Siêu Cấp Gen Thần
Chương 254: Chuyên gia bắn cung
Editor: Nguyetmai
“Tôi cứ thắc mắc sao lại trùng hợp thế, Kinh Cực Vụ chọn bắn cung, Hàn Sâm cũng chọn bắn cung, hóa ra là giữa họ có gian tình.”
“Đúng vậy, tôi nóng lòng muốn xem họ quyết đấu lắm rồi đấy.”
“Trận chiến giữa quái vật và đức vua đặc sắc thật đấy, nhưng Vua Hắc Quyền là ID thi hắc bạch quyền của Hàn Sâm mà?”
“Tôi từng xem Hàn Sâm tranh tài hắc bạch quyền rồi, cậu ta thắng áp đảo Nạp Lan Thừa Nặc 5-0 luôn, mạnh đến mức không còn lời nào để nói. Trước kia Kinh Cực Vụ cũng chỉ thắng Nạp Lan Thừa Nặc có 3-2 thôi đúng không?”
“Có trò hay để xem, chỉ nghĩ thôi đã thấy hưng phấn rồi.”
“Hóng quá đi mất.”
…
Đội tuyển của trường quân đội Trung Ương tham gia thi đấu khai mạc, đối thủ của họ không yếu nhưng vẫn bị đè bẹp.
Trường quân đội Trung Ương đấu xong không rời đi ngay mà thay quần áo ngồi trên khán đài, rõ ràng là muốn xem các đội khác tranh tài.
Những người suy đoán quan hệ giữa Kinh Cực Vụ và Hàn Sâm còn hào hứng hơn, bọn họ phải chờ bằng được Hàn Sâm lên đài mới thôi.
Văn Tú Tú bình luận cực kỳ cảm xúc, camera đã rời khỏi trận so tài trên sân đấu mà lia đến chỗ Hàn Sâm và Kinh Cực Vụ trên khán đài rồi.
Những người đang xem trực tiếp cũng bàn luận sôi nổi, mãi mới chờ đến lúc trường quân đội Hắc Ưng lên sân đấu, đối thủ vòng đầu tiên của họ là Phương Văn Định của trường quân đội Tư Mạn.
Mọi người suy đoán không biết huấn luyện viên Tư Đồ Hương của trường quân đội Hắc Ưng sẽ đưa tuyển thủ nào ra thi đấu, kết quả nằm ngoài dự đoán, trừ đội trưởng Hứa Thiên Hào của đội bắn cung thì bốn người còn lại mà Tư Đồ Hương chỉ định đều là người mới, chính là bốn người trong phòng 304.
Lão Thạch kinh ngạc há hốc mồm. Cậu ta không ngờ mình cũng có thể ra sân. Trình độ của cậu ta chỉ ở mức bình thường, thậm chí còn kém đội viên cũ một chút nữa kia, cho nên cậu ta không nghĩ mình được lên đấu thật.
Còn Lữ Mông và Trương Dương đã đạt trình độ đỉnh cao trong đội của trường sau quá trình huấn luyện, bọn họ tham gia thi đấu cũng là chuyện bình thường.
“Làm tốt nhé. Tôi tin vào các cậu.” Tư Đồ Hương mỉm cười vỗ vai lão Thạch.
Đúng như những gì Lữ Mông nói, Tư Đồ Hương là một huấn luyện viên có chủ kiến, cô thà để lão Thạch lên đài còn hơn là những đội viên cũ đã không còn lòng háo thắng.
Chính vì đội trưởng Hứa Thiên Hào còn giữ được một chút kiên trì nên cô mới để cho cậu ta thi đấu, nếu không rất có thể cô đã chọn thẳng năm tên lính mới rồi.
“Đừng lo, có bọn tôi ở đây.” Trương Dương vỗ lưng lão Thạch mà nói.
Lão Thạch lập tức ưỡn ngực bảo: “Tôi có sợ gì đâu, bọn họ đâu phải là người của trường quân đội Trung Ương, mà dù có là trường quân đội Trung Ương thì cũng còn lão tam chống cho, tôi có gì mà sợ?”
Lữ Mông và Trương Dương nhìn cậu ta một cái đầy khinh bỉ rồi rảo bước đi vào đấu trường.
Cuộc tranh tài bắn cung tập thể được tổ chức theo cơ chế đào thải. Mỗi bên cử năm người vào đấu trường, trong đấu trường có rất nhiều chướng ngại vật, bên nào bắn cho cả năm người của bên kia ra ngoài hết thì thắng.
Cơ chế này tương tự như huấn luyện đấu súng dã ngoại, chỉ khác ở chỗ không dùng súng mà là dùng cung tên. Mũi tên được dùng trong cuộc tranh tài này là tên cảm ứng từ không có mũi nhọn, không có lực sát thương, ai bị bắn trúng sẽ tự động bị loại.
Văn Tú Tú chủ trì việc phát sóng trực tiếp, ngoài ra còn có chuyên gia bắn cung trứ danh Phùng Cửu Luân được mời đến để bình luận trận đấu.
“Thầy Phùng, thầy có thể phân tích tình thế của trận đối đầu giữa Hắc Ưng và Mạn Tư cho chúng tôi nghe được không?” Văn Tú Tú mở đề tài cho Phùng Cửu Luân.
Trước kia Văn Tú Tú hiểu biết rất ít về thi đấu bắn cung nhưng trước khi tới đây cô đã chuẩn bị rồi. Chẳng những cô nắm rõ những gì cần biết về cuộc tranh tài này mà còn hiểu khá rõ thực lực của hai đội tham gia.
Trường quân đội Mạn Tư không khác trường quân đội Hắc Ưng là mấy, thứ hạng thi đấu bắn cung năm trước không được lý tưởng, song vẫn lọt vào vị trí gần giữa chứ không thê thảm như Hắc Ưng.
Năm nay trường quân đội Mạn Tư lôi kéo được không ít học sinh có năng khiếu bắn cung mà Phương Văn Định chính là người nổi bật trong số đó. Nghe nói đó là học sinh năng khiếu mà huấn luyện viên của Mạn Tư phải mất rất nhiều công sức mới chèo kéo được, có kỹ thuật bắn cực kỳ xuất chúng.
Phùng Cửu Luân hắng giọng một cái rồi nói với vẻ hờ hững: “Hắc Ưng và Mạn Tư có trình độ tương đương nhau, có lẽ tỉ lệ thắng bại sẽ là 4-6.”
“Thầy Phùng cảm thấy Hắc Ưng chỉ nắm chắc được sáu phần thắng thôi ư?” Văn Tú Tú hỏi lại đầy kinh ngạc. Cô không ngờ Phùng Cửu Luân sẽ nói như vậy.
“Không phải, tôi cho rằng Mạn Tư có sáu phần thắng.” Phùng Cửu Luân vẫn nói với dáng vẻ lạnh lùng.
Song thế cũng đủ để Văn Tú Tú phải trợn tròn mắt rồi. Bây giờ ai chẳng biết Hàn Sâm là đối thủ mà Kinh Cực Vụ coi trọng cơ chứ. Không ngờ Phùng Cửu Luân lại cho rằng Mạn Tư nắm phần thắng cao hơn.
Phùng Cửu Luân không chờ Văn Tú Tú hỏi tiếp đã tự nói luôn: “Tôi biết bây giờ trên mạng đang bàn luận xôn xao về trận chiến định mệnh giữa Hàn Sâm và Kinh Cực Vụ, thế nhưng đứng ở cương vị một người phân tích bắn cung chuyên nghiệp, tôi chỉ có thể nói với mọi người đây là thủ đoạn lừa gạt mà thôi. Dù là bản thân Hàn Sâm hay là trường quân đội Hắc Ưng đều không đủ sức để đối kháng với trường quân đội Trung Ương, nói về mặt thực lực, bọn họ qua được cửa ải của Mạn Tư đã là khó khăn rồi.”
Phùng Cửu Luân vừa nói xong, mọi người xem trực tiếp đã xôn xao như ong vỡ tổ.
“Thế này mà cũng đòi làm chuyên gia. Có biết cái gì không mà nói hươu nói vượn thế?”
“Trường Mạn Tư là cái thá gì? Đức vua nhà tôi là đối thủ mà Kinh Cực Vụ xem trọng đấy nhé!”
“Chuyên gia này ở đâu chui ra vậy?”
“Ông mới lừa bịp, cả nhà ông là đồ lừa bịp thì có. Kinh Cực Vụ nhà chúng tôi mà cũng bị lừa chắc?”
Dù là người đến xem Kinh Cực Vụ hay người thích Hàn Sâm đều la ó đầy bất mãn.
Nụ cười của Văn Tú Tú cứng ngắc, nhưng Phùng Cửu Luân là chuyên gia do Hoa Tinh mời tới, cô có cho rằng ông ta nói không đúng thì cũng không tiện làm ông ta mất mặt, đành phải bảo: “Thầy Phùng xem trọng Mạn Tư như thế hẳn là phải có nguyên nhân gì đặc biệt đúng không?”
Phùng Cửu Luân cười nhạt: “Người xưa có một câu rất hay: Người trong nghề thì xem kỹ thuật, kẻ ngoài nghề chỉ biết xem kịch vui. Tôi nói Mạn Tư có phần thắng lớn hơn là dựa trên việc phân tích khoa học và so sánh số liệu chuyên nghiệp. Hắc Ưng kém Mạn Tư về mọi mặt, cho nên đây là phán đoán lý trí và thực tế chứ không có nguyên nhân đặc biệt gì đâu. Mọi người nhận thức sai lầm là do bị ảnh hưởng bởi chiêu trò lừa bịp và thông tin sai lệch, thực tế thì trình độ của Hắc Ưng chỉ nằm ở tầng chót của giải đấu này.”
Phùng Cửu Luân nói xong thì ngay cả Văn Tú Tú cũng sượng ngắt, bởi vì “thông tin sai lệch” mà ông ta nhắc tới chắc chắn là bao gồm cả bài viết “Cuộc hẹn định mệnh của quái vật và đức vua” của cô.
Thực ra Phùng Cửu Luân không biết Văn Tú Tú đã viết bài báo đó, ông ta nói như vậy chỉ bởi vì ngôi sao mới nổi Phương Văn Định của Mạn Tư là cháu trai ông ta mà thôi. Thực lực của Phương Văn Định đúng là rất mạnh, cha mẹ gã đều là dân bắn cung chuyên nghiệp nên gã cũng luyện cung từ thuở nhỏ, Phùng Cửu Luân biết rõ chuyện này.
Thứ nhất, Phùng Cửu Luân muốn chứng minh ánh mắt của chuyên gia như mình khác với người thường, thứ hai, ông ta còn muốn mượn cơ hội này cho cháu trai một trận là nổi tiếng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!