Khi Ta 17
Chap 69
Giữa tháng năm, nắng nóng đạt đỉnh điểm, ngoài trời gần 40 độ, cảm tưởng đi đôi tông mà đặt xuống nền xi măng phát là đôi tông chảy ra luôn á. Nắng nóng làm tôi chẳng muốn cựa quậy, cứ như con cá mắc cạn nằm trên sô pha, rên rỉ.
“ Nóng quá, nóng thế này thì chết mất…”
Điều hòa có cũng như không, bởi Bảo An bảo tốn điện nên cấm tôi giảm nhiệt độ nữa. Bảo là em trai mình, mà lại cấm đoán mình. Thế mà là em ruột à? Thế này là em ghẻ rồi.
“ Nằm đó hoài mà không chán hả? Dậy phụ tui làm việc coi.” Em trai đạp tôi một cái.
Trong lúc tôi cả ngày nằm úp ở trên sô pha thì em trai hết đi chợ nấu cơm, lại quét nhà giặt quần áo như cô Tấm trong quả thị. Nhưng giờ cô Tấm hết chịu nổi rồi, sắp đem tôi chiên dầu rồi.
Đúng lúc ấy, đột nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên. Ồ là Xuân Lam gọi.
“ Khoai ới ời, rảnh không?”
Dạo này cô ấy cũng bắt đầu gọi tôi là Khoai rồi. Chết thật, riết tôi quên mất tên thật của mình luôn quá.
“ Rảnh á. Sao thế?”
“ Rủ đi chơi nè. Nắng nóng thế này đi biển đi.”
Ô, nắng nóng này đi biển là quá hợp lí luôn á, duyệt chứ chần chờ chi nữa.
Tôi gọi điện cho cả đám, may mắn là đứa nào cũng đang chán mốc meo nên đồng ý ngay tắp lự.
Đã nói là phải làm liền, tôi mặc kệ nắng nóng chạy ù ra siêu thị mua đồ cho Bảo An nấu ăn.
Em dâu và em trai ở trong bếp làm đồ ăn trưa, còn bọn tôi loay hoay phụ mấy việc và tám chuyện bên ngoài.
“ Tối nay ở đó có bắn pháo hoa. Chúng ta ở lại ngắm chứ? Rồi sáng mai dậy đón bình minh trên biển.”
Cà Chua vỗ tay. “ Phải đấy, ở lại một đêm đi. Hiếm lắm mới có dịp như thế này.”
Cả bọn gật gù, quyết định sẽ ở lại một đêm ở biển. Tôi vừa xếp hộp thức ăn cuối cùng vào giỏ xách, vừa tán gẫu với Xuân Lam.
“ Xuân Lam, bà biết bơi không?”
Xuân Lam nghiêng đầu, tay vuốt vuốt tóc. “ Cũng sơ sơ thôi. Nhưng sóng lớn quá thì không bơi được.”
“ Tao cũng thế.” Cà Chua chun mũi, chỉ em dâu. “ Em thì sao?”
“ Em từng học bơi rồi nên cũng trình độ cũng tàm tạm ạ.”
Tôi méo miệng, ơ thế có mình tôi phải ôm phao thôi à? Buồn thế?
Mỗi lần đi biển tôi chỉ rơi vào ba trường hợp: một là ngồi ngắm biển, hai là đứng ở chỗ nước chỉ đến đầu gối nghịch nước, chơi bắn súng nước với bọn con nít và ba là nếu ôm phao thì chỉ mon men tới chỗ nước cao tới hông thôi.
Vậy nên tới giờ tôi vẫn chưa biết bơi, chơi ác quăng ra giữa biển là tôi hẹo luôn, thật đấy.
Nguy cơ lần ngày rơi vào hai trường hợp đầu lắm, vì nãy giờ tôi sưng mỏ thổi cái phao mà nó không chịu lên tí hơi nào nè.
Từ nhà đi tới biển phải đi mất gần một tiếng, đổi hai chuyến xe buýt. Trời nắng nóng lại còn phải đổi xe làm ai cũng mệt, nhưng mà vừa nghe thấy tiếng sóng biển rì rào, ngửi thấy mùi biển là đứa nào đứa nấy tỉnh như sáo.
Chúng tôi vào khách sạn check in, thay đồ, nghỉ ngơi rồi xách đồ ra biển.
Tôi đứng ở chỗ nước nông nhìn các bạn nhảy ùm xuống biển. Ghen tị quá đi mất, tôi cũng muốn ra đó cơ mà lại sợ tí nữa sóng đánh trôi tuột ra Thái Bình Dương thì toi.
Mà cái lũ vô tâm kia nữa, rõ là biết người ta không dám ra xa mà chả quan tâm gì cả.
“ Xuống biển đi.”
Thiên Ân từ đâu đi tới, ôm cổ tôi, tính lôi tôi ra biển. Tôi hú hét loạn cả lên, dãy đành đạch không chịu ra.
Thôi được rồi, không phải tôi nhát gan đâu, tại vì tôi từng trải nghiệm cảm giác bị đuối nước rồi nên tôi hiểu nó kinh hoàng thế nào. Lần đó tôi mới học lớp 2, lần đầu tiên được tới biển, tôi hào hứng ôm phao chạy ra nhảy ùm xuống biển. Khi tôi còn đang mải mê chơi thì tôi bị một con sóng lớn đánh úp xuống, cái phao trôi về bờ còn tôi thì ở lại giữa biển.
Trong truyện, trong phim ảnh lúc nào cũng miêu tả bị đuối nước một cách nhẹ nhàng như là cảm giác bị chìm xuống sâu thật sâu, không thể thở, chỉ có thể mở to mắt nhìn mặt nước càng ngày càng xa dần.
Còn sự thật thì lúc chìm xuống bạn cảm thấy nước biển đè lên phổi khiến bạn mất hơi nhanh chóng, mắt thì cay xè do nước nên cái gì cũng mờ mờ ảo ảo. Bạn càng hoảng loạn sẽ càng mất sức mà trúng sao tôi lại còn là người dễ hoảng loạn nữa, càng khua chân khua tay thì tôi chìm xuống càng sâu. Sau đó, bạn cứ lịm dần đi trong cơn hoảng loạn đấy.
Cảm giác ấy đáng sợ lắm, tôi không muốn thử lại đâu.
Sau lần đó, tôi còn bị sốt ba ngày ba đêm lận, nằm trên giường rên hừ hừ, thật là kinh khủng.
Cơ mà tôi vẫn thích biển, vẫn thích được hòa mình vào dòng nước biển, chỉ gần gần thôi thì vẫn ổn nha và cả bởi vì biển có hải sản ăn ngon ngon là ngon ngon nữa.
Nhưng lần này, khi Thiên Ân chìa tay ra trước mặt tôi, nói rằng “ Yên tâm, tớ bảo vệ cậu.” làm sao lại khiến tôi an tâm đến lạ.
Thế là tôi nắm chặt cánh tay Thiên Ân, chầm chậm đi ra chỗ bọn Cà Chua. Nước càng ngày càng dâng lên, sóng đánh bụp vào người càng làm tôi hoảng hốt hơn. Đến nỗi, buổi tối khi nhìn vào cánh tay Thiên Ân là thấy cả in cả một mảng tím hình bàn tay năm ngón.
Nhưng lúc ấy hắn vẫn thì thầm với tôi.
“ Không sao, tớ ở đây rồi.”
Tôi dũng cảm bước thêm vài bước, tự nhiên cảm thấy ồ hóa ra cũng không tệ lắm. Có khi đi cùng hắn sẽ chẳng có chuyện gì kinh khủng xảy ra đâu.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!