Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng
Chương 57: Bị đau
Editor: Xám
Cổ Diêu Hữu Thiên truyền đến cảm giác ngạt thở mãnh liệt, cơ thể vẫn đau, đầu vẫn choáng váng.
Cô với ý thức chưa tính là tỉnh táo, nhất thời không hiểu vì sao người đàn ông trước mặt lại ở đây?
Tại sao mình lại ở đây? Diêu Hữu Thiên không biết, ý thức của đại náo quá hỗn loạn.
Thái dương truyền đến một cơn đau nhức nhối. Cô cố gắng muốn làm rõ cảnh tượng trước mặt là phát sinh thế nào.
Nhưng lại cảm thấy có chút khó khăn. Trí nhớ hỗn loạn, vài đoạn ngắn lộn xộn. Nhớ mang máng, hình như hôm qua mình uống hơi nhiều.
Sau đó thì sao? Đã xảy ra chuyện gì? Cô đã làm gì?
Lực đạo trên cổ càng lúc càng mạnh, ý thức của cô trống rỗng trong nháy mắt.
,
Lúc này khuôn mặt xinh đẹp trở nên trắng bệch như tờ giấy. Đôi mắt khép lại, dường như đã muốn từ bỏ.
Cô sắp chết rồi sao?
Bàn tay trên cổ đột nhiên thu về. Sức nặng trên người biến mất.
Cô dồn sức xoay người đi, ho lên dữ dội. Trong lúc liên tục vuốt ngực cũng nhớ lại toàn bộ ý thức đã mất đi trước đây.
Cô nhớ mang máng bởi vì mình quá say, đầu cực kỳ choáng váng, đã ngủ thiếp đi ở trong phòng nghỉ bên ngoài phòng tiệc.
Trong cơn mơ mảng, cảm giác được có người đến gần, nhưng cơ thể cô rất mệt mỏi, cô hoàn toàn không đẩy ra nổi.
Sau đó thì sao? Sự đau đớn kịch liệt, cảm giác vô lực của cơ thể bị người ta áp chế không thể nhúc nhích kia. Cô ——
,
Động tác vuốt ngực đột nhiên dừng lại.
Giữa hai chân mơ hồ truyền đến cảm giác đau đớn, một lần nữa nhắc nhở cô ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì.
Cô mở to hai mắt, gần như không thể tin nổi mà quay mặt sang, trừng mắt nhìn người đàn ông vẻ mặt cay nghiệt ngồi ở bên cạnh.
Giơ tay lên, cô không chút nghĩ ngợi vung tay tới mặt Cố Thừa Diệu.
Tiếng vỗ tay vang lên lanh lảnh cùng với sự ra tay đầy tức giận của Diêu Hữu Thiên.
“Vô liêm sỉ ——”
,
Mắt Cố Thừa Diệu nheo lại, giữ lấy tay cô vào lúc Diêu Hữu Thiên muốn vung tiếp cái tát thứ hai.
“Tôi vô liêm sỉ?” Rốt cuộc là ai vô liêm sỉ đây? Là ai ti tiện không biết xấu hổ leo lên giường của anh?
Trong mắt Cố Thừa Diệu tràn đầy sự hung ác, lại vươn tay ra nắm chặt cằm của Diêu Hữu Thiên.
Trong thoáng chốc nào đó, Diêu Hữu Thiên vô cùng khẳng định mình đã nhìn thấy sát ý ở trong mắt anh.
Anh ta thật sự hận đến mức muốn giết chết mình sao?
,
Cố Thừa Diệu dùng ánh mắt nhìn một ả gái điếm để nhìn cô, trong mắt là vẻ miệt thị, là giễu cợt, là ảo não, còn có căm hận.
Trong khoảnh khắc sáng sớm chưa mở mắt, tất cả đều đẹp đẽ đến vậy.
Đó là lần ân ái anh cảm thấy tuyệt nhất từ trước đến nay. Là đêm vui sướng nhất.
Nhưng sau khi mở mắt lại phát hiện ra người bên cạnh không phải là người mình yêu. Mà là một người khác, mang theo mục đích xuất hiện ở bên cạnh anh hết lần này đến lần khác.
Thậm chí còn là người phụ nữ có quan hệ hợp tác với Cố thị.
,
Cằm bị nắm đến phát đau, nơi cổ tay giống như bị kìm sắt kẹp chặt, Diêu Hữu Thiên bị đau nhưng vẫn cố chấp đối mặt với người đàn ông trước mặt.
Lần đầu tiên cô vẫn luôn quý trọng, cẩn thận trông chờ lâu đến vậy, đã cứ thế mất đi.
Thậm chí cô còn không biết tối qua mọi chuyện đã xảy ra thế nào.
Là cô sơ suất, cho rằng đây địa bàn của nhà họ Cố, hẳn là sẽ không có vấn đề gì.
Tay không vùng ra được, cô chỉ có thể dùng ánh mắt trừng người đàn ông trước mặt: “Buông tay ra, tên tội phạm cường bạo kia.”
,
Tội phạm cường bạo? Khóe môi Cố Thừa Diệu nhếch lên một chút, nụ cười đó không hề lan tới đáy mắt.
Lực đạo trên tay mạnh thêm, hài lòng nhìn người phụ nữ trước mặt sắc mặt càng lúc càng tái nhợt.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!