Địa Ngục Trần Gian
Chương 117: Cái chết
Lời nói của Tiểu Phật Gia khiến cho không khí trong phòng trùng xuống, sự tồn tại của bán thần thế gia vô tình như hòn núi đè nặng lên mình tôi, tôi xuất hiện ở đây thu hút sự chú ý của người khác, nhưng cũng chỉ là trong nhóm đại châu thiên mà thôi, với thực lực của mình, kể cả trong Huyền Môn cũng chưa là gì cả, trước mặt Vĩnh Dạ lại càng không bằng một con kiến, bán thần thế gia còn tồn tại trên cả Vĩnh Dạ, kể cả Giang Lưu trong giấc mơ của tôi đứng trước mặt bán thần thế gia cũng không hề có chút năng lực phản kháng nào, đổi lại là tôi, chắc chắn chỉ là trò đùa.
Lúc này Tiểu Phật gia lại nói: “Nhưng cũng may, giờ phát hiện ra sớm, hiện giờ chưa ai biết chuyện ngươi có hồng hoang sinh tử kinh, ngươi phải cố giấu đi, chờ đến khi năng lực tăng lên, cũng không sợ đám bán thần thế gia đó nữa.”
Tôi lau mồ hôi, nếu quả thật như vậy thì cũng tốt, nhưng quan trọng là giấc mộng đó quá chân thực, nếu như giấc mơ đó là thật, bọn họ chỉ cần biết tôi là chuyển kiếp của Giang Lưu, lại dựa vào biểu hiện của tôi, lập tức có thể biết tôi có kinh sinh tử hồng hoang!
Nhưng tôi chưa hề nói chuyện này ra, dù gì quyển sách này cũng là một đáp án không lời giải, không phải tôi không tin Tiểu Phật Gia, nhưng chuyện này coi như Tiểu Phật Gia đã biết rồi, cũng là thêm một người lo lắng mà thôi.
Tôi hít sâu một hơi, tạm thời vứt suy nghĩ đó sang một bên, dù sao đó cũng là vấn đề nan giải mà tương lai mới gặp phải, hiện giờ, vấn đề của tôi là làm thế nào để giành được hạng nhất trong nhóm đại châu thiên.
Chỉ có như vậy mà thôi.
Sau khi có được câu trả lời chắc chắn, những người quanh lôi đài dần dần tản ra, khi rời đi, mọi người bên phía Huyền Môn đều hứng thú bàn luận về chuỗi thắng ba liên tiếp của tôi.
Long chính sư huynh trêu đùa nói tôi hiện giờ là thần tượng của Huyền Môn, nếu như quay về thật sự giành được hạng nhất, như vậy thì đúng là có ý nghĩa.
Tôi mím môi, lúc đó đột nhiên từ sâu trong lòng một cảm giác vô cùng bất an trào lên, tôi không biết cảm giác bất an này từ đâu đến, nhưng rất mãnh liệt, nói thực, nửa năm nay, tôi đã trải qua nhiều chuyện, giác quan thứ sáu chưa hề bị sai.
Lần này lại có cảm giác như vậy, rõ ràng ở một nơi nào đó đang xảy ra chuyện bất lợi với tôi.
Tôi hít sâu một hơi, tim đang đập thình thịch, trong lòng bắt đầu âm thầm chú ý.
Tiểu Phật Gia cũng để ý đến biểu hiện của tôi, vội vàng hỏi xem tôi bị làm sao.
Tôi lắc đầu, không nói gì, ôm cảm giác lo lắng thấp thỏm trở về phòng, bắt đầu nghiên cứu tam kiếm mà hôm nay vừa lĩnh ngộ được.
Trong một lúc đột phá nhiều như vậy, không xem lại kỹ càng, căn bản không thể nào hiểu được hết.
Lúc này tôi không gấp chuyện đột phá thêm nữa, dù gì tôi cũng đã hiểu được đạo lý tốt quá hóa dở rồi, hơn nữa, thực lực của tôi mới đạt lục trọng thiên, nhưng thực tế có thể đánh giá ngang tầm với cửu trọng thiên rồi, hiện giờ ổn định lại thực lực của bản thân mới là điều quan trọng, nếu không sẽ như lời của Tiểu Phật Gia, khiến tu vi của mình trở nên huyễn hoặc.
Trong lúc tôi đang tu luyện, trên đỉnh núi chính của Hoa Sơn, Vĩnh Dạ thiên sư đang ngồi trên chiếc ghế thái sư, chiếc mũ lớn che phủ gương mặt ông ta, càng khiến cho người khác không thể đoán biết được, bộ áo bào đen làm cho người ta cảm thấy cao thâm, thần bí.
Bên cạnh Vĩnh Dạ thiên sư là Diệp Kiếm Nhất đang đứng cúi đầu, trông rất tôn kính.
“Tên Giang Lưu đó, ngươi cảm thấy thế nào? Cao Thiên Vũ đấu với hắn có hy vọng không?” một lúc sau Vĩnh Dạ thiên sư mới cất tiếng nói.
Diệp Kiếm Nhất lặng người, lập tức nói: “Tôi cũng không rõ, nhưng có thể chắc chắn rằng, nếu như là mấy ngày trước, Cao Thiên Vũ ra tay với Giang Lưu mà thành công, thì bây giờ đã không có thêm phiền phức.”
Vĩnh Dạ thiên sư cười nói: “Ý của ngươi là, ta đã sai?”
“Không dám!” Diệp Kiếm Nhất vội vàng nói.
“Ta hiểu ý của ngươi.” Vĩnh Dạ thiên sư không hề nổi giận, lúc đó cánh tay của ông ta từ trong áo bào đen đưa ra, cầm lấy cốc trà nhấp một ngụm, Diệp Kiếm Nhất vừa nhìn thấy bàn ta đó, liền sững lại.
Đó là đôi bàn tay thế nào, vô cùng tinh tế và đẹp đẽ, tuyệt đối là bàn tay hoàn mỹ nhất trên thế gian này.
“Không biết thiên sư có ý định gì?” Diệp Kiếm Nhất cúi đầu hỏi.
“Cũng không phải là dụng ý, ngươi có lẽ cũng hiểu rõ, bản chất lần hành động này của chúng ta.” Vĩnh Dạ thiên sư trả lời.
Diệp Kiếm Nhất gật đầu, “Công đánh Hoa Sơn là để xác nhận lại cấm chỉ mà nhiều năm trước tổ sư gia để lại còn có hiệu quả không, hiện giờ có thể chắc chắn, dù thời gian có trôi qua, những thứ cấm chỉ đó căn bản vẫn không hề vô dụng, hơn nữa, mấy năm qua Lỗ Ban cũng đã tốn không ít công sức.”
Nói xong, Diệp Kiếm Nhất dừng lại, “Tổ chức luận đạo Hoa Sơn lần này là muốn kiểm nghiệm thực lực thế hệ mới của Huyền Môn, rõ ràng, Huyền Môn thật sự mục nát, một Huyền Môn như vậy nếu như liên kết lại thành một cũng không đáng lo ngại.”
“Còn có một điểm ngươi không biết.” Vĩnh Dạ thiên sư nhẹ nhàng gõ lên lưng ghế.
“Xin Vĩnh Dạ thiên sư chỉ giáo.” Diệp Kiếm Nhất cung kính nói.
Vĩnh Dạ thiên sư lại uống một ngụm trà, lập tức để cốc trà xuống bên cạnh: “Rất nhiều người cho rằng mục đích của chúng ta là tranh đoạt danh tiếng của Huyền Môn, quả thực không phải như vậy, tham vọng của ta không nhỏ như thế…”
Lúc này Diệp kiếm Nhất chợt nhớ ra điều gì đó, hít một hơi rồi nói: “Ý của thiên sư là…”
“Không sai, thế thì không thú vị, mục tiêu của ta là chinh phục cả Huyền Môn, khiến cho Huyền Môn chỉ còn lại một mình Vĩnh Dạ!” Vĩnh Dạ thiên sư phẩy tay áo đứng dậy.
Diệp Kiếm Nhất ngẩn ra nhìn Vĩnh Dạ thiên sư, ánh mắt không thể đoán định được.
Một lúc sau, Vĩnh Dạ thiên sư nhìn Diệp Kiếm Nhất nói: “Biết tại sao hôm nay ta lại nói nhiều với ngươi như vậy không?”
Diệp Kiếm Nhất sững lại, nhất thời không biết nên nói gì, tâm trí vốn dĩ bình tĩnh bắt đầu rối lên.
“Trương gia đã có kế sách hay, dùng Trương Ngọc Tế làm khổ nhục kế, dùng một thiên tài tuyệt thế như ngươi gài vào trong nội bộ Vĩnh Dạ, thú vị, bắt đầu từ khi nào ngươi bị xúi giục tạo phản? Ta nhớ rằng, ngươi chính là một quân cờ mà Vĩnh Dạ sắp xếp.” Vĩnh Dạ thiên sư nhìn Diệp Kiếm Nhất, dưới chiếc mũ trùm đen một luồng khí nguy hiểm phát ra.
Diệp Kiếm Nhất ngây người, một lúc sau mới ổn định lại, “Sư phụ đối với tôi …”
“Vậy Vĩnh Dạ chúng ta bồi dưỡng ngươi, không phải là đối tốt với ngươi rồi? Nếu như không có Vĩnh Dạ, ngươi dựa vào cái gì để đạt được vị trí như hôm nay!” giọng nói nhẹ nhàng mà lẫm liệt của Vĩnh Dạ thiên sư vang lên trong đại điện.
“Các người chỉ coi ta là công cụ, còn sư phụ thì không giống như vậy.” lúc này Diệp Kiếm Nhất cũng dần bình tĩnh trở lại, “Ông ấy đối với ta, giống như người nhà, thậm chí sau khi ta nói với ông ấy thân phận của mình, ông ấy cũng không thay đổi, ông ấy nói một ngày nhận ta làm đồ đệ, cả đời này là con của ông ấy…”
“Chỉ một ơn huệ nhỏ như vậy đã mua chuộc được ngươi rồi sao? Ngươi biết bao năm qua vì ngươi, Vĩnh Dạ rốt cuộc đã tổn hại bao nhiêu không?” giọng nói của Vĩnh Dạ thiên sư càng lúc càng lạnh lùng.
Diệp Kiếm Nhất hít sâu một hơi, “Đối với ngài mà nói, có thể chỉ là một ân huệ nhỏ nhoi, nhưng đối với Diệp Kiếm Nhất ta, đó là món quà quý báu nhất trên thế gian này.”
“Người nhà…” Vĩnh Dạ thiên sư đột nhiên phá lên cười, “Ngươi nói với ta là người nhà? Nếu như người của Trương gia thật sự xem ngươi là người nhà, sao có thể nỡ để ngươi đến làm nội gián?”
“Là ta tự yêu cầu…” Diệp Kiếm Nhất bật cười, “Đây là lần đầu tiên người nói chuyện với ta nhiều như vậy, xem ra ta sắp phải chết rồi.”
Vĩnh Dạ thiên sư không nói gì, chỉ là Diệp Kiếm Nhất đã để ý đến xung quanh đại điện là một luồng khí khủng bố đã bao trùm, chỉ cần hắn bỏ chạy, Vĩnh Dạ thiên sư có thể giết hắn trong chớp mắt!
“Ta vẫn muốn hỏi một chuyện.” Diệp Kiếm Nhất nhìn Vĩnh Dạ thiên sư, lập tức nói ra rõ ràng từng chữ: “Tiểu sư đệ của ta, rốt cuộc tại sao thiên sư lại quan tâm đến hắn như vậy. Thậm chí không tiếc khiến cho người trong thế gian nghĩ rằng người đã chìm vào giấc ngủ, cần được kéo dài tuổi thọ, nếu như ta đoán không nhầm, ngươi muốn ngăn hắn hồi sinh.”
Vĩnh Dạ thiên sư sững lại: “Ta không muốn bọn chúng hồi sinh lại tên Giang Lưu đó.”
Câu nói này nghe thật lạ, kể cả Diệp Kiếm Nhất cũng không hiểu, hắn ta cười gằn nói: “Có thể cho ta biết, người sao lại quan tâm đến hắn như vậy không? Nếu như ta đoán không nhầm, người làm ra thế cục lớn như vậy là muốn hắn tạo phản với Huyền Môn!”
“Hắn là của ta!” Vĩnh Dạ thiên sư nhả từng chữ, “Không ai có thể cướp hắn từ tay ta, nhớ rõ, không một ai có thể!”
Diệp Kiếm Nhất nhìn Vĩnh Dạ thiên sư, hắn ta càng không hiểu Vĩnh Dạ thiên sư đang nói gì, nhưng hắn biết rõ một điều, đó chính là kế sách để phá hủy Vĩnh Dạ!
Hắn cần phải thoát khỏi đây, không thể chết ở nơi này, phải đem kế sách của Vĩnh Dạ thiên sư về truyền đạt lại cho Ngọc Dương sư thúc, tuyệt đối không thể để tiểu sư đệ rơi vào tay Vĩnh Dạ thiên sư!
Nghĩ tới đây, Diệp Kiếm Nhất hít sâu một hơi, kim đan trong người bắt đầu chấn động, phá bỏ sự trói buộc ở xung quanh, lập tức há miệng nhổ ra một thanh kiếm, nhằm thẳng vào đầu của Vĩnh Dạ thiên sư.
“Ngươi nghĩ rằng ta đã nói với ngươi nhiều như vậy lại không chút đề phòng ngươi sao?” Vĩnh Dạ thiên sư đưa tay kẹp lấy thanh kiếm, dùng sức một cách mạnh mẽ, pháp bảo kim đan lại bị đôi tay đẹp đẽ như tượng khắc kẹp gãy.
Lực gió khi thanh kiếm bay tới đã làm chiếc mũ trùm bị hất ra, trong chớp mắt khi mũ trùm rơi xuống, Diệp Kiếm Nhất sững lại, hắn ta ngẩn ra nhìn Vĩnh Dạ thiên sư, lẩm bẩm nói: “Không ngờ, Vĩnh Dạ thiên sư danh chấn Huyền Môn lại là…”
“Ngươi nói quá nhiều rồi!” Vĩnh Dạ thiên sư lạnh giọng nói, khí thế toàn thân bộc phát, uy lực khủng khiếp áp đảo khiến cho lời nói của Diệp Kiếm Nhất bị đè xuống.
Nhưng Diệp Kiếm Nhất chỉ nhìn khuôn mặt đó, thất khiếu chảy máu, ánh mắt tự giễu không thể nào che giấu.
Cùng lúc đó, tại đại điện của Trương gia, Trương Ngọc Dương như có linh cảm, cả người lặng đi, ông ấy phát hiện, miếng ngọc đã mang bên mình mười năm nay, vỡ rồi!
Ông ngẩn người lấy miếng ngọc ra, nhìn ba chữ Trương Long Ấn trên miếng ngọc, hồi lâu không nói tiếng nào.
Ông ấy không biết tâm trạng mình đang thế nào, rất lâu rất lâu trước đây, ông đã chuẩn bị sẵn tâm lý nếu như miếng ngọc bội bị vỡ, nhưng, ngày lại qua ngày, năm lại qua năm.
Năm đó, thiếu niên ngốc nghếch kia dần dần bước vào tiên thiên, lại luyện thành kim đan, thậm chí trở thành một trong số ít những kẻ mạnh của Huyền Môn!
Khi bản thân luôn lo lắng miếng ngọc bội sẽ bị vỡ, miếng ngọc lại không hề hấn gì.
Nhưng, khi bản thân cuối cùng cũng có thể bỏ đi được mối lo lắng, cảm thấy miếng ngọc không thể nào bị vỡ được, thì đột ngột nó lại vỡ rồi!
“Long Ấn…” Trương Ngọc Dương siết chặt miếng ngọc, mảnh ngọc sắc bén cứa vào lòng bàn tay ông, máu tươi tí tách chảy ra, với tu vi của ông ấy, hoàn toàn không thể xảy ra chuyện như vậy.
Nhưng, lúc đó ông ấy cũng không còn tâm trí để vận dụng kim đan phòng tránh nữa.
Ông chỉ ngẩn ra nhìn miếng ngọc bội, nước mắt lưng tròng!
Ông biết rằng bản thân đã nợ thiếu niên luôn tự hào với cái tên Trương Long Ấn đó bao nhiêu thứ, ông hiểu, cho dù có đổi cả sinh mệnh của mình.
Cũng không thể bù đắp lại được món nợ đó!
“Aaaaaaaa!” Trương Ngọc Dương nắm chặt lấy miếng ngọc bị vỡ, gào lên, tiếng gào như muốn phá tung mái nhà!
Tiếng kêu gào khiến cho đệ tử Trương gia đang ở trong đạo quan giật mình, tất cả mọi người đều chạy ra, hướng đến đại điện.
Là trưởng môn nhân của Trương gia, không thể không khống chế được cảm xúc bản thân như vậy.
Lúc đó trưởng lão tiên thiên và thái thượng trưởng lão bán bộ kim đan cũng đã chạy đến, phải biết rằng, những ngày nay bọn họ đều bế quan khổ luyện, chưa hề xem qua một trận tỷ thí nào.
Khi tất cả mọi người đều chạy đến đại điện, bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng có thứ gì đó rơi mạnh xuống mặt đất.
Rất nhanh có đệ tử đã phản ứng lại, chạy lại xem, lập tức vui mừng chạy vào: “Bẩm báo sư phụ, Diệp Kiếm Nhất chết rồi, xác hắn bị vứt ngoài kia!”
“Quá hay, Diệp Kiếm Nhất đã chết rồi!”
“Đáng đời trước đó hắn luôn kênh kiệu trước mặt Trương gia chúng ta!”
“Chết hay lắm!”
Còn tôi lúc đó đang đứng ngẩn ra trước đại điện, Diệp Kiếm Nhất chết rồi? Sao có thể? Không phải hắn đạt được cảnh giới kim đan sao? Sao có thể chết được?
Tôi cũng để ý đến sắc mặt Ngọc Dương sư thúc đang đứng trước mặt rất khó coi, ông ấy ho sặc sụa, nhưng tất cả mọi người đều vì chuyện Diệp Kiếm Nhất mà vui mừng, đám trưởng lão, thái thượng trưởng lão đều cười nói vui vẻ bàn tán xôn xao.
Cả đại điện, chỉ có một mình Ngọc Dương sư thúc mặt mày xanh lét, tôi bắt đầu để ý thấy có điều gì đó không đúng.
Theo lý mà nói, Vĩnh Dạ tổn thất một danh tướng, Ngọc Dương sư thúc phải là người vui nhất, tại sao biểu cảm hôm nay lại khác thường như vậy.
Quan trọng nhất là, Diệp Kiếm Nhất chết, tại sao thi thể lại vứt ở Trương gia?
Không phải nên vứt ở Vĩnh Dạ hay sao?
Lúc này đệ tử đã ra ngoài kéo xác của Diệp Kiếm Nhất vào trong, tôi nhìn qua, toàn thân Diệp kiếm Nhất đều là máu, đến cả bộ đồ màu trắng cũng đã bị nhuộm đỏ.
Một đời kiêu hùng, kẻ mạnh nhất trong số những người trẻ tuổi. Diệp Kiếm Nhất, thật sự đã chết thật rồi.
“Tên trộm nhãi này chết hay lắm!”
Lập tức có một thái thượng trưởng lão mắng chửi.
“Câm mồm!” Ngọc Dương sư thúc không nhịn được, hét lớn tiếng, đột nhiên ho sặc sụa, ho ra cả máu tươi.
“Sao vậy? Diệp Kiếm Nhất tên nghịch đồ này chết rồi, không phải nên vui mừng sao? Sao sư huynh lại mắng ta?” vị thái thượng trưởng lão đó khó hiểu hỏi.
Ngọc Dương sư thúc không nói gì, chỉ ngẩn ra nhìn thi thể của Diệp Kiếm Nhất nằm đó, chầm chậm tiến lại chỗ Diệp Kiếm Nhất, bước đi bình thường vốn dĩ uy vũ hùng tráng, nay lại có chút xiêu vẹo.
Đến khi bước tới chỗ Diệp Kiếm Nhất, Ngọc Dương sư thúc cất lên giọng nói vừa phẫn nộ, bi thương lại vô cùng oán hận.
“Ghi nhớ cho rõ, hắn không phải là Diệp Kiếm Nhất, tên của hắn là Trương Long Ấn!”
Không khí xung quanh đột ngột trùng xuống, những người vừa mới vui mừng, tất cả đều cứng đờ người lại!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!