Tiểu Tử Tu Tiên
Chương 46: Cuồng Cẩu Quyền - Quyền Pháp Chó Điên
Trên cao, chỉ thấy thằng nhóc họ Trác gương mặt vặn vẹo, hung tợn. Đôi mắt một con trợn lên còn một con trợn xuống như đồ điên, cái mồm rộng mở, quai hàm ngoác ra trương hàm răng trắng nhởn chực cắn người và nhất là người thú lại càng ngon, nước dãi ràn rụa như thác đổ. Hình tượng như một loài hung dữ đang ở trên cao nhìn chằm chằm Khắc Lạp Ba chờ chực lao xuống cắn xé đối thủ. Ánh mắt tràn ngập khát máu như là chú sơn lâm đói bụng nhìn con mồi. Ánh mắt này, Khắc Nạp Ba chỉ thấy qua ở một người đó là lãnh chúa của mình lúc giận giữ cùng cực, hắn sợ hãi.
Khắc trước đang muốn tiếp cận đối thủ càng nhanh, khắc sau lại muốn chạy càng xa càng tốt. Dù sợ hãi khiến chân Khắc Nạp Ba nặng nề nhưng hắn vẫn liều mạng dốc sức nhảy ra vùng chiến.
Tuy nhiên sự đời nào dễ dàng như vậy, lúc này Trác Tru Trinh đã hóa rồ như chó điên lao lên, cái miệng đầy nước miếng sát ngay mặt Khác Nạp Ba khiến hắn la lên:
– A a a… tha cho ta, ta thua, ta nhận thua… cứu…
Bố Lợi lúc này xón hết cả dái bỏ chạy về trong nhóm thú nhân lâu la mất tăm. Khắc Nạp Ba bị táp một cái trên người may mà chỉ rách áo, liền lao theo về chúng thú, nào người Trác Tru Trinh phóng theo bằng bốn chân sau đó lờn vờn xung quanh chúng thú nhân như chó lùa vịt, ánh mắt hung sát mang đầy cuồng dã như chờ chực sơ hở lao vào cắn người.
Chúng thú nhân sợ hãi cũng là có lý do.
Nằm trong Ngũ Hình Quyền, trước khi luyện Long Cò Quyền thì Trác Tru Trinh có nhìn thấy một loại quyền pháp thô bỉ gọi là Cuồng Cẩu Quyền (Quyền Pháp Chó Điên). Trang đầu tiên giới thiệu Cuồng Cẩu Quyền trong Ngũ Hình Quyền có viết:
Muốn luyện thần trước luyện thân
Muốn cực hưởng trước cực khổ
Muốn làm người trước làm chó
Luyện Cuồng Cẩu Quyền chắc không sai
(-.-) Mà không luyện cũng chả sao ta không quan tâm.
Lúc đọc xong mấy chữ đầu Trác Tru Trinh nghĩ:
– Còn bà nhà nó, cái gì mà “làm người trước làm chó”, lại còn “chắc không sai” nữa chứ, đã không chắc chắn còn xúi người ta luyện, cuối cùng còn bảo không quan tâm, thằng nào ăn nói tào lao xạo quần quá vậy.
Lại là nhìn vào mô tả quyền pháp này đơn giản và thô bỉ cùng cực cho nên hắn không có luyện mà chọn bỏ qua, đến loại thứ hai là Long Cò Quyền thì hắn thấy chiêu thức khá là đẹp nên quyết định bắt đầu từ đây.
Tuy nhiên, vì thiên tính tò mò, Trác Tru Trinh vẫn đọc hết Cuồng Cẩu Quyền. Không ngờ lúc trước tung ra hết sạch bài vở, đứng trước nguy cơ trước mắt hắn lại nhớ đến Cuồng Cầu Quyền chưa luyện, bèn tung ra bừa bãi ai dè lại hiệu quả vô cùng. Cẩu Cuồng Quyền chưa qua tập luyện lại được vận dụng trơn tru đến không ngờ. Trác Tru Trinh còn tự nghĩ ác:
– Ách! Dễ dàng luyện Cuồng Cẩu Quyền như thế chẳng lẽ ta hợp làm chó?
Thú Nhân là cuồng chiến sĩ, “Cuồng Huyết” là một trong chiến kỹ bộc phát nhất thời rất có lợi đối với chủng tộc này trong chiến đấu, nó giúp kích phát tiềm lực thú nhân tộc, nhưng mà thú nhân cũng rất sợ hãi một căn bệnh là bệnh dại, kẻ bị nhiễm bệnh này dễ lây lan trong cộng đồng và tấn công đồng loại, mà Trác Tru Trinh khi sử dụng Cuồng Cẩu Quyền lại có “triệu chứng” không khác gì bệnh dại, khiến cho chúng thú nhân giật thót. tránh né không kịp lấy đâu ra cản đảm mà đối kháng.
Thừa cơ hội chúng thú nhốn nháo “con chó điên” Trác Tru Trinh liền lao vào hù dọa chúng thú nhân tan tác bỏ chạy. Kẻ này đè đạp lên kẻ kia, dân làng vạ lây, hai thằng Đại Vũ và và Tùng Thái cùng đám cướp quang vũ khí bỏ của chạy lấy người, Xú đầu ve ý nhầm Xú Bà Nương lôi thằng con Tiểu Dã bỏ chạy, Tiểu Dã thì nhìn sư phụ đang hóa chó điên mà ngỡ ngàng, không ngờ lão nhân gia “cực mạnh” như vậy. Có điều hơi bất nhã một chút, nhưng mà Tiểu Dã từ nhỏ bị ăn đòn, sỉ nhục còn nặng hơn nên không để ý tiểu tiết “bất nhã” đó mà chỉ bội phục sư phụ của mình hơn.
Khắc Nạp Ba bị dồn vào đường liền nhắm mắt vỗ một chưởng, thân hình của Trác Tru Trinh bay ra ngoài dội vào gốc cây rồi rơi bịch xuống đất, cơn đau làm hắn tỉnh táo lại. Bên kia Khắc Nạp Ba thấy vậy liền sực nhận ra tên cẩu cuồng kia cũng không lợi hại gì cho mấy liền lấy hết can đảm đi lên đá vào bụng Trác Tru Trinh một cái nữa, hắn nói:
– Hừ! Làm bố đây sợ vãi tè, đồ khốn để xem nhà người còn giả điên được nữa hay không, chết nè!
Vừa nói hắn vừa đạp cho Trác Tru Trinh mấy đạp khiến thằng nhóc càng thê thảm hơn, nếu không phái nhóc này có tu vi cao thái quá đã ngủm củ tỏi lâu rồi. Gặp người bình thường bị một con bò nó đạp cũng bị thương ôm hận huống chi là tên Khắc Nạp Ba này lại to quá cỡ thế kia.
Bị đánh bầm dập, cơn đau tới tấp, Trác Tru Trinh kêu la oai oái tỉnh lại lập tức lăn mấy vòng thoát khỏi ma cước của Khăc Nạp Ba, bộ dạng hắn rách nát đến không thể rách nát hơn, gương mặt sưng phù, tay chân lấm lem tóe máu.
Trác Tru Trinh tức giận nói:
– Đồ khốn, dám ăn hiếp ta hả?
Khắc Nạp Ba lúc này cũng không dám sấn tới, biết đối phương dù là một thằng nhóc nhưng cũng không phải dạng vừa gì, làm gì có thằng nhóc quái thai nào ăn mấy đạp của hắn mà còn sống đứng đấy chửi lại, hắn thầm cả kinh tên nhóc này trâu chó vãi nồi.
Trác Tru Trinh lúc này mới hỏi:
– Các ngươi… vì sao nãy giờ lại xông vô đánh ta?
Lúc này toàn trường mới ngớ ra, Khắc Nạp Ba thầm hỏi vì sao lại đánh nhau với thằng nhóc này nhỉ? Không phải tên nhóc này hạ gục Bối Lợi rồi hắn lao vô đánh sao, còn trước đó…
Ờ thì Bố Lợi chuẩn bị “test kỹ năng” tên nhân loại Tiểu Dã kia thì bị thằng nhóc này ở đâu xuất hiện từ không khí ngăn lại, với não bò của chúng thì làm gì để ý suy luận nhân quả việc này. Khắc Nạp Ba tức giận quát:
– Ngươi đánh thuộc hạ ta.
Vừa nói vừa chỉ Bố Lợi. Trác Tru Trinh tức xì khói:
– Là hắn tấn công ta trước.
Bố Lợi lúc này tức giận mắng:
– Là người ở đâu ra xuất hiện cản trở ta, cớ sao quay lưng chối bậy?
Khắc Nạp Ba bênh vực thuộc hạ:
– Đúng vậy! Ngươi còn gì để nói?
Trác Tru Trinh hỏi ngược lại:
– Ta cản trở ngươi cái gì?
Bố Lợi chỉ Tiểu Dã đứng đằng kia đáp:
– Ngươi cản trở ta đánh hắn.
Trác Tru Trinh nhỏ nước bọt nói:
– Phi! Ngươi đánh đồ đệ ta lại còn bảo ta cản trở nhà ngươi, đây là ăn hiếp kẻ yếu, coi mặt sao?
Bố Lợi cùng Khắc Nạp Ba nhìn nhau đồng thanh nói:
– Ta nào biết?
Trác Tru Trinh tức giận ngoác cái mồm đầy máu rống to:’
– Thì bây giờ các ngươi đã biết rồi, việc này tính sao?
Hai cái đầu bò ngơ ngác nói:
– Ta… chỉ là kiểm tra xem hắn đủ tư cách gia nhập binh đoàn của chúng ta không mà thôi.
Trác Tru Trinh không hiểu đầu cua tai nheo liền gọi Tiểu Dã đến hỏi chuyện, Tiểu Dã nghe gọi bèn lon ton chạy đến quỳ xuống bái:
– Sư phụ tại thượng, chuyện là…
Trong khi Tiểu Dã kể chuyện thì mọi người xunhg quanh mắt tròn nhìn mắt hí tự hỏi tên ngốc kia bái một thằng nhóc làm sư phụ thật, điều này có chút khôi hài và khó tin, chúng Thú Nhân nãy giờ bán tin bán nghi thì bây giờ cũng tin hết tám chín phần.
Nghe xong Trác Tru Trinh vỗ trán nói với Tiểu Dã:
– Chưa được ta cho phép sao ngươi tự ý xung quân, mà xung quân lại còn bị người ta đánh đuổi, ngươi không thấy xấu hổ cho ngươi thì ta cũng xấu hổ cho ngươi.
Nói xong bèn quay qua chúng Thú Nhân nói:
– Thôi chuyện này là hiểu lầm nên kết thúc ở đây đi!
Chúng thú nhân ngơ ngác thấy có gì đó sai sai nhưng không hiểu ra sao cũng đáp:
– Ừm ờ.
Khi Trác Tru Trinh nghe đến ma vật công thành liền liên tưởng đến Zombie ở kiếp trước, nói đùa sao? Thế giới này sao cái gì cũng có mà toàn là đồ vật nguy hiểm không thế nhỉ, mới thu một tên đồ đệ ngon ất ơ tự nhiên lại để nó đi làm thức ăn cho ma vật, làm bia đỡ đạn cho lũ thú nhân bị thịt. Mà khoan đã, giờ mới để ý, thú nhân sao? Ta là bị lạc đến nơi nào thế này? Nhắc lại từ lúc bị tai vạ ở trận đấu của Tiếu Ngân Long và Huyết Hà Lão Ma lọt đến nơi này Trác Tru Trinh còn chưa rõ về cái thế giới này mà chỉ luẩn quẩn ở thác nước luyện công. Cũng vì hắn nghĩ cái thế giới này nguy hiểm quá, đi đâu cũng gặp đánh nhau, đó đó, ở một chổ còn bị truyền tống đi đánh nhau, có khi nào cái hệ thống này chơi khăm chủ nhân không ta, có lẽ nó thấy chủ nhân làm biếng ngồi một chỗ sợ bị máu nhiễm mỡ nên cho đi đánh nhau cho khỏe người đây mà, con bà mày ấy chứ Khò Khò.
Lúc này Khắc Nạp Ba trương bộ mặt cầu tài cười hề hề nói:
– Này Tiểu huynh đệ, ta tự giới thiệu, ta là Khắc Nạp Ba, là tiểu đoàn trưởng binh đoàn liệp ma của Thú Nhân Binh Đoàn. Không biết là tiểu huynh đệ ngươi có hứng thú tòng quân hay không?
Trác Tru Trinh không hứng thú hỏi lại:
– Tòng quân có gì hay sao ta phải đi?
Lúc này bên tai liên tiếp vang lên vang lên tiếng Khò Khò:
– Beep! Nhận nhiệm vụ sư đồ hỗ trợ đồ đệ Tiêu Trường Phong tòng quân, giúp đồ đệ lập chiến công thăng chức hiệu úy. Phần thưởng: Kinh nghiệm cùng mở chức năng phụ bản.
– Beep! Nhận nhiệm vụ thu thập. Thu thập ba trăm viên Ma Hồng Tinh tại chiến trường ngoại thành Nạp Ny Á. Phần Thưởng: Kinh nghiệm, Mở chức nghiệp, mở trang viên.
– Beep! Nhiệm vụ diệt boss Tinh Anh! Tiêu Diệt Tinh Anh Song Đầu Ma. Phần Thưởng EXP + Kích hoặc chức năng mô phỏng.
Liên tục nhận nhiệm vụ khiến Trác Tru Trinh bất ngờ. Đầu năm nay là mùa nhiệm vụ hay sao mà lắm nhiệm vụ thế. Có điều hơi nguy hiểm một tý nhưng mà phần thưởng hấp dẫn quá, nhất là cái “mở Trang Viên” kia nhất định phải có.
Trác Tru trinh luôn ghi nhớ một câu nằm lòng: “An cư thì lạc nghiệp” mà có thêm cái chức năng “tri kỷ” nữa thì càng tốt he he. Vụ làm ăn này phải làm bằng được, khổ một lần mà sướng một đời khà khà. Cứ nghĩ mà xem, đi đâu cũng có thể bất cứ lúc nào cũng trống tống đến trang viên, tha hô mà hưởng thụ, khỏi phải ăn gió nằm sương, cũng chả cần ăn bám thế lực nào, lấy bốn bể là nhà mà tiên nghi thì lúc nào cũng có, sướng như tiên. khà khà.
Không chờ đợi Khắc Lạp Ba nói gì nữa, Trác Tru Trinh liền đáp ứng:
– Ta đồng ý!
Khắc Lạp Ba nhìn ánh mắt đầy tham vọng cùng cái cần cổ nuốt nước bọt ừng ực của thắng nhóc này mà cảm thấy một cổ ác hàn chạy dọc sống lưng, hắn thầm nhủ:
– Có khi nào ta vừa làm điều gì sai lầm không ta?
…
Thành Nạp Ny Á đầy khói lửa, khung cảnh điêu tàn. Trong thành, dân chúng hoang mang, đủ loại chủng tộc: nhân tộc, tinh linh, thú nhân, địa tinh, vũ nhân.v… gương mặt ai nấy vô cùng trầm trọng như tận thế.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!