Siêu Cấp Gen Thần
Chương 77: Đường Chân Lưu
Translator: Nguyetmai
Người quen của Hàn Sâm là Phương Cảnh Kỳ. Sau lần hai người chơi trò đánh mu bàn tay với nhau, Hàn Sâm cũng chưa gặp gã lần nào nữa, không ngờ hôm nay lại chạm mặt ở nơi này.
Một người khác Hàn Sâm thấy khá quen mắt nhưng do đối phương mặc áo khoác cao cổ, đội mũ còn đeo thêm một cặp kính mát che hơn nửa khuôn mặt nên Hàn Sâm không nhận ra người này là ai, chỉ là có cảm giác hình như đã từng gặp ở đâu rồi.
Người đeo kính mát đang vẫy tay về phía bên này, nhưng ngay sau đó Hàn Sâm nhận ra người nọ không phải vẫy tay với hắn mà là với Khúc Vãn Ca ở bên cạnh.
Hàn Sâm và Khúc Vãn Ca đi ra khỏi cổng học viện, Phương Cảnh Kỳ và người đàn ông đeo kính mát kia đi tới. Người đàn ông đeo kính mát vừa tới đã hưng phấn nói chuyện với Khúc Vãn Ca, xem ra là người quen.
Phương Cảnh Kỳ thấy Hàn Sâm thì mặt hơi biến sắc, cười gượng nói: “Hàn Sâm, không ngờ lại gặp cậu ở đây, cô bé xinh xắn này là…?”
“Đây là Hàn Nghiên, em gái tôi, tôi đến đón con bé về nhà. Mọi người cứ ở lại trò chuyện, tôi đi về trước đây, không làm phiền nữa.” Hàn Sâm đáp lại.
“Cậu không lái máy bay đến à? Để tôi đưa hai anh em cậu về.”
Thấy Hàn Sâm ôm Hàn Nghiên định đi về phía trạm tàu tốc hành trên không, Khúc Vãn Ca vội nói.
Người đàn ông đeo kính mát nghe vậy thì nói với vẻ không mặn mà gì cho lắm: “Nếu đều là người quen thì cùng ăn một bữa cơm với nhau đi.”
“Không quấy rầy mọi người nữa, đúng lúc tôi cũng có chút chuyện cần làm, bọn tôi về trước đây. Cô Khúc không cần đưa về đâu, bọn tôi ngồi tàu tốc hành để về cũng được.” Hàn Sâm uyển chuyển từ chối.
“Vậy sao được, cha mẹ của hai anh em cậu thật là…”
Trong mắt Khúc Vãn Ca, Hàn Sâm cũng chỉ là một cậu nhóc chứ không phải người lớn nên cô vẫn không yên tâm.
Với bộ dạng chừng mười sáu mười bảy tuổi, mặt mũi thanh tú này của Hàn Sâm, quả thật chẳng giống người lớn chút nào, cùng lắm chỉ xem như thanh niên thôi.
“Hay là thế này, cậu và Tiểu Nghiên cứ đi ăn cơm chung với chúng tôi trước, cơm nước xong tôi lại đưa hai anh em về.”
Khúc Vãn Ca không hổ là người làm nghề giáo, lời nói ra còn mang theo uy nghiêm của một giáo viên, không cho phép Hàn Sâm từ chối.
“Hàn Sâm, cô Khúc đã nói vậy rồi, ở đây cũng không có người ngoài, đi ăn cơm chung đi.”
Hình như Phương Cảnh Kỳ nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên cười khuyên nhủ.
Mà lúc này Hàn Sâm cũng không tiện từ chối nữa bởi vì Khúc Vãn Ca đã kéo Hàn Nghiên đi lên máy bay rồi.
Hình như người đàn ông đeo kính mát kia không thích lắm nhưng không dám tỏ vẻ gì trước mặt Khúc Vãn Ca, chỉ im lặng không nói câu nào.
Hàn Sâm và Hàn Nghiên lên máy bay của Khúc Vãn Ca, còn người đàn ông đeo kính mát thì lên máy bay của Phương Cảnh Kỳ. Vừa ngồi vững thì người đàn ông đeo kính mát đã hỏi Phương Cảnh Kỳ ngay: “Lão Tứ này, thằng nhóc kia là ai thế? Sao Vãn Ca lại để ý đến cậu ta quá vậy?”
“Thằng nhóc đó ấy à, chỉ là một thằng trai lơ rất được lòng phái nữ. Tôi thấy tám phần là Vãn Ca nhìn trúng cậu ta rồi.” Phương Cảnh Kỳ nghiêm túc nói.
“Tôi nói này lão Tứ, dù gì hành tinh Lạc Gia cũng là địa bàn của cậu, chẳng lẽ cậu lại trơ mắt nhìn Vãn Ca bị thằng trai lơ đó lừa à?”
Người đàn ông đeo kính mát nhớ lại bộ dạng của Hàn Sâm, đúng là trắng nõn trắng nà thật, thoạt nhìn da dẻ còn mịn màng hơn cả phụ nữ, thế nên hắn tin lời Phương Cảnh Kỳ đến tám chín phần.
Thật ra Hàn Sâm đã bị trách oan rồi, sau khi tu luyện thuật Băng Cơ Ngọc Cốt thì da dẻ sẽ càng ngày càng căng mịn như thế.
“Chứ tôi biết làm sao bây giờ, hai người bọn họ cô tình tôi nguyện, chẳng lẽ tôi lại bắt trói cậu ta lại đánh cho một trận à? Đến lúc đó có khi Vãn Ca cũng không tha cho tôi ấy chứ.” Phương Cảnh Kỳ nhún vai đáp.
“Hừ, cậu đúng là nhát gan. Lát nữa cậu xem tôi này, xem Đường đại thiếu gia tôi không tốn một binh một tốt cũng dễ dàng khiến cho thằng nhãi đó biết khó mà lui như thế nào.”
Người đàn ông đeo kính mát nhếch miệng nói đầy tự tin, đồng thời hắn ta tháo kính mát trên mặt xuống, không ngờ lại là Đường Chân Lưu – người xếp hạng năm trong top 10 Thần Tử năm ngoái.
“Được, vậy thì xem khả năng của cậu vậy.”
Trong mắt Phương Cảnh Kỳ lóe lên một tia sáng kỳ dị, trong lòng thầm nghĩ: “Đồ chết giẫm, mấy ngày nay chú mày hành anh lên bờ xuống ruộng, suốt ngày kén cá chọn canh, để chú mày ăn chút khổ coi như làm anh hả giận. Tên Hàn Sâm kia cực quỷ quyệt, đợi lát nữa anh xem chú mày chết như thế nào.”
Từ sau lần ăn trái đắng từ Hàn Sâm, Phương Cảnh Kỳ bắt đầu kiêng kỵ Hàn Sâm thấy rõ, lần này đúng lúc muốn lợi dụng Hàn Sâm cho Đường Chân Lưu biết mùi đau khổ.
Đường Chân Lưu quả thật rất đáng gờm, nhưng sự đáng gờm của Đường Chân Lưu vẫn nằm trong dự liệu của Phương Cảnh Kỳ, còn lần chơi trò đánh mu bàn tay với Hàn Sâm đã hoàn toàn đánh vỡ lòng tin của gã.
Nếu thật sự liều mạng, Phương Cảnh Kỳ cho rằng Hàn Sâm không phải là đối thủ của Đường Chân Lưu, nhưng nếu chơi trên bàn cơm, Phương Cảnh Kỳ cảm thấy Đường Chân Lưu nhất định sẽ rất thảm.
Phương Cảnh Kỳ cũng rất muốn thấy cảnh Đường Chân Lưu bị Hàn Sâm hành cho chết đi sống lại, tránh cho Đường Chân Lưu ngạo mạn bốc phét trước mặt gã cả ngày, làm như được cái danh top 5 Thần Tử là ngon lắm vậy.
Nơi mà mấy người Đường Chân Lưu đến là một câu lạc bộ chỉ dành riêng cho quý tộc và người nổi tiếng, vốn dĩ người thường như Hàn Sâm và Tiểu Nghiên không có tư cách đi vào, nhưng nhóm Đường Chân Lưu đều là khách VIP của nơi này, muốn dẫn hai anh em Hàn Sâm đi vào chỉ là chuyện vặt.
Sau khi vào phòng VIP, Đường Chân Lưu tháo kính mát và mũ xuống, mỉm cười giơ tay ra trước mặt Hàn Sâm, ra vẻ vô cùng lịch sự: “Trân trọng giới thiệu lại, tôi tên là Đường Chân Lưu.”
Đường Chân Lưu vừa mỉm cười vừa thầm nghĩ: “Anh đây là Đường Chân Lưu, là ngôi sao hàng đầu Đường Chân Lưu đấy nhé, dọa thằng nhãi chết bầm nhà chú mày đứng hình luôn này. Nếu trùng hợp hai anh em nhà chú mày là fan của anh, muốn anh đây ký tên thì lại càng tốt.”
“Tôi tên Hàn Sâm.” Hàn Sâm bắt tay Đường Chân Lưu, thản nhiên đáp lại.
Hàn Sâm đương nhiên nhận ra Đường Chân Lưu, nhưng do hắn không quan tâm đến mấy ngôi sao lắm, trước kia hắn phải lo lăn lộn kiếm sống làm gì có thời gian theo đuổi thần tượng, vậy nên mặc dù nhận ra Đường Chân Lưu nhưng hắn cũng không có phản ứng gì đặc biệt.
Đường Chân Lưu ngớ người sững sờ. Cho dù tên này không phải fan của hắn ta, nhưng khi gặp một ngôi sao nổi tiếng như hắn ta thì cũng phải có chút phản ứng gì chứ, sao lại dửng dưng như gặp người qua đường thế này.
“Thằng này là người ngoài hành tinh à? Thế mà lại không biết Đường Chân Lưu, anh đây là Đường Chân Lưu đấy nhé!”
Đường Chân Lưu hận không thể nắm cổ áo Hàn Sâm báo ra tên mình lần nữa, tiếc là Khúc Vãn Ca đang ở ngay bên cạnh, hắn ta không thể làm vậy được.
Phương Cảnh Kỳ ở bên cạnh suýt chút nữa đã bật cười thành tiếng, sao gã lại không nhìn ra chút tâm tư cỏn con của Đường Chân Lưu được chứ.
Sau khi mọi người ngồi xuống, chẳng mấy chốc đã thấy nhân viên phục vụ mang đủ loại món ăn và rượu lên, vừa nhìn đã biết những thứ này không hề rẻ, dù sao thì trước giờ hai anh em Hàn Sâm và Hàn Nghiên chưa từng ăn qua.
Hàn Sâm không ngại ngùng gì cả, dù sao cũng là người khác mời khách, hắn cứ ăn cho thỏa, đồng thời vẫn không ngừng gắp thức ăn cho Hàn Nghiên. Còn Hàn Nghiên thì lại ăn rất nhã nhặn chứ không ngốn như sói đói giống Hàn Sâm, nhưng vậy cũng không có nghĩa là cô bé đang ngại, trái lại cô bé ăn uống rất vui vẻ, mặt mày hớn hở cười tươi như hoa.
Tuy Khúc Vãn Ca không ưa tướng ăn thô lỗ của Hàn Sâm, nhưng đối với Hàn Nghiên thì lại càng nhìn càng thích.
“May mà Hàn Nghiên được đưa vào học viện Thánh Hoa làm học sinh của mình, nếu không một hạt giống tốt như vậy đã bị nhà bọn họ hại mất rồi.”
Trong lòng Khúc Vãn Ca thầm quyết định sau này nhất định phải dạy dỗ Hàn Nghiên thật tốt, hơn nữa còn phải cố gắng không cho con bé học theo người anh trai này, để cô bé không bị anh trai dạy hư.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!