chỉ danh cho riêng anh nữa, nên Luan à, nếu anh không giết chết tôi trước năm tôi ba mươi tuổi, thì một khi tôi có trong tay sức mạnh hoàn chỉnh của Lost Generation hệ ba, tôi sẽ cứu ba mẹ mình, đoạt lại địa ngục quê hương tôi, gây dựng một đế chế hùng mạnh nhất đủ sức thỏa nguyện mọi mệnh lệnh của tôi, đến lúc đó, tôi sẽ ngồi trên ngai vàng của mình, đầu đội vương miện, và sẵn sàng chống lại bất cứ cái định mệnh khốn kiếp nào dám làm hại đến tôi, cho dù là nó đến từ Chúa hay anh”.
Belie đã nghĩ như thế nhưng cô lại không biết rằng để sinh sống trong một xã hội mà không có cái gọi là công bằng – bình đẳng – bác ái là điều khó khăn thế nào, thừa nhận rằng không một xã hội nào có cái khái niệm công bằng tuyệt đối nhưng vào thời đại này cái gọi là công bằng còn không có thì nói gì là ở mức tương đối.
Cô đã bị đánh tập thể ngay ngày đầu tiên mình đi học trở lại.
Vào buổi chiều tháng tư với bầu không khí ấm áp, những bông hoa đẫm mình trong cái nắng còn chưa nhạt của giờ trà chiều, trong những hoa viên bố trí quanh trường, các học viên ưu tú ngồi cạnh những chiếc bàn tròn trải khăn ren trắng, trên bàn là những tách hồng trà còn bốc khói nóng và mấy mẫu bánh chiffon rưới nước sốt dâu nằm ngay ngắn trong chiếc đĩa trắng và cạnh đó là cái nĩa bạc được bánh bóng loáng sẵn sàng phục vụ.
Trái ngược lại với hình ảnh thanh lịch và quý phái đó thì trong một nhà kho đựng dụng cụ thể dục của trường, Belie nằm bẹp dưới nền, máu từ môi do bị rách má trong vì mấy cái tát như trời giáng theo mép chảy ra ngoài, tô đỏ môi cô trong màu sắc gợi cảm và ghê sợ đó. Cả người cô ướt nhẹp vì bị tạt thứ nước được phù phép trở nên dơ dấy, trên cơ thể nhiều chỗ bằm tím vì những viên đạn ma pháp cỡ nhỏ gây ra, trông bộ dạng thê thảm hệt như chú chim con lạc giữa cơn bão táp.
– Sao mày không đánh lại? Không phải mày đã dám tạt nước lại cả anh Luan à? Sao giờ mày không làm lại thế đi – Một đàn chị mà Belie không biết rõ bước tới, đế giày của cô ta đạp và ấn mạnh vào tay Belie khiến những ngón tay đang co lại vì đau mà duỗi thẳng ra, những đầu móng tay đã rớm máu đỏ.
Xung quanh đó có đến cả mấy mươi học sinh kéo đến từ nhiều lớp và phân khu khác, họ khoanh tay nhìn Belie đầy giễu cợt mỉa mai. Và kìa nổi bậc nhất trong đám học sinh là một chàng trai đang ngồi chễm chệ trên ghế bành, cạnh đó kê một cái bàn vuông nhỏ xinh xắn, không thiếu là bánh và trà. Hắn là Vidone Silveri. Belie không có ấn tượng gì với tên này nhưng cái họ Silveri của hắn thì cô biết – bởi vì đó là họ của hoàng gia cai trị đất nước này.
Trước mặt Belie lúc này đây, là một hoàng tử của đất nước Romilda, là người mà Belie tuyệt đối không thể động đến, không kém cạnh đó, kế bên hắn toàn là con cháu nhà vương tôn quý tộc thậm chí còn vượt hẳn cả nhà Laurentin (của cô). Belie không thể chống trả, bằng không chỉ tổ rước thêm nhiều rắc rối vào người. Một khi Belie không có thế lực chống lưng cho mình như chúng được cha mẹ chúng che chở thì dù cô có mạnh hơn chúng cũng vô ích.
– Belie Laurentin? Trông cô bẩn thiểu y như cái dòng họ của cô vậy – Vidone lên tiếng, tức thì mọi người đang vây quanh Belie tản qua một bên để hắn nhìn rõ bộ dạng thảm bại của cô, sau đó hắn lại cười, khuôn mặt ấy đẹp không kém cạnh mỹ nam nào hất lên đầy vẻ kiêu ngạo – Một kẻ bẩn thiểu như cô thì có tư cách gì mà dám động vào Flora của tôi.
Dù nằm bệch dưới đất trong đau đớn nhưng Belie vẫn bậc cười mỉa mai. Hóa ra là anh nam phụ chung tình đáng thương của nữ chính đang trả thù giúp cô ta. Đúng là muôn đời nữ chính là con đẻ của tác giả nhỉ? Nam chính thì là một thiên sứ hoàn mỹ, lĩnh thêm nam phụ là hoàng tử của một quốc gia. Thường thì cái quy luật bất thành văn của dòng tiểu thuyết gắn cái mác “lãng mạng” thì nam chính và nữ chính là hai nhân vật vạn người mê, không có chàng trai hoàn hảo nào không yêu nữ chính và không có cô gái xinh đẹp tài giỏi nào không muốn ở bên nam chính. Cô tự hỏi nam phụ của nữ chính đã đến đây tìm cô rồi thì cái dàn hậu cung của nam chính sẽ để cô sống sót dễ dàng sau này sao?
Chống cánh tay khẳng khiu xuống nền nhà, Belie cố ngồi dậy, đôi mắt cô dù mệt mỏi vì những cú tát choáng váng nhưng không hề biểu hiện vẻ sợ sệt hay gì đó tương tự mà thay vào đó là vẻ giễu cợt cùng sự ương ngạnh đến chọc điên người đối diện. Rồi, đón lấy ánh mắt xanh lục của Vidone, Belie cười trào phúng:
– Ngài biết rõ trái tim “nàng thơ” của ngài nghĩ đến ai mà phải không hoàng tử điện hạ? Tôi nghe nói những người đang yêu nhạy cảm lắm mà.
Lập tức đôi mắt màu xanh lục kia ngây ra một lúc.
Cùng lúc đó một cái tát như trời giáng nữa lại giáng vào má bên kia của Belie, máu trong miệng lại rỉ ra theo môi chảy xuống, nhiễu một giọt dài lên sàn nhà.
– Hỗn xược, ai cho mày dùng cái giọng điệu đó nói chuyện với hoàng tử điện hạ?
Cú tát khiến Belie suýt đập má xuống sàn nhà, cô cố hít một hơi đầy ép lòng ngực xuống để ngăn cơn tức giận lại. Ai nói mấy cô tiểu thư này tay yếu chân mềm nhỉ? Một cái tát của bọn họ đau như bị con bò húc phải vậy, chưa kể cái giọng nói kia thật sự quá ồn ào và chói tai.
Ngẩng đầu lên nhìn cô nữ sinh vừa tát mình kia, cô ta có mái tóc vàng đại đa số của đất nước này, nhưng cái màu vàng ấy còn lâu mới sánh nổi màu vàng của Flora, khuôn mặt trông như một đóa hoa mới nở nhưng cái vẻ ác nghiệt ấy lại biến cô ta thành cây nắp ấm, thứ cây ăn thịt. Trên ngực của cô là bảng tên với dòng chữ xinh đẹp đề “Zita Schira”, Belie ngẫm nghĩ một chút về cái họ Schita, sau đó đáp lại:
– Là ai hỗn xược? Cậu chủ của cô chưa lên tiếng sao cô dám chen ngang vậy? Hay cô là chó, thứ con vật chỉ biết sủa và táp trong khi không biết chủ nhân mình muốn gì?
Nghe thấy câu này, Zita không dám nói thêm câu nào, mím môi trợn trắng mặt mày đầy tức giận nhìn về phía hoàng tử Vidone cầu cứu. Theo hướng mắt của Zita, Belie cũng nhìn về kẻ đang ngồi chễm chệ trên chiếc ghế đó, lúc này đang còn hơi ngơ người vì câu nói của Belie lúc nãy.
– Không phải sao? Vidone điện hạ? Hay ngài muốn nói rằng “kể cả khi Flora không yêu tôi, tôi cũng nguyện bảo vệ nàng cả đời vì tình yêu là làm cho đối phương hạnh phúc”, thật lòng, theo nhận xét cá nhân của tôi tôi xin cho mình được phép nôn vào cái suy nghĩ đầy kiêu hãnh này của ngài đấy – Belie cất cao cái giọng đầy miệt thị của mình như thể cô là bề trên còn Vidone là kẻ dưới vậy. Ừ thì tính nết Belie trước giờ vẫn vậy, rất thẳng thắn, nghĩ cái gì nói ngay cái đó, lại còn phát ngôn toàn những thứ người ta nghe là muốn “bộp” ngày vào mặt cho. Đặc biệt là trong hoàn cảnh cao trào dầu sôi lửa bỏng, cô thích thêm dầu vào lửa hơn là đi tìm nước dập lửa. Thừa nhận rằng cái tính này chẳng khôn ngoan gì, bản thân của Belie cũng tự nhận mình ngu ngốc, nhưng bắt cô bày ra cái vẻ giả tạo để xu nịnh thật sự là điều bất khả thi với cô gái cứng đầu cực kỳ này.
Vidone khẽ cười, một nụ cười dấu dao, những luồng pháp thuật vây lấy đầu ngón tay y như lũ ong vây quanh tổ, mái tóc nâu của gã phất lên vì luồng pháp thuật cuộn trào. Đúng lúc này một âm thanh trong trẻo nhẹ nhàng vang lên, một thứ âm thanh mượt cả lòng người nghe như tiếng suối chảy vậy, hoàn toàn xua đi bầu không khí nặng nề và bạo lực của căn phòng:
– Dừng lại đi, Vidone điện hạ.
Đôi mắt của Vidone lập tức thay đổi, nhanh hơn cả trở lòng bàn tay, nó trở nên dạt dào, và mãnh liệt như natri phản ứng với nước, nhưng tiếc thay phía sau Flora là thiên thần bảo hộ của nàng – Luan, anh cũng bước đến cùng với Flora, nhưng trái ngược với bản tính anh hùng trượng nghĩa của cô nàng thì chàng thiên sứ có vẻ dửng dưng hơn, anh ta liếc qua Belie một cái, sau đó chẳng buồn nhìn gì thêm mà chỉ chú mục vào Flora như thể rời mắt khỏi cô gái đó một giây là anh sẽ chết vậy, điều này khiến “phản ứng hóa học mãnh liệt” kia hoàn toàn bị dập tắt, Vidone câm lặng ngồi xuống ghế, đôi mắt trở nên lạnh hơn, cũng hầm hập hơn vì lửa ghen.
Làn váy đen yêu kiều lay nhẹ khi Flora bước đến bên cạnh Belie, nàng đẩy hết những kẻ dám bắt nạt Belie ra, và thuần khiết duyên dáng như một thiên thần giáng thế, nàng bước đến đỡ Belie dậy, đưa khăn tay lau mặt cho Belie, dùng đúng ngay chiếc khăn tay mà Belie đã đưa cho nàng lúc ở nhà ăn trường.
Thật sự rất đẹp. Mái tóc mang một màu vàng mà không một màu vàng nào trên đời này có thể sánh bằng, đôi mắt màu xanh lục tựa những chiếc lá mơn mởn xanh, mang một thần thái ngây ngô và thuần khiết nhưng vẫn ánh lên nét mẫn tuệ khó ai bì, cử chỉ duyên dáng như một thiên thần, thật sự nói không ngoa, vẻ đẹp của Flora có khả năng cảm hóa cả một con quỷ như Belie.
– Không sao chứ? Sao bọn họ có thể đối xử với bạn như thế này? – Flora nói, đồng thời nhẩm môi thi triển một câu chú tẩy sạch hết mọi ô uế trên người Belie, nhưng câu chú không cách nào triển khai được, điều này khiến Flora không tài nào hiểu nổi, nàng đành thử lại, nhưng bất kể thử bao nhiêu lần cũng không thể triển khai được. Đúng lúc này, Belie đẩy tay của Flora ra khỏi tay mình, một cái đủ nhẹ để không làm cô gái nhỏ bị thương. Đương khi Flora còn sửng sốt thì Belie đã đứng dậy, cô cuối đầu xuống nhìn Flora, nở nụ cười nhẹ, không có nét khinh bỉ, không có vẻ chán ghét, chỉ là một nụ cười cảm kích kiểu xã giao:
– Cảm ơn, nhưng cô là người mà tôi không muốn nợ nhất trên đời này, dù có chết.
Lại thêm một lần nữa ngây người ra, Flora cảm thấy tâm hồn mình như bị hút vào đôi mắt nâu ấy, người cô nóng bừng lên và kiệt sức như kẻ hành khất bị lạc vào chốn sa mạc hoang vu, chỉ vì đôi mắt ấy, đôi mắt tựa như sa mạc nơi mà chỉ có những cồn cát nối tiếp cồn cát và cái nóng như muốn thiêu đốt cả linh hồn người ta.
Nó đủ sức khiến một thiên thần tình nguyện phạm tội để sa vào cái thiên đàng quyến rũ chết người của cô ấy.
“Cô ấy đẹp quá” Flora chỉ có thể thốt lên được điều đó trong tâm trí mình. Bất giác không biết do cố tình hay cố ý, Flora đưa mắt nhìn sang Luan, thấy ánh mắt anh không hề nhìn đến Belie mới yên tâm thở phào, sau đó nàng lại giật mình vì phát hiện ra suy nghĩ đó của bản thân, hai bàn tay cô hơi siết lại, nhìn về phía Belie, cố đoán xem hành động tiếp theo của Belie để quên đi những suy nghĩ không tốt đó.
Vidone có lẽ không ưa gì Luan nên việc Luan quanh quẩn bên Flora khiến y đã khó chịu càng khó chịu hơn. Song, y đã bắt gặp được ánh mắt của Belie khi cô nhìn Luan, dù đã cố che giấu thật kỹ nhưng là “người chung số phận”, Vidone lập tức nhìn ra ngay những gì đang chế ngự trái tim của Belie lúc này. Y tự hỏi rốt cục tên Luan có gì hay mà ai cũng “đổ” gã như ngã rạ không biết, chẳng lẽ bọn con gái đều thích kiểu lạnh lùng như vậy sao? Nhưng có một chuyện thú vị ở đây, và Vidone không nghĩ là mình không khơi mào nó lên.
– Belie Laurentin cô đã nói như thế này: “Hay ngài muốn nói rằng “kể cả khi Flora không yêu tôi, tôi cũng nguyện bảo vệ nàng cả đời vì tình yêu là làm cho đối phương hạnh phúc”, thật lòng, theo nhận xét cá nhân của tôi tôi xin cho mình được phép nôn vào cái suy nghĩ đầy kiêu hãnh này của ngài đấy” phải không? Vậy thì cô nói xem, cô có chúc phúc cho cặp đôi trước mặt chúng ta không khi mà người cô yêu sẽ hạnh phúc bên cô gái khác?
Bất cứ cô gái nào cũng cực kỳ nhạy cảm về chuyện tình yêu, Vidone tin vào điều đó, đặc biệt là tình yêu đơn phương, thứ tình cảm vừa muốn người ta biết lại vừa muốn người ta không biết, cảm giác bị vạch trần giữa một đám đông chắc là thú vị lắm.
Người phản ứng đầu tiên là Flora, bàn tay đang siết nhẹ của cô nàng lại càng siết chặt hơn, đôi gò má hồng lên, môi hơi mím như cố che đi sự bối rối, trông như một cô nàng thục nữ ghen tuông, rõ ràng giận dỗi nhưng lại không dám hùng hổ công khai ghen tuông, kiểu như “em đâu có ghen, em không ích kỷ thế” vậy. Trông thật rất đáng yêu.
Belie đưa mắt nhìn Vidone, rồi lại nhìn về phía Luan, thật sự ánh mắt cô khi nhìn anh biểu lộ một tình cảm mà không gì có thể lấp khuất nổi, nó như con sóng dữ dội sẵn sàng đánh nát bất cứ con đê nào, một tình yêu mãnh liệt và hoang dại như thứ cỏ cây sống nơi hoang mạc, dù cho định mệnh có khắc nghiệt cỡ nào thì nó vẫn cố gắng vươn lên và tồn tại mạnh mẽ. Vẫn giữ lấy ánh mắt đó, cô nói:
– Không một con người nào lại can tâm một mình ở địa ngục trong khi đồng loại của họ hưởng phúc trên thiên đàng, hoặc là cùng lên thiên đàng, hoặc là cũng xuống địa ngục, tôi đâu có chúc phúc gì cho hai người họ đâu thưa Vidone điện hạ, tôi chẳng việc gì phải phát ngôn ra những câu dối lòng như thế.
“Thật sự chúc hai người họ hạnh phúc là giả dối, nhưng chúc Luan hạnh phúc là thật lòng” – Belie nghĩ như thế nhưng cô lại không nói ra.
Ai nấy đều bị câu nói của Belie làm cho đơ mặt ra, bọn họ ở đây đều là những con người học thức với cách cư xử thông minh và ngữ điệu trò chuyện nhã nhặn nên việc tiếp nhận những câu nói của Belie khiến họ cảm thấy cô như thứ rác rến dơ bẩn, một thất bại của Chúa trông công cuộc tạo ra loài người.
– Cô thật sự là con người do Chúa tạo ra sao? Ôi thật là một con chiên hoang đạo, không, một con rắn độc, một con thú dữ. Làm sao cô có thể phát ngôn ra những điều như thế, thậm chí cô còn không đến nhà thờ vào ngày Sabbat, Belie Laurentin, cô thật sự là hiện thân của con quỷ Belie Rozi De Satan – Một nữ sinh trong đám run rẩy phát ngôn như thể trước mặt cô lúc này không phải là Belie Laurentin mà thật sự là Belie Rozi De Satan vậy.
Belie nhận ra cô gái này, cô ta ở phòng kế bên ký túc xá của cô, có lẽ cũng ít nhiều để ý Belie một quãng thời gian rồi mới biết cô không đến nhà thờ vào ngày sabbat – tức là ngày chủ nhật hằng tuần – trong ngày này mọi người phải nghỉ hết công việc học tập và đến nhà thờ để dự lễ Chúa Nhật. Nhưng Belie thì không, bởi cô biết trong cái thế giới này, khả năng cực kỳ cao Chúa chính là X – kẻ đã đưa cô đến thế giới này, và cô thật sự không ưa gì gã nói gì đến việc quỳ xuống mà chúc tụng.
Belie nhún vai, vệt máu trên mép đã đông lại, cô cười giễu:
– Biết đâu kiếp trước tôi là Belie Rozi De Satan thì sao? Nếu là thế thật thì mười bốn năm nữa cái lưỡi của cô sẽ danh dự được cắt ra và treo dưới chốn âm ti địa ngục vì đoán rất hay đó.
Cô nàng kia run rẩy lùi lại vài bước, thậm chí đưa tay lên ôm ngực, thật sự ai cũng biết đó là một câu nói đùa vì thiên đàng đã công bố Belie Rozi De Satan đã bị giết vào mười sáu năm trước rồi, nhưng ánh mắt của cô gái đó quá đáng sợ, nó mang một vẻ quyến rũ, sắc sảo và thị uy cực kỳ.
– Bạn Laurentin, đủ rồi đó, xin hãy cất những lời cuồng ngôn đó và rời khỏi đây đi – Flora lại chạy đến bên Belie, những ngón tay mãnh mai cố đẩy lưng Belie đi,có vẻ cô nàng thơ kia đã tức giận nhưng với bản chất đã được tác giả “lập trình” nên vẫn cố cứu lấy người bị nạn là Belie, nhưng cô vẫn đứng như trời trồng ở đó, bởi vì nếu muốn đi cô sẽ tự đi chứ không phải đi nhờ sự giúp đỡ của Flora hay Luan.
– Đừng có gọi nó bằng cái họ Laurentin, cô đang xúc phạm tôi đấy cô nàng thơ của những chàng trai nổi tiếng trường này – Một giọng nói vang lên, cùng theo đó lại thêm một tốp người bước vào đây xem kịch hay, vài cái bàn lại được bày ra bởi những học sinh chấp nhận làm tay sai cho những học sinh có quyền lực. Tiếp đó những kẻ con nhà trâm anh thế phiệt kia quý phái ngồi xuống ghế, còn cô gái vừa nói kia có vẻ địa vị không thể sánh ngang nên chẳng dám ngồi ngang hàng với những người đã ngồi đó. Trước khi cô ta bước lại gần Belie, đôi mắt âm thầm đánh giá nét mặt của chàng trai mắt tím vừa đến, thấy chàng trai đó nhìn Belie đầy hả hê mới tự tin tiến lại gần Belie, và sẵn đế giày đang bước đi, cô ta đá vào bụng Belie một cú đến mức cô lăn vài vòng ra sau.
– Từ nhỏ tới lớn, mày lúc nào cũng là nổi nhục của cái họ Laurentin, một con sâu gớm ghiếc làm bẩn đi thức ăn ngon.
Ôm lấy bụng mình và cố nén tiếng kêu rên vì đau, Belie cắn răng vì cú đạp của Alina – cô chị “cùng cha khác mẹ” của cô, trong khi cố ngẩng đầu lên thì Belie đã thấy Arthur Bewizer ngồi trên hàng ghế danh dự đó, cạnh bên hoàng tử Vidone, và trông bộ dạng của Vidone có vẻ e dè Arthur rất nhiều, đủ để y ngấm ngầm quan sát nét mặt của Arthur, nhưng đáng tiếc sẽ không ai có thể đọc được tâm trạng của Arthur vì khuôn mặt đó lúc nào cũng chỉ có một nụ cười châm chọc mỉa mai cố hữu, nhưng dẫu cho lúc nào cũng trưng ra bộ mặt “phởn đời” như vậy, nhưng không một ai lại cảm thấy cậu ta thật sự đang vui vẻ.
Belie nhìn vài chục học sinh tụ tập trong phòng, lại nhìn đến cặp đôi Luan và Flora, tiếp đến là tên hoàng tử Vidone kia, cuối cùng ánh mắt cô đặt trên khuôn mặt Arthur, một khuôn mặt góc cạnh với nụ cười cũng ngông ngạo như lối hành xử của chính cô. Không hiểu sao trong giây phút này cô cảm thấy mấy chục người trong phòng này, thậm chí là cả thế giới này đều là một cái gì đó không giống cô, chỉ duy nhất kẻ đang hướng ánh mắt phởn phơ hả hê về phía cô kia là giống cô. Cậu ta như một sự tương phản mà tạo hóa đã tạo ra nhìn cô nhìn rõ chính mình, là một tấm gương phản chiếu hình ảnh cô trong đó. Rõ ràng là thân phận khác nhau, địa vị khác nhau, tính cách (có lẽ) cũng khác nhau, nhưng tại sao cô lại thấy tên đó giống cô thế này?
Cậu ta đến đây không phải để cứu cô, mà chỉ để xem kịch hay thôi. Xem cái vẻ kiêu ngạo của cô bị giẫm nát dưới đế giày của mọi người. Cậu ta có khác gì bọn họ đâu ngoại việc cậu ta từng cứu cô hai lần?
Lúc này, Belie đã tự hỏi vì sao cô lại ghét Arthur Bewizer?
So với lũ nhà Laurentin, cậu ta không hề hành hạ gì cô, ngược lại còn cứu vớt cái mạng này của cô.
So với những học sinh này, sự hành hạ của cậu ta đâu có bằng họ.
Vậy tại sao cô lại ghét cậu ta?
Nhìn đến bộ dạng an nhàn ngồi ở vị trí ngang hàng với hoàng tử của một đất nước, dù rằng cậu ta đã nói sẽ không để cô chết nhưng khi cô lâm vào tình huống này, ánh mắt cậu ta có chứa một tia xót thương? Cậu ta đến đây cốt chỉ để xem kịch hay chứ hoàn toàn không hề có ý muốn cứu vớt ban phát cái lòng nhân đạo đáng mỉa mai gì của cậu ta. Không có cái niệm thương xót, không có tinh thần trượng nghĩa thay trời hành đạo, không có khái niệm tha thứ cho kẻ thù, không biết thế nào là cái tính nhân đạo mà người đời thường ca tụng, và nhiều điều nữa, cuối cùng Belie cũng đã hiểu.
À, ha ha, Belie bỗng bậc cười thành tiếng, thì ra cô ghét cậu ta chỉ bởi vì cậu ta giống cô. Con người, đặc biệt là phụ nữ, thật sự thường ghét những gì giống mình mà.
Khoảnh khắc đó, hai ánh mắt nhìn nhau không rời, dường như bản thân mỗi người đều bị hút vào đôi mắt của đối phương bằng một hấp lực còn mạnh hơn thứ trọng lực đang hút lấy sự vật trên đời này. Chưa bao giờ Belie cảm thấy rời khỏi ánh mắt của ai đó là một việc khó khăn như lúc này, người đó đang nhìn cô, nhìn sâu vào đôi mắt cô như muốn cho cô thấy những suy tư trong đôi mắt cậu, vẫn là nụ cười nhạt nhẽo trên môi, nhưng giờ đây hình như nụ cười đó có phần xảo quyệt hơn. Như là hiểu được việc: cô cần cậu ta, cần như cần không khí để thở.
“Thảm hại làm sao! Những kẻ ngu ngốc luôn phải chịu thảm cảnh thế này. Một tay mơ mới vào trò mà cứ thích đòi làm “solo player”” – Một giọng nói vang lên bên tai Belie, là Arthur, cậu ta dùng Thuật Truyền Âm để nói chuyện với riêng cô, chỉ hai người, trong không gian này.
Dường như xung quanh mọi người đều nhận ra điều này nên không ai dám đánh đập Belie tiếp, đến cả Alina cũng mím môi, cô ả tự hỏi có phải mình đã sai khi đánh Belie không?
“Tôi sẽ không muốn phải hợp tác với ai cả, bởi vì tôi không tin bất cứ ai trên đời này, tất cả chỉ là sự sắp đặt dối trá được viết nên bởi Chúa, bao gồm cả cậu” – Belie thẳng thắn nói, và đó là niềm tin bất diệt của cô trong suốt năm mươi năm qua, rằng con người chỉ là loài động vật dối trá, đó là phạm trù vĩnh viễn tồn tại trong mọi thế giới. Treo lên mình dáng vẻ hòa nhã duyên dáng của thiên thần nhưng thâm tâm lại là con quỷ dưới địa ngục, Belie không loại trừ mình, cô cũng thế, nhưng cô sống đúng bản chất của mình dù rằng nó khiến cô trông như một con dã thú nơi sơn lâm.
“Cô cho rằng một cá thể có thể thắng được một tập thể sao? Không một ai có thể một mình cân cả thế giới. Mà cô đang nói về cái gì kia? Niềm tin?” – Tiếng cười của Arthur vang lên bên tai Belie, giọng điệu như thể nghe một điều gì đó đáng giễu cợt lắm, và rồi, cậu đã nói một câu khiến Belie ngây cả người:
“Niềm tin ư? Làm sao mà chúng ta có thể liên kết với nhau bằng cái thứ trừu tượng và mong manh đó hả Belie? Cô ngây thơ hơn tôi tưởng tượng nhiều ha. Belie à” Arthur gọi tên cô, bằng giọng nói như cơn gió nơi băng giá thổi qua, đôi mắt ấy như con quỷ đang đập nát niềm tin của một con chiên với Đức Chúa – “Tuy chúng ta cần đồng minh nhưng điều đó không có nghĩa là ta cần kết bạn, và kêu gào cái thứ niềm tin, tình bạn cao cả gì đó để rồi khi gặp khó khăn thì chạy như một kẻ đớn hèn. Bởi vì Belie à, MỐI LIÊN KẾT GIỮA CON NGƯỜI VỚI CON NGƯỜI LÀ LỢI ÍCH, chúng ta liên kết với nhau bằng những gì chúng ta đạt được ở người kia, tôi cho bạn lợi ích và bạn cho tôi lợi ích, chúng ta hợp tác sòng phẳng và vui vẻ. Khi không còn lợi ích nữa thì đường ai nấy đi, chẳng hà cớ gì phải trói buộc nhau bằng cái quan hệ niềm tin hay tình nghĩa phiền phức gì đâu, đó là nguyên tắc làm việc của Arthur Bewizer này”.
Belie rùng mình thật sự, cô ngây người ra, như thể ngạc nhiên khi trên đời này còn có kẻ mang những suy nghĩ không giống ai, như cô. Rồi Belie đã dứt khỏi ánh mắt của Arthur, cô cuối đầu xuống như muốn gục đầu vào mặt sàn để thừa nhận sự bất lực của mình. Cuối cùng cô lại ngẩng đầu lên nhìn Arthur một lần nữa. Này, cậu đã trải qua những gì để phát ngôn ra những thứ đáng sợ như thế vậy?
Một lần nữa chống tay đứng dậy, dù bộ dạng liêu xiêu như sắp ngã nhưng Belie vẫn cố trụ vững, đứng thẳng dậy:
“Tôi chợt nhận ra, tôi và cậu thật giống nhau Arthur ạ, đều là thứ cặn bã của xã hội. Nhưng mà kể cả khi bị cho là có cách cư xử như một con não tàn thì tôi vẫn sẽ xác tín rằng, phải rồi, cần gì niềm tin hay tình nghĩa, lợi ích song phẳng đôi bên không phải hơn hay sao? Không có gì là mãi mãi, sự bỏ rơi và bị bỏ rơi vẫn diễn ra hằng ngày kia mà, vậy nên tại sao ta phải trói buộc nhau bởi những thứ ngớ ngẩn đó, nhỉ? Cậu chủ Arthur”.
Arthur không nói gì thêm, chỉ chóng tay lên thành ghế bành lót đệm bọc nhung đỏ, cười như không cười
Để rồi khi Alina Laurentin tính đạp một phát nữa vào bụng của Belie, cô đã đưa tay lên, đôi mắt chứa đầy vẻ ngông cuồng mà lầm lì như một con thú hoang, cất tiếng:
– Gió, trói.
Lập tức những làn váy mềm mại bay thốc lên khiến tiếng la chí chóe của những cô gái vang vọng cả phòng, họ lấy tay vuốt lại váy của mình, cùng đó là những cơn gió cuộn lại, siết chặt lấy Alina, gió quật ngã cô ta, buộc cô ta nằm dưới đất. Và, Belie bước đến, dù lực chân không có bao nhiêu nhưng dưới ma pháp Cường Hóa cơ thể, cô tung một một cú vào bụng Alina, mép váy của cô hơi phất, sau đó đôi chân thon lại đứng lên, còn Alina thì gào lên vì cơn đau.
– Sao mày dám? – Alina gào lên, cô ta cố niệm một câu chú nhưng vô ích, ở trình độ của Alina còn lâu lắm mới có thể phá được câu chú của Belie.
– Tôi còn dám dùng ma pháp Biến Đổi Vật Chất khiến dây trói biến thành gai nếu như cô không ngậm miệng vào đấy Alina Lauretin – Belie đưa những ngón tay lên như một cách cảnh cáo Alina khiến cô ả câm miệng ngay lập tức. Thấy vậy Zita – đàn chị lúc nãy tát Belie tiến lên, hẳn là cô ta tự tin mình học cao hơn Belie nên muốn hành Belie ra trò, nhưng tiếc là cô ta còn chưa làm được gì thì hai đầu gối của cô ta đã đau đớn cực kì đến mức khụy hẳn xuống sàn.
Đó lá ma pháp Tác Động Xúc Giác.
Và trước mặt cô ta lúc này đây là Belie, cô đứng ở đó, từ trên nhìn xuống, luồng ma lực từ cô tỏa ra khiến Zita ớn lạnh, cảm xúc trên mặt Belie như một thiên thần sa ngã vậy, không, không phải một thiên thần sa ngã thứ mà đã từng rất thánh thiện, mà nó là một con quỷ, với bản chất sinh ra từ trong bóng tối tội đầy.
– Cô đã tát tôi 7 cái, tôi xin gửi lại cả thảy – Belie nói, sau đó vô hiệu hóa sạch mọi ma pháp mà Zita đã dùng, và này đây, món vũ khí mà Belie đã được nhận được trong Ouroborous xuất hiện, một sợi xích chui từ phía sau lưng của cô như cách mà con quỷ dữ dang đôi cánh của chúng, hai đầu dây xích như lũ rắn độc hiếu chiến quấn lấy cơ thể của Zita, buộc cô ta quỳ xuống, ngay trước mặt của Belie. Trông thấy cô ta giẫy giụa cố thoát ra mà Belie hình dung như một con dòi trắng nhảy múa khi bị người ta phát hiện.
Lúc này Flora bước đến, bộ dạng trông có vẻ nghiêm túc hơn, cả cơ thể cô nàng sáng lên một màu vàng chói chang như màu tóc của cô, như một hiệp sĩ công lý, cô cất cao giọng:
– Bạn Belie, tôi không nghĩ sử dụng vũ khí được ban gây tổn thương cho bạn học là điều hay ho gì đâu. Mặc dù chị Zita đã gây ra tổn thương với bạn, nhưng hãy bỏ qua vì Chúa đã dạy chúng ta phải tha thứ cho nhau.
– Như cô gái lúc nãy nói đấy Flora, tôi không được dạy để tha thứ, tôi chỉ biết khi ai đó tát vào má phải của tôi thì liên đó tôi sẽ tát ngay vào má trái của nó. Mà, tôi không hề làm tổn thương cô ta bằng vũ khí của tôi nên cô đừng lấy đó làm lý do để can thiệp và thực hành công lý của mình – Belie giải thích, thật tình cô không muốn đánh nhau làm gì, cô không thích gây sự bừa bãi nhưng rất thích trả thù.
Những âm thanh “chát chát” vang lên khiến lòng người ta dậy sóng, mỗi một tiếng ngọt như tiếng dao cắm vào thịt, máu từ miệng của Zita văng ra đất, nhiễu từ môi xuống, đôi mắt cô ta trở nên mơ màng vì cơn đau, tưởng chừng như nếu Belie không dừng lại ở cái tát thứ bảy thì Zita đã ngất đi rồi.
– Đủ rồi Belie, xin hãy dừng lại đi, chị ấy chết mất – Flora chạy đến ngăn cánh tay của Belie, trông khuôn mặt cô nàng kinh hãi tưởng như người bị tát là cô nàng vậy, hết lắc tay Belie xong Flora lại quay sang cầu cứu Luan, nhưng có vẻ Luan không mấy bận tâm khi đó là việc chẳng ảnh hưởng đến an toàn của Flora. Cũng tương tự thế, Belie không thèm để tâm đến Flora, cô mở lòng bàn tay ra, tung ra một loạt đạn ma pháp bắn lại tất cả những kẻ đã dám làm tổn thương cô. Lắng nghe tiếng rên rỉ đau đớn của chúng mà nụ cười hả hê như con quỷ đã đẩy người khác vào địa ngục, Belie quay sang phía Flora:
– Flora Rosary, tôi là kiểu người nợ ai cái gì sẽ trả cái đó, hãy nhớ lấy điều này vì sau này nó có thể khiến tôi và cô thành kẻ thù đó Flora ngây thơ của mọi người.
Nói xong Belie thả Zita ra, cô nàng vì mấy cú tát trời giáng mà nằm xụi lơ dưới đất, và, Belie bước đến, giẫm thẳng lên bàn tay của Zita, lại một cơn đau khiến cô ấy gào lên, tay kia giẫy giụa trong bất lực, nước mắt trào ra, khóc than kêu cứu:
– Xin hãy cứu tôi, điện hạ, cứu tôi.
Nhưng trong phòng không một ai dám lên tiếng khi mà Arthur còn đang im lặng thưởng thức màn kịch hay này, lúc này Vidone toan đứng lên thị uy thì Belie đã bước đến, đế giày vấy máu của Zita in lên những nơi cô đã đi qua những vết máu đỏ nhơ nhớp. Từng bước đi của cô như cách con quỷ dữ gieo rắc dịch hạch bệnh tật cho những nơi nó đi qua.
Thứ nước bẩn thiểu trên người Belie được tẩy sạch bởi pháp thuật của cô, những giọt nước tụ trên không trung như trọng lực đã từ chối chúng, và chúng dội sạch lên người Zita khiến cô nàng ướt từ đầu tới chân như cách Belie đã từng bị ướt. Những cánh hồng ngoài cửa sổ theo gió đẩy vào, quấn quanh người Belie, xông đượm quần áo của cô trong một mùi hương quyến rũ ngọt ngào, dệt ra khung cảnh đẹp đến khó rời mắt, tất nhiên Belie đã cách ly mũi cô với chúng, vì cô không muốn xui xẻo dính trúng phấn hoa. Từng bước đi dưới làn hoa quấn quanh mình, đôi mắt trầm lắng chú mục vào chàng trai đó không rời. Cuối cùng cô dừng lại trước mặt Arthur, lúc này đang chống tay chờ đón xem hành động tiếp theo của cô.
Belie cuối xuống, những cánh hoa theo đó cũng rơi xuống, phủ đầy mặt sàn, vài cánh hoa bám lên hai người. Belie nắm lấy cái cờ vạt của Arthur, một đầu gối tì lên ghế của cậu, rướn người về phía cậu, ánh mắt ấy khi đóng vai cô nàng lẳng lơ khiến Vidone cũng phải đỏ mặt, và cả Arthur cũng hơi ngây ra:
– Ngài nhẫn tâm để tình nhân của ngài chịu uất ức như thế sao? Hở Bá Tước của em?
Mọi học sinh trong phòng này như bị chấn động não, đến cả Vidone cũng không khỏi kinh ngạc mà há hốc miệng mồm nhìn sang Arthur, lúc này đang ngồi trên ghế và bị vây bởi một cô gái quá quyến rũ ấy. Họ ngờ vực nửa tin nửa khônh, bởi vì thật sự với vẻ đẹp của Belie, cô thừa sức trở thành đối tượng bạn tình của bất kỳ thằng đàn ông nào.
Đến cả Arthur cũng tròn mắt nhìn Belie như không thể dự đoán được tình huống này. Cô gái này chưa bao giờ ngoan ngoãn nằm trong dự đoán của cậu.
– Im miệng đi, mày đừng lấy Bá Tước để ra vẻ thị uy, thật ngông tưởng, ai trong trường này không biết Bá Tước thích Flora chứ – Một nữ sinh nào đó dũng cảm lên tiếng, có vẻ cô ta lấy cái tên Flora làm chỗ dựa nên mới có bản lĩnh lên tiếng trong tình cảnh này.
Vẫn giữ tư thế kẹp Arthur trong ghế, Belie nghiêng đầu nhìn về phía nữ sinh đó, sóng mũi cao của cô khi nhìn nghiêng như một kiệt tác của tạo hóa, xương hàm lại tăng thêm điểm nhấn cho khuôn mặt ấy, cùng với một giọng nói như tiếng thở trong đêm:
– Hãy hỏi Alina Laurentin có phải bá tước cứu tôi khỏi cuộc ám sát từ gia tộc của cô ta không? Có phải trong nửa năm tôi nằm viện, Arthur là người nuôi tôi không? Ngài ấy yêu Flora thì sao? Không phải tôi vẫn yêu Luan đấy ư? Bàn về sắc đẹp, ai có thể sánh ngang Flora ngoài tôi, bàn về quyền thế, Arthur của tôi hoàn toàn có thể thay thế được Luan. Thế thì hai kẻ yêu đơn phương tội nghiệp như chúng tôi không có lý do gì mà không tìm đến nhau để thay thế. Cũng đâu gì tổn thương khi hôn nhau nhưng lại gọi hai cái tên khác chứ.
– Thật bẩn thỉu, Belie, làm sao cô có thể kém đức hạnh và vô sỉ như thế hả? Sớm muộn gì Bá Tước cũng bỏ cô mà thôi – Nữ sinh đó mỉa mai lại.
– Đức hạnh là cái gì? Ăn được không? Chưa kể, cái vị trí mà cô gọi là bẩn thiểu lại là cái nơi biết bao nhiêu người muốn đấy, cả cô nữa mà nhỉ? Và, cô nghĩ ngài ấy có thể bỏ tôi sao? Tôi chỉ muốn nói rằng, một khi bọn đàn ông con trai còn yêu bằng mắt, thì ngài ấy chẳng bao giờ mà bỏ tôi cho được trừ phi Flora chạy đến tranh với tôi, đến lúc đó Flora đến với Arthur, tôi sẽ đến bên Luan, không phải rất hoàn hảo sao?
Trước khi nghiêng đầu lại về phía Arthur, ánh mắt của Belie lướt qua Luan, chàng thiên sứ ấy vẫn đứng đó, nhưng ánh mắt của anh đã nhìn về phía cô, anh đang nhìn về phía cô, điều đó làm trái tim cô nhói hơn bất cứ cú đánh đập nào.
Arthur đã cắt đi cảm giác ấy của Belie khi đẩy cô ra và đứng dậy, từ nãy giờ im lặng đến bây giờ mới chịu lên tiếng:
– Trò chơi hôm nay rất vui.
Tất cả mọi người đều hiểu mình phải làm gì.
Và Arthur đứng dậy, rời khỏi phòng, dù cậu không hề có bất cứ sự đụng chạm nào để chứng minh quan hệ giữa mình và Belie, nhưng bước chân Arthur chậm hơn mọi khi, để chờ cô gái với cơ thể đầy vết thương đó, đi theo mình.
Lúc ra khỏi căn phòng đó cũng là lúc mặt trời đang lặn dần về phía tây, những cơn gió khô khốc cuối ngày mang theo bụi thổi qua, cánh hoa úa tàn sau một ngày khoe sắc, vạt nắng bị bẻ gãy bởi dãy hành lang, loang lổ trên mặt nền những vệt nắng chiều như màu lúa chín. Arthur quay lại nhìn cô, với đôi mắt có vẻ là hài lòng:
– Có rất nhiều cách gắn kết mối quan hệ giữa tôi và cô, người hầu, vệ sỹ, tôi ngạc nhiên là cô chọn cái vai vế buồn cười đó đấy.
– Đằng nào thì cậu cũng không từ chối những gì tôi nói ra, nên dại gì mà tôi không chọn cái lợi nhất cho mình – Belie dừng lại nhìn Arthur, lúc này cậu đang đẫm mình trong màu của nắng, cái bóng phía sau đổ dài trên nền gạch bóng loáng.
Arthur không muốn nói về những cái như danh dự và đức hạnh của một cô gái với Belie, vì những thứ đó còn lâu cô ta mới quan tâm. Thay vào đó, cậu xoay câu chuyện theo hướng thực tế hơn:
– Cô nên cảm kích tôi, Belie, vì nếu tôi không nuôi cô thì không ai dám nuôi cô đâu, bởi vì cô là chó hoang chứ không phải chó nhà, thứ giống loài không bao giờ biết trung thành là gì – Rõ ràng là châm chọc, nhưng Arthur trông có vẻ hài lòng ra mặt.
– Vậy tôi có nên sửa lại không? Nhất là thói cư xử hả? – Belie đề nghị, mặc dù khả năng cao là cô không làm.
– Không, như vậy thì cô có khác gì họ. Tôi cho rằng nuôi động vật sắp tuyệt chủng cũng là một thú vui tao nhã.
– Vậy à? – Belie trả lời theo kiểu đã nghe và không bình luận gì thêm – Thật ra tôi hỏi vậy thôi chứ không có dự định thay đổi đâu, vì ngay từ giây phút cậu muốn tôi thuộc về cậu, cậu đã phải chịu trách nhiệm về mọi lỗi lầm của tôi rồi.
Nói xong Belie bước đến gần Arthur hơn, khoảng cách chỉ vào một bước chân, cô đưa tay ra:
– Tôi không biết lý do cậu muốn có tôi là gì, nhưng tôi hi vọng chúng ta sẽ lợi dụng nhau trong vui vẻ.
Arthur cũng đưa tay lên, hai bàn tay bắt vào nhau rồi nhanh chóng buông ra. Gió thổi bay mái tóc đen dài của Belie, cô đưa tay vuốt lại, thoang thoảng trong tấm màn bóng đen đó là mùi hương ngọt ngào mà Arthur đã ngửi thấy được cùng cơn gió. Hai người không ai hẹn ai cùng xoay người về một hướng, nhìn về chân trời phía tây đỏ rực.
– Tôi cứ nghĩ cô là người khi ai đó dám tát cô một cái, cô sẽ tát lại bên má phải của họ, rồi trái rồi phải rồi trái phải phải trái rồi giết kẻ đó luôn chứ – Arthur nói, bằng một nụ cười có phần hóm hỉnh.
– Không, tôi chỉ trả đủ thôi, không tính lãi đâu – Belie nhăn mày khi bị Arthur trêu chọc như thế, cô không hề cười kể cả khi Arthur đã nói bằng giọng hóm hỉnh như thế.
Hình như chưa bao giờ Arthur thấy cô gái này cười thật sự.
Thế nhưng chính lúc này đây, gió thốc qua mang theo mùi hoa thoang thoảng, Belie ngẩng đầu nhìn Arthur, hỏi bằng đôi mắt đắc thắng:
– Anh thích Flora Rosary sao? Tôi nghe kể trong buổi tiệc đầu năm anh đã tranh với hoàng tử Vidone để được làm bạn nhảy của nàng thơ cơ đấy.
Đôi mắt ấy tương phản với ánh nắng chiều dường như nhuộm cả một không gian đẫm nắng trong một màu nâu đồng trầm lắng. Mái tóc đen hiếm thấy lay trong gió, óng lên trong ánh nắng chiều, như là nó đang hút cả ánh nắng vào.
– Không…không hoàn toàn..là vậy – Arthur đáp lại, bằng một giọng không mấy tự tin và chắc chắn như phong thái của anh thường ngày. Tựa như một chàng trai lần đầu biết yêu vậy, điều này khiến Belie cảm thấy thật sung sướng hết biết, ra là kẻ này cũng có điểm yếu, và cũng bị dính vào tình yêu thôi.
– Cậu đang đỏ mặt kìa, rõ ràng cậu thích Flora Rosary tới mức tôi vừa nói đã đỏ mặt lên, thấy chưa, có đỏ mặt thật mà – Belie hăng hái quay sang, thậm chí còn chỉ trỏ vào mặt Arthur, khuôn mặt cô sáng bừng lên như thể đã tìm được điểm yếu chết người của Arthur vậy, hoặc có thể, cô vui vì có kẻ ở trong địa ngục chung với mình, địa ngục của tình cảm không được đáp lại. Thì, con người vốn không bao giờ thích đau khổ một mình.
Hình như với Arthur trong lúc này, chạng vạng hôm nay đẹp hơn mọi ngày.
Không lâu sau đó Belie quay trở về ký túc xá, hành lang dài bắt ngang hoa viên ấy chỉ còn mình Arthur. Lúc này Oliver đi đến, cung kính cuối chào rồi thưa lên ít việc cần thiết. Sau khi nói xong, Arthur gật gù như đã biết, rồi lại chuyển chủ đề ngay lập tức:
– Flora Rosary là ai vậy?
– Còn không phải là cái cô nàng nai tơ cậu để ý hôm vũ hội sao? – Con mèo Bael bay tới, trên hai chân trước của nó quắp một ít bánh chiffon, mép và râu dính đầy vụn bánh.
– Hôm đó khi nhìn tiểu thư Rosary đến cùng với cậu Luan Luciano, ngài đã nói “cặp kia nhìn đẹp đôi đến mức tôi muốn chen vô”, rồi sau đó ngài tranh với hoàng tử Vidone trong việc thành bạn nhảy của cô Rosary, tiếp sau ngài còn nói phái vài người công khai bảo vệ cô ấy – Oliver thật thà tường thuật lại, trông anh ta thật sự ra dáng một quản gia chuyên nghiệp.
– Cậu ta đó giờ có thèm để ý đến phụ nữ đâu? Không chừng sợ mọi người nói mình gay nên làm màu lên cho thiên hạ biết thôi – Bael góp ý, trong đôi mắt con mèo ánh lên sự vui thích khi trêu ghẹo Arthur.
Arthur bước đến, rút khăn tay trong túi áo ra lau mép cho con mèo, nở nụ cười nhàn nhạt như ánh nắng đã tàn:
– Thật ra thì tôi thường không bao giờ nhớ được những thứ không cần thiết.
Nhưng hôm nay cậu đã nhớ một điều không cần thiết rồi. Rằng, dưới ánh chạng vạng hôm nay, cô ta đã cười, dù chỉ là một nụ cười không vẹn, nhưng ánh mắt cô ấy long lanh hơn hẳn mọi ngày.
Cái làm Arthur ngạc nhiên không phải vì hình ảnh đó đẹp, mà là cô ta vui chỉ vì chọc ghẹo được cậu thôi sao?
Trong nửa năm Belie nằm viện, cậu cho cô ta biết bao nhiêu thứ, tiền, quần áo, và bất cứ thứ gì cô cần, vào loại tốt nhất, nhưng chưa bao giờ cô ta thật sự vui.
Nhưng hôm nay, chỉ vì chọc ghẹo được cậu một chút cô ta lại vui như vậy?
Hình như, niềm vui đối với cô gái đáng sợ và sầu đời đó là một điều rất đơn giản thì phải?
Đơn giản và chân thật sao?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!