Song Trình - Mãi Mãi Một Tình Yêu - Chương 13
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
115


Song Trình - Mãi Mãi Một Tình Yêu


Chương 13


Cùng với Lục Phong cho đến hiện tại, ‘đẳng cấp và phong độ’ giữa hai đứa ngày càng có chênh lệch lớn. Mỗi lần thứ hạng đưa ra, nhìn cái khoảng cách tôi ‘đỉnh’ hắn ‘đáy’ như vậy, tôi có phần hả hê cười vui sướng khi có kẻ bị tuột hạng. Lục Phong chỉ ngượng ngùng, “Còn không phải do cậu hút hết tinh khí của tôi à!”

…Thật đúng mặt dày vô sỉ.

Chủ nhiệm thấy chúng tôi chơi thân với nhau, cố ý lui tới nói chuyện hai lần, đại ý tổng kết được hai điểm. Một, tôi phải cố gắng duy trì thành tích không được lơ là, không được để Lục Phong lôi kéo thành đôi bạn cùng lùi. Hai, bạn bè thì phải giúp đỡ lẫn nhau, học tốt thì phải giúp cho bạn còn yếu kém cùng nhau tiến lên.

Thế là trên danh nghĩa kèm cặp cho nhau, chúng tôi có thể ngang nhiên ở gần nhau, giấy bên giấy bàn sát bên bàn, còn thiếu mỗi tay chép chung phao thành đôi tri kỷ (đồng chí!!)[1] mà thôi.

“Cái gì mà có dòng máu của Mẽo hả, tiếng Anh như sh*t thế này!??”

“Biết nói đâu có nghĩa là biết viết.” Hắn bực tức chật vật đánh dấu chéo vô cuốn sách trắc nghiệm, “Đề bài kiểu này đến mẹ tôi cũng chưa chắc làm ra nữa là, cậu nhìn cái đề này nè, căn bản là đang đánh đố. Thử tìm đại một người Trung Quốc nào mà hỏi giữa “giao đại” với ‘giao đãi'[2] khác nhau chỗ nào xem, thử coi hắn biết không??”

Cái loại chuyên chém gió với đánh trống lảng này bản lĩnh thật cao cường. Hai ba câu đã khiến tôi quên hết trời đất, tám với nhau nửa ngày trời mới nhớ ra chức trách của mình.

Thật sự hết cách, “Lục Phong, thầy đến là để giúp con cải tà quy chánh.”

Không biết hắn lại nghĩ chuyện đen tối gì mà cười gian đáp, “Vậy giúp đi.”

Thực tế đã lâu rồi chúng tôi không có đụng chạm gì. Trong phòng nhiều tai mắt nên chẳng dám làm liều, cùng lắm là thừa lúc đang ‘bổ túc văn hóa’ cho hắn, mới đem tay giấu dưới gầm bàn đan chặt lấy nhau. Bàn tay của đối phương vốn rất thân thuộc, hắn cầm lấy tay tôi cẩn thận mà dịu dàng vuốt ve từ lòng bàn tay đến các ngón tay, cách thức âu yếm thân mật bí ẩn đó, sau khi thành thói quen, không cách nào từ bỏ được.

Nhịn đói đã lâu, trong ánh mắt tên kia bắt đầu thấy dấu hiệu sắp chịu hết nổi việc ăn kiêng. Có lần tôi đi theo tổ nhận bộ đề bài tập, hắn từ phòng giáo vụ đi ra, tuy vừa chịu phạt nhưng vẫn tỏ vẻ bình chân như vại, đâm đầu về hướng tôi. Lúc đó vừa tới giờ tự học, hành lang bên ngoài vắng vẻ, tên không biết sống chết kia ngang nhiên chụp lấy tôi mà cưỡng hôn.

Kết quả sau đó, hai đứa chả ra thể thống gì, bò xổm trên đất nửa ngày kiếm cho đủ bộ đề, vậy mà vẫn thiếu mất ba tờ.

Sáng sớm thứ bảy, tôi theo thường lệ thức dậy, làm việc đúng đồng hồ sinh học, đang ngồi trước giường Lục Phong mang giầy vào thì hắn bất ngờ ôm lấy thắt lưng từ phía sau. Tôi giật mình một chút, không dám manh động, chỉ chụp tay hắn ngầm bảo không được lộn xộn, đã có người dậy rồi.

Lục Phong càng siết chặt tay, “Đừng ra ngoài đọc sách, chúng ta ở lại ký túc xá đi.”

“Không phải Tiểu Bàn cả ngày làm ổ ở đây sao?” Tôi bất đắc dĩ nói, “Trước mặt cậu ta có thể làm nên cơm cháo gì?””Tiểu Thần, đến nhà tôi được không?”

“A? Muốn dắt tôi ra mắt nhạc phụ nhạc mẫu à?”

Ngữ văn của hắn dốt đặc cán mai đến mức không phân biệt được nhạc phụ nhạc mẫu[3] với bố chồng mẹ chồng.

“Không phải… Bố tôi đi Mỹ rồi, nhà không có ai hết.”

Ngụ ý trong câu nói kia khiến tôi đỏ mặt, nhưng sức hấp dẫn từ việc chỉ có hai đứa ở riêng với nhau đủ áp đảo hết thảy. Tôi lấy giáo trình cùng sách ra khỏi túi, chỉ mang theo cái túi rỗng đi để che mắt mọi người, còn hắn chỉ việc nhét tiền cùng chìa khóa vào quần, hai tay trống không nghênh ngang đi ra cửa.

Nhà Lục Phong cách trường học chỉ khoảng một giờ rưỡi đi tàu ngầm. Vậy tính ra, từ đây cho đến 11h giới nghiêm ngày mai, chúng tôi vẫn còn hơn ba mươi mấy tiếng tự do.

Ba mươi mấy tiếng căn bản là không đủ, từng giây từng phút đều không thể lãng phí. Cửa còn chưa kịp đóng sát đã bổ nhào dính chặt lấy, kết quả của việc hấp tấp là răng đập cộp vào nhau đến đau. “Á”, tôi lấy tay bụm miệng đang tê tái, cảm thấy có chút ngượng ngùng.

“Không được, lại lần nữa.”

Tôi còn chưa kịp cười đã bị dùng sức hôn. Ấy, cắn như vậy… quá mạnh rồi, rách môi mất… nè nè, không cần phải mút… không xong, bắt đầu thấy choáng váng rồi…

“Vào phòng tôi nhé.” Lục Phong thở hổn hển khàn giọng nói, có điểm khẩn cấp.

“Chi?”

“Không có gì… là tham quan, tham quan ấy mà.”

Ban đầu đích thực là tham quan, nhưng tham quan quái gì mà phút chốc đã lôi nhau lên giường.

“Đồ con heo, đừng có đè cả người lên người ta như thế… Á, cậu không được chặn hết không khí như thế, không thở được…”

“Không sao, hô hấp nhân tạo là xong ngay ấy mà.”

“Không được, buông tay ra, a-“

“Làm tiếp nha, nha?”

“Này, là người thì phải nghỉ ngơi chứ. Sao có thể huỳnh huỵch mãi được?”

“Tôi có thể mà…”

“…Nhưng mà tôi đói bụng rồi.”

“Vậy thì kêu đồ ăn. Ăn xong làm tiếp.”

“…”

Vứt bà cái sĩ diện con trai đi, tôi phải thừa nhận là về thể lực tinh lực hay dục vọng đều không thể bì được với cái tên long tinh hổ mãnh đang ở thời kì dậy thì, đòi hỏi hơn người này.

“Nghỉ chơi.” Tôi mềm nhũn nửa người nằm bẹp dúm trên tấm nệm lông ngỗng.

“Cậu cũng thật vô dụng quá đi.” Hắn chăm chú nhìn gương mặt xám xịt của tôi, “Cơm chiều được ăn miễn phí đó nha.”

“Tôi là thành phần trí thức cao cấp, lao động trí óc là chính, không phù hợp với lao động chân tay nặng nề.”

“Lao động nặng nề? Cái đó của tôi… nặng lắm à?”

“Hạ lưu bại hoại cũng vừa vừa thôi… này, đừng có rộn nữa… mệt chết được.”

“Một lần này nữa thôi.”

Tôi bác ngay, “Tự xử đi! Tay muốn xụi rồi! Còn làm nữa là mai mốt chỉ có thể dùng chân viết chữ thôi!”

“Đau tay hở? Tội nghiệp quá đi ~” Còn bày đặt giả bộ xạo sự, do ai làm hại chứ.

Hắn luồn tay dưới chăn thành thạo cầm lấy tay tôi xoa bóp, vì thoải mái nên nhất thời quên chỉnh hắn một trận thôi rồi.

“Tiểu Thần.”

“Ừm?” Bàn tay, cổ tay, cánh tay… ậy, đúng rồi, mạnh hơn tý nữa… tôi cứ thế thả lỏng toàn thân chuẩn bị đi vào giấc ngủ.

“Tôi muốn cậu.”

“Đâu phải chưa từng làm qua?” Tôi mơ hồ nói, “Sao tự nhiên rào đón dữ vậy?”

“Không phải như trước đó.” Hắn nở nụ cười, “Tôi muốn vào trong cậu.”

“…” Tôi mở một mắt mờ mịt ngẩn người ra, “Vào trong… là thế nào?”

Tôi đã nghĩ, tối đa chỉ đến mức dùng miệng thôi.

[1] Nhại theo bài Đồng Chí của bác Chính Hữu =)) (amen~)

[2] Cả hai đều có nghĩa là kết bạn.

[3] Nhạc phụ nhạc mẫu là bố vợ mẹ vợ :”)~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN