Siêu Cấp Gen Thần
Chương 55: Mười nghìn một bàn tay
Translator: Nguyetmai
Hàn Sâm biết Phương Cảnh Kỳ hiểu lầm ý hắn, song hắn chỉ nhìn Phương Cảnh Kỳ một lát rồi cười hỏi: “Tôi thấy chúng ta chẳng cần đến sân đấu, ở nhà chơi một trò chơi nhỏ được không?”
Tuyết Tịch nhìn Hàn Sâm với vẻ tội nghiệp nhưng lần này hắn không đáp lại cô.
Hàn Sâm biết loại người như Phương Cảnh Kỳ không đạt mục đích thì sẽ không chịu từ bỏ.
“Trò gì?” Phương Cảnh Kỳ cau mày hỏi.
“Chơi đánh mu bàn tay bao giờ chưa?” Hàn Sâm nhìn Phương Cảnh Kỳ, cười như không cười.
Phương Cảnh Kỳ bĩu môi: “Đương nhiên là chơi rồi, chẳng có gì khó khăn cả.”
Trò “đánh mu bàn tay” mà Hàn Sâm nói có cách chơi thế này, một người giơ tay ra, úp lòng bàn tay xuống, một người khác ngửa tay lên, áp hai bàn tay vào nhau. Sau đó cả hai nghĩ cách phân tán lực chú ý của đối phương rồi lật tay mình đánh vào mu bàn tay của người kia.
Đánh trúng thì đánh tiếp, đến khi hụt sẽ đảo tay của đối phương xuống dưới.
“Áp tay vào nhau thì đúng là không khó, hai ta chơi khó một chút, không áp tay được không?” Hàn Sâm cười ha hả nhìn Phương Cảnh Kỳ.
“Không thành vấn đề.” Phương Cảnh Kỳ cũng cười.
Trò “đánh mu bàn tay” dùng để thử thách năng lực phản xạ, Phương Cảnh Kỳ tự tin rằng mình hơn xa Hàn Sâm ở khoản này, đương nhiên là không sợ chơi với Hàn Sâm.
Hơn nữa điểm tốt của trò này nằm ở chỗ đánh trúng là được đánh tiếp, rất hợp ý của Phương Cảnh Kỳ. Gã đang định dạy cho Hàn Sâm một bài học đây, lần này nhất định phải đánh cho Hàn Sâm không nhấc nổi tay mới được.
“Chúng ta nói quy tắc trước đã, tay đã động là không hối hận, chỉ cần tay động thì dù anh có lật hay không vẫn tính là đã đánh.” Hàn Sâm định ra quy tắc.
“Được, tôi nhường cậu đánh trước.” Phương Cảnh Kỳ úp tay trước mặt Hàn Sâm với vẻ cực kì tự tin.
Nhưng Hàn Sâm không đưa tay xuống dưới tay gã ngay mà chỉ cười nhìn gã: “Anh Phương, ban nãy anh bảo sẽ cho tôi một thú hồn biến dị phải không?”
Phương Cảnh Kỳ không phải là kẻ ngốc, tuy gã chẳng để ý gì một thú hồn biến dị nhưng không thể cho không Hàn Sâm như thế được, thế là gã nói: “Ban nãy tôi nói chúng ta đi sân đấu thì dù thắng hay thua tôi cũng cho cậu thú hồn biến dị, giờ chỉ chơi đánh mu bàn tay thì coi nó là phần thưởng đi, cậu đánh trúng tôi thì tôi tặng cậu.”
“Anh Phương à, chơi thế có vẻ hơi chán, hơn nữa tôi cũng không muốn chiếm lợi của người khác như vậy.” Hàn Sâm trầm ngâm rồi nói: “Khỏi cần thú hồn biến dị, chúng ta cược cái khác đi, anh đánh trúng tôi một cái thì tôi đưa anh mười nghìn tệ, tôi đánh trúng anh, anh cũng phải cho tôi mười nghìn tệ, anh thấy thế nào?”
Lần trước Hàn Sâm đã bị Tần Huyên chơi xỏ rồi, thú hồn dạng thú cưng Meow-kun mà cô tặng cho hắn chẳng có sức chiến đấu gì thì thôi, hắn lại còn phải cho nó ăn thịt mỗi ngày, y như một vị tổ tông vậy.
Cho nên trước khi nhìn thấy thú hồn thì Hàn Sâm cảm thấy lấy tiền còn hơn.
“Công bằng lắm, tôi bắt đầu thích cậu rồi đấy. Nhưng mười nghìn tệ có ít quá không? Hay là mỗi lần một trăm nghìn nhé?” Phương Cảnh Kỳ nhìn Hàn Sâm.
Hàn Sâm lắc đầu: “Chúng ta đều là bạn của Tiểu Tuyết, thua nhiều quá thì ngại lắm.”
Tuyết Tịch vội nói: “Đúng vậy, chỉ là một trò chơi thôi mà, không cần cược nhiều tiền như thế, một lần mười nghìn đã nhiều lắm rồi.”
“Nếu cậu sợ thua thì mười nghìn thôi vậy.” Phương Cảnh Kỳ nhún vai tỏ vẻ dửng dưng.
Hàn Sâm không nói gì mà chỉ cười tủm tỉm nhìn Phương Cảnh Kỳ. Bây giờ ở trong mắt hắn, Phương Cảnh Kỳ không còn là người mà là một cái két tiền biết đi. Hắn đang lo không biết kiếm đâu ra tiền, Phương Cảnh Kỳ lại tự dâng đến cửa, tiền này mà không lấy thì đúng là bị trời đánh.
Chỉ cần năng lực phản ứng không chênh lệch nhau quá nhiều, Hàn Sâm nghĩ chẳng có mấy người chơi đánh mu bàn tay thắng được hắn.
Khả năng ra tay bất ngờ và nắm chắc thời cơ của Hàn Sâm tuyệt đối là cao thủ trong cao thủ, có thể sánh được với sát thủ hàng đầu. Trước khi có tinh thạch màu đen kia, hắn đã dùng mánh này để kiếm cơm ăn đấy. Loại người chỉ biết dựa vào năng lực phản ứng như Phương Cảnh Kỳ làm sao có thể là đối thủ của hắn được.
“Tôi nhường cậu đánh trước.” Phương Cảnh Kỳ lại úp tay trước mặt Hàn Sâm. Gã tự tin vào năng lực phản ứng của mình, nghĩ bụng Hàn Sâm không đời nào đánh trúng mình được.
Với tuổi tác của Hàn Sâm bây giờ thì cùng lắm cũng mới bước vào không gian vùng đất được thần bảo hộ khoảng một năm mà thôi, lượng gen đạt được vô cùng hạn chế, hơn nữa hắn xuất thân trong gia đình như vậy thì lại càng khó có được gen cao cấp hơn.
Phương Cảnh Kỳ ở không gian được thần bảo hộ bao năm, có được lượng gen rất lớn. Gã cho rằng tố chất thân thể và khả năng phản ứng của mình vượt xa Hàn Sâm, đây là tiêu chuẩn cứng để so bì, cho nên Hàn Sâm sẽ không tài nào đánh trúng gã được.
“Thế thì tôi không khách sáo nữa.” Hàn Sâm đặt tay xuống dưới tay của Phương Cảnh Kỳ, cách tay gã một chút, để yên một lát rồi hỏi: “Bắt đầu chưa?”
“Bắt đầu… đi…” Phương Cảnh Kỳ mới nói được ba chữ thì Hàn Sâm đã lật tay đánh “chát” một tiếng lên mu bàn tay gã. Bàn tay trắng nõn của Phương Cảnh Kỳ đỏ rần lên.
“Mười nghìn tệ, Tiểu Tuyết ghi lại cho anh nhé.” Hàn Sâm nói với Tuyết Tịch bên cạnh.
“Ghi vào.” Phương Cảnh Kỳ nghiến răng nói, trong lòng cực kì không phục. Gã nghĩ chỉ vì Hàn Sâm ra tay lúc mình đang nói chuyện nên mới không kịp phản ứng thôi.
Tuyết Tịch vội vàng mở bảng ghi chú trong máy liên lạc rồi vẽ xuống một nét.
“Tiếp tục.” Phương Cảnh Kỳ lại úp tay trước mặt Hàn Sâm.
“Bắt đầu chưa?” Hàn Sâm đưa tay ra rồi hỏi.
Phương Cảnh Kỳ nhìn tay Hàn Sâm chăm chú, mắt không dám chớp, cũng không ngẩng lên nhìn hắn mà chỉ gật đầu.
Có bài học lần trước nên lần này Phương Cảnh Kỳ chuẩn bị kỹ lưỡng, gã thề sẽ không để cho Hàn Sâm thành công nữa.
Nhưng Hàn Sâm không đánh vội, thậm chí còn chẳng muốn đánh tiếp mà quay sang nhìn Tuyết Tịch, cười hỏi: “Tiểu Tuyết, anh kể cho em chuyện này hay lắm nhé.”
“Bây giờ á?” Tuyết Tịch ngẩn ra.
Hàn Sâm gật đầu rồi kể: “Một con chó nhỏ đáng yêu đi du lịch trong sa mạc, nó mang rất nhiều nước và thức ăn nhưng chưa được hai ngày đã lăn đùng ra chết, em có biết vì sao không?”
“Nó gặp bão cát à?” Tuyết Tịch hỏi.
“Không, trời trong gió nhẹ, thời tiết tốt lắm.” Hàn Sâm cười đáp.
“Hay là nó lạc đường?” Tuyết Tịch lại hỏi.
“Nó mang đủ thức ăn nước uống mà, có lạc đường cũng không chết được.” Hàn Sâm nói.
“Em không đoán ra.” Thực ra Tuyết Tịch chẳng có tâm trạng gì mà đoán câu hỏi của Hàn Sâm, bởi vì cô đã đặt hết lực chú ý lên tay của hắn và Phương Cảnh Kỳ rồi.
“Vì con chó đó không tìm được cột điện, nín tiểu tới chết luôn.” Hàn Sâm cười nói.
Tuyết Tịch đỏ bừng mặt: “Hàn Sâm, anh dở hơi thế.”
“Thấp hèn…”
Chát!
Phương Cảnh Kỳ lạnh mặt nói một câu, đột nhiên thấy mu bàn tay bỏng rát, tiếng tét tay giòn giã vang lên.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!