Độc Thê Không Dễ Làm - Chương 63
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
56


Độc Thê Không Dễ Làm


Chương 63


Editor: Nyanko – Cungquanghang

Bởi vì hôm qua không có vào cung thỉnh an Hoàng hậu, cho nên sáng sớm ngày thứ hai, A Bảo lập tức rời giường, sau khi chuẩn bị thoả đáng thì cùng Tiêu Lệnh Thù tiến cung.

Ngồi ở trong xe ngựa, A Bảo có chút kỳ quái mà nhìn hắn, trong lòng nghi hoặc, tại sao hắn cũng đi tiến cung? Từ khi Chính Đức đế rút chức vụ và công chuyện ban sai của Tiêu Lệnh Thù, chỉ để lại cái chức vụ thân vương, Tiêu Lệnh Thù đối với người cha nào đó cũng rất xa cách, dường như nếu không thượng triều thì mỗi lần tiến cung cũng chỉ đi Đông Cung một chút mà thôi.

Nghĩ nghĩ, A Bảo liền hỏi: “Hôm nay Vương gia đi Đông Cung sao?”

Tiêu Lệnh Thù nhìn nàng một cái, duỗi tay nắm lấy bàn tay mềm như bông của nàng, gật gật đầu.

A Bảo không có nghi ngờ hắn, lập tức cười nói: “Vậy chờ thỉnh an mẫu hậu xong, ta sẽ chờ Vương gia cùng nhau về nhé. À, hôm nay ta cũng muốn đi Trân Bảo Các nhìn trang sức một chút.”

“Bổn vương sẽ đi cùng nàng.”

Tất nhiên mặt A Bảo tràn đầy tươi cười đáp ‘được’, cái này có tính là nàng đi dạo phố với chồng (*) không? Ừm, so với mấy nữ nhân khác tốt hơn nhiều.

(*) nguyên gốc là lão công, nên mình dịch theo chữ hiện đại nhé, dù sao chị nhà cũng xuyên không qua, nên nhiều khi trong suy nghĩ chị nhà sẽ dùng từ hiện đại.

Sau khi xuống xe ngựa, A Bảo tách đường với Tiêu Lệnh Thù, ngồi trên kiệu liễn thân vương, tâm tình cực tốt đi hướng Phượng Tường cung. trên đường đi A Bảo gặp Kim Cảnh Hi, thấy mặt nàng có nét u sầu, không khỏi kỳ quái, muốn hỏi tại sao, lại sợ đông người, đề cập đến cái gì không hay, vì vậy liền kiềm chế.

Sau khi hạ kiệu, Kim Cảnh Hi tiến vào cung Phượng Tường, nhỏ giọng nói với A Bảo: “một lát nữa, nếu Ninh Vương phi khóc lóc kể lể gì với mẫu hậu, tẩu không cần để ý nàng ta.”

Khóc lóc kể lể? Hôm qua còn đĩnh bụng bình thản khoe khoang, hôm nay lại tới khóc lóc kể lể? Có cái gì hay mà khóc khóc nháo nháo chứ?

“Phát sinh chuyện gì sao?” A Bảo cũng nhỏ giọng hỏi.

“Haiz, một lời khó nói hết. Là Vương gia nhà ta gây hoạ, Ngũ hoàng huynh cũng liên quan đến, một lát nữa tẩu sẽ biết.”

Mắt thấy sắp tới cung Phượng Tường, Kim Cảnh Hi khó có thể nói nhiều, lập tức ngậm miệng. Tuy rằng A Bảo cảm thấy kỳ quái, nhưng sự tình không rõ, cho nên cũng kiềm chế lại.

Đợi khi bọn họ đến cung Phượng Tường, nhóm cung phi hậu cung cũng đã đến thỉnh an Hoàng hậu, hoàng gia tức phụ cũng tới đủ cả. Hoàng hậu vẫn như cũ, ngữ điệu nói chuyện hay nội dung cũng không thay đổi gì, chỉ là A Bảo cảm thấy không khí cung Phượng Tường ngày hôm nay có chút quái dị, chẳng lẽ liên quan đến sự tình Kim Cảnh Hi vừa nhắc tới?

thật ra cũng chẳng thể trách A Bảo tin tức không linh thông được, hôm qua sau khi Tiêu Lệnh Thù trở về vẫn luôn bám bên người nàng, cơ bản A Bảo không có thời gian đi hóng chuyện. Người ngoài khiếp sợ danh tiếng hung tàn của Tấn vương, tự nhiên cũng không dám đem lời đồn đãi truyền tới phủ Tấn vương, cho nên thành ra A Bảo là người cuối cùng được biết tin.

đang nghĩ ngợi, đột nhiên nghe được tiếng khóc từ ngoài điện truyền vào, rất nhanh liền thấy mấy cung ngữ đỡ Ninh Vương phi khóc lóc lại đây – khóc lóc gì đó … A Bảo có chút 囧, nhìn kỹ mắt Ninh vương phi, thấy không có sưng, chẳng lẽ gần tới cung Phượng Tường mới bắt đầu khóc sao?

Nhìn thấy Ninh vương phi đến, A Bảo cảm giác tinh thần cung phi trong cung điện đều thay đổi.

“Tức phụ lão Thất làm sao vậy? Trước hết, con đang mang thai, cũng không thể tuỳ tiện hành động. Người tới, ban ngồi.” Ngay khi Ninh Vương phi ngồi xổm xuống bắt đầu khóc lóc kể lể thì Hoàng hậu mở miệng, không để Ninh vương phi có thời gian mở miệng, quay đầu đối với đám phi tần kéo tới thỉnh an nói: “Hôm nay đến đây thôi, các vị muội muội cứ về nghỉ ngơi trước đã.”

Mấy vị cung phi mặc dù muốn lưu lại xem kịch vui, nhưng ngại việc Hoàng hậu đã mở miệng, chỉ đành cáo lui, chỉ có Quý phi và bốn vị phi lưu lại. Trong đó mấy vị công chúa chưa lấy chồng cũng theo ý Hoàng hậu, tiễn người.

Chờ mọi người đi hết, Hoàng hậu hoà ái hỏi: “Tức phụ lão Thất, con đang hoài thai, khóc nhiều cẩn thận thương thân.”

Ninh vương phi lau nước mắt, khóc như mưa nói: “Mẫu hậu, thần tức khổ sở trong lòng mà… Hu hu, Ngũ hoàng huynh và Lục hoàng huynh sao có thể làm loại chuyện đó chứ? không nói Vương gia khó chịu, trong lòng thần tức cũng khó chịu! Mẫu hậu, người nhất định phải làm chủ cho thần tức…” nói xong lại dùng khăn che mặt mà khóc thành tiếng.

Hoàng hậu vẻ mặt kinh ngạc hỏi: “Đây là làm sao? Phát sinh chuyện gì? Trước hết đừng khóc, miễn cho khóc hỏng thân mình.” Hoàng hậu dùng ngôn ngữ nhẹ nhàng khuyên bảo, cũng bảo cung nữ đi lấy khăn ướt cho nàng lau mặt.

Được Hoàng hậu và Thích Quý phi khuyên giải an ủi, rốt cuộc Ninh vương phi cũng không khóc nữa, đầu tiên là nàng ta dùng đôi mắt khóc đến đỏ bừng của mình trừng mắt nhìn A Bảo và Kim Cảnh Hi, sau đó lại nhìn Hoàng hậu nói: “Mẫu hậu, lần này người phải làm chủ cho thần tức. Thần tức biết hiện tại thân mình không tiện, không thể hầu hạ Vương gia. Nhưng Tấn Vương và Tề vương cũng không thể đưa nữ nhân khác vào phủ Ninh vương như vậy chứ. Còn nói khó nghe như vậy…” Dứt lời, lại tiếp tục khóc nấc.

Thực ra mà nói, Ninh vương phi là người có dung mạo diễm lệ, không thích hợp hình tượng hoa nhỏ yêu làm nũng, tương đối thích hợp hình tượng nữ vương vung roi lộng thương hơn. Cho nên hiện tại nàng ta khóc rất thương tâm, nhưng cũng không có cảm giác yếu đuối như hoa lê run rẩy dưới làn mưa được.

Chiếu theo lời của Ninh vương phi, A Bảo cũng biết rõ đại khái chuyện gì đã xảy ra.

Ngày hôm qua, cái tên trời đánh Tề vương này đi cùng Tiêu Lệnh Thù đến vườn Yên Vũ Giang Nam nổi danh trong kinh thành. Yên Vũ Giang Nam, tên rất văn nhã, thiết kế cũng làm theo kiến trúc vùng sông nước Giang Nam. Đây là nơi mà mấy người đọc sách và các con em vương tôn quý tộc yêu thích, bên trong có nơi dành cho thơ văn, yêu vẽ, đánh đàn hay chơi cờ, vậy nên rất hấp dẫn quan viên và người lưu tới nơi này đều là người có tài học. Đương nhiên, làm người ta yêu thích không thôi vẫn là các vị tài nữ ở Yên Vũ Giang Nam. Bọn họ đều đến từ vùng sông nước Giang Nam, vậy nên đều là nữ tử dịu dàng như nước, tài nghệ siêu phàm, bán nghệ không bán thân, thanh cao thoát tục.

Đương nhiên, cái này là cách nói của người ngoài, thực tế thì chỉ cần có tiền có quyền, đi vào vườn Yên Vũ Giang Nam này, muốn làm cùng với vị tài nữ nào đó một lần cũng không có vấn đề gì, thậm chí muốn nạp tài nữ về nhà để hồng tụ thêm hương thì cũng chỉ cần trả bạc, không phải là vấn đề gì lớn lao. Mà các cô nương của Yên Vũ Giang Nam không chỉ có tài nghệ, còn là người có tính cách dịu dàng, biết săn sóc tỉ mỉ, nam nhân nào mà không yêu thích được chứ?

Hôm qua cũng không biết vì nguyên nhân gì, vài vị hoàng tử cùng tới vườn Yên Vũ Giang Nam. Sau đó, không biết vì nguyên nhân gì, Tề vương sai người đem ra mấy con chó săn, nháo toàn bộ Yên Vũ Giang Nam đến gà bay chó sủa. Hơn nữa lúc ấy ở đó có nhiều khách nhân bị chó cắn, tương tự cũng có vài vị hoàng tử bị thương. Xong việc, vì biểu đạt lời xin lỗi của mình, Tề vương mua vài vị tài nữ từ Yên Vũ Giang Nam đưa tới phủ các Hoàng tử để nhận lỗi…

Cái này thật là đánh vào mặt nữ nhân mà! Có nữ nhân nào hy vọng thúc bá đưa tiểu yêu tinh đến cửa để đoạt trượng phu của mình chứ? Cho nên đừng trách vì sao Ninh vương phi sẽ tức giận như vậy, Tề vương thật không đàng hoàng thành thật chút nào.

“Có ai nhận lỗi lại đưa nữ nhân đến trong phủ huynh đệ mình như vậy chứ? Như vậy cũng thật quá quắt rồi!” Ninh vương phi lại hậm hực nói: “Lục hoàng huynh còn nói cái gì mà ta ăn hiếp Vương gia, là đố phụ…” nói tới đây Ninh vương phi nghẹn ngào thành tiếng.

“…….”

trên mặt Hoàng hậu ngại ngùng, thật ra so với trần thuật của Ninh vương phi, bà còn biết sự tình tỉ mỉ chính xác hơn. Tối hôm qua Hoàng đế tới đây nói với bà, bảo bà tác động dạy dỗ mấy vị con dâu một chút, bảo bọn họ khuyên nhủ mấy vị hoàng tử. Lúc Hoàng hậu nghe xong, thật muốn cắn Chính Đức đế một miếng, nam nhân phạm sai lầm, có quan hệ gì với thê tử sao? Chẳng lẽ mỗi ngày thê tử buộc bọn họ ở bên lưng để quản đông quản tây hả? Hơn nữa là hiền thê nữ tử, khuyên nhủ cũng không thể quá phận được. Nếu là nam nhân không muốn nghe, khuyên nhủ có tác dụng chắc?

Chỉ có thể nói, Hoàng hậu vẫn hiểu biết tính tình nhi tử nhỏ của mình, biết tên kia là người có đức hạnh gì, tìm mấy con chó hung dữ đem đi cắn người, con bà quả thật có thể làm được.

“Mẫu hậu, lời của Lục hoàng huynh thật sự quá đáng mà, thần tức là đố phụ ở điểm nào chứ? Vương gia cũng có vài thông phòng, sau khi thành thân, thần tức cũng không tống cổ bọn họ đi chỗ khác, ngược lại còn chu cấp ăn ngon mặc đẹp. hiện tại thần tức có thai, hôm qua Thích mẫu phi còn nói nhấc mấy vị thông phòng. Chờ mấy ngày nữa, lại nạp Trắc phi cho Vương gia, trong lòng thần tức dù không muốn, nhưng cũng đáp ứng việc này…” Ninh vương phi nghiến răng nghiện lợi mà nói lời trái với lương tâm, nếu không phải hôm qua Thích Quý phi nhắc nhở nàng ta, thì nàng ta căn bản không cho phép bên người Ninh vương có nữ nhân nào khác, nếu là có thì cũng chỉ để trang trí mà thôi. hiện tại nói như vậy chẳng qua là tỏ thái độ, làm gì có nữ nhân nào dám thừa dịp nàng ta mang thai mà câu dẫn trượng phu của nàng ta chứ, nàng ta không giết chết người đó mới là lạ.

“thật là quá đáng, tức phụ lão Thất, con yên tâm, bổn cung sẽ giáo huấn Tề Vương.” Hoàng hậu an ủi nói.

Ninh vương phi lau nước mắt, cảm tạ Hoàng hậu, lại nói: “nói đến việc này, thần tức còn không so được với Ngũ hoàng tẩu. Ngũ hoàng huynh là người biết thương tiếc người khác. Nghe nói tình cảm giữa Ngũ hoàng huynh và Ngũ hoàng tẩu rất tốt, bên người Ngũ hoàng huynh cũng không có thông phòng nào. Lục hoàng huynh tuy cũng có thông phòng, chẳng qua nghe nói huynh ấy ngưỡng mộ Lục hoàng tẩu, mấy người đó cũng chỉ là bài trí cho có…”

Giọng nói Ninh vương phi đầy ghen ghét ai ai trong điện cũng nghe rõ, mọi người không khỏi nhìn về phía A Bảo và Kim Cảnh Hi, sau đó ai cũng có sắc mặt khác nhau.

Nếu là lúc trước Hoàng hậu còn có chút đồng tình với Ninh vương phi về việc hôm qua, hiện tại nghe nàng ta nói như vậy, cảm giác đồng tình cũng phai nhạt hẳn. Tiêu Lệnh Thù là loại người nào? Chính là người ném hết toàn bộ cung nữ bà phái qua làm thông phòng, chẳng lẽ Hoàng hậu là bà có thể buộc hắn làm chuyện gì hay sao? Cho nên Tiêu Lệnh Thù có thông phòng hay không, là sủng ái Tấn vương phi thật hay giả, Hoàng hậu cũng không muốn quản. Còn nhi tử nhỏ của bà, cũng là một người khiến người ta đau đầu. Là tên nhóc to xác, căn bản là không để người làm nương như bà quản, nói hắn vài câu, cũng sẽ đáp bà lại từng đó. Hơn nữa Tề vương phi là chất nữ của bà, chất nữ còn chưa có thai, làm sao Hoàng hậu có thể để cho nhi tử đi sủng hạnh nữ nhân khác, phân chia sủng ái với chất nữ của bà được?

Cho nên nếu hôm nay Ninh vương phi nghĩ muốn đưa tầm ngắm tới A Bảo và Kim Cảnh Hi, thì e là không thành công rồi.

*****

Ở cung Phượng Tường, trong lòng Hoàng hậu đang tức giận bao nhiêu thì ở điện Thái Hoà, Hoàng thượng cũng giận dữ bấy nhiêu.

Lúc này ở trong điện Thái Hoà, các hoàng tử kim tôn ngọc quý đều đang quỳ, tình cảnh này ở trong mắt các cung nhân trong điện thì cực kỳ tương tự với việc các hoàng tử tiến cung thỉnh tội ngay sau ngày đại hôn của Tề vương. Mà bất đồng với lần trước chính là lúc này Thái tử không cùng quỳ, mà đứng ở phía dưới ngự án, trên mặt còn có chút sầu lo.

Nếu Thái tử biết được hôm qua Tề vương dẫn Tiêu Lệnh Thù đến vườn Yên Vũ Giang Nam thì đánh chết hắn cũng sẽ không khuyên Tiêu Lệnh Thù đi giải sầu linh tinh này nọ, bây giờ hối hận đến xanh ruột. Tuy rằng Tề vương là huynh đệ cùng phụ mẫu, nhưng Thái tử không thể không thừa nhận, Tấn vương là người tam quan bất chính, nhưng lại là đệ đệ cực kỳ ngoan ngoãn nghe lời, mà Tề vương lại là người đệ đệ to xác mà hắn muốn xách lên đánh một trận.

Càng làm cho hắn không nghĩ tới chính là như thế nào mà hôm qua mấy vị huynh đệ đều tụ tập đầy đủ chạy đến vườn Yên Vũ Giang Nam vậy? Nếu là thiếu một hai người thì không có mất mặt như vậy, nói không chừng Chính Đức đế cũng không tức giận như thế đâu.

“Các ngươi đều có tiền đồ nhỉ, thế nhưng lại nháo tới cái địa phương hạ lưu như vậy, là muốn chiêu cáo thiên hạ rằng các ngươi đều đi tới loại địa phương này để phong lưu khoái hoạt phải không? Như thế nào Trẫm lại có mấy đứa con nghiệp chướng như vậy chứ? một người hai người đều khiến Trẫm tức giận, có phải hay không muốn Trẫm tức chết thì các ngươi mới vui vẻ hả?”

Chính Đức đế kích động rít gào, ý tứ lời trong lời ngoài thật là quá đáng sợ, sợ tới mức ngay cả Thái tử cũng quỳ xuống, vội vàng nói: “Thỉnh phụ hoàng bớt giận! Bảo trọng thân thể!”

“Bớt giận cái gì! Trẫm không cách nào bớt giận được! không cách nào bảo trọng thân thể được!” Chính Đức đế tiếp tục la mắng mấy đứa con trai.

Đại khái sau nửa canh giờ gào thét, Chính Đức đế uống trà do Trương Kiệt bưng lên, sau đó điều khí, âm thanh lạnh lùng nói: “Lão Lục, con tới nói xem, vì sao lại đem theo mấy con chó săn tới loại địa phương đó? Lại đi cắn mấy người huynh đệ là thế nào? Mệt cho con vẫn là hoàng tử, thế nhưng lại thả chó cắn người, sao con không để mấy con chó đó nó cắn con vài phát!” nói xong, tầm mắt Chính Đức đế nhìn một vòng, nhìn gương mặt xanh tím của mấy người nhi tử, lại muốn gào thét lần nữa.

Chiến tích hôm qua cũng rất lợi hại, trừ bỏ Tề Vương và Tấn Vương, thì Hiền, Tần và Chu vương đề bị chó cắn. Hơn nữa trên mặt cũng trầy da với mức độ khác nhau, tuy rằng đã xử lý, nhưng có vài dấu vết vẫn không cách nào che giấu nổi. Ninh Vương và Trần Lưu vương thì không có bị cắn, có điều lại bị chó rượt đến mức ngã vài lần, thiếu điều xương cốt đều sai vị trí, hiên tại quỳ gối ở nơi này, vẫn cảm giác được xương cốt không thoải mái.

Tề vương bị mắng thật thảm, cho nên có chút uể oải trả lời, “Phụ hoàng, chó săn đó nhi thần dùng để doạ người mà thôi. Nghe nói lão bản phía sau vườn Yên Vũ Giang Nam có vấn đề, nên không phải là nghĩ sẽ cùng Ngũ hoàng huynh đi tra xét một chút thôi sao, muốn phân ưu thay phụ hoàng…” Thả chó chỉ vì hắn nhất thời tuỳ hứng thôi, không phải chơi rất vui sao, còn có thể tìm ra mấy tên ra vẻ đạo mạo, không phải rất tốt hả? Tại sao phụ hoàng không thể hiểu vậy?

Lời còn chưa nói xong, đã bị một quyển tấu chương ném trúng đầu. Khi quyển tấu chương rơi xuống đất mà mở ra, vài vị hoàng tử tinh mắt nhìn lại thì thấy đó là một quyển sổ buộc tội, buộc tội chuyện ngày hôm qua Tề vương thả chó cắn người, nói hắn đức hạnh không đủ này nọ. trên thực tế, buổi sáng hôm nay có ngự sử buộc tội chuyện xảy ra ở Yên Vũ Giang Nam ngày hôm qua, chẳng qua vừa mới mở miệng, đã bị Chính Đức đế và Thái tử cùng nhau liên thủ dập tắt.

Tuy rằng Chính Đức đế là người cha không được tốt lắm, nhưng tốt xấu vẫn có chút bênh vực người mình. Mấy người con của hắn làm ra chuyện mất mặt, muốn mắng cũng phải là người làm phụ thân mắng, để người ta bắt được nói này nói nọ trên triều đình làm làm sao?

trên thực tế, sự tình ngày hôm qua, người bị định tội rất nhiều, phần lớn đều là đệ tử huân quý với quan viên yêu thích phong nhã, mấy người chịu tội, có rất nhiều người có quan hệ thông gia với ngự sử, bị tội lớn như vậy đều bị chó cắn. Cho nên nhiều người nói với vài vị ngự sử, bảo bọn họ hôm nay mạnh mẽ tấu mấy vị hoàng tử.

Vì sao lại nói vài vị hoàng tử à, Tề vương là người đáng giận nhất, thế nhưng sai người thả chó săn, mà mấy vị hoàng tử bị chó rượt tìm được chỗ trốn, cũng đem mấy con chó đó rượt đến đây, mở rộng phạm vi tai hoạ, cho nên tất nhiên cũng hận lây mấy vị hoàng tử.

Nhìn đống nội dung trong tấu chương, các hoàng tử ở trong lòng đều mắng to, phải! Phải mạnh mẽ mà buộc tội tên này đấy! tryenduocdangocungquanhang

“Khốn nạn, bản thân mình không tốt lại còn lấy cớ. Bắt đầu từ hôm nay, con trở về đóng cửa tu dưỡng, viết kiểm điểm cho thật tốt, viết đến khi nào trẫm hài lòng thì ngày đó mới được ra khỏi cửa!” Cơ bản là Chính Đức đế không muốn nghe nhi tử giảo biện, trực tiếp phạt, đương nhiên cũng phạt luôn về vấn đề tiền tài, phạt mấy năm bổng lộc.

Sau khi Ninh vương uể oải tạ ơn, tầm mắt Chính Đức đế chuyển qua nhìn Tiêu Lệnh Thù, cũng không biết như nào mà ông có chút không dám nhìn thẳng người nhi tử này. Cho nên trực tiếp bỏ qua, hỏi mấy nhi tử khác, “Hôm qua các con tới nơi đó làm gì?” nói xong ánh mắt cũng có chút không tốt.

Trong triều có luật lệ, quan viên không được chơi gái, làm hoàng tử thì càng phải làm gương tốt. Bởi vì luật lệ này, cho nên nơi thanh nhã như Yên Vũ Giang Nam mới được nghĩ ra, ngầm làm mấy cái hoạt động kia, nhưng ở mặt ngoài là nơi phong nhã, bán nghệ không bán thân, mọi người ngầm biết là được rồi. thật ra Chính Đức đế cũng mặc kệ sinh hoạt của mấy nhi tử, chỉ là bọn họ lại tụ tập ở địa phương như vậy, thật khiến trong lòng của ông không thoải mái.

Hoàng đế có bệnh đa nghi, con trai càng lớn thì tuổi tác của ông lại ngày già đi, tự nhiên sẽ hoài nghi có phải là vì mấy nhi tử có vây cánh lớn mạnh, đều ước mơ vị trí này của ông? Hơn nữa tụ tập thì thôi, như thế nào lại vô dụng như vậy, làm mất mặt trước người trong thiên hạ. Thể diện hoàng gia có còn cần nữa hay không thế?

Trong đầu Hiền vương vốn đã sớm nghĩ ra, thành khẩn nói: “Phụ hoàng, thật ra nhi thần nghe nói Thất đệ muội hoài thai, nên vui thay cho Thất đệ. Vậy nên mới hẹn ước mấy vị đệ đệ cùng đi chúc mừng. Yên Vũ Giang Nam có danh thanh nhã, nên mới hẹn ở đó. Nhưng ai biết Ngũ đệ và Lục đệ sẽ…” nói xong thì cười khổ một tiếng.

Mấy vị vương khác cũng sôi nổi gật đầu, Tề vương nói thầm: “Lừa ai vậy, nếu muốn chúc mừng sao lại không gọi Thái tử ca ca và mấy đệ đệ khác? rõ ràng là muốn bài trừ chúng ta, Nhị hoàng huynh thật không tốt rồi.”

Lời này của Tề vương rõ ràng là oán trách Hiền vương và mấy người kia không có tình huynh dệ, kéo bè kéo cánh, bài trừ mấy huynh đệ khác. Hiền vương cũng không dám đồng ý với lời này, vội nói: “Thái tử bận rộn, đệ đệ tự nhiên không dám quấy rầy Thái tử điện hạ. Ngũ hoàng đệ cũng không phải là người thích náo nhiệt, còn Lục hoàng đệ thì…” Hiền vương lại cười khổ, Tề vương là hoàng tử sinh ra ở trung cung (ý chỉ là chỗ của Hoàng hậu) tính cách kiêu ngạo, thật sự không tốt. Mặc dù tính tình hắn xưa nay được người khen, cũng thật sự không muốn chịu đựng tính xấu này của Lục hoàng tử.

“Xem đi, nhị hoàng huynh không còn lời nào để nói phải không?” Thấy Hiền vương không lời nào để nói, Tề vương lại lập tức lên cơn, đắc ý dạt dào, thật là tiểu nhân đắc chí mà.

Chính Đức đế lại ném một quyển tấu chương khác, đem người trở về bộ dạng uể oải.

Mặt Chính Đức đế không hiện rõ biểu tình gì, nhìn bọn họ, xem đến mức mấy người cũng không dám thở mạnh, bắt đầu xử trí một đám người. Tuy rằng nói đám người Hiền vương có khả năng vô tội, nhưng ai biểu vừa hay lúc đó bọn họ ở đó, lại vừa hay bị chó rượt tới mức gà bay chó sủa, bị nhóm ngự sử bắt được buộc tội đây? Cho nên mỗi người đều phải phạt.

Sau khi phạt xong, Chính Đức đế để mấy nhi tử rời đi, lưu lại Tề vương và Tấn vương – hai tên đầu sỏ gây tội.

Mặt khác mấy vị vương sau khi rời khỏi điện Thái Hoà, Ninh vương đột nhiên nhớ tới mỹ nhân mà Tề vương đưa đến hôm qua, sắc mặt cứng đờ, mịt mờ nói: “Vài vị hoàng huynh, trong phủ mấy người thu được lời nhận lỗi của Lục hoàng huynh chứ?”

Nghĩ đến lời nhận lỗi kia – là một vị mỹ nhân vùng Giang Nam, khoé miệng vài vị Vương cũng run rẩy, một lần nữa trong lòng lại mắng Tề vương không đàng hoàng. Còn Tấn vương, tuy rằng có ác, nhưng vừa nhìn thì biết là bị Tề vương kéo theo, nên thật ra không có bị giận chó đánh mèo gì nhiều.

“Đều tự mình xử lý thôi.” Hiền vương chỉ có thể nói như thế.

Vài vị vương sau khi nghe xong, đồng loạt gật đầu.

*****

Mà ở điện Thái Hoà, Chính Đức đế vẫn có chút cứng nhắc mà nhìn thẳng vào nhi tử mà ông vẫn luôn không dám nhìn. Mặc dù lần trước được Bình Vương thái phi khuyên bảo đây là hài tử mà người ông yêu nhất để lại, cũng là chứng minh cho sự tồn tại của nàng, nhưng vẫn không thể tiêu trừ ác cảm trong lòng của ông. Cho nên trong lúc nhất thời thật sự không biết nên đối mặt với đứa con này như thế nào, đơn giản là mấy ngày nay toàn làm ngơ.

Chỉ là hiện tại, phát hiện nhi tử này cũng đồng dạng làm ngơ ông, không biết như thế nào trong lòng ông lại có chút hụt hẫng.

“Lão Ngũ, vì sao con lại nháo cùng với lão Lục hả?”

Mặt Tiêu Lệnh Thù không có biểu tình gì, nói: “Cái gì mà nháo loạn chứ? Quả thực Yên Vũ Giang Nam có điểm khả nghi.” Cho nên lúc ấy hắn mới khoanh tay đứng nhìn, muốn tra xét thế lực phía sau Yên Vũ Giang Nam.

“Đúng vậy đó, cũng chỉ có Ngũ ca hiểu ta!” Tề vương lập tức ngẩng đầu, lại được tiếng ho khan của Thái tử nhắc nhở, nhanh chóng cúi đầu tỏ vẻ sám hối.

Chính Đức đế nhẫn nại nói: “Mặc dù có vấn đề, nhưng lén tra xét là được, cần gì phải nháo lớn như vậy hả? Mất mặt chính là hoàng thất!”

Tiêu Lệnh Thù không để bụng nói: “không quan tâm!”

“Con…” Đôi tay Chính Đức đế gắt gao nắm mép bàn, nhịn xuống xúc động muốn xốc bàn ném chết nhi tử này.

“một khi phụ hoàng xem trọng mặt mũi như vậy, vậy thì trực tiếp hạ lệnh phong toả Yên Vũ Giang Nam là được rồi, không phải sao? Giả cái tội danh cho qua việc này, ai dám nói gì?” Tiêu Lệnh Thù lãnh đạm nói, “Tuỳ tiện cho cái tội danh có vẻ đúng đắn, cũng không ai ý kiến gì.”

Nghe lời hắn nói lạnh nhạt, giọng nói cũng lạnh lẽo, cực kỳ chói tai, Chính Đức đế lại có xúc động muốn đá chết hắn, tức giận đến ngực phập phồng, môi run rẩy không nói ra lời. Chính Đức đế cảm thấy đây thật là báo ứng mà, ném nhi tử này ở lãnh cung mười năm không quan tâm, đến khi hắn lớn thì không nói, ngược lại đến đây chọc tức ông.

Tuy rằng không nghĩ sẽ bồi thường hắn cái gì, nhưng mà – vẫn cực kỳ tức giận hắn trưởng thành lại có đức hạnh này!

Cuối cùng sau khi Tiêu Lệnh Thù bước ra khỏi điện Thái Hoà, Chính Đức đế tức giận đến mức muốn ăn tĩnh tâm hoàn, cố tình Tiêu Lệnh Thù căn bản không để ở trong lòng, mắng hắn không đau không ngứa, phạt thì hắn cũng tỏ vẻ không sao. Chính Đức đế chưa từng thấy người nào khó giải quyết như vậy, quả nhiên là thiếu nợ mà.

Càng nghĩ Chính Đức đế càng không hài lòng, nhớ tới ngày hôm qua Tề vương còn đưa mỹ nhân Giang Nam đến phủ mấy huynh đệ nhận lỗi thì trong lòng Chính Đức đế có quyết sách.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN