Huynh Trưởng Của Ta Là Tiên Đế
Chương 28-2: Vĩnh Thọ hầu phủ 2
Liễu thị đi ra cửa, nhìn bên hành lang, thấy Họa Bình đang ôm Cố Thanh Ninh, liền ngây ngẩn cả người:
– Thanh Ninh, sao ngươi lại ở chỗ này?
Cố Thanh Ninh chu môi:
– Nhị thẩm, ta tới đây tìm mao đoàn(mèo) chơi.
Liễu thị lại nhìn về phía Họa Bình, Họa Bình bất đắc dĩ nói:
– Nô tỳ vẫn luôn thủ ở cửa, cũng không biết tứ tiểu thư làm sao tiến vào.
Liễu thị nhìn vẻ mặt Cố Thanh Ninh thiên chân vô tà, cười hỏi:
– Thanh Ninh, vừa rồi ngươi có nghe gì không?
Cố Thanh Ninh lắc đầu:
– Ta mới vừa tiến vào, Họa Bình tỷ tỷ liền phát hiện ra ta.
Liễu thị nhẹ nhàng thở ra, thật ra vừa rồi nàng cùng phụ thân cũng không nói gì thêm, Cố Thanh Ninh tuổi vẫn còn nhỏ, trước nay ngoan ngoãn, sẽ không có chuyện gì.
Liễu thái phó cũng đi ra, nhìn thấy tiểu hài tử cũng không để trong lòng, nói với Liễu thị:
– Ta đi dẫn tiểu tử thúi kia trở về, ngươi có việc cứ xử lý đi, không cần chiếu cố ta.
Nói xong liền đi về hướng sân viện của nhị phòng.
Liễu thị bất đắc dĩ thở dài, ôm Cố Thanh Ninh từ trong tay Họa Bình, tự mình đưa nàng trở về.
Thừa dịp Liễu thị cùng Đào thị nói chuyện phiếm, Cố Thanh Ninh ra khỏi phòng, vẻ mặt thiên chân vô tà liền hạ xuống, sao nàng có thể tùy tiện xuất hiện ở nơi đó, nàng nhìn thấy Liễu thái phó tới cửa, mới cố ý tìm cớ đi vào.
Lúc ấy nàng ghé vào cửa, cơ hồ nghe được toàn bộ nội dung cuộc nói chuyện, trong lòng không phải không khiếp sợ.
Lúc ấy nàng làm chủ để Phụng Linh quá kế, Phụng gia đã bị rớt xuống vị trí Thành Nghị bá.
Nàng cũng không muốn đứa nhỏ này trở nên nổi bật, hay muốn hắn giành quân công lấy lại tước vị Định Quốc Công, nàng chỉ hy vọng hắn có thể bảo vệ Phụng gia, vì đệ đệ lưu lại một chút hương khói mà thôi.
Nhưng Tiêu Trạm không nghĩ như vậy.
Cố Thanh Ninh rất muốn nói với hắn, nàng không có ý tứ này, nàng muốn báo mộng, nhưng cũng vứt bỏ ý tưởng này ra khỏi đầu.
Dù đây là biện pháp, nhưng nàng không thể làm như vậy. Tiêu Trạm không phải là đứa bé, hắn đã trưởng thành, dù bề ngoài ôn hòa, thì hắn vẫn là đế vương, hiện giờ hắn cũng có chủ trương, nàng nên buông tay, không cần ảnh hưởng tới hắn.
Thật ra Cố Thanh Ninh cũng lo lắng bản thân sẽ lộ ra sơ hở, Tiêu Trạm nhạy bén khiến lòng nàng sợ hãi.
Lúc Cố Thanh Ninh trầm tư, Cố Trạch Mộ từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Cố Thanh Ninh, ánh mắt chợt lóe, sau đó đi tới:
– Nha hoàn đang thu thập đồ vật, ngươi muốn mang theo gì sao?
Cố Thanh Ninh lấy lại tinh thần, gật đầu rồi bước vào phòng.
Cố Trạch Mộ nhìn bóng dáng của nàng, hiển lộ vẻ trầm tư.
______________________________________
Sáng hôm sau, mọi người thu thập này nọ, ngồi trên xe ngựa đi tới Thiên Phật Tự.
Hạ nhân của Uy Quốc Công phủ đã sớm tới Thiên Phật Tự, dọn dẹp sương phòng, chờ các chủ tử vừa đến liền có tăng nhân dẫn bọn họ đi vào.
Mẫn phu nhân cùng các nhi tức đi tìm trụ trì, đã bái Bồ Tát, lại thêm nhang đèn, sau đó tụng niệm kinh Phật.
Tới giữa trưa, Thiên Phật Tự có thức ăn chay đặc sắc.
Chỉ là đối với bọn nhỏ mà nói, chủ yếu chính là tới chơi, Cố Thanh Chỉ lôi kéo hai muội muội ở trong phòng chơi rải ranh( thẩy đá), còn Cố Trạch Hạo lôi kéo Cố Trạch Mộ đi ra bên ngoài bắt quắc quắc.
Cố Trạch Mộ không có hứng thú với loại trò chơi này, nhưng Cố Thanh Ninh hứng thú bừng bừng muốn trộn lẫn một chân.
Đào thị đành sai Lục Liễu đi theo nàng, lại dặn dò tận lực tìm nơi râm mát mà chơi, tránh bị cảm nắng, lại dặn Lục Liễu cẩn thận một chút, đừng để nàng bị phơi đen.
Cố Trạch Mộ thấy Cố Thanh Ninh muốn đi, cũng không lên tiếng đuổi kịp bước chân.
Ba người chạy lung tung sau núi, tuy Cố Trạch Hạo muốn bắt, nhưng lại không có kinh nghiệm thực tiễn, còn kém hơn Cố Thanh Ninh, hắn không phục lắm, lôi kéo Cố Trạch Mộ cùng Cố Thanh Ninh nói là muốn thi đấu.
Cố Thanh Ninh đắc ý xoa eo:
– So liền so, hai người các ngươi cộng lại chưa chắc đã hơn ta.
Cố Trạch Hạo không chịu nổi kích thích, liền đáp ứng.
Hai người chiếm cứ một bên, bắt đầu tìm quắc quắc, lưu lại Cố Trạch Mộ biểu tình phức tạp nhìn Cố Thanh Ninh, trong trí nhớ của hắn tuy Phụng Trường Ninh tính liệt như hỏa, nhưng luôn đoan trang quý khí, hắn chưa bao giờ thấy nàng như vậy…Phụng Trường Ninh, quả thực hoàn toàn điên đảo ký ức của hắn.
Cố Trạch Hạo loay hoay nửa ngày cũng không có thành quả, xoay người nhìn thấy trong lồng sắt của Cố Thanh Ninh đã có vài con, gấp đến độ vò đầu bứt tai, vội vàng tìm đồng đội:
– Trạch Mộ, chúng ta phải cố lên! Nếu không sẽ bị Thanh Ninh chê cười.
Cố Trạch Mộ:
– …
Hắn đường đường là đế vương, phải làm loại chuyện này sao?
Đúng lúc này, Cố Thanh Ninh quay đầu, thấy thành quả của hai người bọn họ, không chút khách khí cười nhạo nói:
– Ta đã nói mà, hai người các ngươi không bằng ta.
Cố Trạch Hạo tức giận muốn nói bậy, bắt lấy tay Cố Trạch Mộ đi vào đám cỏ.
Cố Trạch Mộ tự giữ thân phận, chỉ ở một bên chỉ điểm, nhưng không ngờ Cố Trạch Hạo thủ pháp quá cùi bắp, dù thấy cũng bắt không được, cuối cùng hắn chỉ đành bất đắc dĩ tự mình ra tay.
Chờ đến lúc mặt trời xuống núi, ba người thu hoạch không ít, chỉ là Cố Trạch Mộ bắt đầu quá muộn, cuối cùng vẫn không bằng Cố Thanh Ninh.
Lúc Cố Trạch Mộ ý thức được bản thân đã làm cái gì, cả người có cảm giác tự sa ngã.
Mà Cố Trạch Hạo đứng trước mặt Cố Thanh Ninh, trong lòng Cố Trạch Hạo không phục:
– Ngày mai, ngày mai chúng ta lại so.
– Được thôi, so thì so.
Ba người cầm theo tiểu lồng sắt, Cố Trạch Hạo hưng phấn quơ chân múa tay, ai ngờ không cẩn thận đụng phải người khác.
Đối phương là một phụ nhân trẻ tuổi, ăn mặc y phục lưu hành trong kinh thành, trang sức trên tóc rất phức tạp, dung mạo cũng không tồi, chỉ là sắc mặt tương đối tối tăm.
Nàng bị Cố Trạch Hạo đụng phải, có chút lảo đảo, may mà có nha hoàn đỡ lấy.
Cố Trạch Hạo ý thức bản thân đã làm sai, vội vàng xin lỗi.
Không ngờ nha hoàn của phụ nhân này lại không thuận theo không buông tha:
– Các ngươi là nhân gia nào, sao đi đường lại không biết nhìn? Thiếu chút nữa đã đụng ngã phu nhân của chúng ta…
Lục Liễu gấp vô cùng, nàng giống như chủ tử Đào thị gặp chuyện rất dễ hoảng loạn, gặp phải loại chuyện này, chỉ có thể quỳ xuống cầu đối phương tha thứ.
Phụ nhân kia đứng thẳng thân thể, thong thả ung dung nói:
– Tuy chỉ là hài tử, nhưng đấm đá lung tung, nếu đụng vào quý nhân, phải làm sao bây giờ? Ta cũng không muốn so đo với tiểu hài tử, để nha đầu này chịu phạt thay ngươi đi. Chính ngươi tự vả miệng, khi nào ta nói ngừng, ngươi mới được ngừng.
Lục Liễu nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần các vị chủ tử không có chuyện gì là tốt rồi, nàng không sao cả.
Lúc nàng định tự đánh chính mình, lại bị Cố Thanh Ninh ngăn cản.
Cố Thanh Ninh nhíu mày:
– Vị phu nhân này, tuy ca ca của ta hành sự không thỏa đáng, nhưng hắn còn nhỏ tuổi cũng đã xin lỗi, chúng ta cũng nguyện ý nhận lỗi với người, nhưng người làm như vậy, không phải có chút khắc nghiệt?
Phụ nhân kia cúi đầu nhìn thoáng qua Cố Thanh Ninh, khóe miệng nhếch lên:
– Nha đầu miệng lưỡi sắc bén.
Lúc này Cố Trạch Mộ cũng mở miệng:
– Phu nhân là người Vĩnh Thọ hầu phủ đúng không? Chúng ta là Uy Quốc Công phủ, tổ phụ của chúng ta cùng Vĩnh Thọ hầu có quan hệ không kém, nếu người nháo tới như vậy, không sợ trưởng bối trong phủ sẽ khó coi?
Sắc mặt phụ nhân biến đổi, hừ lạnh một tiếng:
– Hiện giờ muốn nâng xuất thân bức áp ta?
Cố Trạch Mộ không né không tránh:
– Chỉ hy vọng phu nhân nghĩ đến giao tình giữa hai phủ, mà khoan dung độ lượng.
Lúc bọn họ đang giằng co, Cố Trạch Hạo canh lúc đối phương không chú ý, trộm chạy về phòng của mẫu thân tìm viện binh.
Lúc Liễu thị chạy tới, phụ nhân kia sai nha hoàn của mình tới tát Lục Liễu, nàng vội vàng kêu lên:
– Dừng tay!
Phụ nhân kia thấy đại nhân( người lớn) tới đây, sắc mặt khẽ biến:
– Vãn Hương, chúng ta đi!
Liễu thị cũng kệ nàng, nhìn về phía hai đứa nhỏ:
– Các ngươi không sao chứ?
Cố Thanh Ninh gật đầu:
– Nhị thẩm yên tâm, chúng ta không sao.
Liễu thị nhẹ nhàng thở ra, nghe bọn nhỏ nói xong mọi chuyện vừa xảy ra, nàng nhíu chặt mày:
– Đây là tức phụ nhân gia nào, lòng dạ hẹp hòi như vậy, ngay cả tiểu hài tử cũng không buông tha.
Vì không có xảy ra chuyện gì, Liễu thị cũng không đem chuyện này nói cho Đào thị biết, sợ đệ muội sẽ khóc.
Tới buổi tối, mọi người đi nghe vãn kinh( đọc kinh đêm), không ngờ ở cửa kinh viện, vừa lúc đụng mặt một đội quý phụ nhân, dẫn đầu là Vĩnh Thọ hầu phu nhân.
Vĩnh Thọ hầu phu nhân làm người nhiệt tình, chủ động chào hỏi đám người Mẫn phu nhân, hai bên chào hỏi nhau.
Cố Thanh Ninh nhận ra nữ tử đứng bên cạnh Vĩnh Thọ hầu phu nhân, đúng là phụ nhân lúc chiều khó xử bọn nàng.
Nhưng lúc này nàng ta không còn bộ dạng tối tăm như lúc chiều, vẻ mặt mang theo tươi cười hòa nhã, nói chuyện thẳng thắn, khiến người khác cảm nhận hảo cảm.
Nếu không phải Cố Thanh Ninh đã nhìn thấy bộ dạng mỏng lạnh của nàng, thì sẽ nghĩ là hai người khác biệt.
Vĩnh Thọ hầu phu nhân giới thiệu đây là tiểu tức phụ La thị, là nữ nhi của Giang Bình tổng đốc, mới gả vào phủ không lâu.
Cố Thanh Ninh liền nhớ tới, lúc trước ở yến hội của Nguyên Gia, từng nghe người ta nói tới nàng, lúc ấy nàng nói sai gì đó, kết quả bị Nhạc Bình tát tai.
Hai vị phu nhân cùng nói chuyện phiếm, La thị đi tới chào hỏi Đào thị cùng Liễu thị.
Buổi chiều Liễu thị chỉ vội vàng nhìn thấy nửa mặt của nàng, nên tạm thời chưa nhận ra nàng, Liễu thị là người am hiểu giao tế, ba người ở chung cũng rất hòa hợp.
La thị thấy Cố Thanh Ninh cùng Cố Trạch Mộ bên người Đào thị, cười nói:
– Này là một đôi nhi nữ của tỷ tỷ? Thật là hoạt bát đáng yêu.
Đào thị sửng sốt, Trạch Mộ cùng Thanh Ninh luôn hành sự ổn trọng, đây là lần đầu tiên có người khen bọn nhỏ hoạt bát đáng yêu.
Nhưng Cố Thanh Ninh cũng biết, La thị đã nhận ra bọn họ.
Tuy La thị nhiệt tình, nhưng Đào thị đứng bên cạnh nàng lại có chút không được tự nhiên, La thị giống như cũng nhìn ra, chưa nói vài câu liền trở lại bên người bà bà.
Đào thị có chút sợ hãi, nói với Liễu thị:
– Nhị tẩu, có phải ta làm sai chuyện gì, khiến nàng không vui?
Liễu thị cũng cảm thấy có chút không thích hợp, lập tức an ủi Đào thị:
– Không sao, cũng không phải là người thân thích của chúng ta, duy trì mặt mũi là được.
Cố Thanh Ninh hỏi Cố Trạch Mộ:
– Sao ngươi biết nàng là người của Vĩnh Thọ hầu phủ?
Cố Trạch Mộ không chút hoang mang:
– Lúc trước ta thấy nàng cùng Vĩnh Thọ hầu phu nhân ở cùng một chỗ, tăng nhân đón khách gọi là Vĩnh Thọ hầu phu nhân, cho nên ta đoán nàng là người của Vĩnh Thọ hầu phủ.
Cố Thanh Ninh hồ nghi nhìn hắn, Cố Trạch Mộ vô cùng thản nhiên, Cố Thanh Ninh đành bán tín bán nghi đem chuyện này để ở trong lòng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!