Hệ Thống Hoàn Thành Tâm Nguyện Nhân Vật
Chương 39: Vô gian (1)
Lần này bóng dáng đỏ rực xuất hiện trên cái giường ngọc thạch thượng hạng. Cô lạnh lẽo mở mắt, vô số ánh sáng nhỏ lọt vào con ngươi xanh dương tựa như biển trời.
Bộ Khuyên mệt mỏi ngồi dậy, cô căng cơ, tay áo theo từng động tác mà vung lên vô cùng có quy luật.
Đôi tay như ngọc khắc nắm lấy lục lạc màu bạc trên màn mà đùa nghịch.
Bộ Khuyên ngắm nhìn lục lạc rất kĩ. Cô vô cùng trân trọng khoảnh khắc nhìn thấy của mình. Đã lâu rồi cô không nhìn được bất cứ thứ gì cả.
Màu nền này, màu bàn, màu ghế này… Cái nào cũng đẹp.
Cầu Cầu vẫn chưa chịu lên tiếng.
Cuối cùng vẫn là để Bộ Khuyên mở miệng gọi: “Cầu Cầu chết băm, lên tiếng.”
▮Chào chủ nhân xinh đẹp. Đúng là bộ dáng ngài vẫn đẹp nhất…▮
“Câm miệng! Nói thêm một lời liền bay mất đuôi.” Cứ khen cô đẹp thì được cái gì đâu chứ. Phải chi khen cô xong rồi đưa cô trở về thì hay biết mấy.
Cầu Cầu vội vàng thắng lại. Nó sợ thành hồ ly tám đuôi. Nó là một con Cửu Vĩ Hồ xịn nhất trần đời nha. Không thể chặt đứt!
“Đã tìm được cách để trở về chưa?”
▮Vẫn chưa nha chủ nhân xinh đẹp. Ngài kiên nhẫn chút đi.▮ Cầu Cầu nói lời nịnh hót.
Bộ Khuyên mặc kệ nó mà lôi ra cuốn sách. Đã lâu rồi cô chưa đọc sách.
Tiểu nhị lần này không đến làm phiền.
Đợi Bộ Khuyên đọc hết quyển sách thì Cầu Cầu mới chiếu bảng thông tin.
༒ Nhiệm vụ giả 8168168 ༒
Bộ Khuyên – Nữ – Tên gọi: E1.168
Tuổi: Không xác định
﹝Trị số cá nhân﹞
Linh hồn dao động: +∞
IQ: 180/200
Giá trị vũ lực: 950/1000
Giá trị nhan sắc: 980/1000
Mị lực: 740/1000
Thể lực: 970/1000
Kỹ năng đặc biệt: Điều khiển yếu tố trời đất…
﹝Trị số điểm hệ thống﹞
Tích lũy: 18 vạn điểm + 20 vạn điểm
Công đức: 500002 vạn + 3 vạn điểm
Lực tín ngưỡng: 90000 vạn + 8000 điểm + 2000 điểm
Quà tặng: Tôi là minh tinh sáng giá (1 lần dùng)
《 Nhiệm vụ chính: Bảo vệ Từ Thị yên ổn, dành thời gian cho chính bản thân: 100% đạt 10 vạn điểm》
《Nhiệm vụ công lược: đối tượng Dịch Giản, hoàn thành đạt 10 vạn điểm 》
▮Nhiệm vụ đầu tiên của Nhất sơ kì cấp hoàn thành. Mục tiêu Nhị Kì sơ cấp đạt năm mươi vạn.▮
Lần này Cầu Cầu không dám cười. Nó chỉ có thể rụt cổ làm hồ ly nhỏ không hiểu sự đời.
Bộ Khuyên nhìn hai nghìn điểm tín ngưỡng vừa mới được cộng vào.
Minh tinh thu lực tín ngưỡng nhiều đấy. Thật không giống với một tiểu thư tập đoàn.
Thế giới này có lực tín ngưỡng là tốt rồi.
Bộ Khuyên mở cửa phòng. Những chùm hoa tử đằng màu tím nở rộ, hương thơm ngọt ngào tan chảy lòng người.
Thật thơm!
Bộ Khuyên hướng đến cánh cửa trong suốt, một tầng ánh sáng trắng mơ hồ ẩn hiện.
Vậy mà nơi này còn có kết giới. Công tác bảo vệ cũng thật tốt.
Tặng mười cái huy chương danh dự.
Con Kim Long trên tà váy đỏ chuyển động một cách kì ảo theo từng bước chân nhẹ nhàng. Trông nó sống động như thật. Cánh hoa tím theo cơn gió mà rơi lả tả tạo nên một bức tranh đầy màu sắc.
▮Chủ nhân. Ngài dự tính đi đâu vậy?▮ Cầu Cầu thắc mắc.
Bộ Khuyên không thèm trả lời. Cô vẫn bình tĩnh đi về phía trước. Đâu phải muốn cô trả lời là dễ đâu. Cô là thiếu nữ lạnh lùng xinh đẹp nha.
Cầu Cầu thấy chủ nhân ngó lơ mình liền giận dỗi tắt máy.
Nơi này nằm ở khu biệt lập của Tá Túc Xuyên. Ngoài cây cối, hoa cỏ thì không còn bất kì thứ gì khác. Bộ Khuyên xuyên qua cánh cửa, nó lưu lại chút tàn hồn. Giống như khóa mật mã, linh hồn cũng có thể làm mật mã. So sánh đúng hơn là giống kiểu dấu vân tay hoặc nhận diện khuôn mặt.
Cánh cửa này nhận diện linh hồn.
Vừa bước qua liền trực tiếp xuất hiện ở một căn phòng kì quái.
Tiểu nhị nhỏ kinh ngạc nhìn qua. Hắn đang theo dõi cô qua màn hình. Chính chủ lại tận tay bắt gặp khiến hắn thật khó xử.
Tiểu nhị nhỏ lúng túng che lại màn hình. Mắt đảo loạn một hồi, hắn không dám nhìn thẳng, chỉ có thể cười trừ.
Những lúc như thế này hãy nở một nụ cười tự tin.
Bộ Khuyên không quan tâm đến sự ngại ngùng của tiểu nhị mà đánh giá xung quanh. Một căn phòng cổ xưa lại có các thiết bị hiện đại. Đều là dạng cảm ứng hoặc dùng tinh thần lực điều khiển.
Trên bàn dài có đặt hơn hai mươi cái màn hình nhỏ. Màn hình theo từng đường viền phát ra các ánh sáng và số thứ tự khác nhau.
Bộ Khuyên đi đến ghé mắt nhìn vào màn hình mà tiểu nhị nhỏ đang che. Cô có thể thấy cô gái trong màn hình. Bóng lưng mềm mại uyển chuyển. Cổ phục đỏ thêu Kim Long cường đại.
Đây không phải cô sao? Bóng lưng xinh đẹp này đích thị là cô!
▮…▮ Yêu cầu chủ nhân ngừng tự luyến n + 1 lần!
Tiểu nhị ngượng đỏ cả mặt. Vẻ đáng yêu triển lộ càng thêm đặc sắc.
Linh hồn của hắn so với lần gặp đầu tiên đã tốt hơn nhiều. Lần này độ ngưng kết tốt, chỉ là màu thật nhạt. Nhạt như cách hắn theo dõi cô vậy.
Bộ Khuyên đứng lưng, hai tay khoanh trước ngực nhìn chằm chằm hắn.
Tuy chỉ là linh hồn nhưng tiểu nhị vẫn thấy lạnh lẽo toàn thân. Hắn run run cúi đầu, cũng không biết mình đang sợ cái gì. Theo dõi người trong Tá Túc Xuyên là chuyện hiển nhiên. Chỉ cần là ở nơi này đều phải chịu sự giám sát.
Hắn sợ gì chứ?!
Nghĩ như vậy nhưng tiểu nhị không dám ngẩng đầu. Chỉ có thể thầm cầu nguyện ông chủ mau chóng xuất hiện giải vây.
Thật sự là cầu được ước thấy.
Mới xoay chuyển đầu óc vài giây thì ông chủ đột nhiên xuất hiện. Vẫn là vẻ ngoài đoan chính tiêu sái. Cánh tay đưa qua kéo hắn về phía sau.
Tiểu nhị nhỏ rụt đầu nấp sau lưng ông chủ, đôi mắt nhỏ sợ hãi cứ dán lên người Bộ Khuyên.
Người đàn ông cản trở tầm mắt của Bộ Khuyên. Cánh tay còn lại giơ ra.
Bộ Khuyên đứng nơi đó nửa ngày không phản ứng.
Cầu Cầu nhìn không nổi: ▮Chủ nhân, lịch sự!▮
Bộ Khuyên không tình nguyện đưa tay ra. Chưa chạm tới liền rụt tay về. Xem như đã bắt tay rồi đi.
Người đàn ông ngạc nhiên vì hành động này của cô. Hắn thong thả bỏ tay xuống, cười hữu hảo nói:
“Tiểu thư có nhã hứng đến thăm!”
“Không có nhã hứng. Kết giới đưa ta đến đây.” Cô có nhã hứng à, rảnh lắm sao? Cô chỉ muốn ra ngoài dạo xung quanh thôi. Đến đây xem bọn họ ân ái thật nhức mắt.
Theo mắt nhìn của Bộ Khuyên thì hai người này có gian tình. Gian tình từ một phía, tiểu nhị nhỏ kia chắc hẳn không hiểu hành động của ông chủ giành cho mình đâu.
Cô cũng lười quản.
Bộ Khuyên kéo lê làn váy đỏ tìm hướng ra. Không hỏi gì về vấn đề theo dõi.
Ông chủ của Tá Túc Xuyên thấy cô quanh quẩn tìm kiếm liền tốt bụng nói:
“Để tôi đưa cô ra ngoài. Lần sau khi ra cửa chỉ cần nghĩ về nơi muốn đến là được. Cô không nghĩ cái gì thì kết giới sẽ đưa cô đến đây.”
Bộ Khuyên liếc nhìn: “Cảm ơn ngươi!”
“Tiểu thư cứ gọi tôi là Du Lập Đinh. Cho hỏi quý danh của tiểu thư?” Người đàn ông mở miệng phá vỡ không khí ngột ngạt.
“Bộ Khuyên. Ta tên Bộ Khuyên.” Cô bình tĩnh trả lời, giọng điệu ưu nhã nghe vô cùng thu hút.
“Bộ tiểu thư!”
Bộ Khuyên tiếp tục không phản ứng. Muốn gọi gì là chuyện của hắn.
Du Lập Đinh vẫn cười chuẩn mực, đưa tay mời cô đi trước. Hắn nhìn về phía tiểu nhị nhỏ nhướng mày một cái.
Tiểu nhị nhỏ đáng yêu hiểu ý nên vội chuyển màn hình.
Du Lập Đinh phất tay, một cánh cửa đột ngột xuất hiện. Hắn dặn dò: “Xuyên qua cánh cửa này liền có thể ra bên ngoài của Tá Túc Xuyên. Ở Vô Gian có rất nhiều thứ, Bộ tiểu thư tham quan xong cứ nghĩ về biệt viện liền trở về được.”
“Ta biết rồi! Cảm ơn.”
Bộ Khuyên xuyên qua cánh cửa. Lần này lực linh hồn không bị giữ lại chút nào. Cái này không nhận diện chủ.
Cô nhìn lên bảng hiệu. Có ba chữ “Tá Túc Xuyên”. Một bức tường kéo dài vô tận. Không biết là nó kéo đến đâu. Nếu không dùng phương thức “nghĩ là đến” thì sợ rằng đi bộ mất mấy ngày trời cũng không có khả năng về.
Một bóng dáng đỏ rực đột nhiên xuất hiện trên phố. Người xung quanh đưa mắt dò xét, trong những đôi mắt đó đều chứa đựng sự e dè.
Thứ bọn họ e dè chính là linh hồn ngưng tụ của cô.
Linh hồn của ai cũng có màu trắng đục, may mắn vài người linh hồn trông giống người thật. Cô thì còn hơn cả người thật, da phát ra ánh hào quang kim sắc.
Bộ Khuyên đã quá quen với ánh nhìn tập trung. Cô hờ hững đi ngang qua, mọi người đều tự giác tránh đường.
Bọn họ không biết cô cấp mấy. Không nên đắc tội thì hơn.
Vô Gian không có ngày đêm. Chỉ có ánh sáng trắng ấm áp. Linh hồn không cần trời tối mới được ngủ hay nghỉ ngơi. Lịch trình đều do chính bọn họ sắp xếp, nên làm giờ nào, ăn giờ nào, nghỉ giờ nào đều do họ quyết định.
Một con đường kéo dài không thấy điểm cuối. Chẳng một ai có thể đi đến điểm cuối. Cũng không ai biết nơi đó sẽ có hình dạng như thế nào. Đó chính là điều bí mật.
Bọn họ không hề biết. Điểm cuối chính là nơi Bộ Khuyên sống. Muốn đến nơi không hề dễ dàng. Nói đúng hơn là không thể đến được.
Nghĩ cũng đừng nghĩ!
Lâu dần điểm cuối chính là bí ẩn của Vô Gian. Linh hồn nào tò mò đi tìm hiểu đều biến mất không tung tích. Con đường đó trở thành cấm địa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!