[BHTT][Mau Xuyên]Ai nợ ta một lời hứa nguyện - CHƯƠNG 47: TỔNG TÀI TỶ TỶ, NGƯƠI CÔNG TY CÓ MA!(XONG)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
91


[BHTT][Mau Xuyên]Ai nợ ta một lời hứa nguyện


CHƯƠNG 47: TỔNG TÀI TỶ TỶ, NGƯƠI CÔNG TY CÓ MA!(XONG)


Xuyên qua hành lang có cô bé con khi nãy nhóm người Ly Nguyệt đột nhiên nghe một tiếng rít to từ phía trước ập đến, nhanh chóng thiết lập nên lá chắn đồng thời kích hoạt các vật phẩm đã sớm đưa cho mấy người trước khi khởi hành. Chợt, Ly Nguyệt mắt nhói lên, vội đem tay che lại, hai đường máu từ khóe máu trào ra. Bạch Kỳ Dao hoảng hốt, vội đem trong tay bùa tung nhanh ra ngoài chạy đến bên cạnh. Lợi dụng trong khoảng khắc bất ngờ này chủ nhân dị thứ nguyên ra tay, “răng rắc” tiếng nứt vỡ vang lên, đem mấy người tách ra.

Bạch Kỳ Hiên, Cẩn Mai cùng Bạch Kỳ Thiên rơi vào một công viên ảo cảnh; Thư Dịch Hi lại bị chính mình tâm ma bao bọc kéo đi; thậm chí ẩn nấp một bên Tú Uyển cũng bị tác động tới đi theo một cái ảo ảnh; Ly Nguyệt chịu đựng đau đớn nơi mắt một tay kéo Bạch Kỳ Dao vào sát bản thân cố gắng tránh khỏi công kích, vốn định công kích lại cảm nhận được quen thuộc dao động linh lực khiến Ly Nguyệt ngưng lại một chớp mắt đồng thời bỏ qua phản kích tốt nhất thời điểm, sau đó cả hai cùng bị một lực lượng tách ra, Ly Nguyệt ngất đi rớt vào đen ngòm hắc động, Bạch Kỳ Dao thoát khỏi công kích đã không kịp kéo lại, chỉ có thể hướng đến một nơi khác đi.

– Ngươi đã nói sẽ không làm nàng bị thương!!!

Lúc này không gian đan xen lại tạo nên một dị thứ nguyên khác, Bạch Kỳ Dao đã trở lại nguyên hình Minh Nghiên, chất vấn trước mặt tử y nữ nhân. Chỉ thấy nàng ta cười đến càn rỡ, giọng nói toàn cao hứng:

– Kế hoạch đều do ngươi đặt ra, ta chỉ nói sẽ làm theo, hơn nữa nàng ấy tự mình không đành lòng công kích ta nha, ta không có ý làm nàng ấy bị thương.

– Ngươi!

– Minh Nghiên ! Ngươi nên nhớ chúng ta hợp tác lý do, như thế nào, ngươi tưởng ta sẽ dễ dàng theo lời ngươi vậy sao?

Lời nói vừa dứt, mấy cái ảo cảnh hình ảnh liền lấy một loại hình chiếu hiện lên, bên trong đúng là mấy người trong nhóm. Minh Nghiên nhanh chóng xác định được ngay hình chiếu có Ly Nguyệt, thấy bối cảnh xung quanh sắc mặt liền trở nên trắng bệch, trở nên bất an lên đồng thời đối với trước mặt nữ tử đầy giận dữ.

– Ngươi mau đem nàng rời đi! Ai cho ngươi tự tiện xem qua người khác ký ức như vậy!

Nhìn Minh Nghiên nhào đến muốn ra tay tấn công chính mình, tử y nữ tử cười khinh miệt, nghiêng người nhẹ nhàng một phản kích khiến Minh Nghiên phải ngừng bước, trong lòng lại thỏa mãn cực kỳ. Tay nàng ta một nâng thế nhưng lại xuất hiện tiểu miêu hệ thống trong tay, đôi mắt nàng ta hơi thay đổi, ngón tay điểm nhẹ mi tâm tiểu miêu, màu tím quang mang hiện lên, một nữ tử im lặng nằm trong lòng ngực nàng ta, dung mạo cực kỳ quen thuộc đối với Minh Nghiên.

– Tuyết Yên ?

– Thế nào nhìn thấy còn có thêm yêu tộc người sống sót có gì cảm tưởng không, Minh Nghiên thượng tiên?

Minh Nghiên trong mắt lướt qua một chút vui mừng cùng nhẹ nhõm, nếu lúc này nghĩa muội của Ly Nguyệt cũng đã trở lại được nhân dạng nói vậy mọi chuyện trước mắt vẫn còn trong khống chế.

Dường như nhìn ra được Minh Nghiên có điều thả lỏng, nữ tử mím môi, ôm lấy Tuyết Yên trước khi rời đi để lại một câu châm chọc:

– Ngươi chờ xem nàng ấy nhớ lại lúc này đây liệu có còn đối ngươi tốt như vậy không đi!

Một câu nói lại đem Minh Nghiên cả người căng thẳng trở lại, đáng tiếc vì kế hoạch nàng lúc này tại tiểu thế giới linh lực đều phong ấn hoàn toàn không làm được gì, vốn dĩ ban đầu kế hoạch muốn cho Ly Nguyệt chậm rãi khôi phục lại bị người này nhiễu loạn hoàn toàn.

………………………..

Bán Nham quan sát được mọi việc liếc mắt sang phía Diêm Vương

– Ngươi cố ý?

Diêm Vương không đáp lại, hắn cũng muốn theo kế hoạch của Minh Nghiên nhưng thực tế lại không được, cảnh giác của Ly Nguyệt ngày càng trọng, lại thêm yêu giới dạo gần đây bắt đầu có phần rục rịch hắn đành phải chấp nhận để cho Hoán Khinh thực hiện ý đồ lần này.

– Ta chỉ hỏi một chút, sẽ không nguy hiểm gì đến Ly Nguyệt chứ?

– Sẽ không!

Nhìn Diêm Vương một câu chắc chắn Bán Nham cũng đành tin, dù sao nếu tên này nói dối hắn cũng có cách để cứu lại Ly Nguyệt một lần.

………………….

Huyền nhai phía trên nho nhỏ thân ảnh ngồi xổm ôm lấy chính mình thân thể, tím nhạt y phục đầy màu đỏ máu tí tách rơi xuống mặt đất. Không lâu sau đó, một nam tử xuất hiện, áo choàng che kín dung mạo hắn, vạt áo lại có ám đen phù văn không ngừng hoạt động, sau lớp mặt nạ kia lạnh lẽo đôi mắt chứa đầy chán ghét rơi vào kia đứa trẻ.

– Ta cho phép ngươi rời khỏi thủy lao?

Đứa bé nghe được hoảng hốt ngước mặt lên, nước mắt còn chưa kịp khô lăn dài trên khuôn mặt đầy bụi bẩn, cả người vô lực ngã ngồi xuống nền đất, run rẩy đôi môi:

– Phụ…phụ thân…

– Câm miệng!!!

Kèm theo tiếng hét lại là một cái bạt tai mạnh mẽ, thân mình bé nhỏ kia vô lực bị hất lên cao lại đau đớn rơi thẳng xuống đất bằng cứng ngắt. Cô bé con cuộn người lại cố gắng che lại nơi bị thương, tiếng khóc cũng đình chỉ, chút ít run nhẹ từ bả vai cho thấy cô bé còn sống.

– Ta cho ngươi một canh giờ, sau một canh giờ ngươi còn chưa về lại thủy lao tự ngươi nhận lấy kết quả!

Chỉ bỏ lại như thế một câu, nam tử được cô bé gọi là phụ thân kia liền quay người rời đi.

Nơi xa, Ly Nguyệt lúc thấy nam tử muốn tấn công cô bé liền có xúc động muốn cản lại nhưng bị vô hình lực lượng ngăn cản, mãi đến lúc nam tử rời đi thân thể mới tự do di chuyển được liền chạy vội đến chỗ bé con. Vươn tay định đỡ người dậy lại vô tình thấy được khuôn mặt đứa bé cả người Ly Nguyệt cứng đờ.

Nằm dưới đất kia đứa bé khuôn mặt non nớt, ngũ quan không khác gì Ly Nguyệt, thống khổ đôi môi mím chặt, nước mắt chậm rãi không tiếng động trào ra, lúc sau nỉ non thanh âm cực nhỏ vang lên. Ly Nguyệt ngơ ngác đi bước một lại gần, tay mới chạm vào khuôn mặt kia lại xuyên thẳng qua, Ly Nguyệt đành cúi người xuống muốn nghe xem cô bé rầm rì điều gì:

– Đau quá… đau… đau… vì sao…

Cứ như thế lặp lại không ngừng, Ly Nguyệt bất lực ngồi kế bên nghe tiếng nói ngày càng yếu đi rồi ngất qua. Thời gian trôi chậm đi, một canh giờ nam tử kia nói còn sót lại không bao nhiêu thời gian, Ly Nguyệt ngồi đó lặng lẽ, đôi mắt lại mê mang quan sát cô bé. Bỗng nhiên nhàn nhạt quang mang hiện lên, tán đi quang hoàn hai người tĩnh lặng xuất hiện. Một người Ly Nguyệt nhận ra được, là người trong hồi ức mấy lần trước đã thấy qua, còn lại một người khác nàng lại không thế nào nhớ nổi là ai, sâu trong tâm lại sinh ra lớn lao bài xích cùng chán ghét, căm hận.

Mười lăm mười sáu tuổi Minh Nghiên thấy đến co người nằm trên mặt đất tiểu cô nương đáy mắt thoáng qua tia đau lòng, lại không có chút động tác, quay đầu nhìn sang bên cạnh người dường như chờ phân phó. Chỉ thấy nam tử kia gật nhẹ đầu rồi đi mất, ở lại Minh Nghiên cúi đầu, hai tay nắm chặt, lúc sau đem một viên đan dược từ lấy ra chậm rãi tới gần tiểu cô nương, đem đan dược nhẹ nhàng uy vào miệng tiểu cô nương. Mê mang tiểu cô nương khẽ mở mắt, Minh Nghiêng mỉm cười, mắt hiện lên lo lắng nhẹ giọng:

– Ngươi không sao chứ? Như nào trên người lại nhiều thương tích thế này?…

Tiểu cô nương không nói gì, ngơ ngác nhìn Minh Nghiên, hai mắt nhẹ chớp tựa như nghĩ đến bản thân đang nằm mơ chọc đến Minh Nghiên thở dài một hơi, nâng tay lên nhẹ xoa đầu tiểu cô nương.

Ngay khoảng khắc đó, Ly Nguyệt chợt ôm lấy đầu, vô số hồi ức như bị người tách ra, xa xôi một màn một màn cùng tình huống hiện tại trùng lặp lên. Ly Nguyệt nhớ đến, đây là lần đầu hai người gặp nhau, tại thời điểm nàng còn đau đớn, bé nhỏ, yếu nhất thời điểm, khát khao tình thương nhất lại gặp được một người nguyện ý đối nàng vô điều kiện lo âu. Tiểu Ly Nguyệt còn nhớ rõ nụ cười của Minh Nghiên khi ấy, cũng như ấm áp đầu tiên tiểu Ly Nguyệt có được, sau đó thật cẩn thận trân quý cất đi vào tận sâu trong lòng.

Ngẩng đầu theo hướng Minh Nghiên ôm đi tiểu Ly Nguyệt, Ly Nguyệt đột nhiên lại cảm thấy cực độ buồn cười, ngây ngốc khi đó bản thân tin tưởng đây là trời cao thấy nàng đáng thương mới đem một người như vậy đến bên chính mình, ai ngờ đâu từ bắt đầu một màn toàn bộ đều giả dối ghê người.

…………………..

Ngoài ảo cảnh, Minh Nghiên cũng thấy được toàn bộ sự việc, đôi mắt lảng tránh đi không dám nhìn đến biểu hiện của Ly Nguyệt hiện giờ. Nàng không thể nào phủ nhận được, năm đó, từ khi bắt đầu, mọi người bao gồm nàng chưa một ai thật sự quan tâm đến tiểu Ly Nguyệt, hai người từ khỏi điểm đã toàn giả dối.

“Lách cách”

Âm thanh vỡ vụn vang lên, Minh Nghiên thoáng giật mình nhìn sang, Thư Dịch Hi cùng Ninh Hinh ảo cảnh đang có nát đi dấu hiệu. Ảo cảnh bên trong đã sớm trở thành lệ quỷ Thư Dịch Hi ánh mắt vui sướng ôm lấy Ninh Hinh đôi mắt chứa đầy hạnh phúc; trong ngực nàng Ninh Hinh thân thể đầy vết chỉ khâu nơi cổ cùng tứ chi, ánh mắt vô hồn đôi môi lại cười, bàn tay gầy đầy xương khô khốc nắm chặt lấy thân thể lạnh lẽo của Thư Dịch Hi, khói đen không ngừng tản ra ăn mòn đi hồn thể Thư Dịch Hi.

– Tìm được rồi… ta tâm… rốt cuộc cũng tìm được rồi….

Gần như không nghe rõ thanh âm vang lên, Thư Dịch Hi ôm siết chặt hơn, mặc kệ sắp biến mất chính mình, đôi mắt không di chuyển chỉ nhìn Ninh Hinh.

– Ta đến a… ta đến rồi… Ninh Hinh… ta chờ muội tỉnh dậy thật lâu… thật lâu…

Khói đen trở nên nồng đậm hơn, bên trong không khó nhận ra có vô số oán hồn đang gào thét không ngừng công kích hai người. Minh Nghiên ngay từ thời điểm thấy được oán khí kia biến chất liền biết, Thư Dịch Hi mới chính là người đầu tiên mê hoặc người khác hiến tế mạng người để hồi sinh người về. Năm mươi năm trước vốn dĩ có thể thành công lại bị Tú Uyển phá hủy mới đem Ninh Hinh nửa tàn linh hồn cùng thân thể chôn vùi lần nữa, thêm lên trên người tội nghiệt khiến cả hai không cách nào thoát được lại bị phản phệ sau hiến tế nên đem ký ức quên mất.

Mỏng manh tia sáng từ Thư Dịch Hi tản ra, Ước Nguyện Đăng đột nhiên xuất hiện, xoay tròn không ngừng trên không trung. Thư Dịch Hi ngẩng đầu nhìn lên, trong mắt tràn đầy không tha; Ninh Hinh hai mắt vô thức theo hướng Thư Dịch Hi chạm đến trản đèn trên cao. Một cây bút nhỏ xuất hiện ánh sáng từ nó bao trùm lấy hai người, đây muốn nói cho hai người biết có thể nói lên chính mình nguyện vọng. Thư Dịch Hi nhắm hai mắt lại, đã gần biến mất tay trái chạm nhẹ lên khuôn mặt Ninh Hinh, nhìn đến Ninh Hinh cuối cùng cũng liếc nhìn chính mình liền thỏa mãn cười, vươn tay chỉ vào cây bút mềm giọng nói:

– Hinh nhi… tặng cho muội….

Lời nói vừa dứt, ánh sáng từ cây bút khẽ động bài trừ Thư Dịch Hi ra bên ngoài, sớm không chống nổi khói đen linh thể Thư Dịch Hi hoàn toàn rơi vào trong suốt, kia đôi mắt lại đầy vui sướng không có thống khổ. Ninh Hinh được quang mang bao phủ không chốc lát trở lại nguyên dạng sinh thời, nàng cúi đầu không nhìn về phía đã biến mất Thư Dịch Hi, tay cầm lấy kia bút. Ước Nguyện Đăng bay đến trước mặt Ninh Hinh, run rẩy khẽ giơ lên tay phải, chậm chạp đi từng nét bút, kết thúc cuối cùng một nét cả người Ninh Hinh bị khói đen bao trùm lấy, gặm cắn thanh âm không ngừng vang lên, đâu đó trong không gian trước khi biến mất lại có một giọng nữ u oán thoáng qua:

– Thư Dịch Hi…. ngốc Thư Dịch Hi…

Nơi Tú Uyển đăng đèn cũng bừng sáng lên, Minh Nghiên quay người, bên trong ảo cảnh, tại một lễ đường nhỏ xinh đẹp, Tú Uyển cùng Nhã Tịnh đứng nhìn nhau, Tú Uyển bước lên muốn ôm lấy trước mặt người lại bị vô số khói đen cản lại. Này khói đen xuất phát từ Nhã Tịnh, đôi mắt kia ôn hòa lại không có chút tình cảm nhìn Tú Uyển; bên cạnh còn có Tư Duyệt đầy cười nhạo vẻ mặt quan sát.

Nhã Tịnh nâng tay đem chiếc nhẫn vẫn luôn đeo trên ngón tay tháo xuống, châm chọc cười, quăng thẳng xuống nền đất, không mấy chốc kia nhẫn bị khói đen ăn mòn hoàn toàn.

– Nhã Tịnh…

– Ngươi tưởng chỉ cần đem cả đám người kia bức tử liền xong? – Tư Duyệt kéo ra Nhã Tịnh đối Tú Uyển đầy chán ghét – ngươi quên chính ngươi mới là người cầm dao từng chút từng chút hao hết sinh mệnh của chúng ta.

Nhã Tịnh cúi đầu, nắm chặt lấy bàn tay, đôi mắt lúc đen lúc đỏ, khói đen theo lời Tư Duyệt ngày càng cuồng loạn lên.

– A!

Đau đớn lâu lắm không cảm nhận được không ngừng xâm nhập vào linh hồn Tú Uyển, Tú Uyển cười khổ, đúng vậy, năm đó vì tư lợi nàng tự tay đem hôn mê Nhã Tịnh lên tế đài, không muốn người khác chạm vào Nhã Tịnh, lại chính mình cắt đứt sinh mệnh ái nhân; ánh mắt cuối cùng khi Nhã Tịnh nhìn nàng quả thật chưa bao giờ nàng quên được. Nói rằng Bạch gia người giam nàng chi bằng nói chính bản thân nàng tự nguyện bị giam trong trận pháp đó, mãi cho đến khi tìm được người thích hợp lần nữa khởi động trận pháp hồi sinh lại Nhã Tịnh đâu.

Đôi mắt Tú Uyển dần hướng đến nơi Ước Nguyện Đăng, vốn còn mờ nhạt ánh sáng Ước Nguyện Đăng liền xoay tròn, quang mang cũng rực rỡ lên. Nhã Tịnh giật mình nhìn trong tay chi bút vừa xuất hiện, ánh mắt chạm đến Tú Uyển nụ cười liền quay đầu đi.

– Nhã Tịnh… này đăng hy vọng có thể giúp em thực hiện được điều mình mong muốn… kiếp này là ta thực có lỗi với em…

Ngập ngừng lên tiếng, Tú Uyển đôi mắt ánh lên chút hi vọng:

– Nếu được… có thể hay không… để chị kiếp sau bù lại…

Ước Nguyện Đăng nhẹ nhàng di chuyển đến trước mặt Nhã Tịnh, Tú Uyển đôi mắt chăm chăm quan sát Nhã Tịnh biểu tình, mãi đến lúc bị khói đen ăn hết đi linh hồn vẫn không có được câu trả lời. Tư Duyệt theo sau cũng hóa thành khói đen, hòa vào chung quanh dần phá đi ảo cảnh. Nhã Tịnh rốt cuộc cầm bút, đôi mắt chứa đầy kiên định nhanh chóng viết lên Ước Nguyện Đăng sau đó đem bút vứt ra. Nhã Tịnh ngã người xuống đất, điên cuồng tiếng cười không ngừng vang lên, mãi đến khi Nhã Tịnh linh hồn biến mất tiếng cười đó vẫn còn vang vọng.

Minh Nghiên tay một động, hai trản đèn liền xuất hiện; một bên ám văn lưu động, “Bất kiến” hai chữ đột ngột hiện lên, đồng thời hận ý tràn đầy khiến trản đèn chuyển sang màu đen hoàn toàn, Nhã Tịnh tên cũng theo đó hiện lên ở chuỗi ngọc treo quanh đèn; còn trản đèn kia lại có tím nhạt quang mang, mấy chữ “Thư Dịch Hi” đỏ rực in trên trản đèn, chuỗi ngọc treo quanh nhẹ nhàng hiện lên “Ninh Hinh”. Minh Nghiên có chút thất thần nhìn hai trản đèn, Thư Dịch Hi cùng Tú Uyển đều là người hại chết chính mình ái nhân, Minh Nghiên rõ ràng cảm nhận được hi vọng của hai người khi vừa nhân được Ước Nguyện Đăng, đều muốn một lần nữa cùng chính mình ái nhân bắt đầu lại. Chẳng qua, Minh Nghiên đôi mắt nhìn vào hai cái tên trên chuỗi ngọc, kết quả lại không giống nhau; không biết nàng và Ly Nguyệt sẽ thành nào trản đèn.

– Minh Nghiên thượng tiên.

Thanh lãnh giọng nói vang lên phía sau Minh Nghiên, Minh Nghiên vẻ mặt thoáng qua vui mừng quay người lại. Ly Nguyệt ánh mắt dừng ở hai trản đèn, nụ cười không đạt đáy mắt. Ly Nguyệt giơ lên cánh tay, tím hoa văn dần hiện lên, yêu lực nháy mắt bùng nổ theo một phương hướng đánh tới.

‘Bịch’

Một đống bùi nhùi tay chân lẫn lộn cùng máu đặc rớt xuống sàn nhà, Ly Nguyệt lướt qua Minh Nghiên, trong tay không ngừng thay đổi động tác, mỗi lần thay đổi theo sau đều có đau đớn bén nhọn âm thanh vang lên.

Không chốc lát, Phán Quan theo sau xuất hiện, mở ra chính sinh tử sổ sách, không chút cảm xúc giọng nói rành mạch bao lấy không gian đang dần vỡ nát:

– Thư Dịch Hi, Tú Uyển, Bạch Thịnh tội nghiệp chồng chất thêm thành, nay theo về địa phủ chờ phán định hình phạt.

Ba cái trong suốt kim văn chai hiện lên, bên trong có chứa màu đỏ tươi cùng đen đậm sương khói bay về phía Phán Quan; quỷ sai cũng xuất hiện câu đi còn sót lại oán linh bao gồm Nhã Tịnh, Tư Duyệt cùng Ninh Hinh.

Minh Nghiên cầm hai trản đèn, thấy Ly Nguyệt muốn rời đi vội chạy theo, chỉ là chưa khôi phục toàn bộ linh lực Minh Nghiên như thế nào ngăn lại đã lấy trở về gần hết ký ức Ly Nguyệt; đành vội vã rời đi tiểu thế giới nhanh chân đi hoàn chỉnh nguyên thần chính mình.

Đám người Bạch Kỳ Thiên, Bạch Kỳ Hiên, Cẩn Mai thoát khỏi ảo cảnh sau tỉnh lại ở bệnh viện, ký ức cũng đã bị thay đổi, xem như Bạch Kỳ Dao vì bảo hộ mấy người bọn họ đã bị oán linh giết mất; đồng thời, cũng tra được vụ tế sống người năm mươi năm trước, mọi chuyện theo đúng như kết quả định sẵn trong tiểu thế giới tiếp diễn; nhưng trong trí nhớ mọi người không hề có một cái gọi Ly Nguyệt nữ tử đã xuất hiện qua.

………………………………………………………………….

Diêm Vương điện.

Ly Nguyệt ngồi trên ghế, đôi mắt nhắm lại, thả lỏng người, một đạo hàn quang đánh thẳng vào tử y nữ tử.

– Ngươi lại dám tính kế ta?

Hoán Khinh xoa đi khóe miệng máu tươi, quỳ gối phía dưới; bên cạnh, đã hóa thành người Miêu Miêu lo lắng nhìn theo.

– Điện hạ, ngươi chẳng lẽ cũng muốn chơi trò “gương vỡ lại lành”.

Hoán Khinh không phục, yêu giới đã một lần vì Minh Nghiên diệt vong, nàng thế nào cam lòng, nếu không phải Ly Nguyệt tâm ma quá nặng nàng mới không hợp tác Minh Nghiên lần này.

Ly Nguyệt liếc nhìn Diêm Vương cùng Bán Nham, mím môi, nàng tự biết sau trận chiến lần trước bản thân bị tâm ma khống chế, tuy sau đó việc nàng còn chưa nhớ rõ nhưng hẳn có liên quan đến việc mấy người kết phường tính kế nàng lần này.

– Diêm Vương, ta muốn lần nữa đi vào chính mình tâm cảnh.

Diêm Vương giật mình, nhìn Ly Nguyệt, vốn dĩ chờ đến Ly Nguyệt chất vấn không nghĩ lại nghe được cái này yêu cầu, đấu tranh một lúc, lại nhìn đến gần như tràn đầy quang điểm tinh cầu, hắn cắn răng đồng ý.

Đợi đến lúc Minh Nghiên chạy đến địa phủ, Ly Nguyệt đã chính mình đi vào tâm cảnh. Hoán Khinh nhìn Minh Nghiên đầy oán hận, không nói một lời ôm lấy Miêu Miêu đi một cái khác thông đạo.

– Rõ ràng đã có thể khiến nàng ấy có điều dao động, như thế nào kết quả lại như thế này?

Minh Nghiên đứng bên dưới hỏi Diêm Vương, người sau vẻ mặt ôn hòa cầm lấy tinh cầu.

– Vốn muốn người dùng nguyên thần đi theo nàng qua mấy thế giới từ từ xoa dịu nàng tâm cảnh… Chẳng qua… yêu giới dị động ngươi hẳn biết…

Minh Nghiên thất thần, nàng vừa về đến điện phủ liền thu hồi chính mình nguyên thần đã tản ra, khôi phục lại linh lực, đồng thời cảm nhận được Yêu Giới dị động.

– Chẳng lẽ, ta cùng nàng thật sự chỉ có thể dừng ở đây?

Diêm Vương lúc này không nói, chỉ lặng lẽ rời đi; Bán Nham từ nãy đến giờ ở một bên im lặng lại đột ngột lên tiếng:

– Ta có lẽ có thể giúp ngươi một lần, chỉ là, lần này ngươi đã nhận rõ chính mình mong muốn cái gì sao?

Minh Nghiên không chút do dự gật đầu, trước đây nàng bị quá nhiều thứ xiềng xích, lần này là cơ hội duy nhất a, nàng sao cam lòng đã thấy được chút kết quả lại nhanh chóng tan đi như thế.

– Ta có thể đưa ngươi đến Ly Nguyệt tâm cảnh nhưng hi vọng ngươi sẽ tôn trọng quyết định của nàng ấy.

Dấu đi tia dị sắc nơi đáy mắt, Minh Nghiên gật đầu lần nữa; Bán Nham thấy Minh Nghiên như thế cũng đứng lên lấy ra dao cắt một đường máu nơi mi tâm, theo sau đọc một đoạn chú ngữ; phần còn lại tình ti được Ly Nguyệt rút ra bỗng xuất hiện tạo nên một đường dẫn; Minh Nghiên nói một câu cảm tạ liền đi đặt chân lên con đường đó. Bán Nham vì hao phí lượng lớn linh lực không thế nào để ý đến đôi mắt Minh Nghiên khi đi vào đã chuyển sang màu đỏ tím mà trên trán ám văn ngày càng rõ ràng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN