Địa Ngục Trần Gian - Chương 102: Đối thoại
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


Địa Ngục Trần Gian


Chương 102: Đối thoại


Sau khi tổ thứ hai được công bố, tôi để ý thấy không có tên mình, chỉ còn lại tôi, đại sư huynh và Long Chính sư huynh.

Nói cách khác thành viên của tổ thứ nhất, chính là chúng tôi?

Rất nhanh Ngọc Dương sư thúc liền mở miệng nói: “Tổ thứ nhất là Trương Long Tâm, Trương Long Đồ, Trương Long Chính.”

Dứt lời ba người chúng tôi bước lên.

Những đệ tử xung quanh đang nhìn chúng tôi chằm chằm, đặc biệt là tôi. Dường như họ đang thắc mắc tại sao một gương mặt lạ lẫm như tôi lại xuất hiện ở tổ hạt giống?

Tất nhiên tôi không hề e ngại.

Ngọc Dương sư thúc nhìn Long Chính sư huynh một cái mở miệng nói: “Long Chính, nhớ lời ta nói.”

Long Chính sư huynh gật đầu, tôi loáng thoáng cảm thấy cuộc đối thoại giữa Ngọc Dương sư thúc và Long Chính sư huynh có liên quan đến mình.

Nhưng coi như tôi cũng hiểu được dụng ý của Ngọc Dương sư thúc. Ông để Long Chính sư huynh và đại sư huynh cùng một tổ với tôi, đại sư huynh tất nhiên sẽ chăm sóc cho tôi còn Long Chính sư huynh thì có thể nói là người đạt cảnh giới tiên thiên thực lực đứng thứ nhất trong đệ tử Trương gia.

Sau khi Ngọc Dương sư thúc rời đi, Trương Long Kiếm cũng đi tới chỗ tôi cười lạnh một tiếng: “Xem ra tổ thứ nhất rất lợi hại, có song tử tinh trước kia của Trương gia song kiếm hợp bích, chắc hẳn chúng ta sẽ được xem một trận ra trò.”

Tôi có thể ngửi được mùi giễu cợt nồng nặc trong giọng điệu của hắn.

“Cũng không biết sư phụ nghĩ thế nào lại sắp xếp cho Long Chính sư huynh hai kẻ kéo chân thế này.” Trương Long Hồng không khách khí nói.

Tôi nhìn hắn một cái: “Ngươi ngứa đòn?”

“…” Trương Long Hồng rụt đầu một cái, hiển nhiên hắn nhớ tới tình cảnh lúc chúng tôi đánh nhau hôm trước.

Long Chính sư huynh dường như không nghe thấy sự giễu cợt của Trương Long Kiếm, cười nói: “Là lừa là ngựa, thử một chút thì biết.”

Trương Long Kiếm híp mắt nhìn Long Chính sư huynh một cái: “Hy vọng ngươi có thể đánh một chuỗi ba tới cùng.”

“Ta tự có sắp xếp.” Long Chính sư huynh nhẹ giọng cười một cái.

Trương Long Kiếm xoay người rời đi. Sau khi hắn đi, Long Chính sư huynh mới xoay đầu nhìn tôi: “Nếu không phải sư phụ nói, ta còn không biết Trương gia chúng ta lại có một thiên tài tuyệt thế.”

Lúc này tôi chắc chắn lời vừa nãy Ngọc Dương sư thúc nói với Long Chính sư huynh là nhắc đến tôi. Quả nhiên Long Chính sư huynh được Ngọc Dương sư thúc phái tới để bảo vệ tôi, tôi cười khổ một tiếng. “Không đáng nhắc đến, sau này xin sư huynh quan tâm nhiều hơn.”

“Tất nhiên rồi. Được rồi, đệ về nghỉ trước đi, ngày mai còn phải tham giao luận đạo, mục đích của đối phương không chính đáng, chúng ta không thể thua được.” Long Chính sư huynh mím môi nói.

Tôi vội vàng gật đầu cùng đại sư huynh rời đi. Sau khi đi khỏi, Tiểu Phật Gia mới lên tiếng: “Tên Trương Long Kiếm đó rất mạnh.”

“Rất mạnh?” Tôi nhíu mày một cái.

“Không hề thua kém tên Long Chính sư huynh đó. Không hổ là song tử tinh của Trương gia. Hơn nữa bàn về tính công kích tên Trương Long Kiếm đó còn mạnh hơn Trương Long Chính. Mặc dù Long Chính sư huynh của ngươi tu vi cao hơn một chút nhưng nếu đánh thật thì khó nói ai thắng ai thua.” Tiểu Phật Gia mở miệng nói.

Tôi gật đầu: “Người Trương gia càng mạnh, ta càng nên vui mừng không phải sao?”

“Cũng đúng.”

Sau khi trở về phòng tôi thấy đại sư huynh ngồi một chỗ có vẻ đờ đẫn, không biết đang nghĩ gì. Tôi đại khái đoán được tâm trạng của huynh ấy chắc có liên quan đến cụm từ “song tử tinh trước kia” mà khi nãy Trương Long Kiếm nhắc đến, nó như cái gai găm trong lòng đại sư huynh.

Con người không phải thánh hiền, hơn nữa coi như là thánh hiền cũng sẽ có lúc ưu tư.

Từ một người ở trên đỉnh cao luân lạc tới hôm nay, tu vi không cách nào tiến thêm bước nữa, đổi lại là ai cũng không thể chấp nhận.

Tôi cười khổ một tiếng, cảm thấy bản thân thật vô dụng, nhìn sư huynh đau khổ như vậy nhưng lại không thể làm được gì. Tôi nắm chặt tay, chờ đó, tôi nhất định sẽ tìm được Côn Luân Chu Quả trong thời gian ngắn nhất.

Bảy giờ sáng ngày thứ hai tôi đột nhiên mở mắt, nhìn đan điền của mình, vô cùng mừng rỡ. Thông!

Skm lại thông!

Tôi cảm giác trong bụng mình xuất hiện một luồng kiếm khí vô cùng mạnh mẽ, nó đi dọc theo cơ thể lên đến đỉnh đầu. Lúc này tôi cảm thấy đỉnh đầu dường như xuất hiện một cái lỗ, thông với không trung hoặc lên cả trần nhà, cái lỗ đó dần dần to ra, đến khi lớn bằng đỉnh đầu thì cả người bỗng trở nên hư vô.

“Mở một cái thiên môn, ngươi coi như đã tiến được bước đầu rồi.” Âm thanh của Tiểu Phật Gia truyền tới.

Tôi để ý thấy trên thân Hồng Tuyết Tả Văn Tự đã khắc họa ra sát kiếm hoàn chỉnh, “nhất kiếm hoành không phá cửu châu, tàn sát hết người thiên hạ nghịch ta”.

Tôi híp mắt nhìn Hồng Tuyết Tả Văn Tự, bây giờ coi như tôi đã bước được bước đầu tiên rồi.

Mặc dù không thể bằng những quái vật bảy tám bước trọng thiên kia nhưng so với đối thủ hai ba bước trọng thiên thì vẫn có sức đánh một trận.

Mấu chốt là sát kiếm, tôi đã hoàn toàn nắm giữ sát kiếm. Đây chính là kiếp pháp huyền cấp cấp thấp hoàn chỉnh. Tôi híp mắt lại, hận không thể lập tức dùng sát kiếm xem thử uy lực một chút.

Lúc này đại sư huynh bị tiếng động của tôi đánh thức, từ trên giường bò dậy hỏi: “Chuyện gì vậy? Đệ đột phá?”

Tôi gật đầu. “Coi như bước vào cảnh giới nhất trọng thiên.”

“Cái gì?” đại sư huynh ngơ ngẩn. “Đệ nói là… bước vào nhất trọng thiên?”

“Coi như vừa mở ra đạo thứ nhất của thiên môn.”

Đại sư huynh cười vui vẻ: “Rất tốt. Long Phong kỳ vọng cả vào đệ đấy.”

Tôi gật đầu một cái nói: “Đệ nhất định sẽ tìm được Côn Luân Chu Quả giúp huynh.”

“Làm sao đệ biết Côn Luân Chu Quả?” đại sư huynh kinh ngạc nhìn tôi.

Tôi ngây người, sau đó mím môi nói: “Có lòng tự nhiên sẽ biết. sư huynh, huynh là người đã kéo đệ từ trong vực sâu tuyệt vọng ra ngoài, đệ nhất định sẽ giúp huynh bù đắp tiếc nuối này.”

Đại sư huynh ngơ ngẩn, tôi thấy hốc mắt huynh ấy có chút ẩm ướt. Qua một lúc lâu huynh ấy mới cười khổ vỗ đầu tôi môt cái: “Đệ à đệ, có biết Côn Luân Chu Quả là vật gì không? Thứ đó vừa quý vừa hiếm, đó căn bản không phải thứ mà người bình thường có thể gặp được đâu.”

“Đệ nhất định sẽ tìm được!” Tôi gắt gao nhìn đại sư huynh.

Đại sư huynh nhẹ giọng cười một tiếng, dường như nhớ ra cái gì đó. “Vậy ta đợi đệ tìm được Côn Luân Chu Quả, nhưng bây giờ không phải lúc nói chuyện này, chúng ta nên dậy rồi.”

Tôi gật đầu, sau khi tắm qua chúng tôi đi đến đại điện, lúc đến nơi mọi người cũng đã đông đủ, mặc dù người tôi quen biết không nhiều nhưng liếc mắt một cái liền trông thấy Long Linh sư tỷ. Tôi vửa định đi lên chào hỏi thì Long Chính sư huynh lại tới, huynh ấy cười một tiếng: “Nhìn tinh thần đệ không tệ, sao vây? Đột phá?”

Tôi cười một tiếng. “Coi như là đột phá đi, bây giờ miễn cưỡng coi như là nhất trọng thiên.”

Long Chính sư huynh hít một ngụm khí lạnh, cau mày hỏi: “Cái này, ngươi mở ra thiên môn?”

“Đúng, nhưng chỉ là đạo thứ nhất thiên môn, nghe nói phải mở ra chín đạo thiên môn mới có thể lột xác bước vào tiên thiên.” Tôi mở miệng nói.

Long Chính sư huynh gật đầu nói: “Nhưng mở được đạo thứ nhất thiên môn là đệ đã có thể sử dụng tiên thiên khí rồi, đệ vận chuyền kiếm khí cho ta xem một chút.”

Tôi ngơ ngác gật đầu, chìa tay ra vận tới một tia kiếm khí.

Vừa thử một chút tôi mới cảm thấy quả thật khác biệt. Kiếm khí này đích thực quá mạnh mẽ, so với trước kia đã mạnh hơn rất nhiều, nói thế nào đây, là sự biến hóa về chất lượng.

Nếu như kiếm khí bây giờ của tôi dùng vào trận đánh ngày hôm qua thì khẳng định có thể ép đối phương tới mức không thể nào nhúc nhích. Đây chính là đã đạt tới cảnh giới uy áp rồi.

Đây chính là thực lực tiên thiên sao?

Bây giờ chẳng qua là mới mở ra đạo thứ nhất thiên môn thôi, vậy những cao thủ tiên thiên kia phải mạnh tới mức nào?!

Tôi hít sâu một hơi, bỗng nhiên nghĩ tới trước kia bản thân còn muốn trong thời gian ngắn đánh bại Diệp Kiếm Nhất, đúng là một ý tưởng buồn cười. Hắn là cảnh giới kim đan!

Tiên thiên đã mạnh như vậy, cấp kim đan sợ là chỉ dùng một đầu ngón tay đã có thể ép tôi đến chết rồi.

Quá kinh khủng!

Nhưng ngược lại tôi không hề tức giận, tôi vẫn sẽ lựa chọn đánh bại hắn, chẳng qua là không dốt nát như trước kia nữa thôi.

Tôi phát hiện có vài điều mọi người nói rất đúng. Biết càng nhiều lại càng cảm thấy mình dốt nát. Câu này áp dụng vào huyền môn cũng đúng, tu luyện càng cao thâm lại càng cảm thấy mình nhỏ bé.

Trước kia tôi không có khái niệm gì về thực lực của Diệp Kiếm Nhất, chỉ cảm thấy hắn rất mạnh, chỉ biết là muốn đánh bại hắn, chỉ như vậy mà thôi. Nhưng bây giờ càng tu luyện cao hơn tôi càng hiểu rõ, sự chênh lệch giữa chúng tôi dường như không thể bắt kịp được.

Ngay lúc tôi còn đang suy nghĩ lung tung thì Ngọc Dương sư thúc đi tới. Ông nhìn những đệ tử có mặt ở đây nói: “Đi thôi.”

Không có khích lệ như tôi nghĩ, không có nhiệt huyết sôi trào, chỉ môt câu đơn giản “đi thôi” …

Nhưng cho dù như vậy tôi vẫn có lòng tin rất lớn, cả người đang nóng lên.

Đám người chúng tôi nhanh chóng đi lên phía đỉnh núi. Sau khi lên tới nơi tôi thấy đã có không ít người tới. Ở đây có ba lôi đài, nói cách khác có thể có ba tổ đồng thời lên tỷ thí, tổ chúng tôi xếp cuối cùng.

Cũng không tệ, xem người khác chiến đấu trước, để biết thực lực hai bên như thế nào.

Nhưng sau khi tôi thấy đội đối thủ của mình thì không khỏi bất ngờ, một cái tên vô cùng quen thuộc…

Tri Thù!

Tôi híp mắt, không nghĩ tới lại là hắn. Hai ngày trước chúng tôi còn chạm trán ở dbtq, không ngờ hôm nay lại gặp mặt.

Lần trước tôi thiếu chút nữa bị hắn giết, lần này tôi cảm thấy tình thế được lật ngược rồi!

Tôi tin mình hoàn toàn có năng lực đánh bại hắn!

Tôi nhìn Trương Long Kiếm một chút. Tổ bọn họ đấu sớm hơn tổ tôi một chút, nhưng cũng không sớm hơn bao nhiêu.

Còn tổ của Long Linh sư tỷ thì lên đầu tiên.

Lát nữa tôi có thể đi xem Long Linh sư tỷ một chút.

Ngay lúc ý nghĩ này xuất hiện trong đầu tôi thì không khí xung quanh bắt đầu thay đổi, mọi người đều nhìn về một hướng, tôi cũng quay đầu lại nhìn, con ngươi không kìm được lập tức co rút một cái.

Diệp Kiếm Nhất!

Diệp Kiếm Nhất cả người mặc hắc bào. Hắc bào của hắn được mạ vàng khiến người khác có cảm giác thần bí mà cao quý, ký hiệu lá phong trên người đơn giản nhưng lại mang đến cảm giác mạnh mẽ ác liệt.

Đứng ở phía trước Diệp Kiếm Nhất cũng là một người mặc hắc bào phủ kín người, không nhìn ra là nam hay nữ, già hay trẻ, nhưng chỉ liếc mắt một cái cũng cảm giác được một loại khí tức kinh khủng đập vào mặt.

Loại cảm giác đó giống như trước mặt không phải là người mà là một con thú khổng lồ từ thời xa xưa vậy.

Diệp Kiếm Nhất dường như phát hiện tôi nhìn hắn, cũng nhìn về phía tôi một cái, tôi rõ ràng trông thấy trong con ngươi hắn mang một tia nghiền ngẫm.

Hơn nữa tôi loáng thoáng có cảm giác dường như người đang trùm hắc bào đó cũng đang nhìn tôi.

“Người mặc hắc bào kia là ai?” Tôi tò mò hỏi. “Tại sao Diệp Kiếm Nhất lại phải đi phía sau hắn?”

“Vĩnh Dạ thiên sư.” Long Chính sư huynh mở miệng nói. “Có người nói hắn là người đứng thứ nhất huyền môn. Cho dù là sư phụ ta cũng không phải đối thủ của hắn.”

Tôi hít sâu một hơi, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng nói thế nào đây, tôi quả thực cảm thấy Ngọc Dương sư thúc không đánh lại tên Vĩnh Dạ thiên sư này. Hắn thực sự quá kinh khủng, còn chưa có làm gì đã khiến người khác có cảm giác hắn đang đứng trên đỉnh cao, làm người khác ngưỡng mộ.

Đây mới thật sự là kẻ mạnh!

Chẳng qua chỉ liếc mắt nhìn cũng có cảm giác khó thở.

Lúc này tên Vĩnh Dạ thiên sư kia bỗng đi về phía chúng tôi. Tất cả mọi người đều khiếp sợ nhìn hắn, không biết hắn định làm gì.

Chân mày Ngọc Dương sư thúc nhíu lại, nhưng không có hành động gì, bởi vì đối phương chỉ cần có bất kỳ lời nói hay động tác quá đáng nào lúc này cũng đều sẽ bị mất mặt trước mọi người.

Vĩnh Dạ thiên sư rất nhanh đi đến chỗ tôi. Xung quanh một khoảng xôn xao.

Tôi có thể cảm giác được dưới hắc bào kia là một đôi mắt rất sáng đang nhìn tôi, một áp lực to lớn ập đến, tôi hít sâu một hơi, khống chế bản thân không để lộ ra sợ hãi.

Qua một lúc lâu Vĩnh Dạ thiên sư mới lên tiếng: “Giang Lưu?”

Tôi ngơ ngẩn. Nói thế nào đây, giọng nói của Vĩnh Dạ thiên sư rất kỳ quái, nghe như âm thanh máy móc tạo ra, hắn lại khoác trên người hắc bào rộng như vậy, khiến người khác không đoán được lai lịch.

“Ta tên Trương Long Tâm.” Tôi mở miệng sửa lại.

“Không…” Vĩnh Dạ thiên sư cười lên. “Ngươi không phải là Trương Long Tâm. Có thể bây giờ ngươi là Trương Long Tâm nhưng sớm muộn cũng có một ngày ngươi sẽ quay lại là Giang Lưu. Hãy tin ta, ngày đó sẽ không xa đâu.”

“Ngươi có ý gì?” Tôi nhìn Vĩnh Dạ thiên sư.

Lúc này Ngọc Dương sư thúc cũng đi tới đứng trước mặt tôi, nhìn Vĩnh Dạ thiên sư: “Thiên sư đến chỗ này có việc gì sao?”

“Không phải đến tìm ngươi, cũng không phải tới gây chuyện.” Vĩnh Dạ thiên sư cười nhạt một tiếng. “Không cần căng thẳng như vậy.”

Dứt lời hắn tiếp tục mở miệng nói: “Cho dù ta muốn gây chuyện thì người ở chỗ này ai có thể ngăn được?!”

Sắc mặt Ngọc Dương sư thúc lạnh xuống, một cỗ khí tức mênh mông bộc phát, nhưng Vĩnh Dạ thiên sư dường như không cảm thấy gì, hắn tiếp tục nhìn tôi nói: “Ta tới là muốn nói cho ngươi một chuyện.”

“Chuyện gì…” Tôi mở miệng hỏi.

“Nếu như có một ngày ngươi không còn là Trương Long Tâm nữa mà quay lại là Giang Lưu, ngươi có thể tới tìm ta. Cánh cửa của Vĩnh Dạ luôn mở ra đối với ngươi. Nơi này không thích hợp với ngươi, ngươi với bọn họ hoàn toàn xa lạ, chỉ có Vĩnh Dạ mới là nơi ngươi nên đến.” Vĩnh Dạ thiên sư nói.

“Sẽ không có ngày đó!” Ngọc Dương sư thúc hừ lạnh một tiếng. “Mời trở về.”

Vĩnh Dạ thiên sư cười cợt: “Sẽ có một ngày như vậy, không xa.”

Nói xong hắn xoay người rời đi, để lại tôi với vẻ mặt đầy nghi hoặc.

Lời này là có ý gì?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN