Siêu Cấp Gen Thần - Chương 235: Người đàn ông được gọi là quái vật
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
12


Siêu Cấp Gen Thần


Chương 235: Người đàn ông được gọi là quái vật


Editor: Nguyetmai

Dương Mạn Lệ cũng thấy đoạn video này, thời gian trong đó trùng khớp với lúc cô đấu cùng Hàn Sâm, nên dễ dàng đoán ra người đó chính là hắn.

Nhìn người trong video, Dương Mạn Lệ cảm thấy da gà nổi hết lên, cảm giác bắn giết kia đúng là thứ mà một xạ thủ theo đuổi.

Không phải nói kỹ thuật bắn của Hàn Sâm chuẩn ra sao, nhanh thế nào, mà là khả năng quan sát và dự đoán của hắn.

Từ xưa đến nay, mục tiêu khó khăn nhất đối với xạ thủ hay tay súng bắn tỉa không phải là trúng mục tiêu hay mức độ chính xác khi bắn, mà là khả năng dự đoán trong tình huống phức tạp, rõ ràng Hàn Sâm đã phát huy được cực hạn ở điểm này.

Giống hệt một vị tiên tri, mỗi mũi tên bắn ra đều có mục đích rõ ràng chứ không phải đuổi theo mục tiêu nào đó.

Dương Mạn Lệ càng xem càng thấy lạnh sống lưng, nếu như cô và Hàn Sâm quyết đấu chính diện thì có khi cô sẽ run tay không bắn nổi ấy chứ.

Cảm giác này rất khó tả, đây là kết luận được cho ra sau khi khả năng bắn cung lên đến một đẳng cấp nhất định, khả năng dự đoán của Hàn Sâm thật sự rất mạnh, đây là điểm chủ yếu khiến Dương Mạn Lệ cảm thấy sợ hãi.

“Tần Huyên nói không sai, quả nhiên cậu ta rất thích hợp làm một xạ thủ, thiên phú cỡ này gần như để sinh ra làm xạ thủ ấy chứ.” Dương Mạn Lệ xem video xong thì thở dài một hơi.

Đoạn video này cũng tạo thành cơn sốt lớn ở forum cung Nhân Mã, nhưng chỉ giới hạn trong số những người thích bắn cung mà thôi.

Dù sao thì bắn cung cũng là một vũ khí lạnh ít người để ý mà thôi. Forum của cung Nhân Mã cũng chỉ là một cộng đồng bắn cung nhỏ, không có sức ảnh hưởng gì lớn.

Sau khi về trường, Hàn Sâm vừa định hẹn Kỷ Yên Nhiên ra ngoài ăn cơm thì máy liên lạc lại vang lên, là Tư Đồ Hương tập hợp đội viên trong đội bắn cung của trường qua.

Sau khi đến sân huấn luyện, phát hiện lão Thạch, Lữ Mông và Trương Dương đều có mặt đông đủ.

“Lão tam, cậu gia nhập đội tuyển khi nào thế?” Lão Thạch vỗ vai Hàn Sâm cười nói.

“Chịu thôi, ai bảo tôi ở hệ bắn cung làm gì? Mà sao các cậu cũng tới thế?” Hàn Sâm thuận miệng hỏi.

“Thì chịu thôi, ai bảo bọn này cũng chung hệ bắn cung với cậu làm gì.” Lão Thạch nhại lại lời của Hàn Sâm.

Thực ra lúc Tư Đồ Hương xem thông tin của Hàn Sâm thì cũng tiện tay xem luôn của mấy sinh viên đặc biệt khác, muốn xem thử còn sót nhân tài nào như Hàn Sâm không, kết quả lại lòi ra đám lão Thạch, trình độ của họ cũng không tồi, thiên phú cũng khá, Tư Đồ Hương định sẽ huấn luyện một phen, cho dù năm nay không dùng được thì sang năm cũng có thể thành chủ lực.

“Có biết huấn luyện viên Tư Đồ gọi chúng ta tới làm gì không?” Hàn Sâm lại hỏi mấy người lão Thạch.

“Ai mà biết đâu, bọn này cũng vừa mới vào đội như cậu thôi.” Lão Thạch đáp.

“Huấn luyện viên Tư Đồ tìm chúng ta đương nhiên là liên quan tới huấn luyện rồi, lần này bốn đứa mình gia nhập hệ bắn cung thì đương nhiên phải giành lấy vinh quang cho trường, giật giải quán quân liên trường năm nay mới được!” Trương Dương vẫn nhiệt huyết như thế.

Hàn Sâm đang định nói gì đó thì Tư Đồ Hương đã huýt còi tập hợp đội viên lại.

“Hôm nay tôi gọi các cậu tới là muốn cho các cậu xem một số hình ảnh tư liệu về bắn cung, đây là video thi đấu của một học viên trường quân đội, năm nay cậu ta sẽ là đối thủ của các cậu.” Tư Đồ Hương nói xong thì mở máy chiếu lên, phát đoạn video mà cô đã lưu sẵn.

Hình ảnh đã được cắt nối biên tập, toàn bộ đều là một người đang bắn tên trong bãi tập bắn chính quy của giải liên trường.

Suốt bốn mươi phút sau, toàn bộ sân huấn luyện đều lặng ngắt như tờ.

Mãi đến khi chiếu xong thì lão Thạch mới lau mồ hôi lạnh trên trán, nhìn hình ảnh cậu trai lạnh lùng kia rồi nói: “Má ơi, tên này chỉ là một học viên thật chứ không phải xạ thủ chuyên nghiệp thuộc cấp người tiến hóa à?”

“Đáng sợ thật, người này sẽ là đối thủ của chúng ta thật ư?”

“Kiểu này thì còn chơi gì nữa, thua chắc rồi còn đâu.”

“Đúng là không phải người mà!”

“Cậu ta đúng là đối thủ của chúng ta, là học viên trường quân đội thật đấy.” Lữ Mông thản nhiên nói.

Tư Đồ Hương nhìn Lữ Mông rồi nói: “Xem ra cậu biết cậu ta nhỉ, vậy thì giới thiệu cho mọi người cùng biết đi.”

Lữ Mông tự nhiên nói tiếp: “Chắc mọi người đều nghe danh của người này rồi, anh ta là đội trưởng đội bắn cung của trường quân đội Trung Ương, tên Kinh Cực Vụ, được gọi là quái vật, từ khi vừa nhập học đã dẫn dắt đội bắn cung chỉ miễn cưỡng được xem như top 4 của trường quân đội Trung Ương đè bẹp toàn giải liên trường, giành được giải quán quân với chiến tích bất bại.”

“Sau khi lên năm hai thì lấy danh nghĩa đội viên đội chiến giáp, đội viên đội cổ vũ, đội viên đội bàn tay của Thượng Đế của trường để tham gia hơn phân nửa hạng mục trong giải liên trường, trước đó dù trường quân đội Trung Ương rất mạnh, nhưng chỉ là mạnh mà thôi, nhưng sau khi Kinh Cực Vụ gia nhập, chỉ cần là trận có anh ta tham gia thì trường quân đội Trung Ương đều giành giải quán quân cả.”

“Đến năm thứ ba thì cũng thế, vì sự tồn tại của Kinh Cực Vụ mà giải liên trường phải đổi quy tắc, mỗi tuyển thủ chỉ có thể tham gia thi đấu một hệ mà thôi.” Lữ Mông tiếp tục nói: “Năm nay là năm cuối cùng của anh ta ở trường quân đội Trung Ương, trong tình huống chỉ có thể chọn đấu một hệ thì chắc là anh ta sẽ chọn bắn cung đấy.”

“Xúi quẩy thế, sao Kinh Cực Vụ này không chọn cái khác mà lại chọn bắn cung làm gì không biết.”

“Cậu nghĩ nhiều rồi, với thực lực cỡ mình mà muốn gặp trường quân đội Trung Ương cũng khó đấy, Kinh Cực Vụ chọn môn nào cũng chẳng liên quan đến mình.”

“Nói cũng phải, chúng ta xếp chót mấy năm rồi, làm gì có chuyện gặp phải Kinh Cực Vụ.”

“Thật ra tôi rất muốn gặp anh ta đấy chứ, thua ai cũng thế, thà thua Kinh Cực Vụ thì còn vớt vát được chút mặt mũi.”

Mấy đội viên cũ nói tỉnh bơ, rõ ràng bọn họ đã mất hết niềm tin và chí tiến thủ rồi.

“Xem ra cậu cũng biết về Kinh Cực Vụ nhiều nhỉ, vậy cậu cho rằng gặp phải cậu ta thì chúng ta có bao nhiêu phần trăm thắng được?” Tư Đồ Hương hỏi Lữ Mông.

“Không có cửa thắng đâu, trường quân đội Trung Ương không chỉ có mình Kinh Cực Vụ mạnh, mấy tuyển thủ chủ lực khác cũng có ít nhất hai người có thể lọt vào top 10, hai người trong top 20, còn trường chúng ta thì chẳng có ai vào nổi top 100.” Lữ Mông nói thẳng.

Mấy đội viên cũ đều thấy Tư Đồ Hương hỏi câu này chẳng thực tế chút nào, bọn họ căn bản không có cửa vào vòng đấu với trường quân đội Trung Ương thì lấy đâu ra cơ hội thắng.

Tư Đồ Hương chỉ gật đầu không nói gì thêm, sau đó lại quay sang hỏi Hàn Sâm: “Hàn Sâm, cậu thấy sao?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN