Vị Hôn Phu Lão Đại Lại Giúp Tôi Làm Bài Tập - Chương 27
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
167


Vị Hôn Phu Lão Đại Lại Giúp Tôi Làm Bài Tập


Chương 27


Edit: Cẩm.

Vào lúc tính tiền, Tô Phán thanh toán luôn cả phần của Khương Mịch.

Khương Mịch chần chờ trong giây lát, không từ chối.

“Tiểu Lục, để mấy cái này lên xe trước đi.” Tô Phán đưa sữa tắm cho trợ lý: “Đi dạo phố xách đồ thật mệt mỏi.”

Khương Mịch xấu hổ nói với trợ lý: “Làm phiền rồi, anh Lục.”

“Không sao đâu, mang mấy cái này về là chuyện nhỏ, còn tốt hơn đi dạo.” Trợ lý Lục nói khẽ với Khương Mịch: “Nhưng mà phiền em để ý chị Tô Phán hộ anh, lúc chị ấy kích động thì em hãy ngăn chị ấy lại.”

“Chị Phán Phán là người rất hay kích động sao?” Hai ngày nay Khương Mịch tiếp xúc với Tô Phán, hoàn toàn không cảm thấy cô ấy là người dễ kích động.

“Bình thường thì không, những mỗi khi kích động lên là lại nháo ra tin tức lớn.” Trong lòng trợ lý Lục giống như còn bị ám ảnh.

Lúc này Khương Mịch cũng không nhiều lời nữa, gật đầu đồng ý.

“Trước tiên mang em đến cửa hàng mà chị ưng nhất nhé.” Tô Phán trực tiếp bấm thang máy đi đến tầng cao nhất: “Chị và ông chủ ở đấy rất thân, có thể giảm giá.”

Khương Mịch có hơi tò mò: “Hình như chị rất quen thuộc với chỗ này.”

“Là vì thường xuyên tới đó.” Tô Phán nói: “Công việc của bọn chị, phần lớn đều là đóng phim ở thành điện ảnh, không thể đi mua sắm thì còn có thể đi đâu chứ?”

“Cũng đúng.” Khương Mịch ngẫm nghĩ một lúc: “Vậy không phải sẽ có người nhận ra chị sao? Bọn họ có xin chữ kí của chị không?”

“Không đâu.” Vẻ mặt Tô Phán thờ ơ: “Những người buôn bán ở đây đã gặp nhiều nghệ sĩ đến quen, bọn họ sẽ âm thầm tăng giá lên một ít rồi bán cho chúng ta để kiếm chút tiền. Dù sao thì bọn họ nghĩ, đã là nghệ sĩ thì sẽ có tiền, hơn nữa còn ngu ngốc không biết giá cả hàng hóa. Cho dù có người biết đi chăng nữa thì cũng vì sĩ diện nên không mặc cả đâu.”

Khương Mịch cảm thấy Tô Phán không giống bọn họ: “Còn chị nhất định sẽ mặc cả đúng không?”

“Chị không chỉ mặc cả mà còn chặt chém nữa.” Vẻ mặt Tô Phán hiện lên tia đắc ý.

Trong lúc hai người nói chuyện thì đã đến cửa hàng mà Tô Phán nói, nhìn bên ngoài thì cũng không có gì đặc biệt, nhưng khi vào bên trong thì phát hiện phong cách trang phục ở đây thật sự tương đối khác lạ.

“Nhìn xem có thích không.” Tô Phán nói với Khương Mịch.

Khương Mịch gật đầu, hưng phấn sờ hết bên trái lại nhìn qua bên phải, cảm thấy cái nào cũng đẹp nhưng vẫn chưa hài lòng lắm.

“Ông chủ, cái này giá bao nhiêu?” Hình như rất nhanh Tô Phán đã tìm được bộ mà cô ấy thích.

Khương Mịch nhìn qua, là một chiếc quần ống rộng màu đen.

“Một ngàn.” Ông chủ lúc nói cũng không ngẩng đầu lên.

Tô Phán: “Một trăm.”

Ông chủ mở to mắt nhìn Tô Phán: “Có tin tôi đuổi cô ra ngoài không?”

Không hiểu tại sao những lời này lại chạm trúng dây thần kinh cười của Khương Mịch, cô xoay người cười đến mức toàn thân run rẩy.

“Em cười cái gì?” Tô Phán cũng không mặc cả, đem quần treo về chỗ rồi đi tới cạnh Khương Mịch: “Có thích không?”

Khương Mịch khó xử lắc đầu: “Em không biết mặc gì mới đẹp nữa.”

“Em mặc cái gì cũng đẹp.” Tô Phán vừa nói vừa chọn ra một chiếc váy màu hồng nhạt, chỗ đai eo còn có chiếc nơ bướm to đùng.

Cực kì đáng yêu, Khương Mịch vội vàng xua tay: “Em không thích kiểu này.”

“A? Còn cái này thì sao?” Tô Phán chỉ vào cái váy dài màu xanh trên tường: “Em mặc vào chắc chắn sẽ rất đẹp.”

Khương Mịch lắc đầu: “Không cần phải đẹp.”

Tô Phán có hơi khó hiểu: “Vậy rốt cuộc em thích kiểu gì?”

Khương Mịch liếc nhìn ông chủ ở quầy sau, thấy người ta căn bản không chú ý tới mình thì thấp giọng nói: “Em muốn kiểu trưởng thành ấy.”

“Trưởng thành?” Tô Phán ngẩng đầu nhìn qua bộ váy kia: “Bộ này trông cũng trưởng thành mà… A, chị hiểu rồi.”

Sau đó cô ấy hạ giọng hỏi Khương Mịch: “Em muốn mặc kiểu gợi cảm đúng không?”

Khương Mịch nghiêng túc suy nghĩ: “Cứ coi như vậy đi.”

Tô Phán khoanh tay, nhìn chằm chằm cô đánh giá một lượt từ trên xuống dưới.

Khương Mịch bị cô ấy nhìn đến mức lúng túng: “Sao thế? Không được ạ?”

“Cũng không phải là không được.” Tô Phán thấp giọng trêu đùa: “Chỉ là em không có ngực, lấy cái gì để gợi cảm?”

Khương Mịch: “…!!!”

“Tại sao chị biết em không có chứ?” Khương Mịch nổi giận, nhìn vào ngực của Tô Phán, lẩm bẩm nói: “Chị không thể bởi vì nó… nhỏ mà nói nó không có được, đúng không?”

Bởi vì nguyên chủ không có đủ dinh dưỡng nên cơ thể phát triển chẳng ra hồn. Trong thời gian này mặc dù Khương Mịch đã đi theo Cố Ngôn Phong tập thể dục, sức khoẻ tốt hơn một ít nhưng thoạt nhìn vẫn gầy yếu như cũ.

Nhưng mà khi bị người ta nói không có ngực thì vẫn có hơi buồn, Khương Mịch liền không để ý đến Tô Phán nữa.

“Ha ha ha ha ha.” Tô Phán bị Khương Mịch chọc cười đến gần chết, ôm lấy cô nói: “Đừng giận mà, chị chỉ nói ra chút ưu nhược điểm của em thôi. Không có ngực cũng không sợ, em còn có thứ khác mà.”

Khương Mịch sợ cô ấy lại đào hố cho mình nên im miệng không nói lời nào.

“Chị nói thật đó.” Dáng vẻ Tô Phán liền trở nên nghiêm túc, duỗi tay đặt ở eo Khương Mịch khoa tay múa chân một lúc: “Em xem eo của em đi, còn chân của em nữa…”

“Làm sao?” Rốt cuộc Khương Mịch cũng không nhịn được hỏi.

Tô Phán giơ chân ra để so sánh với cô: “Nhìn đi nè, bản thân chị là nữ diễn viên mà chân còn thô hơn cả em nữa. Chân em vừa dài lại vừa thẳng, còn rất trắng, nếu đăng lên mạng chắc chắn sẽ leo lên hot sreach. Còn có cái eo này nữa… Đứng bên cạnh em, chị cảm thấy mình giống đàn ông.”

Tâm trạng Khương Mịch thoải mái: “Chị có ngực mà.”

Tô Phán: “……”

Tô Phán còn muốn nói thêm gì đó, bỗng nhiên nghe thấy tiếng cười ở phía sau, là giọng của đàn ông.

Hai cô gái giật mình, quay đầu liền phát hiện ở hàng quần áo phía sau có một bóng người đàn ông, không biết đã đứng đó nghe lén từ bao giờ.

“Là ai đó? Cút ra đây!” Tô Phán lạnh mặt nói.

Nếu là một người có học thức thì khẳng định trong lúc vô tình nghe thấy hai người bọn họ nói chuyện sẽ rời đi. Huống gì khi bọn họ nói chuyện còn rất nhỏ giọng, nếu không phải cố ý thì sẽ không nghe được. Chỗ của ông chủ quần áo đang đứng cách xa vị trí của hai người họ, căn bản không gọi thì ông ấy sẽ không tới. Vậy mà người này lại trốn ở đây nghe lén, thật quá bỉ ổi.

Người nọ từ sau hàng quần áo đi ra. Khương Mịch thấy mặt mũi hắn xem ra cũng không tệ lắm, đôi mắt đào hoa, mũi cao, quần áo ăn mặc chỉnh tề, chỉ là trên gương mặt không có lấy một tí áy náy nào, chỉ có vẻ hạ lưu đánh khinh.

“Hoá ra là anh.” Tô Phán cười lạnh một tiếng: “Đúng là chó thì vẫn thích ăn phân.”

Nhìn vậy mà lại là người quen của Tô Phán.

“Tôi đáng khinh?” Người đàn ông kia cười nhạo một tiếng: “Chẳng lẽ không phải là do các cô ở giữa thanh thiên bạch nhật thảo luận về chuyện ngực mình sao? Tự mình nói rồi bị người khác nghe được xong còn trách người ta sai? Là tôi muốn nghe chắc? Là giọng của các cô tự chui vào tai tôi. Còn khinh tôi à? Tôi đây còn chưa trách các cô việc làm ô uế lỗ tai tôi đâu.”

“Sao anh có thể nói ra những lời như vậy được chứ?” Khương Mịch nổi đoá lên: “Đường đường là một người đàn ông, một chút tố chất đều không có…”

“Cô bạn nhỏ này.” Người đàn ông đánh gãy lời Khương Mịch, ra vẻ lưu manh mà nói: “Tố chất không thể làm ngực phát triển được. Anh nói cho cưng biết, không sợ ngực nhỏ, chỉ cần xoa…”

“Bốp!” Tô Phán không hề báo trước mà ra tay, hung hăng tát bốp một cái lên mặt người đàn ông, lập tức trên da mặt hắn xuất hiện năm dấu ngón tay đỏ ửng.

“Cô… cái con điếm này!” Người đàn ông lập tức giận dữ, giơ tay lên như muốn đánh trả.

Khương Mịch nhanh chóng kéo Tô Phán lại. Ông chủ của quán cũng nhanh lẹ chạy đến đây, ngăn cản người đàn ông kia: “Cậu muốn làm gì?”

Ông chủ có dáng người rất đô con nên người đàn ông kia không dám manh động, chỉ gào thét nói: “Cô ta đánh tôi trước!”

“Cậu đáng đánh.” Ông chủ nói.

Người đàn ông ban đầu là ngẩn ra, sau đó giận dữ: “Tôi muốn kiện các người…”

“Anh kiện đi.” Lúc này trợ lý Lục cũng chạy tới, vội vàng đóng cửa ra vào lại, nhìn người đàn ông kia liền tức giận không có chỗ phát tiết: “Nhậm Sam, tôi nói cho anh biết, đừng tưởng rằng chúng tôi sợ anh.”

Khương Mịch vừa nghe thấy cái tên này thì ngay lập tức giật mình.

Trong truyện nhân vật tên Nhậm Sam cũng đã từng xuất hiện, là một minh tinh tuyến mười tám, là một tra nam siêu cấp đáng khinh. Hắn ta vì quấy rối Ngu Bạch nên đã bị Bách Mặc xử rất thảm.

“Tôi biết trong tay các người có nhược điểm của tôi.” Nhậm Sam không biết xấu hổ mà xù lông lên: “Không sao cả, các người cứ việc đưa nó ra, xem ai sợ ai. Dù sao tôi cũng chỉ là một minh tinh tuyến mười tám, cùng trói chung một chỗ với nữ thần quốc dân. Tin scandal cũng là tin hot, tôi còn sợ cái gì.”

Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại wattpad Caseenhom.

“Hoá ra anh chính là Nhậm Sam sao? Khó trách, khó trách.” Khương Mịch tiến lên một bước, “Nghe danh đã lâu, hôm nay vừa thấy, quả nhiên là danh bất hư truyền.”

Tô Phán nửa muốn kéo Khương Mịch nửa không muốn, do dự một lát rồi cũng không ngăn cản. Cô ấy nháy mắt với trợ lý, để anh ta đề cao cảnh giác, không được để Nhậm Sam ra tay với Khương Mịch.

Nhậm Sam nghe thấy Khương Mịch nói vậy thì nhất thời có chút ngạc nhiên. Lý trí của hắn vốn cho rằng Khương Mịch sẽ không nói lời hay với mình nên đề phòng hỏi: “Cô có ý gì?”

“Ở trong giới giải trí tên tuổi của Nhậm Sam rất đỉnh nha. Từ nhỏ ăn khí amoniac* mà lớn lên. Trên thế giới chỉ có một người là anh, không có người thứ hai.” Khương Mịch nói: “Thật ra tôi cũng chưa tin lắm, nhưng ngày hôm nay tận mắt chứng kiến mới biết lời đồn không phải giả. Thảo nào anh vừa xuất hiện tôi đã cảm thấy không giống người thường rồi, mỗi hơi thở phát ra đều mang theo mùi WC.”

(*Amoniac là một chất khí không màu, có mùi khai và xốc, nhẹ hơn không khí. Amoniac là một hợp chất vô cơ có công thức phân tử là NH₃. Ai không biết chất này thì phải tự xem lại trình độ Hoá học của mình đi nhé!)

Nhậm Sam còn đang nghĩ xem khí amoniac là gì nhưng khi nghe đến nửa câu sau thì đã hiểu rõ, gương mặt nhất thời đỏ bừng lên.

Tô Phán vốn tức giận đến không nhịn được, lúc này cũng bật cười thành tiếng.

“Khí amoniac có tính kích thích và ăn mòn, có thể gây bỏng da hoặc mắt, mũi… Thậm chí nếu hít phải quá nhiều sẽ gây chết người. Nhậm tiên sinh lấy độc trị độc, cùng khí amoniac hợp vào làm một thì không nói làm gì, là do anh lợi hại. Nhưng chúng ta không phải là Nhậm tiên sinh, không thể hít quá nhiều được. Ông chủ, chỗ này của ông có bán mặt nạ phòng độc không?” Khương Mịch nghiêm túc hỏi.

“Không bán. Nhưng không sao, thứ có độc thì đuổi ra ngoài là được.” Ông chủ hùa vào nói: “Chỗ này của tôi không phải bãi rác, không phải thứ rác rưởi nào cũng chào đón.”

Ông ấy nói xong liền trực tiếp xách Nhậm San còn chưa kịp phản ứng lại đi ra cửa.

“Ông chủ quá ngầu rồi!” Khương Mịch vỗ tay.

Hôm nay là ngày thường nên không có nhiều người đi mua sắm, sự tình xảy ra trong cửa hàng cũng không khiến nhiều người khác chú ý. Nhậm San đứng ở cửa bực bội một hồi, song cảm thấy bốn người bên trong không dễ dây vào nên cuỗi cùng phải bỏ đi.

“Mịch Mịch, em cũng quá lợi hại rồi.” Trợ lý Lục mang vẻ mặt sùng bái nhìn Khương Mịch: “Chửi người mà cũng sạch sẽ thoát tục như vậy.”

“Có thể là do gần đây học Hoá nhiều quá nên bị lú rồi thôi.” Cô ngượng ngùng cười, lén đi xem Tô Phán.

Quan hệ giữa Tô Phán và Nhậm San rõ ràng không được bình thường.

Trông Tô Phán cỏ vẻ rất trấn định, từ trên giá treo lấy xuống một bộ quần áo: “Mịch Mịch, chẳng phải em muốn mua quần áo sao? Chị thấy bộ này rất hợp với em.”

Lúc này sự chú ý của Khương Mịch đã không còn nằm trên quần áo nữa nên cô nhận lấy, gật đầu qua loa: “Khá được, ông chủ, tôi mua cái này.”

“Đây là lần đầu tiên tôi thấy học bá chửi ngừoi.” Ông chủ cười nói: “Nhất định phải giảm giá cho cô, một trăm tệ.”

Khương Mịch: “… Ông chủ, ông làm vậy không sợ lỗ vốn sao?”

“Vậy lần sau đến cô mua hai bộ đi, như vậy tôi sẽ không lỗ vốn nữa.” Ông chủ xua xua tay.

“Vậy được thôi.” Khương Mịch cũng không làm ra vẻ: “Cảm ơn ông chủ, lần sau tôi lại đến.”

Từ trong cửa hàng đi ra, Tô Phán nhìn khắp xung quanh: “Đi sang cửa hàng kia thử không?”

“Em mua một bộ là đủ rồi, chị còn muốn mua nữa sao?” Khương Mịch thử đề nghị: “Nếu không thì em với chị đi xem phim đi?”

Tô Phán nghĩ ngợi một lúc rồi đáp: “Ok.”

Trong trung tâm thương mại này cũng có rạp chiếu phim, Tô Phán đi trước, Khương Mịch lùi một bước đi sau, nói với trợ lý Lục: “Em sợ Nhậm Sam sẽ tới gây phiền phức nữa, anh có mang theo vệ sĩ không? Không có thì nói để em gọi cho thầy Cố, bảo anh ấy đưa người đến.”

“Có vệ sĩ rồi, yên tâm.” Trợ lý Lục nói: “Vậy em đi xem phim với chị Tô Phán đi, để anh sắp xếp.”

Khương Mịch gật đầu rồi đuổi theo Tô Phán.

Người trong rạp chiếu phim rất ít, dù sao mục đích hai người đến đây cũng không phải xem phim điện ảnh nên tuỳ tiện mua suất chiếu sớm nhất.

Kết quả rất không khéo, bộ phim các cô lựa chọn lại là một bộ phim về tình yêu.

Đầu phim chính là cảnh nữ chính bắt gian bạn trai tra nam ngay tại giường.

Khương Mịch quay đầu nhìn Tô Phán, phát hiện hai hốc mắt cô ấy đều đỏ.

Quan hệ giữa Tô Phán và Nhậm San người thông minh đều có thể nhìn thấy, đó chính là nút thắt về mặt tình cảm, e là bộ phim này đã gợi lên cho cô ấy chuyện thương tâm.

Khương Mịch có hơi ảo não.

Trong bộ phim, nữ chính bắt đầu nhớ lại những kỷ niệm đẹp đẽ với bạn trai, hai mắt Tô Phán lại càng đỏ.

“Chị Phán Phán, chị muốn khóc thì cứ khóc đi.” Khương Mịch đưa đầu của Tô Phán đặt lên bả vai cô: “Em cho chị mượn vai mày.”

Cô vốn dĩ định làm như không biết, cái gì cũng không hỏi, nhưng bây giờ thấy ngay cả Tô Phán cũng không kiềm chế được nên dứt khoát làm rõ. Kể ra khóc được cũng tốt…

Tô Phán chỉ hơi đờ người chứ không cự tuyệt.

Bộ phim vẫn còn chìm trong hồi ức, Tô Phán bỗng nói: “Khi chị mới quen với Nhậm San, sự nghiệp của hai đứa đều chưa có gì. Anh ta hợp tác với chị trong một bộ phim truyền hình, một cảnh diễn cũng không nhớ nổi tên nhân vật nhưng lại rất chăm chỉ, mỗi ngày luôn chăm sóc, đối xử rất tốt với chị. Khi đó còn trẻ không hiểu lòng người hiểm ác, liền trực tiếp luân hãm. Sau đó có người nói anh ta cắm sừng chị còn không tin, mãi đến khi bắt gian trên giường…”

Tô Phán không nói gì nữa, nhưng hiển nhiên đến bây giờ cô ấy vẫn còn chưa quên.

Khương Mịch đã từng tìm hiểu tư liệu về Tô Phán, hai mươi tuổi vận đỏ nhưng cũng có lúc gập ghềnh, nói ra thì cũng xem như đỏ suốt mười năm.

Ở trong mắt người ngoài, cô ấy độc lập, khí phách, dám nói dám làm, được coi như một nữ thần.

Nhưng người kiên cường luôn có một mặt mềm yếu bên trong.

“Em thấy trên mạng có người nói là, sở dĩ gọi là tra nam vì có những lúc anh ta đối xử với chị rất tốt. Cưng chiều chị đến nỗi chị không thể yêu nổi người khác, chỉ có thể sống trong đau khổ.” Khương Mịch ôm lấy Tô Phán: “Cho nên chị không thể anh ta đạt được mục đích được. Chị muốn quên được anh ta thì phải sống tốt hơn anh ta gấp trăm ngàn lần.”

“Cho nên nếu có ai muốn nịnh nọt em, nhất định em phải mở thật to mắt ra mà nhìn.” Tô Phán không cùng quan điểm với cô: “Bỏ ra công sức để lấy lòng em, âm mưu chắc chắn không nhỏ.”

“Chị nói rất giống thầy Cố.” Khương Mịch nói.

Tô Phán gật đầu: “Đó chính là chân lý, thầy Cố đã nói thì không sai.”

Khương Mịch không nói gì nữa, nhưng trong lòng lại suy nghĩ, rốt cuộc là anh muốn cái gì? Ngộ nhỡ thứ anh muốn là con người cô, hơn nữa lại còn muốn cả đời thì sao? Đó có phải là tình yêu?

Ra khỏi rạp chiếu phim, hai mắt Tô Phán vẫn còn hơi phiếm hồng, trực tiếp lấy kính râm trong túi ra đeo lên.

Thời gian cũng không còn sớm nữa.

“Hôm nay xin lỗi em, không thể bình yên đi dạo phố được rồi.” Tô Phán hơi áy náy: “Chị mời em ăn cơm nhé.”

“Đừng nói vậy mà, em còn chưa xin lỗi chị đâu.” Khương Mịch vội nói: “Nếu không phải em đi mua sữa tắm thì anh Lục cũng không cần tránh đi, nói không chừng anh ấy có thể phát hiện ra Nhậm San.”

Tô Phán: “… Vậy thì không xin lỗi nữa, đi, ăn cơm đi.”

“Dạ.” Khương Mịch vui vẻ đồng ý.

Khi hai người giải quyết xong bữa cơm thì cũng không còn sớm nữa, Tô Phán không còn cảnh quay nên trực tiếp đi thẳng về khách sạn, còn trợ lý Lục đưa Khương Mịch trở lại phim trường.

Khương Mịch phải hỏi một hồi, sau khi chắc chắn Nhậm San không xuất hiện nữa thì mới thoáng yên tâm.

Phim trường đã gần quay xong cảnh nên giờ này không còn nhiều người lắm.

Cố Ngôn Phong vẫn còn đang quay, Trình Song Song thấy Khương Mịch về liền nhẹ nhàng thở ra: “Sao đi lâu vậy? Em mà không về thì thầy Cố định sẽ đi tìm em đó.”

“Đi dạo phố thì phải lâu một chút mới bình thường chứ.” Khương Mịch không đả động gì đến chuyện của Tô Phán: “Có chuyện gì à? Mọi người sốt ruột thế sao không gọi điện thoại cho em?”

“Không có gì đâu. Chị cũng nói con gái đi mua sắm là phải như vậy nhưng thầy Cố vẫn lo lắng cho em.” Trình Song Song bi đát nói: “Trước kia chị không phát hiện thầy Cố hoá ra còn có một mặt giống một người ba như vậy.”

“Ba?” Khương Mịch ngay lập tức giống như bị sét đánh.

Cô vốn cho rằng Cố Ngôn Phong sẽ xem cô là một đứa trẻ, không ngờ vậy mà muốn làm ba của cô luôn?!

Nhưng mà cách nói của Trình Song Song cũng quá khoa trương rồi. Sau khi Cố Ngôn Phong quay xong cũng chỉ hỏi thăm hai ba câu, không có biểu hiện gì gọi là lo lắng quá mức cả.

Khương Mịch lại có chút không chắc chắn.

Buổi tối về phòng, Trình Song Song nhìn đến cái túi nhỏ của cô: “Em ra ngoài cả mấy tiếng đồng hồ mà chỉ mua cái này? Với cả không phải em có một lọ sữa tắm mới rồi sao? Sao lại mua nữa vậy?”

“Tiện tay thì mua thôi.” Lúc này Khương Mịch mới mở túi ra xem quần áo Tô Phán chọn cho cô.

Lúc ấy hai người bọn họ đều đang suy nghĩ linh tinh, căn bản Khương Mịch không nhớ rõ mình đã mua cái gì.

Trình Song Song cũng thò đầu lại xem: “Ồ, áo croptop với quần đùi?”

Khương Mịch: “…”

“Nhưng mà, cái này có phải quá ngắn rồi không?” Trình Song Song giơ lên nhìn thử: “Em xác định muốn thay đổi phong cách hả?”

“Mặc kệ, em mặc thử trước đã.” Khương Mịch nói.

Cô đi vào phòng vệ sinh thay quần áo, nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương, có hơi ngoài ý muốn.

Áo croptop cao hơn cả eo, vừa hay đem vòng eo mảnh khảnh của cô lộ ra bên ngoài. Quần đùi thì quá ngắn, đôi chân dài trắng trẻo giống như đánh sâu vào thị giác của người khác.

Nhìn như vậy… cũng khá xinh đẹp.

Nhưng mà cảm giác quá thiếu vải, Khương Mịch không nhịn được mà kéo vạt áo xuống.

“Mịch Mịch? Thay xong chưa?” Trình Song Song ở bên ngoài gõ cửa.

Khương Mịch hít sâu một hơi rồi mới mở cửa ra: “Đẹp không?”

Trình Song Song sửng sốt vài giây: “Vãi chưởng! Mịch Mịch, thế mà chị không phát hiện dáng người em lại đẹp như vậy.”

“Trưởng thành không?” Khương Mịch lại hỏi.

“So với trước kia thì đúng là trưởng thành hơn.” Trình Song Song gật đầu: “Em có thấy học sinh nào mà mặc như vậy chưa?”

Khương Mịch hài lòng.

“Cơ mà…” Trình Song Song đi xung quanh cô một vòng: “Chị cảm thấy… thầy Cố có lẽ sẽ giận.”

“Là sao?” Khương Mịch không hiểu.

“Lấy tư cách là một người ba của em, sao anh ấy có thể cho phép em mặc vậy đi ra ngoài chứ.” Trình Song Song nói.

Khương Mịch: “… Em không tin.”

“Không tin thì em đi hỏi đi.” Trình Song Song vẫn kiên trì.

“Hỏi thì hỏi.” Khương Mịch mở cửa: “Bây giờ em sẽ lên đó hỏi đây.”

Khương Mịch hấp tấp chạy lên tầng 27.

Cố Ngôn Phong vừa mới tắm xong, đang thay quần áo thì nghe được tiếng chuông cửa vang lên. Anh mang theo khăn tắm ra mở cửa.

Ngay khi thấy quần áo của Khương Mịch, Cố Ngôn Phong kinh ngạc, có một loại cảm giác không biết nhìn vào đâu.

“Thầy Cố, em..”

Khương Mịch vừa mới thốt ra được hai tiếng thì khăn tắm của Cố Ngôn Phong liền rơi xuống, đặt trên người cô.

“Thầy Cố, anh có ý gì?” Khương Mịch ngẩng đầu nhìn anh.

“Đây là quần áo hôm nay em mua?” Đôi lông mày của Cố Ngôn Phong hiện lên vẻ rối rắm: “Ờ… tôi cảm thấy… cũng không phải là đẹp lắm.”

Khương Mịch “cạch” một tiếng đóng cửa lại, quay đầu nói: “Thầy Cố, em hỏi anh cái này, anh phải trả lời thật.

Cố Ngôn Phong: “Em hỏi đi.”

Khương Mịch nói: “Có phải anh muốn làm ba của em không?”

Cố Ngôn Phong: “…!!!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN