Sư Phụ Như Phu
Chương 130: Mất đi 1
Mai Hoa tiên tử thấy Bạch Trì Hữu vọt lên, một chưởng đánh bay, sau đó, thiên linh cái phách một tiếng hướng về phía Hoa Tiểu Nhã ——
Hoa Tiểu Nhã “Phụt ——“ một tiếng, thổ ra một búng máu. Muốn giãy dụa, lại bị nàng ta hung hăng chế trụ.
Thiên linh cái trên tay Mai Hoa tiên tử vừa dùng lực lên nàng, chỉ thấy một bóng người nhỏ bé từ đỉnh đầu của nàng thoát ra ——
Bạch Trì Hữu nhìn thấy cảnh này, cơ hồ đáy lòng cũng nguội lạnh rồi ——
Mà một giây sau, Mai Hoa tiên tử trực tiếp thấy nàng nuốt vào trong bụng ——
Trái tim Bạch Trì Hữu đập liên hồi, tựa hồ hiểu được, mình đã mất đi cái gì ——khiến hắn có cảm giác hít thở không thông ——
“Nhã Nhã ——“ Bạch Trì Hữu phụt một tiếng, phun ra một búng máu lớn.
Thân thể Hoa Tiểu Nhã tựa hồ mất đi hoàn toàn ý thức, trên gương mặt trắng
nõn không có một tia sáng, thân thể dường như hoàn toàn không thể chống
đỡ nữa, nhắm mắt lại ngã xuống đất, thân thể nhanh chóng khô héo, tựa
như một bông hoa mất đi dưỡng khí…
Bạch Trì Hữu nhắm
mắt lại, rồi mở ra, tròng mắt hắn đỏ màu máu, “Nếu… ngươi ăn nàng, vậy
thì… chúng ta đồng quy vu tận đi ——“ Không có Nhã Nhã, cuộc sống của hắn đâu còn gì nữa?
Nói xong, Bạch Trì Hữu gầm nhẹ một
tiếng, loáng một cái biến thành một con bạch hồ khổng lồ, cái đầu của
bạch hồ rất cao, chỉ một cái móng vuốt cũng lớn hơn Mai Hoa tiên tử gấp
nhiều lần, hơn nữa, thoạt nhìn nó hung mãnh dị thường.
Mai Hoa tiên tử bỗng nhiên mở to hai mắt ——
Chân răng của hắn chấn động, cả một vùng đất cũng lay động theo, tựa hồ đang gặp động đất cực lớn ——
“Trì Hữu, tiểu tử ngươi mau dừng tay!” Tịch lão cưỡi hạc trở về.
Dĩ nhiên, nhân gia cũng là cưỡi hạc để di chuyển, lão lại cưỡi bạch hạc khoan thai chầm chậm tới ——
Con ngươi Bạch Trì Hữu đỏ lòm, cằm hồ ly đột nhiên ngẩng lên, tru một tiếng hướng về phía bầu trời ——
Mai Hoa tiên tử trên mặt đất cũng bị chấn động lảo đảo, thiếu chút nữa ngã
xuống, Bạch Trì Hữu này muốn cùng người ta đồng quy vu tận ở nơi này?
Nghĩ tới đây nàng ta sợ hãi nhìn về phía Bạch Trì Hữu. Hắn mất đi Hoa
Tiểu Nhã thậm chí ngay cả sống cũng không muốn sống tiếp nữa sao?
Bạch hạc của Tịch lão cũng chấn kinh thiếu chút nữa rớt từ trên trời xuống,
lảo đảo, Tịch lão vội vàng trấn an nó, la lớn, “Mai Hoa tinh mà chết
ngươi cũng không cứu được nha đầu kia đâu! Mau dừng tay!”
Bạch Trì Hữu kia vốn đang bừng bừng lửa giận tựa hồ hòa tan trong một khắc,
nàng được cứu rồi sao? Thật sự có thể cứu? Rốt cuộc, hắn ngừng tru lên,
cả vùng đất lại khôi phục vẻ yên tĩnh.
Thế nào là vương giả trời sinh!
Vương giả trời sinh vĩnh viễn sẽ không thay đổi!
Năng lực trời sinh là có thể hủy diệt!
Cho nên, mặt dù Bạch Trì Hữu đã phá hủy một thân đạo hạnh của Lôi Thường
kia, Thiên đế giận mà không dám nói gì, lại hèn hạ muốn Hoa Tiểu Nhã
chịu phạt, Bạch Trì Hữu không muốn để đồ đệ của mình chịu khổ, lúc này
mới chịu đựng tiên hình của thiên giới, mà vì hắn bị thương, ở chỗ của
Hoa Trung Vĩ trên Thiên giới trị khỏi vết thương mới trở về.
Mà vết thương đã chữa trị khỏi của hắn lại chỉ là ngoại thương, mặc dù nội thương không nguy hiểm tới tính mạng, nhưng tạm thời chỉ còn lại không
đến một nửa đạo hạnh.
Hôm nay, hắn thấy Hoa Tiểu Nhã bị nuốt, cơ hồ phát điên, mới dám biến về huyễn chân thân ——
Dưới tình hình như vậy, thực lực của hắn sẽ tăng vọt gấp mấy lần bình
thường, cho nên, đừng nói là Mai Hoa tiên tử, dù là Thiên đế tới, cũng
không đỡ được sự điên cuồng của hắn!
Đây rõ ràng là muốn cùng người đồng quy vu tận.
Đối với hắn mà nói, không bảo vệ được nữ nhân của mình, là trách nhiệm của
hắn, trong mắt hắn, mất đi Hoa Tiểu Nhã, hắn tình nguyện cùng nữ nhân
này đồng quy vu tận!
Chỉ có điều, lời của Tịch lão đã khiến hắn bình tĩnh lại, lông mao tuyết trắng, con ngươi đỏ bừng nhìn về phía Tịch lão.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!