Chồng Tôi Là Quỷ
Chương 25-2
Chị gái kia mở một cánh cửa phía sau tầng một. Tôi còn cảm thấy rất lạ, nhà ba bốn tầng sao lại ngủ ở tầng một. Chị gái kia có lẽ nhận ra sự thắc mắc của tôi, nói: “Bọn họ nói ở tầng một sẽ dễ mang thai.”
Hóa ra là vì mang thai. Tôi nhìn điện thoại trong tay, hướng này vừa lúc là 88 độ, hướng song tinh, vẫn sẽ là ở sơn bên này, sơn chủ là ngưới lớn, thủy trụ tài. Xem ra nhà bọn họ đã có người giúp xem qua kết cấu nhà.
Tôi đi vào phòng, căn phòng rất bình thường, lấy ánh sáng hay cái gì cũng không tồi. Chỉ là một căn phòng xinh đẹp như vậy, sao trong góc phòng lại để một cái bình không. Tôi vừa thấy liền biết đây là một cái bình không, bởi vì chúng tôi nơi này có thói quen ngâm đồ chua. Đồ chua là không để trong phòng, hơn nữa trên bề mặt cần thiết có nước. Cho dù là ngâm măng chua, trên mặt không bỏ bịch nước thì cũng tuyệt đối không đặt ở trong phòng.
Khúc Thiên ngồi xổm thân mình xuống, gõ gõ cái bình không kia, âm thanh có vẻ vang to, trong đó quả thật không có gì. Khúc Thiên nói: “Cái này đổi là được. Cái bình không này rất kiêng kỵ, không cần thì hãy đổi đi.”
Anh ấy vừa nói xong thì bên tai tôi văng vẳng có tiếng trẻ con khóc, liền buột miệng: “Trong nhà có trẻ con à?” Không đúng chứ, vừa rồi cô gái này còn nói ở lầu một là vì muốn mang thai. Mà hiện tại tiếng khóc kia dù nhỏ nhưng rất rõ ràng là tiếng khóc của một đứa trẻ nhỏ.
Cô gái nhíu nhíu mi nói: “Đúng vậy, không phải nhà tôi. Tôi cũng thường xuyên nghe được, tiếng khóc của trẻ khiến lạnh cả lòng. Vào buổi tối cơ bản là khóc suốt đêm.”
Khi tôi tỏ vẻ đồng tình thì Khúc Thiên lại cười lạnh, nói: “Cô thật sự nên đi trả nợ duyên âm. Còn bên kia…”
Nhìn theo ngón tay Khúc Thiên chỉ, cách cửa sổ chừng ba bốn mét có bốn cái hộp tín hiệu, lại còn là hộp rất to.
Ở trên mặt các hộp tín hiệu chính là một cái máy biến thế rất lớn.
Khúc Thiên nói: “Phòng này ở trong ngôi nhà thuộc cung Khảm, Khảm thuộc Thủy, Thủy chủ trí tuệ cũng chủ tài tiền, đồng thời cũng là tính dâm. Phía trước cửa sổ có nhiều hộp tín hiệu, lại còn có máy biến thế. Đây đều là Hỏa, Thủy khắc Hỏa. Cho dù là khắc nhưng bởi vì năng lượng Thủy không đủ lớn nên bị nó cảm nhiễm. Nếu chỉ xem la bàn thì phòng này quả thật thích hợp để có em bé, chỉ là hiện tại xem ra nơi này không thuận cho việc làm tình.”
Anh ấy nói rất bình thường, tôi cùng cô gái kia đều đỏ mặt, đứng một bên không nói lời nào. Anh ấy là đàn ông, sao lại có thể nói một cách tự nhiên như vậy? Cho dù anh ấy là ông già đi nữa thì cũng đang có một thân hình trẻ tuổi.
Tôi nghĩ bên kia là hỏa, vậy ở giữa làm một suối phun nước đi, cũng có thể ngăn cách. Nhưng đó là máy biến thế, dù có làm suối thì người ta cũng không cho phun.
Khúc Thiên tiếp tục nói: “Dùng đất, tạo thành mấy hòn núi chống đỡ là được. Hoặc là dùng gạch cũng được.”
Tôi thấy ở trên đường, cửa hàng hay nhà nào đối diện với máy biến thế hoặc hộp tín hiệu thì trước cửa hàng hoặc cửa chính đều có một bể thả cá. Khi thủy không thể khắc hết hỏa thì có thể dùng thổ để cho hỏa phát tiết.
Khi tôi đi về phía cửa sổ nhìn máy biến thế và hộp tín hiệu, Khúc Thiên đi ra khỏi phòng, đi vào phòng bếp. Không cần phải nói cũng biết là đi xem kệ bếp, kệ bếp cũng sẽ ảnh hưởng tới người lớn trong nhà.
Khi tôi còn đang đứng trước cửa sổ nghiên cứu, máy biến thế cao thế kia làm thế nào để chống được, liền lại nghe được tiếng đứa bé kia khóc. Đứa bé kia vừa khóc vừa nói: “Chị à, mẹ không cần em. Mẹ không cần em.” (đọc nhanh hơn trên page fb.com/sant.gacsach các bạn nhé)
“A?” Tôi sửng sốt một chút, bất chợt kêu lên một tiếng. Nhưng nhìn xung quanh không có bất kỳ đứa bé nào. Hơn nữa giọng khóc của đứa bé kia rõ ràng chỉ là của đứa trẻ mới sinh được mấy tháng, sao lại có thể nói chuyện được?
Bất chợt có âm thanh giống như có thứ gì đang bò về phía tôi vậy. Mắt cá chân tôi cảm thấy một luồng lạnh lẽo, tôi sợ hãi đưa chân chạy vọt ra bên ngoài.
Khi tôi đang chạy ra thì đụng phải Khúc Thiên đang ra khỏi phòng bếp. Anh ấy nhanh chóng ôm lấy tôi, giúp tôi giữ thăng bằng. Tôi ngẩng đầu nhìn anh ấy, liền thấy anh ấy cũng không nhìn tôi mà đang nhìn chằm chằm vào phía trên bả vai bên trai của tôi.
“Khúc Thiên…”
“Không sao đâu, chúng ta đi về trước đi. Để người ta đi đốt vàng mã.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!