Vị Hôn Phu Lão Đại Lại Giúp Tôi Làm Bài Tập
Chương 24
Edit: Cẩm.
Bộ phim lần này Cố Ngôn Phong tham dự có tên là, là một bộ phim truyền hình dân quốc được quay ở thành điện ảnh Huyền Long, cách nội thành Thanh Châu khoảng hai tiếng đi xe.
Đạo diễn của tên Du Thông, ông có nhiều năm kinh nghiệm quay về những bộ phim có đề tài như thế này, là một đạo diễn nổi tiếng trong nước. Nói về đề tài này thì không ai qua được ông ấy cả.
Đạo diễn Du cái gì cũng tốt, chỉ là hơi mê tín.
Thời gian khai máy là do ông ấy đã mời một vị cao nhân xem qua, định vào lúc 7 giờ sáng 51 phút, một giây cũng không được kém.
Nghề diễn viên này vẫn luôn phải chạy qua chạy lại nhiều nơi, lịch trình rất gấp nên rất nhiều người vì chuyện này mà đua nhau chạy đến đoàn phim.
Biết tình tình của Du Thông nên đa số mọi người sẽ tính toán thời gian để không đến muộn, nhưng vẫn sẽ có trường hợp ngoài ý muốn.
Du đạo diễn cho người đứng canh ở cửa, ai đến trễ sẽ không được vào. Muốn ký hợp đồng với ông, điều thứ nhất phải đảm bảo đó chính là không đi muộn, còn về việc hủy hợp đồng hay không thì phải xem thái độ về sau.
Khi nhìn thấy xe của Cố Ngôn Phong tiến vào, Du Thông thở phào nhẹ nhõm: “Tôi còn đang nghĩ nếu cậu đến trễ thì tôi có nên mở máy không đây.”
Cố Ngôn Phong cảm thấy không hiểu: “Tại sao đạo diễn Du cảm thấy tôi sẽ đến trễ?”
Hình như Du Thông biết bản thân nói sai, cười ha hả đi vòng qua: “Cậu đổi trợ lý rồi à? Xinh đẹp như tiểu tiên nữ thế này thì làm trợ lý cũng quá lãng phí đi.”
Cố Ngôn Phong liếc mắt với Trác Tuấn, bình tĩnh nói: “Muốn cướp người của tôi? Ông nghĩ nhiều rồi.”
Du Thông: “…”
“Khương Mịch, qua đây chào hỏi đạo diễn Du đi.” Cố Ngôn Phong vẫy tay gọi Khương Mịch đến: “Đây là một người bạn nhỏ của tôi, tới đây để mở mang kiến thức, mong Du đạo diễn chiếu cố nhiều hơn.”
Vừa rồi Khương Mịch ngủ suốt quãng đường đi đến đây nên lúc này tinh thần rất phấn chấn, sành sỏi đi qua chào hỏi: “Chào Du đạo diễn. Đã sớm nghe thầy Cố đây nhắc về ngài, rốt cuộc bây giờ cũng được nhín thấy tận mắt, so với người trên tivi còn đẹp trai hơn.”
“Tốt, tốt, tốt.” Du Thông vừa nghe Cố Ngôn Phong giới thiệu đây là “bạn” thì thái độ của ông lại càng thêm tốt, được người đẹp khen nên tâm trạng lập tức trở nên thoải mái: “Sau này có yêu cầu gì thì cứ nói với tôi. Ở đoàn phim cứ như nhà mình vậy, đừng khách khí.”
Bên cạnh có diễn viên khác hóng hớt xen vào: “Thật vậy sao đạo diễn?”
Du Thông vung tay lên: “Cậu thì không được!”
Ngay lập tức có một trận cười vang, không khí trong nháy mắt cũng trở nên náo nhiệt hơn.
Thời gian khai máy sắp tới nên Du Thông rất bận, nói chuyện hàn huyên hai ba câu liền rời đi.
Cố Ngôn Phong lại dẫn Khương Mịch tới chỗ mấy diễn viên chính chào hỏi, khi giới thiệu đều nói là “bạn nhỏ trong nhà”, cũng không khiến ai hỏi thêm gì nữa.
Khương Mịch vẫn luôn vui vẻ mà cười tủm tỉm, mãi đến khi nhìn thấy nữ thứ hai Mạnh Lan Quân thì sắc mặt đột nhiên biến đổi.
Trong khoảng thời gian này vì quá thoải mái nên cô liền quên đi chính mình đang ở trong truyện, có cốt truyện, có nội dung hẳn hoi.
Trong truyện không có bất kỳ miêu tả gì về đoàn phim này, những người mà Khương Mịch tiếp xúc nãy giờ, chỉ có riêng Mạnh Lan Quân là được nhắc đến trong sách.
Cô ấy không phải vai ác nhưng kết cục lại cực kì bi thảm.
Trong một lần hợp tác, bởi vì có ấn tượng tốt với nữ chính Ngu Bạch nên Mạnh Lan Quân đã ra tay giúp cô ta nói chuyện, sau đó đắc tội với một nhân vật lớn. Kết quả sau đó là cô ấy bị nhân vật lớn kia chèn ép rất thảm, ngay cả sống cũng khó khăn.
Sau khi Ngu Bạch và Bách Mặc biết chuyện này đã mạnh mẽ đem cô ấy nhét vào đoàn phim của hai người họ. Tuy rằng chỉ là một nhân vật nhỏ những cũng khiến Mạnh Lan Quân cảm kích.
Trong quá trình đóng phim, có một lần Ngu Bạch bị người ta hãm hại, nhốt ở trong phòng đạo cụ. Mạnh Lan Quân vì cứu Ngu Bạch nên đã ngã từ trên cao xuống, bị đao kiếm đạo cụ phía dưới đâm xuyên qua cơ thể, chết rất thảm.
Đó vốn là một bộ phim cổ trang, đạo cụ đương nhiên phải là giả nhưng nguyên chủ đã đem chúng đổi thành thật.
Thật ra, người tính kế nhốt Ngu Bạch không phải là nguyên chủ. Nguyên chủ cũng là người bị lợi dụng, nhưng nói cô ấy một câu độc ác ngu xuẩn cũng không quá đáng.
Từ lúc xuyên sách tới đây Khương Mịch đã tiếp nhận toàn bộ ký ức của nguyên chủ, cảm nhận được tất cả áp lực năm mười tám tuổi của cô ấy đến mức cô ấy chỉ biết tủi thân và đau khổ. Còn đối với những chuyện xảy ra phía sau nguyên chủ đương nhiên sẽ không biết, Khương Mịch cũng gần như quên mất cô ấy là vai ác mà chỉ cảm thấy cô ấy thật đáng thương.
Mãi đến khi nghe thấy cái tên Mạnh Lan Quân này, trong nháy mắt lông tơ của cô dựng ngược, thiếu chút nữa gạt đường chạy trốn.
Tuy rằng mọi việc còn chưa xảy ra, mọi việc trong sách cũng không phải là do cô làm nhưng Khương Mịch vẫn cảm thấy áy náy.
“Mịch Mịch, cô sao vậy, không thoải mái sao? Tôi thấy sắc mặt cô không tốt.” Mạnh Lan Quân thấy vẻ mặt Khương Mịch không đúng.
“A? Tôi… Là do dậy sớm thôi.” Khương Mịch che mặt lại, thở phào một hơi: “Có thể là vì ngủ chưa đủ giấc.”
“Ha ha ha, thật ra tôi cũng vậy đấy, đêm qua vừa mới đóng máy mà suốt đêm lại phải đi đến đây, cô xem quầng thâm trên mắt tôi có phải quá rõ rồi không?” Tính tình Mạnh Lan Quân rất tốt, nói cũng nhiều.
Khương Mịch cười nói: “Không có, không nhìn thấy quầng thâm mắt đâu cả, cực kì xinh đẹp.”
Mạnh Lan Quân vô cùng mừng rỡ, thấp giọng nói: “Hôm nay công việc không nhiều lắm, cô tranh thủ thời gian đi nghỉ ngơi một lúc đi!”
Khương Mịch đồng ý, nhân cơ hội đó nói tạm biệt với Mạnh Lan Quân.
Cố Ngôn Phong nhìn Khương Mịch, nói: “Nghi thức khởi quay không có gì hay để nhìn. Em có muốn về khách sạn ngủ bù không?”
Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại wattpad Caseenhom, nếu bạn đang đọc truyện tại những nơi khác thì có nghĩa là bạn đang đọc bản coppy. Bản coppy là bản reup khi chưa có sự cho phép của người edit, bạn đọc vui lòng đọc tại wattpad của chính chủ để được đọc truyện nhanh nhất.
Khương Mịch không biết anh có nhìn ra được cô mới vừa hoảng hốt hay không, nhưng bây giờ đúng là cô không muốn xuất hiện ở trước mặt người khác, liền gật đầu.
Trình Song Song ở lại đoàn phim, Trác Tuấn cùng Khương Mịch mang hành lý đi về khách sạn.
Phòng đều đã được xếp xong, Cố Ngôn Phong một mình một phòng ở tầng 27, Khương Mịch và Trình Song Song một phòng ở tầng 20.
“Bởi vì cô là trợ lý trên danh nghĩa của thầy Cố nên tạm thời phân chia như vậy.” Trác Tuấn cầm chìa khoá, ở trong thang máy nói với Khương Mịch: “Thầy Cố vừa nói với tôi số phòng, nói là nếu cô không quen thì có thể ở chung phòng với anh ấy. Nhưng mà ở trong đoàn phim khó mà giữ bí mật, nếu hai người muốn ở cùng nhau thì phải chuẩn bị tinh thần cho tốt.”
Khương Mịch vội vàng lắc đầu: “Không sao đâu, tôi có thể ở chung phòng với Song tỷ được mà.”
Trác Tuấn gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa.
Khương Mịch bỗng nhiên nhớ tới chuyện dì Lệ nói Cố Ngôn Phong bị chứng mất ngủ lần trước, hỏi hắn: “Anh Trác, anh làm việc với Cố Ngôn Phong được bao lâu rồi?”
Trong truyện không nhắc nhiều đến người đại diện của Cố Ngôn Phong, đến tên còn chẳng nói cho nên Khương Mịch không quá hiểu biết về Viên Tắc lẫn Trác Tuấn. Nhưng nếu sau khi Cố Ngôn Phong sa thải Viên Tắc mà lại nhanh chóng chọn Trác Tuấn thay thế, điều đó đủ để hiểu anh tin tưởng Trác Tuấn cỡ nào rồi.
“Không lâu lắm, mới hơn hai tháng thôi.” Trác Tuấn đáp: “Từ sau hôm đính hôn của hai người đó.”
Khương Mịch liền có chút thất vọng.
“Nhưng mà tôi với thầy Cố đã quen biết nhau nhiều năm rồi.” Trác Tuấn lại nói.
Khương Mịch lập tức nâng cao tinh thần: “Các anh làm thế nào mà quen biết nhau?”
“Nghệ sĩ trước kia của tôi đã từng hợp tác với thầy Cố trong một bộ phim điện ảnh.” Trác Tuấn kéo hành lý vào trong thang máy: “Có một lần thầy Cố bị bệnh, đúng lúc đó trợ lý không ở bên cạnh anh ấy nên tôi đưa anh ấy đến bệnh viện, sau đó để lại phương thức liên lạc với nhau, từ đó đến nay vẫn luôn qua lại.” Hắn ngừng một lát rồi bổ sung thêm: “Trước lúc hai người đính hôn, Viên Tắc đã làm ít chuyện xấu ở sau lưng thầy Cố. Thầy Cố rất tức giận nên đã liên hệ riêng với tôi, cũng vừa lúc tôi hết hợp đồng với nghệ sĩ kia liền đồng ý với anh ấy. Cho nên, đối với chuyện của hai người tôi vẫn luôn nắm rõ.”
Thấy hắn đã hiểu nhầm suy nghĩ của mình thì Khương Mịch liền dứt khoát thuận thế hỏi: “Vậy anh có biết vì sao thầy Cố muốn đính hôn với tôi không?”
Trác Tuấn mở cửa phòng ra, kéo vali đi vào lại tiện thể đi khắp nơi kiểm tra.
Khương Mịch không hiểu gì mà đi theo hắn: “Anh đang cái tìm gì vậy?”
“Xem có máy theo dõi hoặc thiết bị nghe trộm không.” Hắn giải thích: “Thầy Cố là nhân vật lớn nên luôn có người tìm cách quay lén, vì thế mỗi khi đến đâu cũng phải kiểm tra cẩn thận.”
Cái này rất dễ hiểu nên Khương Mịh vội vàng nhớ kĩ.
Sau khi chắc chắn không có gì đó khác thường thì Trác Tuấn mới quay lại chủ đề còn dang dở: “Vấn đề đó của cô tôi cũng đã từng hỏi thầy Cố rồi, lúc đó anh ấy trả lời là: “Cậu cứ coi như tôi đang chống đối người nhà đi!””
Giống như những gì Phí Nhất Nhược nói sao?
Khương Mịch không nhịn được nhíu mày, nhìn Cố Ngôn Phong không thể nào là người như vậy được.
Hơn nữa, “cứ coi như” thôi chứ thật ra không phải đúng không?
Nếu không phải vì chống đối người nhà… vậy thì vì cái gì?
“Có cần tôi giúp gì không?” Trác Tuấn nhìn đống hành lý nói.
“Không cần.” Khương Mịch hồi thần lại: “Tự tôi làm là được rồi. Anh Trác cứ đi đi!”
Trác Tuấn ừ một tiếng, đi được mấy bước lại quay đầu nhìn thì thấy Khương Mịch ngồi xổm dưới đất, lại đi về nói: “Tôi nhìn ra được cô rất quan tâm đến thầy Cố.”
“Hả?” Khương Mịch ngẩng đầu, kỳ quái nhìn hắn: “Đó là đương nhiên rồi, anh có ý gì?”
“Tôi biết thầy Cố mấy năm nay, cũng có thể coi như bạn bè.” Trác Tuấn ngồi đối diện với cô: “Lâu nay bên cạnh thầy Cố vẫn không có ai thân thiết cả, có đôi lúc tôi cảm thấy… sở dĩ anh ấy chọn tiến vào giới giải trí là vì đây là một nơi kì lạ, náo nhiệt và sôi nổi cùng nhau tồn tại. Không có bạn bè cố định, không được tuỳ tiện ra ngoài cũng không được kết bạn lung tung, đó là điều bình thường khi tiến vào giới giải trí.”
Khương Mịch không hiểu lắm: “Tính cách của thầy Cố sẽ không phải là trạch* chứ?”
(*Trạch là từ chỉ những người không thích ra ngoài mà chỉ thích ru rú, làm tổ trong nhà.)
“Anh ấy mắc chứng sợ không gian kín.” Trác Tuấn nói.
“Cái gì!” Khương Mịch chấn động, vậy mà hơn hai tháng sống chung cô không phát hiện ra điều này.
“Vừa rồi tôi nói lần đó anh ấy bị bệnh, cũng không phải là bệnh bình thường.” Trác Tuấn thở dài: “Lần đó đóng phim điện ảnh, có một phân đoạn thầy Cố phải bị nhốt trong một căn nhà nhỏ đầy bóng tối. Đó là buổi tối ngày đầu tiên quay phim, tôi bị nghệ sĩ của mình chọc giận nên muốn đến trường quay để giải sầu, sau đó thì phát hiện thầy Cố bị ngã ở bên ngoài căn phòng đó. Lúc đó hô hấp của anh ấy dồn dập, tim đập rất nhanh, mồ hôi lạnh chảy rất nhiều, tay chân run rẩy, các bắp thịt co lại… suýt chút nữa thì doạ chết tôi. Thầy Cố đưa cho tôi một số điện thoại, sau đó liền bất tỉnh. Tôi vội vàng gọi số đó, là số của một bác sĩ tư nhân. Anh ta nói tôi không cần thông báo với người khác, cứ lặng lẽ đưa thầy Cố đến bệnh viện của anh ta.”
Khương Mịch nhớ tới buổi tối ngày hôm đó, khi cô xông vào phòng của Cố Ngôn Phong thì tình trạng của anh cũng giống y đúc so với lời Trác Tuấn miêu tả vậy.
“Đó đều là biểu hiện của hội chứng sợ không gian kín sao?” Cô vội vàng hỏi.
“Tôi cũng không dám chắc.” Trác Tuấn đáp: “Vị bác sĩ kia chắc là hiểu rõ bệnh tình của thầy Cố nên trong lúc gấp gáp đã nhắc tới chứng sợ không gian kín. Nhưng mà sau khi thầy Cố tỉnh lại chỉ cầu xin tôi giữ bí mật. Đối với căn bệnh của anh ấy, anh ấy không nói thì tôi cũng không dám hỏi.”
Khương Mịch liền nhớ đến lời dì Lệ từng nói, khi Cố Ngôn Phong còn nhỏ đã từng phải chịu chứng mất ngủ. Rốt cuộc anh đã chịu bao nhiêu đau đớn chứ?
Một người tốt như vậy, tại sao phải chịu đựng những thứ này?
Trác Tuấn nhìn cô một cái, lại nói: “Trùng hợp sau này tôi cũng đã gặp được một chuyên gia về phương diện này, hỏi thử. Anh ta nói có nhiều nguyên nhân dẫn đến hội chứng sợ không gian kín, nhưng phần lớn là do những đau thương đã trải qua lúc nhỏ tạo thành.”
“Những đau thương đã trải qua lúc nhỏ?” Khương Mịch vô thức lặp lại một lần.
Khi còn nhỏ anh đã trải qua những gì chứ?
Nghĩ đến quan hệ kì lạ giữa anh và Phí Nhất Nhược, cô sợ rằng những đau thương từ khi còn nhỏ kia là thật.
“Thầy Cố thoạt nhìn ôn hoà nhưng thật ra không phải là người dễ ở chung đâu. Những năm gần đây, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy cưng chiều một người đến vậy. Tôi không biết rốt cuộc cô có suy nghĩ gì về anh ấy, nhưng anh ấy đối với cô thực sự rất tốt. Nếu có thể, tôi mong cô sẽ chữa khỏi bệnh cho anh ấy.” Trác Tuấn đứng lên: “Vốn dĩ hôm nay tôi không nên nói nhưng điều này, nhưng tôi…”
Đoán chừng Trác Tuấn cảm thấy được bản thân hắn đang già mồm nên cười cười, không nói tiếp nửa câu sau nữa.
“Tôi hiểu ý của anh, cảm ơn anh Trác. Tôi không biết đối với thầy Cố thì tôi như thế nào, nhưng đối với tôi mà nói thì anh ấy là người thân duy nhất của tôi. Cho nên tôi cũng hy vọng anh ấy có thể khỏi bệnh. Tôi nhất định sẽ nghĩ ra cách.” Khương Mịch cũng đứng lên, hướng về Trác Tuấn cúi đầu: “Cảm ơn anh đã nói cho tôi biết những điều này, nhưng tôi muốn nhờ anh đừng nói chuyện ngày hôm nay cho thầy Cố biết.”
Vốn dĩ Trác Tuấn cũng không muốn cho Cố Ngôn Phong biết nên tự nhiên đồng ý.
Chờ sau khi hắn rời đi, Khương Mịch lúc này mới chập chạm xếp lại hành lý, trong lúc đó thì lôi cốt truyện ra nhớ lại một lần.
Sau đó cô lấy điện thoại ra, tìm trên mạng những bộ phim điện ảnh của Cố Ngôn Phong.
Trong khoảng thời gian này cô đã xem hết tất cả phim của Cố Ngôn Phong cho nên nhớ rất kĩ cảnh mà Trác Tuấn nhắc đến, cô trực tiếp kéo đến khúc đó.
Lần đầu tiên xem, cô chỉ thấy anh đóng rất đạt, tất cả sự sợ hãi đều y như thật.
Bây giờ xem lại mới phát hiện, toàn cơ thể anh đều đã mướt mồ hôi, sắc mặt trắng bệnh, tay chân run rẩy, dáng vẻ so với buổi tối hôm đó hoàn toàn giống nhau.
Đó căn phản không phải diễn, mà là chính anh đang phát bệnh.
Khương Mịch không thể nào tưởng tượng nổi làm sao anh có thể hoàn thành được cảnh diễn này nữa.
Cô đột nhiên không muốn xem nữa, tắt điện thoại rồi đi xuống tầng, vội vàng đi tới phim trường.
Nghi thức khai máy đã sớm kết thúc, lúc này Cố Ngôn Phong cũng vừa hay trang điểm xong.
Anh mặc một chiếc áo choàng màu xanh lá, cổ áo và tay áo là màu trắng. Trên mũi là chiếc mắt kính gọng vàng, tóc được vuốt keo chải chuốt tỉ mỉ, lộ ra khí chất tao nhã lịch lãm.
Khi nhìn thấy Khương Mịch, Cố Ngôn Phong hơi nhếch miệng lên xem như chào hỏi.
Xung quang đều là tiếng “Vãi chưởng.”, “Đẹp trai quá!” cảm thán.
Khương Mịch ôm ngực, mạnh mẽ hít sâu một hơi.
Không phải là vì vẻ đẹp của Cố Ngôn Phong mà là vì bỗng nhiên đau lòng đến mức hít thở cũng không thông.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!