Cả Thế Giới Tràn Ngập Hương Vị Em - Chương 61: Tiếp tục tuần trăng mật
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
39


Cả Thế Giới Tràn Ngập Hương Vị Em


Chương 61: Tiếp tục tuần trăng mật


Edit: Byun

Beta: Nhan Tịch, TH

Một con sói gầy đói bụng đã nhiều năm, khai trai là loại trải nghiệm thế nào? Cố Văn Tư lần đầu tiên biết được, cái gì gọi là không xuống được giường.

Đang ăn đồ ăn vặt, sói tăm tia chằm chằm.

Thu dọn quần áo, sói cũng theo đuôi.

Chuẩn bị ra ngoài mua đồ, con sói ấy lại nhào lên người cô.

“Đừng… Bụng em đang đau!” Cố Văn Tư chống cự, đẩy ngực anh ra. Chút sức lực này của cô giống như lấy trứng chọi đá, một bàn tay của Du Việt nắm lấy hai cổ tay cô đặt qua một bên, tay kia rất thuận lợi trượt vào trong vạt áo của cô.

“Chỗ nào đau? Để anh sờ thử.”

Bàn tay to ấm áp thong thả lại rất có lực xoa nắn phần thịt mềm mại trên bụng cô, khiến cô vừa ngứa vừa sợ lại có chút chờ mong.

Cố Văn Tư nước mắt lưng tròng, lông tơ trên người dựng đứng cả lên: “Anh đừng…”

“Văn Tư, em không để ý anh 7 năm trời, dù sao cũng phải bù lại cho anh.” Du Việt ra vẻ đáng thương, ngay cả hình tượng cũng không cần, đưa đầu đến trước mặt cô hệt như con chó lớn. Ánh mắt này làm Cố Văn Tư cảm thấy dường như chính cô đang giả bộ đứng đắn.

Cô nhìn qua chỗ khác, nói dối: “Em… Khụ, nhiều lần quá, em không thoải mái.”

“Ừm…” Anh cười xấu xa ngâm nga một tiếng, bỗng nhiên lật người nằm ngửa trên giường, cánh tay dài bắt lấy kéo cô qua, “Vậy em ở trên?”

Cô rất giống một con vật nhỏ nằm sấp trên ngực anh, hai chân kẹp eo anh, phía dưới mông là cơ bụng rắn chắc, rõ ràng cả hai đều đang mặc quần áo, Cố Văn Tư cảm thấy: Tại sao bỗng nhiên lại mờ ám nữa rồi.

“Đừng nhúc nhích.” Cô giãy giụa xoay vài cái, lập tức người nằm ở dưới nét mặt không đúng lắm. Hai đầu gối anh chống lên, hai bên lại càng kề sát nhau hơn, một chút phản ứng của cơ thể đều nhận thấy rõ ràng.

Du Việt nâng cô dậy, để cho Cố Văn Tư ngồi một mình trên bụng anh, vùi đầu vào hõm vai cô hít thở thật sâu, vừa tinh tế liếm cắn vành tai cô, hai tay trượt vào từ sau lưng, chạm vào vòng eo nóng bỏng.

Cố Văn Tư bị chọc cho mặt đỏ tai hồng, cô chống tay trên bả vai anh giãy giụa nửa ngày cũng không trèo xuống được. Lúc sau đến lượt hiến dâng hai cánh môi, bị nâng gáy hôn sâu cả buổi, nếu không phải cô chủ động xin tha, không chừng lại muốn tiếp tục tới lúc trời tối.

Khi hai người mặc xong quần áo xuống lầu đã là giữa trưa.

“Hiếm khi lên tỉnh, em cũng chưa đi dạo nhiều ở Thăng Thành, luôn ở trong phòng làm vớ vẩn, thật lãng phí.” Cố Văn Tư vỗ về con sói chưa được ăn no, lặng lẽ nắm tay anh.

Du Việt nghiêng người dựa trên tường thang máy, chắn dòng người ở phía bên ngoài cho cô, nghe vậy cụp mắt xuống nhìn, bàn tay to vòng qua bả vai, kéo người cô lại.

“Em muốn đi chỗ nào, anh đi với em.”

“Được.”

Khi tới nhà hàng ở một tầng nào đó, trong nháy mắt, một đám người xôn xao đi ra ngoài, không gian trong thang máy lập tức thoáng đãng hơn. Cố Văn Tư đứng đối diện với vách tường sáng loáng, sửa sang lại quần áo, cô đang mặc chính là chiếc váy mà giám đốc Du. Những bông hoa ren được đính không theo trật tự nào, trông đầy lãng mạn, rất phù hợp với cảnh ở Thăng Thành. Kết hợp với giày xăng-̣đan đế bằng thoải mái, thậm chí ngay cả kích cỡ giày của cô anh mua cũng rất chuẩn.

Lúc Cố Văn Tư soi gương trang điểm lại, Du tổng lại khoanh tay đứng bên cạnh nhìn cô, thang máy chậm rì rì đi xuống, nhưng mà chỉ vài giây, ánh mắt của anh khiến cô rất không thoải mái.

Ánh mắt Du tổng nóng bỏng: “Chúng ta về phòng thôi, em muốn mua cái gì có thể kêu người ta đem tới.”

Cố Văn Tư: “Không được.”

Sau đó lại mềm lòng hơn so với ai kia, nên rốt cuộc Du Việt vẫn chịu thua, đành phải ngoan ngoãn đi dạo khắp Thăng Thành với Cố Văn Tư.

Hai người một trước một sau đi qua một con đường ăn vặt tấp nập, ồn ào. Ở đầu đường, hai tay trống trơn đi vào, đến cuối đường bụng nhỏ đã no căng tròn, trong tay còn thừa lại mấy xiên que chưa ăn hết.

Đi đến phố thương mại, mấy cửa hàng nhỏ hai bên đường đều bán quà lưu niệm ở biển của Thăng Thành. Những vị khách du kịch khác màu da, ăn mặc khác nhau đi tới đi lui, đầy những ngôn ngữ với giọng địa phương, con đường hết sức đông đúc.

Cố Văn Tư vất vả lắm mới chen ra được đến chỗ chỗ vắng người để đứng, mới bất chợt nhận ra hai người nắm chặt tay nhau từ lúc nào.

“Đừng tách ra, nhiều người như vậy anh không tìm thấy em đâu.”

Du Việt còn sợ chưa đủ, lại dứt khoát duỗi tay ôm cô, thuận tay sửa lại áo vải mỏng cô choàng trên vai.

“Em không phải trẻ con.” Cố Văn Tư ngẩng đầu.

Du Việt nhướng mày, một tay anh nhẹ nhàng vén lên một góc của miếng vải mỏng, lộ ra một phần dấu hôn trên vai, “Quả thật không phải là trẻ con.”

Cố Văn Tư nhanh tay lẹ mắt kéo lại, mặt đỏ bừng, cuối cùng ngoan ngoãn mặc kệ để anh kéo đi.

Hai người giống như những cặp đôi bình thường khác đi dạo phố. Những đám người hay ra vào cửa hàng trưng bày rất nhiều ô vuông tác phẩm nghệ thuật, rồi cửa hàng lưu niệm nửa thật nửa giả vậy mà không hề chán.

“Váy này đẹp không?” Một cô gái bên cạnh Cố Văn Tư khoa tay mua chân trước gương, hỏi bạn trai mình.

Người kia dời mắt khỏi màn hình điện thoại, liếc mắt nhìn cô ấy một cái: “Đẹp, đẹp.”

Sau đó cô gái ấy rất vừa lòng, lấy thẻ ra trả tiền.

Cố Văn Tư không nhìn cô kia nữa, cũng chọn một cái váy ướm trên người khoa tay múa chân, nghiêng đầu hỏi Du tổng tay đang ôm ngực nhìn cô, “Đẹp không?”

Du Việt quét mắt một vòng trên người cô, yên lặng gật đầu: “Đẹp.”

Cố Văn Tư: Sao cô lại cảm thấy không phải là anh đang nhìn cái váy…

Sau đó Du tổng rất vừa lòng rút thẻ ra trả tiền.

Dọc đường đi, Cố Văn Tư đều mua hải sản phơi khô của Thăng Thành làm quà cho mẹ Tiết, ba Cố và sư phụ Lý. Nào là khô cá loại lớn, khô cá loại nhỏ, khô mực, bào ngư chỉ trong chốc lát đã mua mấy túi lớn.

Hai người gửi vận chuyển đồ về khách sạn, Cố Văn Tư thuận miệng hỏi: “Anh còn muốn mua cái gì không?”

Du Việt nghĩ nghĩ: “Quần lót.”

“Hả?”

Anh cố ý vô tội nhìn cô: “Tất cả đều bẩn cả rồi, cái đang mặc là cái cuối cùng, đêm nay cũng không giữ được.”

Cố Văn Tư:… Mua!

Tuy rằng thẳng thắn thành khẩn với nhau, khoảng cách giữa bọn họ đã từ người yêu thân mật thành vợ chồng, nhưng Cố Văn Tư là lần đầu tiên cùng chồng mình đi mua loại đồ riêng tư này.

Màu sắc phổ biến trong tiệm quần áo nam là xanh, trắng, đen, một chút màu đỏ, hồng nhạt cũng tìm không thấy. Bọn họ dắt tay nhau đi vào, vị anh trai bán hàng đứng ở cửa, không kiềm được nhìn cô mấy lần.

“Thưa anh, anh muốn mua gì ạ?” Nhân viên bán hàng đi tới, thấy Du Việt xua tay, thì thức thời đứng qua một bên chờ đợi.

Anh lấy đại cái quần lót màu xám đưa cho cô, hỏi: “Thích như thế này không?”

Cố Văn Tư vô cùng xấu hổ, lén nhéo anh một cái: “Cũng không phải em mặc, anh nhanh chọn cho mình đi!”

“Hừm, anh đương nhiên muốn cân nhắc thứ em thích.” Anh cố ý nói, còn lấy mảnh vải nhỏ nhét vào tay cô.

Cô sờ sờ, phát hiện cái quần lót này trơn trơn, nhìn đường cắt may, giống như là kiểu tam giác gợi cảm…

Trong đầu Cố Văn Tư liền nghĩ đến vòng eo mạnh mẽ có lực của người này tối hôm qua, còn có bờ mông khi chạm vào rất co dãn với mọi chuyển động…

Cuối cùng Du Việt vẫn lấy cái quần lót này với khoảng 10 cái nữa gói lại.

Cố Văn Tư đứng ở cửa chờ anh tính tiền đi ra, bỗng nhiên thấy ma-nơ-canh ở cửa mặc cái áo tắm màu đen dáng thuôn, áo tắm của đàn ông nói trắng ra là chính quần bơi góc bẹt hình chữ T…

(*) Chi tiết mời tra Google chớ tui không dám chèn ảnh vào đâu

Cửa hàng này toàn bán quần lót kinh điển, màu sắc giống màu cá mập, dáng thuôn ôm khít trên cơ thể. Hình dạng như vậy có thể giảm bớt lực cản của nước, thích hợp với những người đàn ông khỏe đẹp thường xuyên bơi lội.

“Ánh mắt của cô đây thật không sai, đây là kiểu dáng gợi cảm nhất.” Người bán hàng không biết đi tới từ lúc nào.

Cố Văn Tư hoảng loạn nhìn về phía Du Việt: “Em…” Ý cười trong mắt anh dày đặc.

“Tôi chỉ tùy tiện nhìn thôi!”

“Gói lại.”

“Cảm ơn quý khách đã tới!”

Lúc ngồi lên xe về khách sạn, tất cả đồ vật đều sớm đã đóng gói gửi vận chuyển, duy chỉ có cái quần bơi nhỏ này, anh để cô tự cầm.

“Anh mua cái này làm gì, em chỉ là tùy tiện xem thôi.” Một bao đồ nho nhỏ này cầm ở trong tay, nóng muốn phỏng.

Du Việt nhìn sắc trời bên ngoài, nhiều đám mây trôi qua mặt trời: “Không phải em muốn đi đến bờ biển bơi lội à? Hiện tại trời còn sáng, chúng ta có thể lên bờ trước khi trời tối.”

Đôi mắt Cố Văn Tư sáng lên, giống ngọn nến đang thắp sáng: “Thật hả? Anh sẽ dạy em bơi sao?”

Du Việt cười nhìn: “Được, nhưng mà em phải đồng ý với anh một chuyện, buổi tối anh sẽ nói cho em biết là chuyện gì.”

Cố Văn Tư mặc dù có nghi ngờ trong lòng, nhưng vẫn bị sự vui mừng tràn trề trong lòng che lấp. Thích biển cả, muốn chạy về phía biển cả, có lẽ là ước muốn trời sinh của mỗi người.

Bọn họ thay đồ bơi, mặc bộ quần áo mới bên ngoài đi đến bờ biển. Cố Văn Tư mang theo cái phao con vịt màu vàng, sung sướng chạy trên bãi cát. Không hề chú ý đến những ánh mắt như có như không từ những người xung quanh.

“Nước lạnh quá.”

Cô dùng chân đá bọt sóng, quay đầu thấy Du Việt đang đi đến gần mình, quần áo trên người anh đã cởi ra, cả người chỉ mặc một cái quần bơi màu đen bóng loáng bó sát, càng tôn lên đôi chân dài, rắn chắc. Chỗ nửa người dưới căng phồng bị bao bọc chặt chẽ lại, một hình ảnh kinh người, nhưng lại hấp dẫn không ít ánh mắt của các cô gái xinh đẹp mặc bikini.

“Trong biển lạnh, trước tiên nên vọc nước lên người để làm quen với nhiệt độ.” Du Việt thật nghiêm túc đứng đắn, anh đi tới xoa cánh tay cô, “Tí nữa nếu cảm thấy lạnh run hoặc là chóng mặt thì lập tức nói với anh.”

Cố Văn Tư yên lặng gật đầu, sau đó giống như con vịt chết, được anh nắm chậm rãi đẩy nhẹ vào chỗ nước cạn, cả người như không có trọng lượng mà nổi lên, tay chân bị sức nước nâng lên.

“Chơi vui không?” Du Việt cho cô bám vào người anh, hai người chậm rãi trôi theo con sóng.

Cố Văn Tư cười gật đầu: “Dạ.”

Ánh mặt trời sáng lạn, mái tóc trên đầu hơi ẩm ướt, hai người họ nhìn nhau, sau đó Du Việt chớp chớp mắt, đột nhiên dùng lực mang theo cô bơi đến khu nước sâu.

“Không được không được! Em muốn ngã rồi!”

“A, lại có sóng to đánh đến đây.”

Cố Văn Tư kêu to, rõ ràng cô rất hồi hộp, nhưng một chút cũng không sợ hãi. Cô y như con nít, mặc kệ cái vòng có trôi ra xa, anh trước sau cũng có thể lập tức kéo cô về bên người.

Sau đó chơi đến mệt mỏi rồi trở lại khách sạn. Đến buổi tối, Cố Văn Tư mới biết được chuyện ban ngày cô dồng ý là chuyện gì.

“Ôm cổ anh.” Anh mập mờ lại gần hôn cô, nói chuyện bên tai cô, sắc mặt Cố Văn Tư ửng hồng, cặp đùi nhỏ run rẩy.

“Từ từ tự chuyển động.”

Rốt cuộc Du Việt đã được như nguyện với cái tư thế chân dung lâu lắc lâu lơ kia.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN