Cô Nàng Vampire And Angel - Chương 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
132


Cô Nàng Vampire And Angel


Chương 14


Khi vào lớp, y như nó nghĩ, 2 tên kia vẫn đang bị tào tháo rượt. – Ê mày, sao bọn họ vẫn chưa về? Có thật là mày bỏ thuốc sổ chứ? Không có gì khác? _ Nhỏ ngồi đối diện nó, mặt lo lắng hỏi. Nhỏ vẫn chưa muốn vào tù vì tội hạ độc giết người đâu.

– Mày yên tâm, 100% là thuốc sổ, mày chưa nếm thử mùi vị của nó nên không biết thôi. Một khi đã sử dụng nó thì hiệu quả rất cao. Qua ngày hôm sau mới thật sự hết tác dụng!! _ Nó tươi cười giải thích.

– Chắc không? _ Nhỏ nghi ngờ hỏi lại.

– Mày muốn thử không? Thử rồi mày sẽ biết!!! _ Mặt nó gian xảo nhìn nhỏ làm nhỏ nổi cả da gà.

– Bỏ đi, tao vẫn còn rất tỉnh chưa ngu đến mức đó!!! _ Nhỏ xua tay. Nhỏ không muốn làm nạn nhân tiếp theo của nó.

Tiết học trôi qua quá chán chỉ toàn ôn lại kiến thức cũ. Nên nó đã sớm lăn đùng ra ngủ rồi!!

Vào tiết sinh hoạt, cô Hana bước vào lớp cười thật tươi.

– Chào các em! Cô có tin tốt cho các em đây. Ủa mà Kenji và Kei đâu? _ Cô Hana ngó quanh, thấy thiếu 2 hs liền quay qua hỏi.

Nghe thấy vậy, nó từ trong cơn buồn ngủ tự nhiên tỉnh hẳn, liền bật dậy, hí hửng nói

– Thưa cô, hai bạn đó đang bị tào tháo rượt.

– Hở?!? _ Nó vừa nói xong không chỉ cô Hana mà tất cả hs ngồi trong lớp nhìn nó đầy nghi ngờ.

Nhỏ nghe thấy nó nói vậy liền hú hồn. Nó định đầu thú với cô giáo tội lỗi nó vừa gây ra sao? Oimeoi, đầu óc nó hôm nay bị úng nước sao!! Nhỏ kéo tay nó, ý muốn nó ngồi xuống đừng nói nữa, nhưng nó vẫn tươi tỉnh nói tiếp.

– Hồi nãy tụi em ăn chung với bọn họ, khi trên đường về lớp thì tự dưng cả hai, mặt mày trông rất rất là ” đau khổ” rồi rủ nhau đi đâu đó. Nhìn sắc thái của họ em nghĩ chắc họ bị táo tháo rượt.

Nó nhẹ nhàng giải thích cho cô Hana. Sau khi nó nói xong nó lại một lần nữa nhận được những ánh mắt vô cùng “trìu mến” của các bạn trong lớp.

– Con nhỏ đó, tại sao lại dám ngồi ăn cùng Kenji cơ chứ?_hs1

– Quả thật to gan, ngày càng không yên phận_hs2

– À, ra là vậy!! _ Cô Hana gật gù như đã hiểu chuyện. Là một người thông minh nên cô hiểu được ý nó nói. Thật không ngờ cháu cô, thiên hạ đệ nhất băng giá lại ra nông nỗi này. Mà cũng thú vị!! Để xem đứa nhỏ này có thể phá vỡ lớp băng ngàn năm đó không.!! Cô nhìn nó mỉm cười đầy thâm ý.

– Mày thật là!! _ Nhỏ lắc đầu nhìn nó, nó không thể ngồi yên được mà.

– Được rồi các em. Cô mới nhận thông báo từ hiệu trưởng. Lớp 10AV chúng ta là một lớp xuất sắc nên. Ở đây toàn là những bạn trẻ xuất thân từ quý tộc, sẽ là chủ nhân tương lai của tộc Vampire ta. Vì vậy, hiệu trưởng đã đặc cấp cho lớp ta được tự lập. Học và làm theo cách của các em. Trong một tuần các em ít nhất sẽ được học 3 tiết học tự chọn do các giáo viên sẽ hướng dẫn. Những ngày còn lại các em muốn làm gì cũng được, thỏa thích. _ Cô Hana nói

– Yahoo,!! Đã quá đi!!!_ Vừa nghe cô nói xong lớp nó như trúng số, la lên.

– Nhưng, khi tới mỗi kì thi các em nhất định phải đạt điểm cao làm sao phải đủ đứng trong top 20 của trường mới được ở lớp này. Còn không thì sẽ bị chuyện sang lớp khác.

– Cô ơi! Sao kì vậy!!! Không có ai dạy thì lấy gì mà học? Không học thì làm sao thi chứ? _ Một hs lập tức phản bác.

– Hiệu trưởng cho phép các em tự học bằng cách riêng của mỗi người. Các em là những người thừa kế tiếp theo nên phải có sự khác biệt về cách học, để các em có thể tự làm chủ mọi việc mà không cần tới sự giúp đỡ.

– Ôi trời!!!!!! Nếu vậy thà học như thế còn sướng hơn!! _ Lớp nó mới vừa rồi còn hú hét thì giờ rên rỉ.

– Cô Hana thật biết cách làm người khác mất hứng mà!!! Sao mày không phản ứng gì hết vậy? _ Nhỏ nhìn sang nó thì thấy nó chẳng quan tâm chuyện này

– Mày muốn tao làm gì? _ Nó hỏi nhỏ

– Mày không bất ngờ hả?

– Trời, thi rớt thì vào lớp khác mà học. Tao tới đây chủ yếu là học để nâng cao sức mạnh chứ tao đâu có thừa kế cái gì đâu._ Nó mặt tỉnh queo nói

– Mày đành lòng bỏ tao ở lớp này mà đi sao? _ Nhỏ mếu máo nhìn nó.

– Tao nhớ không lầm thì ngoài ở lớp ra thì thời gian tao gặp mày rất nhiều! _ Nhó nói

– ==!!!!!

Sau khi tan học trên đường về, nó nhận được tin nhắn của hắn nói nó qua KTX của hắn.

– 2 bạn hiền của chúng ta nhắn tin kêu qua nè. _ Nó mặt gian xảo cầm điện thoại đưa cho nhỏ xem

– Quao!! Tụi hắn đã giải quyết xong rồi. Tao phải công nhận độc dược của mày thật mạnh đó, làm tụi hắn cả hôm nay không đi học _ Nhỏ trầm trồ khen nó

– Chứ sao! Một khi Chiro đây đã ra tay thì không thể nhẹ được. Bọn hắn vất vả nhiều rồi. Giờ chúng ta phải nên chăm sóc người ta thật chu đáo để chuộc lỗi mới được!! _ Nó nói, nhấn mạnh hai chữ chu đáo, làm nhỏ cũng phải rợn người. Khuôn mặt nó không từ nào có thể diễn tả chỉ có đúng hai từ “gian ác” chỉ có đúng hai từ “gian ác” ??

“Thật bó tay với nó!! Kẻ nào số nhọ lắm mới làm chồng nó sau này” Nhỏ thầm suy nghĩ về thằng chồng bất hạnh của nó.

Thế là tụi nó đã đứng trước cửa KTX của hắn. Nó vờ lịch sự, gõ cửa nhè nhẹ ??

** Cốc..cốc ****

– Vào đi _ Một giọng nói khàn khàn nghe như không còn chút sức lực vang lên làm tụi nó cũng chẳng biết ai đang nói.

Nó mở cửa vào đập vào mắt nó chính là một bãi chiến trường, một mớ lộn xộn. Nào là xoong, chảo, bột mì rải đầy nhà, gia vị thì nằm lăn lóc, còn có cả đổ loang trên sàn. Cảnh tượng này làm nó và nhỏ phải vô cùng kinh ngạc. Mới cách đây mấy tiếng nó tới đây thì nó rất ngăn nắp và gọn gàng còn bây giờ….

– Hai cậu chỉ vì tranh giành nấu ăn nên mới đánh lộn đến đổ máu thế này à? Trẻ con quá đi!!!_ Nó nhìn 2 nạn nhân của nó.

Một người thì đang nằm như một cái xác chết trên giường mặt tái xanh, cả người không còn chút sức sống nào hết. Còn một người thì ngồi trên ghế, tuy đã che mất nửa mặt nhưng nhìn là có thể đoán ra ngay nét mặt của hắn không hề ổn. Bình thường thì luôn lạnh lùng, kiêu ngạo. Còn giờ mái tóc bạch kim kia rối bù, làm mất đi sự lạnh lùng nhưng lại tăng thêm một chút đáng yêu.

– Hừ, nhờ cậu hết đấy! _ Kei nhìn nó ai oán nói.

– Ây ây, đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, lúc đầu tôi chỉ định trả thù tên này thôi chứ không phải cậu. Nhưng nghe Yuki nói là hạ độc một người, mà không bỏ thuốc vào dĩa người kia thì thật không công bằng. Tôi thấy cũng có lí nên bỏ vào _ Nó ngây thơ giải thích, mà không hề biết Yukino đang nhìn nó bằng ánh mắt rất ư là thân thương ???

– Đi nấu ăn _ Hắn bây giờ mới ngước lên nhìn nó, khó khăn nói như kiểu ra lệnh.

Tên này nghĩ mình là ai chứ? Nhờ người khác mà vậy đó!!

– Này! Cậu tưởng cậu là…. _ Nó tức giận nói, chưa nói hết câu nó chợt nhớ ra thân phận của mình, rồi bất chợt lấy tay sờ sờ lên cổ.

Số nó nhọ thế, tự dưng lại dính vào tên âm binh này. Nó đành nhẫn nhịn, nhìn hắn “cay đắng” rồi bước vào trong cùng nhỏ. Nhỏ nãy giờ im lặng nhìn một màng trước mắt mà không khỏi ngạc nhiên.

– Thật không ngờ mình được chứng kiến 2 hotboy của trường trong tình trạng này. Thật vui quá đi. _ Nhỏ hí hửng nói.

– Vui cái đầu cô, quân tử trả thù 10 năm chưa muộn _ Kei gằn giọng nói.

– Vậy sao? Tôi đây chờ xem _ Yu cũng không vừa, nhe răng cười chọc tức cậu.

– Thôi được rồi. Dù gì bọn tui cũng là người có tội nên bây giờ bọn tui sẽ chăm sóc 2 cậu thật tử tế _ Nó nở nụ cười vô cùng trong xáng và đáng yêu.

Nhưng khi nhỏ, cậu và hắn nhìn thấy nụ cười đó lại nghĩ là một nụ cười nguy hiểm thì đúng hơn! Bất giác cả 3 đều rợn tóc gáy nhìn nó. Linh cảm mắc bảo 2 tụi hắn chắc chắn sẽ có chuyện không hay xảy ra.

~~~~~ hết

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN