Làm Càn Sủng Nịch - Chương 4: Giày vò
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
155


Làm Càn Sủng Nịch


Chương 4: Giày vò


Editor: Trà Dâu

Phó Kính Thâm rốt cuộc vẫn không làm khó cô.

Lương Tri không dám ngẩng đầu, tay nhỏ khẩn trương đặt trên ngực hắn, nam nhân liền như vậy nặng nề nhìn cô vài giây, phát hiện thân thể bản thân có chút khác thường, không nhịn được ho nhẹ vài cái che giấu xấu hổ. Thiếu nữ ngây thơ hai mắt đơn thuần, cẩn thận ngẩng đầu nhìn anh.

“Nếu không lần tới, em làm đồ ăn tặng cho anh được không?”

Nhưng mà tiểu cô nương ngây thơ không biết, Phó Kính Thâm là chỉ muốn ăn cô!

Phó Kính Thâm hít sâu một hơi, thu lại ánh mắt, thuận tay thắt dây an toàn cho cô, về lại chỗ của mình.

Cũng may Lương Tri bây giờ, trong tâm trí chỉ là một thiếu nữ mười tám, cái gì cũng không hiểu, không nhận ra ý trong lời nói của Phó Kính Thâm, thấy anh một lần nữa khởi động xe, liền biết Phó Kính Thâm đồng ý với đề nghị vừa rồi của mình.

Lương Tri ngoan ngoãn ngồi một bên, Phó Kính Thâm không nói gì, cô cũng không dám lên tiếng nữa, đôi tay bởi vì khẩn trương nắm chặt đai an toàn trước ngực, rũ mắt, nhìn chằm chằm mũi chân của mình.

Chiếc xe màu đen hoành tráng thật vất vả mới có thể từ trong hẻm nhỏ đi ra.

Vừa rồi Lương Tri hưng phấn chọn mấy món đồ ăn, nhưng thức ăn còn chưa vào miệng, đã bị Phó Kính Thâm kéo lên xe rồi.

Lương Tri lặng lẽ quay đầu nhìn sắc mặt Phó Kính Thâm, nam nhân khuôn mặt lạnh lùng, hơi nhíu mày, giống như là đang nhẫn nại cái gì, lúc anh không cười, bộ dáng khó gần rất đáng sợ, chỉ là…diện mạo lại thật đẹp.

Nhưng cô vừa thu hồi ánh mắt, liền nghe tiếng Phó Kính Thâm trầm thấp nhàn nhạt nói: “Muốn ăn thì về nhà lại cho người làm.”

Lương Tri có chút kinh ngạc, tựa hồ trong lòng mình nghĩ cái gì, anh đều có thể đoán được.

“Vâng.” Lương Tri nhẹ nhàng đáp lời, ngượng ngùng.

Phó Kính Thâm trầm mặc một lúc lại nói, đột nhiên chuyển đề tài. Lương Tri sau khi mất trí nhớ phản ứng có chút chậm chạp, Phó Kính Thâm đột nhiên đổi đề tài làm Lương Tri suýt không phản ứng kịp.

“Em vừa nói Tiếu…Tiếu gì đó, không thể nào, anh không bao dưỡng cô ta, cũng không bao nuôi người khác, một mình em đã đủ giày vò anh đến thảm rồi…”

Phó Kính Thâm muốn làm chỗ dựa vững chắc cho Lương Tri, dốc lòng an bài sắp xếp, Lương Tri lại càng không muốn ỷ lại vào dù chỉ một chút.

Lương Tri ngẩn ra một lát, khuôn mặt lúc nãy bị doạ trở nên lạnh lẽo bây giờ lại nóng lên, không chỉ khuôn mặt, quanh thân đều cảm thấy nóng, Lương Tri cảm thấy đột nhiên có chút khó chịu.

Ký ức của cô đối với chiếc xe này hoàn toàn trống rỗng, nhưng theo bản năng duỗi tay đến ô điều khiển mày mò, cửa sổ chậm rãi mở ra, xe thể thao tốc độ rất nhanh, gió đêm ào ạt ùa vào trong xe, lạnh lẽo thổi qua khuôn mặt Lương Tri, làm tóc trở nên lộn xộn, lập tức cảm thấy thoải mái hơn không ít.

Nam nhân nghiêng đầu nhìn cô, lo lắng gió lạnh sẽ làm cô bị cảm, lát sau im lặng lại kéo cửa sổ lên như cũ.

Lương Tri không dám thở mạnh, cũng không dám hồi tưởng lại lời nói lúc nãy của Phó Kính Thâm.

Tâm trạng buồn bã bức rức, lại chỉ vì câu nói của Phó Kính Thâm mà tiêu tán không thấy tăm hơi.

Thời điểm tới cửa bệnh viện, Lương Tri đã nghiêng đầu tựa vào ghế dựa mềm mại an tĩnh ngủ, lông mi cong vút run run, làn da trắng nõn như gốm sứ, Phó Kính Thâm tựa sát vào người cô, hơi thờ thơm ngọt của thiếu nữ đều phả lên chóp mũi anh, Phó Kính Thâm hô hấp trở nên nặng nề.

Không biết cả đêm nay một mình cô đã đi qua bao nhiêu con đường, bị Phó Kính Thâm bắt được vừa kinh ngạc vừa xấu hổ, khóc rồi lại cười làm khổ anh cả đêm, bao nhiêu thể lực đều mất hết thảy, nghe xong câu giải thích “trịnh trọng” của Phó Kính Thâm mới xua được mây đen, một lát sau liền lấy ra thú bông nhỏ không biết có từ lúc nào, ôm vào lòng rồi ngủ.

Chung quy tiểu cô nương đã rất mệt, an an tĩnh tĩnh ngủ, đến mức bị Phó Kính Thâm ôm từ trong xe ra đến phòng bệnh, Lương Tri vẫn chưa tỉnh.

Đèn trong phòng bệnh sáng trưng, vừa nãy khi Phó Kính Thâm vào cửa, một hàng người giúp việc cùng hộ sĩ muốn duỗi tay giúp đỡ, nam nhân khuôn mặt lạnh lùng, sắc mặt nặng nề, ánh mắt sắc bén không cho bất luận kẻ nào nhúng tay.

Mẹ Lâm nhìn Phó Kính Thâm thật cẩn thận đem Lương Tri ôm về trên giường, đắp chăn cho cô, lại duỗi tay vào dưới lớp chăn, nhẹ nhàng xoa cổ chân cho cô, đã đi một đem, cổ chân đã có chút sưng rồi.

______

Ngày hôm sau, thời điểm Lương Tri tỉnh lại hoảng hốt nhìn trong phòng so với những ngày trước lại có thêm không ít hộ sĩ, nhưng lại không có ai là người quen, nữ hộ sĩ lúc trước dạy cô dùng điện thoại không biết đã đi đâu rồi.

Giấc ngủ này rất sâu, lúc Lương Tri tỉnh lại đã là giữa trưa, cô gấp chăn lại, xong xuôi mới bước xuống.

Lương Tri còn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, hai mắt vô thần, nhìn chằm chằm mẹ Lâm đang tỉ mỉ cắm hoa một hồi lâu.

Từ sau khi bị tai nạn, Lương Tri phản ứng trở nên có chút chậm chạm. Chung quy vẫn có liên quan tới mất trí nhớ, trí nhớ không được tốt, Lương Tri hồi tưởng lại chuyện đêm hôm qua, chỉ nhớ là hôm qua cô đã một mình đi một đoạn đường rất xa, tay sờ sờ cẳng chân, không có sưng to, một chút đau nhức cũng không có, Lương Tri cảm thấy có chút kỳ quái.

Mẹ Lâm cắm hoa xong, thấy Lương Tri tỉnh lại, đến bên cửa sổ kéo rèm qua, trong phòng sáng sủa lên không ít. Mẹ Lâm nhìn Lương Tri đầy mặt nghi hoặc, hiểu ra, nhàn nhạt mở miệng: “Tối hôm qua lúc tiên sinh ôm ngài về, ngài đã ngủ rồi.”

Lương Tri ngoan ngoãn gật đầu, ý bảo đã biết chuyện này.

Nhưng mà giây tiếp theo, mẹ Lâm lại bổ sung thêm: “Tiên sinh sắp xếp cho ngài xong, lại xoa chân cho ngài cả đêm, trời vừa sáng, điểm tâm còn chưa ăn đã trở lại công ty rồi.”

Lương Tri mắt hạnh xinh đẹp hơi mở to, nhất thời không biết nên nói thế nào.

Phó Kính Thâm là nam nhân kiêu ngạo tự phụ như vậy, toàn bộ Càn thị có biết bao nhiêu thiên kim tiểu thư, minh tinh nổi tiếng,..đều tìm cách lấy lòng anh, hận không thể khắc tình ý lên mặt. Vậy mà cả đêm qua, Phó Kính Thâm cam tâm tình nguyện xoa chân cho cô suốt đêm, không than vãn một lời, đơn giản là lo cho cô buổi sáng tỉnh lại sẽ bị đau chân.

Lương Tri nhịn không được lại nhớ tới câu nói kia của anh đêm qua, một mình cô lại đem anh giày vò như thế…

Cũng không phải sao, đều vì lo lắng cho cô, Phó Kính Thâm lăn lộn đến thê thảm.

Lương Tri trong lòng nảy sinh áy náy, mắt to nhìn sang mẹ Lâm bận rộn, lại nhìn sang chân mảnh khảnh của mình, đột nhiên không biết phải làm sao.

Nhưng mà, Phó Kính Thâm ôn nhu dỗ dành khi Lương Tri làm nũng, không có nghĩa là đối với chuyện cô trốn đi một chút tức giận cũng không có.

Đơn giản là giận chó đánh mèo lên người khác.

Tất cả hộ sĩ lúc trước chăm sóc chơi đùa với Lương Tri đều bị đổi đi hết thảy, buổi chiều nay, các bác sĩ, hộ sĩ kiểm tra cho cô toàn bộ đều là những gương mặt hoàn toàn xa lạ.

Tiểu cô nương sợ người lạ nên có chút câu nệ, một câu cũng không mở miệng nói, thành thành thật thật để người kiểm tra. Ngược lại, một bộ dáng ngoan ngoãn không dám mở miệng của Phó phu nhân làm các bác sĩ trong lòng không ít run sợ, sợ cô có chỗ nào không thoải mái, thật may cũng không có chuyện gì, có thể yên tâm xuất viện.

Không chỉ không có việc gì, Lương Tri được chăm sóc nhiều ngày như vậy, ăn ngon ngủ ngon, còn béo hơn hai cân[1] so với lúc trước.

[1]Hai cân tức là 1kg đó, đơn vị là 层.

Trưa hôm đó Lương Tri xuất viện, Phó Kính Thâm như cũ không đến.

Lương Tri đương nhiên cho rằng Phó Kính Thâm ở công ty có việc bận, cũng cho rằng chuyện của Phó Kính Thâm không đến lượt của mình xen vào, cho nên không để ý đến.

Tài xế trực tiếp mở cửa xe cho cô, ngoan ngoãn theo mẹ Lâm trở về biệt thự của Phó Kính Thâm.

Dọc đường đi, Lương Tri đối với cảnh quan hai bên đường vô cùng thích thú, cô ở bệnh viện đã lâu, lại thêm mấy năm hôn mê, vì vậy cảnh vật xung quanh đối với cô đều là mới mẻ.

Lần đầu tiên Lương Tri về biệt thự này là khi hai người kết hôn, Phó Kính Thâm vì cô tỉ mỉ chuẩn bị hôn phòng, tâm tư hoàn toàn muốn cột Lương Tri bên người, không muốn cô tiếp xúc với thế giới ngoài kia nữa, biết cô không biết lái xe, vì vậy Phó Kính Thâm xây biệt thự trên lưng chừng một ngọn núi tư nhân, xe muốn đi vào đều phải khai báo.

Có thể thấy, Phó Kính Thâm vì muốn lấy lòng cô, không có chuyện gì không làm được, ngoại trừ không cho cô rời đi, còn lại Lương Tri muốn cả thiên hạ Phó Kính Thâm cũng có thể mang đến trước mặt cho cô.

Xe chậm rãi tiến vào, Lương Tri lúc này đã bị một vùng hoa điền bát ngát hấp dẫn.

Lương Tri dán vào cửa xe nhìn đến hoa cả mắt, dù sao tâm trí cô lúc này chỉ vừa mười tám tuổi, năm mười tám tuổi của cô cũng chưa từng gặp nơi nào đẹp đến thế này, chỉ có thể thấy trên tivi, thậm chí cảnh trên tivi so ra cũng không thể sánh với nơi này, “Bên kia là nơi nào? Công viên sao? Thật đẹp mắt!”

Mẹ Lâm cảm thấy, Lương Tri lúc này bị mất đi ký ức, muốn trách cũng không trách được, nhàn nhạt mở miệng: “Là công viên tiên sinh xây riêng cho phu nhân.”

Chỉ dành cho một mình Lương Tri.

Lương Tri không thể tin, xoay người nhìn mẹ Lâm con ngươi không hề gợn sóng, kinh ngạc không nói nên lời.

Lát sau, đối với những món quà đặc biệt Phó Kính Thâm tặng cho cô, Lương Tri không cảm thấy quá kinh ngạc nữa, khi nhìn thấy biệt thự cùng với khí chất của Phó Kính Thâm không khác nhau, Lương Tri cũng chỉ âm thầm hít một hơi sâu.

Thật ra khoảng sân trước cửa biệt thự làm cô không nhịn được cười, chỗ này không giống với một đường cô vừa tiến vào vừa tinh xảo vừa cao cấp, chỉ đơn giản dùng mấy cây mộc điều trát lên, làm thành một vòng hàng rào, thoạt nhìn gió thổi qua là có thể ngã, đất bên trong bị xới tung lên, trồng lung tung mấy cây cải trắng, cùng với biệt thự rộng rãi khí phách trước mắt này một chút cũng không liên quan.

Lương Tri ngây ngốc nhìn chằm chằm hồi lâu, thật sự không thể miễn cưỡng bản thân nghĩ ra nửa điểm nghệ thuật nào của “kiệt tác” trước mặt, cười đến cong mắt, cảm thán: “Mẹ Lâm, Phó tiên sinh sở thích thật đặc biệt nha…”

Mẹ Lâm quay đầy nhìn theo hướng chỉ của Lương Tri, khuôn mặt trước giờ không có biểu tình của phụ nữ lúc này cũng theo Lương Tri mà cười cười:” Phu nhân không nhớ rõ, tiên sinh đặt riêng xích đu cho phu nhân ở đây, còn tự mình trồng loài hoa phu nhân thích nhất xung quanh, chỉ là sáng hôm sau, phu nhân lại nói không thích, buộc tiên sinh phá bỏ, cũng không biết từ lúc nào tiên sinh lại trồng ra mấy loại rau kia…”

Mẹ Lâm nhìn Lương Tri vẻ mặt nghi ngờ, không nhịn được cười:” Tôi không có lừa phu nhân.”

Hiện giờ Lương Tri cái gì cũng không nhớ rõ, không từ bỏ ý định, chạy đến bên cạnh hàng rào ngồi xổm xuống, cẩn thận cầm phiến lá cải lên, hướng mẹ Lâm giơ lên:” Là tôi phá bỏ?”

Mẹ Lâm mỉm cười gật đầu.

Phó Kính Thâm khi đó, không lúc nào từ bỏ ý định chiếm lấy cả thể xác lẫn tâm hồn của tiểu thiếu nữ, hy vọng cô có thể nhìn vào hoa mà nhớ hắn, mềm lòng một chút, yêu hắn một chút.

Phó Kính Thâm hao tâm tổn sức vì cô chế tạo một toà biệt thự kiều quý lung linh như tơ vàng, khiến cô an ổn ở bên cạnh mình.

Nhưng khi đó Lương Tri lại tin, chỉ cần bản thân chọc tức hắn một chút, phiền toái một chút, Phó Kính Thâm cảm thấy ghét bỏ, tự nhiên sẽ thả cô đi.

Nhưng mà không ngờ tới cô vừa nói không thích chỗ hoa đó, hắn liền tuỳ ý cô đem chỗ hoa đó đạp hư, không cần biết loài hoa đó giá trị xa xỉ thế nào, Phó Kính Thâm chỉ cười nói một câu:” Tri Tri thật lợi hại, đem loài hoa hành hạ thật giỏi.”

__________ ___________

Góc ngoài lề: dạo này nghỉ ở nhà, các cô có gì hay ho để làm không? Chứ tui đi làm bánh, mà mỗi lần làm là mỗi lần nồi niêu “điên đảo”, ta nói tụi bánh chắc nhìn cảnh đó cũng tức lắm, há há.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN