Địa Ngục Trần Gian
Chương 121: Sắp xếp
“Nếu đã như vậy, trận cuối này không thể hành động theo cảm tính được nữa. Vừa rồi ta đã bàn bạc với Long Chính, trận cuối chúng ta sẽ lên trước để tiêu hao lực lượng phe địch, như vậy lúc ngươi lên có thể đánh thoải mái hơn một chút.” Trương Long Kiếm nhìn tôi, nói.
Tôi biết rõ hắn là đang lấy tôi ra làm bia đỡ đạn, đối với người cao ngạo như hắn mà đề xuất ra được phương án này gần như là không có khả năng.
Lúc này Long Chính sư huynh cũng nói: “Đúng vậy, dù sao bọn ta cũng là sư huynh của đệ, giờ vất vả lắm mới đến được trận chung kết, cũng phải cho bọn ta nở mặt nở mày chứ.”
Tôi liếc Long Chính sư huynh, mở miệng nhưng lại chẳng biết nói gì.
“Yên tâm đi. Trước khi Long Đồ sư huynh của đệ đi đã dặn ta phải chăm sóc đệ. Tuy hiện giờ thực lực của đệ mạnh hơn ta rồi cũng chẳng đến lượt ta trông nom đệ nữa. Nhưng ta vẫn có thể giúp đệ dọn dẹp vài chướng ngại vật.” Long Chính sư huynh nói.
“Ngươi cứ yên tâm chuẩn bị trận quyết chiến với Cao Thiên Vũ vào trận cuối cùng là được rồi, trước đó để bọn ta giải quyết.” Trương Long Kiếm cũng nói.
Nhìn bọn họ như vậy, tôi cũng gật đầu. Trận chung kết không phải trò đùa, chúng tôi sắp xếp như vậy là khoa học nhất.
Tôi nhìn về phía Cao Thiên Vũ, thấy tên béo kia rục rịch, mặt đầy hưng phấn không rõ là đang nói gì đó, còn Cao Thiên Vũ thì híp mắt lại, cũng không biết đang nghĩ gì.
“Chờ chút, ta cảm thấy có gì đó không đúng.” Tiểu Phật Gia bỗng nói.
“Có gì không đúng?” Tôi nghi ngờ hỏi.
“Nói thế nào nhỉ? Khí tức trên người tên Cao Thiên Vũ kia rất kỳ lạ, tuy hiện tại thực lực của hắn chỉ mới là cửu trọng thiên, nhưng khí tiên thiên trên người hắn lại mạnh tới mức đáng sợ. Thậm chí ta còn cảm thấy hắn đã bước một bước vào cảnh giới tiên thiên rồi, có khi trong lúc đánh hắn sẽ đột phá lên tiên thiên ấy. Ta còn cảm giác được hắn đang cố tình kìm nén sức mạnh của mình lại.” Tiểu Phật Gia đáp.
Nghe Tiểu Phật Gia nói như vậy, tôi không nhịn được mà nhíu mày. Quả thật như Tiểu Phật Gia vừa nói, lần luận võ này là do người bên Vĩnh Dạ tổ chức, nếu đã dám khơi mào ắt hẳn phải có hậu chiêu. Nếu như việc Cao Thiên Vũ đột phá tiên thiên là quân bài tẩy, thì như vậy đã có lời giải thích hoàn hảo cho tất cả.
Đột phá lên tiên thiên…
Như vậy cũng khó giải quyết. Với thực lực của tôi hiện giờ, đấu với cửu trọng thiên đã là giới hạn cao nhất rồi: “Liệu có phần thắng nào khi đối đầu với tiên thiên không?”
“Không có một chút nào, sự khủng khiếp của tiên thiên và bán bộ tiên thiên là hai cấp bậc hoàn toàn khác biệt. Một khi bước vào tiên thiên, ở một số mặt nào đó được coi là nghịch thiên cải mệnh rồi. Cho nên đối với tiên thiên mà nói, một trăm phần trăm là không đánh lại, nếu lúc đó đối thủ đột phá lên tiên thiên, ngươi cứ đầu hàng luôn đi, cẩn thận kẻo bị giết đấy.” Tiểu Phật Gia mở miệng nói.
Những gì Tiểu Phật Gia nói khiến lòng tôi lạnh đi quá nửa. Nếu Cao Thiên Vũ thật sự đột phá tiên thiên trong lúc chiến đấu, như vậy thì xong rồi!
Nhưng nội tâm tôi nhanh chóng được bao phủ bởi ý chí chiến đấu hừng hực, tiên thiên với chả không tiên thiên, cho dù có thật sự đột phá tiên thiên thì chưa hẳn là không thể đánh lại. Còn chưa đánh mà đã làm cho mình sợ chết khiếp, như vậy thành cái gì?
Quan trọng nhất là cho dù hắn thật sự áp chế thực lực xuống để không đột phá tiên thiên, vậy thì giết chết hắn trước khi hắn đột phá tiên thiên là được rồi. Đến lúc đó Vĩnh Dạ không chỉ tổn thất một kẻ mạnh ở cảnh giới cửu trọng thiên, mà còn là một tiên thiên nữa!
Ở Vĩnh Dạ, kẻ nào ở cảnh giới tiên thiên đã có thể làm hộ pháp rồi, thậm chí đạt tới tiên thiên viên mãn là có thể trở thành một trong bốn Long đường chủ.
Cảnh giới tiên thiên quả thật không phải hạng xoàng xĩnh!
Nghĩ tới đây, chiến ý trong lòng tôi lại trào lên!
Thời gian nhanh chóng trôi, đến lúc bắt đầu thi đấu. Ngay khi Trương Long Kiếm chuẩn bị ra tay, Cao Thiên Vũ ở phía đối diện bỗng đứng lên nhìn tôi, nói: “Chúng ta chơi một trò chơi đi…”
“Trò chơi gì…” Tôi kinh ngạc liếc Cao Thiên Vũ một cái, nghi ngờ hỏi.
“Một ván quyết định thắng thua. Ta với ngươi tỉ võ, bên nào thua sẽ tự sát, thế nào?” Cao Thiên Vũ híp mắt nhìn tôi.
Tên này đang định giở trò gì vậy? Phải biết rằng ngoài Cao Thiên Vũ ra thì hai người còn lại trong đội hắn đều có thể đánh được, mà bản thân Cao Thiên Vũ còn mạnh hơn tôi nhiều, hắn làm vậy thì có nghĩa lý gì?
“Nếu có gan thì lên đài đầu tiên đi!” Cao Thiên Vũ khẽ cười, sau đó bước thẳng lên võ đài.
Tôi quay đầu nhìn Long Chính sư huynh và Trương Long Kiếm. Lúc này hai người bọn họ cũng nhíu mày lại, hiển nhiên chuyện đã xoay chuyển sang một phương hướng mà chúng tôi không hề ngờ tới.
“Làm gì bây giờ?” Tôi hít một hơi thật sâu, mở miệng dò hỏi.
“Không được lỗ mãng…” Long Chính sư huynh nhíu mày nói: “Nhưng như vậy không ý nghĩa gì cả. Không phải ta coi thường bản thân, nói thật ta và Long Kiếm sư huynh của đệ không phải đối thủ của hai người đó, bọn họ đều là bát trọng thiên viên mãn, nên tên Cao Thiên Vũ này hoàn toàn không cần từ bỏ ưu thế của mình mà đấu riêng với đệ chứ.”
“Nhưng hắn đích xác đã làm như vậy.” Tôi trầm giọng nói.
“Sợ là có bẫy. Nhưng quả thực cách này tốt cho chúng ta nhất. Ban đầu là tới cuối cùng ngươi sẽ đấu đơn với hắn, nếu như bình thường thì ngươi còn bị tên thứ hai ở phía đối diện tiêu hao sức mạnh, giờ lại có thể dùng đầy đủ thực lực của mình để đối chiến với Cao Thiên Vũ, như vậy mới có lợi.” Lúc này Long Kiếm sư huynh cũng nói.
Tôi gật đầu: “Vậy tiếp theo nên làm gì? Hắn là kẻ đầu tiên lên sân, nếu dựa theo thứ tự để đánh thì dù ta có đánh bại hắn, cũng sẽ bị hai kẻ phía sau tiêu hao đến chết, mà thực lực của hắn cao như vậy… Ta muốn đánh thắng hắn chắc chắn sẽ bị thương nặng.”
“Thôi, binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn. Cứ lên đi, nhớ cẩn thận một chút là được. Tính mạng của ta và Long Kiếm sư huynh đều nằm trong tay đệ cả đó!” Lúc này Long Chính sư huynh cũng nói.
Tôi giật mình, chợt nở nụ cười chua sót: “Đệ biết rồi!”
Sau đó tôi nhìn Cao Thiên Vũ trên võ đài, lập tức nhảy lên trước mặt hắn. Cao Thiên Vũ thấy tôi lên thì khẽ cười nói: “Nói thật ngươi nhận thua luôn có lẽ còn giữ được mạng, giờ không những thua trận mà còn mất mạng, đáng buồn làm sao!”
Hắn vừa dứt lời, tôi lập tức cảm thấy áp lực giống như lúc trước phát ra từ trên người Cao Thiên Vũ, như ngọn núi đè thẳng xuống người tôi.
“Huyền cấp đạo pháp cấp thấp, Thái Sơn Áp Đỉnh, đây chính là chiêu sở trường của Cao huynh mà!” Tức thì có kẻ bên Vĩnh Dạ hô lên.
Khi Cao Thiên Vũ bước lên võ đài, người phía Vĩnh Dạ như vừa ăn thuốc, kẻ nào kẻ nấy đều không còn vẻ mệt mỏi mà gào rú ầm ĩ.
Lúc trước tôi đúng là bị Thái Sơn Áp Đỉnh này hành cho ra bã, nhưng bây giờ tôi không còn là kẻ nông cạn nữa. Tôi cười gằn một tiếng, búng ngón tay, Tâm kiếm khí lập tức ùa ra khỏi cơ thể, phá vỡ Thái Sơn Áp Đỉnh đang đè ép.
“Ồ? Thế mà có thể phá được Thái Sơn Áp Đỉnh của ta. Xem ra mấy ngày vừa rồi ngươi thật sự tiến bộ không ít. Không tệ, không tệ! Nhưng ngươi cho rằng như vậy đã có thể sánh vai với ta hả, thế thì ngươi quá tự tin rồi!” Cao Thiên Vũ cười khẩy, một thanh kiếm bay ra từ trong miệng hắn, tức thì lòng bàn tay hắn chuyển động tạo ra dấu tay khiến người ta hoa cả mắt.
Chỉ giây lát hắn đã tạo ra kim ấn.
“Phá Ma ấn, trấn áp cho ta!”
Cao Thiên Vũ hét lên, một bàn tay cực lớn từ trên cao giáng xuống. Khí tức như tới từ thời hồng hoang xa xưa phát ra từ bàn tay kia, luồng khí khủng khiếp ấy bộc phát ra khiến người ta khó mà hít thở được!
Tôi nhìn bàn tay to lớn đang giáng xuống, cười khẩy một tiếng. Hồng Tuyết Tả Văn Tự nhanh chóng bay vút lên, chỉ tích tắc sáu thanh kiếm hợp làm một đâm tới bàn tay to lớn đó.
Ầm, trực tiếp phá vỡ.
Hồng Dược, Hồng Tuyết!
Tôi thầm cười trong lòng, hai bóng người xuất hiện bên cạnh tôi. Cùng lúc đó, khí tức trên người tôi tăng vọt, chỉ giây lát đã đột phá tới cảnh giới thất trọng thiên.
Cảm nhận được nguồn năng lượng đang cuồn cuộn sôi trào trong cơ thể, tôi nhìn chằm chằm Cao Thiên Vũ, lạnh lùng nói: “Như hiện giờ đã đủ chưa!”
“Thất trọng thiên à?” Cao Thiên Vũ liếc tôi một cái: “Nói thật thì cũng có bản lĩnh đó, chẳng qua vẫn chưa đủ!”
“Phá cho ta!” Cao Thiên Vũ vung tay, một chiếc quạt thanh long xuất hiện trong tay hắn. Hắn quạt một cái, quạt thanh long kia lập tức hóa thành một con thanh long cực lớn lao tới phía tôi.
Tôi có thể cảm nhận được khí tức trên người Cao Thiên Vũ lúc này tăng lên đột ngột!
Rầm!
Con thanh long này hoàn toàn khác con thanh long ban nãy do lệnh bài thanh long triệu hồi, thanh long trong tay Cao Thiên Vũ to hơn con vừa nãy chừng gấp đôi, nó chỉ quay quanh không trung của võ đài mà khiến cho người ta cảm thấy như mây đen muốn đè nát tòa thành vậy!
Tôi ngơ ngác cảm nhận áp lực mà thanh long mang tới, biết cứ tiếp tục như vậy sẽ không được, bèn cưỡng ép thôi thúc khí tức trong cơ thể, ra sức vặn Hồng Tuyết Tả Văn Tự trong tay. Hồng Tuyết Tả Văn Tự tức thì thổi quét ra bảy luồng kiếm khí.
Kiếm thứ bảy, Phục Ma kiếm, xuất!
Bảy kiếm đế thích kính trung chỉ, phục ma trừ yêu động thôi nguy!
Bảy kiếm hợp nhất, vạn ma than khóc!
Ầm ầm, Hồng Tuyết Tả Văn Tự cuốn theo bảy kiếm khí phóng thẳng tới thanh long trên không trung. Chỉ giây lát, hai thứ nổ tung một chỗ!
Cùng lúc đó, lấy nơi này làm trung tâm, một làn sóng huyền khí cực lớn tỏa ra bốn phía!
Tất cả đám đệ tử đứng xem đều khiếp sợ nhìn trận đấu trên võ đài. Đây, chính là trận chiến của cấp bậc cửu trọng thiên ư? Quá khủng khiếp, cửu trọng thiên đã khủng bố như thế, vậy tiên thiên, kim đan trên cửu trọng thiên sẽ khủng khiếp tới cỡ nào?!
Rầm rầm rầm rầm!
Những tiếng nổ mạnh không ngừng vang lên trên võ đài. Mỗi một tiếng nổ đều đinh tai nhức óc.
Mà giây phút này khí thế trên người Cao Thiên Vũ vẫn đang tăng lên, hắn lạnh lùng nhìn tôi: “Nói thật, thiên phú của ngươi là mạnh nhất trong những kẻ ta từng gặp, cho ngươi thêm một thời gian nữa chắc chắn ta sẽ không phải đối thủ của ngươi. Nhưng hiển nhiên ông trời thiên vị ta, ông ta không cho ngươi thời gian đó, cho nên giờ ta sẽ lấy mạng ngươi!”
Nói xong, trên người Cao Thiên Vũ đột nhiên bộc phát ra một thứ khí thế kinh khủng. Cùng lúc đó, tất cả mọi người đều thấy một cửa thiên cung cực lớn xuất hiện giữa hư không!
Trên cửa thiên cung này có khắc ba chữ: Cửu Trọng Thiên!
Cao Thiên Vũ này đúng là định đột phá cửu trọng thiên bước vào cảnh giới tiên thiên ngay vào lúc này!
Tất cả mọi người đều hiểu Cao Thiên Vũ định làm gì. Nếu lúc trước hắn đạt tới cảnh giới tiên thiên, như vậy hắn sẽ không thể tham gia trận đấu của nhóm đại chu thiên được, mà phải bố trí người khác thay thế. Nhưng nếu hắn đột phá trong trận đấu thì chẳng sao cả, cho nên hắn vẫn nén sức mạnh của mình lại tới tận lúc này.
Đó cũng là lý do vì sao hắn muốn đấu một mình với tôi trước, bởi vì hắn không ép được nữa!
Quan trọng là nếu không phải đang chiến đấu với tôi thì tôi có thể trực tiếp nhận thua, như vậy hắn không thể giết tôi, cho nên hắn mới đề nghị như vậy. Chính là một trận quyết định thắng thua, kẻ nào thua sẽ phải tự sát!
Tính toán hay đấy!
“Phá cho ta!” Trong lúc tôi đang bận xử lý con thanh long kia, Cao Thiên Vũ ngẩng đầu lên hệt như một đứa con cưng của trời, tung một quyền đánh lên cửa thiên cung, thế mà đánh cho cửa ấy mở ra.
Cùng lúc đó, một chùm sáng màu vàng từ trên trời, tập trung chiếu lên Cao Thiên Vũ. Tất cả mọi người đều có thể cảm giác được rất rõ Cao Thiên Vũ đang biến hóa triệt để!
“Mau, mau ngăn trận đấu này lại. Bọn ta nhận thua!” Long Chính sư huynh lập tức hô lên.
Nhưng lúc này người có tu vi cao nhất ở đây là hắn, tất cả những kẻ mạnh tiên thiên khác đều đang khổ tu trong điện! Ban đầu có Ngọc Dương sư thúc, chỉ là Ngọc Dương sư thúc đã đưa Diệp Kiếm Nhất về Trương gia rồi!
Không ai ở đây có thể ngăn cản được!
Tôi nghiến chặt răng cảm nhận loại khí tức khủng bố này. Tôi có thể khẳng định được một chuyện, đó là tôi không hề có một chút phần thắng nào khi đấu với Cao Thiên Vũ!
Thứ khí tức cực lớn và mạnh mẽ này chỉ đè xuống đã đủ khiến tôi phải chết rồi!
Trưởng giáo Toàn Chân, trưởng giáo Võ Đang, trụ trì Lưu Ly tự, trụ trì Tàng Địa Phật quốc và cả trụ trì Bồ Đề môn đều tỏ ra vui mừng!
Đây chính là cảnh giới tiên thiên!
Không ngờ Vĩnh Dạ còn giấu chiêu này! Thú vị, thú vị đó! Đúng, cứ thế đi, cứ giết chết luôn tiểu tử này mới tốt!
Tiểu tử này chết chắc rồi, hắn hoàn toàn không phải đối thủ của Cao Thiên Vũ cảnh giới tiên thiên, mà nếu nhận thua thì vẫn còn vụ đánh cược lúc trước, vẫn phải chết mà thôi. Nói cách khác, cho dù thế nào hắn cũng đều phải chết cả!
Quá tuyệt vời! Không ngờ tên tiểu tử này lại phải chết ở đây! Vốn tưởng phải trả cái giá nào đó, bây giờ nghĩ lại thì chả mất gì!
Nếu không phải Cao Thiên Vũ là người của Vĩnh Dạ, có lẽ mấy người đức cao vọng trọng kia của Huyền Môn đã đứng dậy vỗ tay hoan hô rồi!
Tôi nhìn chằm chằm Cao Thiên Vũ đang đắm chìm trong ánh sáng vàng giữa không trung!
Lúc này ánh sáng đã dần dần tan đi, một Cao Thiên Vũ mà lúc đầu tôi còn có thể với tới, giờ đã trở thành một ngọn núi cao mà tôi chỉ có thể ngửa lên nhìn.
Tôi liều mạng thu nhỏ khoảng cách giữa chúng tôi chính là để vượt qua hắn, vất vả lắm mới đuổi theo được, lại phát hiện lúc này hắn đã đi tới đỉnh núi rồi, vẫn dùng ánh mắt đầy khinh miệt nhìn xuống chỗ tôi!
Bị khí thế dày đặc này đè lên, lúc này tôi thậm chí cảm thấy kiếm khí trong cơ thể di chuyển chậm đi bốn, năm phần mười.
Hiện giờ chúng tôi lại trở về khoảng cách lúc trước! Ở trước một Cao Thiên Vũ như vậy, tôi không có sức đánh trả!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!