Mệnh Vượng Phu - Chương 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
120


Mệnh Vượng Phu


Chương 5


Đến trưa, Vệ Đại Lang về nhà thì cảm thấy không khí trong nhà kì lạ, hắn không hỏi ngay mà ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn, đợi cơm trộn với các loại hoa màu và rau dại mang lên bàn, Vệ Đại Lang ăn một miếng cơm, rồi hỏi Mao Đản đâu?

“Vừa bị ta dạy dỗ một trận, giận dỗi rồi.” Vệ Đại Lang buông đũa xuống, hỏi:

“Nó lại gây ra họa gì?” Sắc mặt vợ Đại Lang không tốt, nói còn không phải là do ăn một miếng bánh quế hoa của tam đệ muội.

Vệ Đại Lang không tin: “Tuy thời gian Khương thị gả đến chưa lâu nhưng nhìn cũng không phải là người nhỏ nhen.”

“Nàng ta không phải? Vậy là ta ư? Hay là do lỗi của ta gây nên? Ăn bánh quế hoa còn đắt hơn ăn thịt. Lão Tam không tiếc tiền tiếc của mua cho nàng ta, nàng ta đóng cửa ăn mình thì thôi, đằng này lại chia cho tiểu Hổ mà không cho Mao Đản nhà chúng ta. Mao Đản mới có mấy tuổi? Còn chưa tròn bốn tuổi, nó tham ăn đưa tay ra xin, mẹ không trách nàng ta không tốt thì thôi, lại còn trách ta không biết dạy dỗ Mao Đản, nói nó làm mất thể diện…”

Vợ Đại Lang cũng không biết rõ  nguyên nhân, suy cho cùng thì cũng không chứng kiến tận mắt, tất cả đều do Mao Đản nói ra. Vốn dĩ giữa chị em dâu luôn có mâu thuẫn, nghe xong nàng ta lại càng chán ghét và căm hận Khương Mật. Trước kia mẹ chồng nói đi học tốn tiền, khiến cả nhà phải hết sức tiết kiệm. Kết quả họ thì tiết kiệm, còn Lão Tam lại phô trương như thế? Còn có cả tiền để mua bánh quế hoa cho vợ, thì không biết bình thường sống trên trấn còn ung dung tự tại đến thế nào nữa.

Vệ Đại Lang nghe xong trong lòng cũng có vài suy nghĩ. Nhưng hắn không nói ra, ngoài miệng chỉ bảo vợ mình quản thúc Mao Đản cho tốt, nói là chưa tròn bốn tuổi nhưng cũng chỉ còn mấy tháng nữa thôi. Trẻ con nông thôn đã sớm làm việc nhà, con nhà người ta đã có thể giúp đỡ việc nhặt rau, cho gà ăn, còn Mao Đản thì chỉ biết lông bông.

Hắn sắp xếp như thế khiến vợ Đại Lang hiểu nhầm, nghĩ là chồng mình đứng về phía mẹ chồng, liền cảm thấy oan ức, ném cả bát đĩa, cũng không thèm giải thích rõ ràng với hắn.

Vệ Đại Lang cũng  thấy vợ sai hoàn toàn. Nhưng từ xưa đã có câu “con cái không được chỉ trích sai lầm của cha mẹ” sao, hắn làm con cũng không thể đi oán trách cha mẹ, huống hồ việc này cũng là do Mao Đản thèm ăn gây ra.

“Khi ta bốn tuổi cũng không như nó, tham ăn ham chơi như nó có ngày bị người khác lừa bán. Mặc dù mẹ chua ngoa, nói không xuôi tai nhưng không phải không có lý. Phần lớn thời gian ta làm việc bên ngoài, không hay ở nhà, nàng để tâm đến Mao Đản nhiều hơn, đừng có để nó tùy tiện lông bông.” Mặt Vệ Đại Lang sầm xuống, nói:

“Đừng có hóng hớt việc của người khác, đã ra ở riêng rồi.”

“Ở riêng rồi thì chàng không phải đại ca của hắn ư? Ta không phải là đại tẩu của hắn ư?”

“Ta là đại ca, nhưng trên còn có cha mẹ, trước kia vì phân ra ở riêng, cha mẹ cũng đã rất thất vọng về ta rồi. Cứ duy trì cuộc sống như thế này là được rồi. Nàng bảo ta phải lo lắng cho Mao Đản, không thể không ở riêng, ta cũng đã nghe theo nàng. Bây giờ, chúng ta sống cuộc sống của chúng ta, Tam đệ ở bên kia có tốt hay xấu cũng không đến lượt chúng ta nói.”

Nhắc tới chuyện phân ra ở riêng nửa năm trước, lửa giận đang bốc cháy ngùn ngụt của vợ Đại Lang cũng bị tắt đi một nửa, khí thế nói chuyện cũng bị chặn ngang một đoạn. Nàng ta cắn cắn đầu đũa nói:

“Sao chàng còn nhắc lại chuyện này? Quả thực là lúc khăng khăng phân ra ở riêng đã khiến cha mẹ thương tâm, nhưng mẹ cũng không hẳn là không giấu chút của riêng. Ta cảm thấy chắc là mẹ có giấu tiền riêng, nếu không thì sao Lão Tam có thể sống thong dong như thế được? Từ ngày đầu tiên gả cho chàng ta đã biết rồi, cha mẹ rất thiên vị Lão Tam.”

“Nhà ai mà không như thế? Ai có tiền đồ mà chẳng được thương yêu?”

Vệ Đại Lang cúi đầu nhìn cơn trộn hoa màu trong bát, nói:

“Trước kia cha mẹ cũng không thiên vị như thế. Lúc ấy ba huynh đệ ta đều như nhau, ta và Nhị Lang cũng đi học mấy ngày, chỉ là không có thiên phú. Thầy giáo nói ta khó có thể nghe giảng, thà vác cuốc ra đồng cũng không chịu ngồi yên. Là do ta từ bỏ việc học hành, chưa nói đến việc ta không hối hận, cho dù có hối hận thì cũng chẳng thể trách được người khác.”

“Tam Lang thì khác, nó thông minh hơn người khác. Những gì tiên sinh từng giảng qua nó đều nhớ rõ. Lão tú tài trong thôn từng nói với cha rất nhiều lần, dù thế nào đi chăng nữa cũng phải để cho Tam Lang đi học, nói mệnh của nó không phải là người làm nông … Ta và Nhị Lang đều đã khiến cha mẹ thất vọng, cha đem tất cả hi vọng gửi gắm vào Tam Lang, nên tất nhiên sẽ xem trọng nó. Hơn nữa, cứ cho là thiên vị thì cũng có để ai đói rét đâu. Cha mẹ ta không xấu xa như nàng nghĩ. Nói cho cùng thì cũng là ta tranh giành. Ta là đại ca lại đi dẫn đầu đòi chia ra ở riêng, suýt chút nữa khiến cha mẹ sinh bệnh. Cha không để ta tay trắng ra ở riêng, còn chia ruộng cho tiền, còn muốn thế nào nữa? Cho dù thực sự là giấu của riêng thì sao chứ? Đó cũng không phải do huynh đệ chúng ta làm ra.”

Bình thường Vệ Đại Lang  không nói nhiều như thế, cũng vì nhắc đến việc này nên mới dong dài hai câu, nói xong còn nhìn vợ mình một cách sâu xa:

“Việc phân ra ở riêng ta cũng nghe theo nàng, nói ra thì cũng là tội đại bất hiếu. Nàng không nghĩ cho ta, ta cũng không muốn khiến cho mối quan hệ trở nên quá tệ. Trong tương lai cũng không có ý định qua lại quá thân mật với Tam Lang. Không phải là việc quá quan trọng thì nàng cũng bớt tranh giành hiếu thắng đi, có rất nhiều chuyện cứ cho là thắng thì cũng chẳng có ích gì cả.”

Hơn nửa năm ra ở riêng, họ hàng bô lão trong tộc đều trách mắng hắn. Là con trai trưởng trong nhà, không thông cảm với cha mẹ, đoàn kết với huynh đệ thì thôi lại còn cầm đầu nháo nhào đòi ở riêng.

Cho dù đã đạt được mục đích, nhà đã chia ra ở riêng rồi, nhưng các bậc bề trên cũng có thái độ đối với hắn. Năm nay cha mẹ cũng tức giận, vốn là người một nhà hòa thuận, nay lại chẳng thể quay trở lại như trước. Người bên ngoài nói đến Vệ Đại Lang hắn cũng đều lắc đầu.

Vệ Đại Lang từng nghĩ, nếu như cho hắn một cơ hội, để hắn lựa chọn lại một lần nữa, có lẽ hắn vẫn sẽ lựa chọn con đường này.

Phụ nữ có chút ích kỷ, tầm nhìn hạn hẹp, đối nhận xử thế có chút hà khắc, nhưng có câu nàng nói đúng. Làm cha mẹ đều sẽ lo lắng cho con, Vệ Đại Lang cũng lo Vệ Thành sẽ không có đường lui (thi rớt), càng sợ cha mẹ hắn sẽ không cam chịu số phận, đem cả nhà ủy thác lên người Tam Lang. Đợi đến khi Mao Đản tới tuổi thì trong nhà có điều kiện để mà cho nó đi học vỡ lòng không?

Vệ Đại Lang muốn cho Mao Đản đi học.

Cho dù đi học cần có thiên phú, lại còn tốn tiền, hắn nghĩ nếu như Mao Đản cũng được mở mang đầu óc như Tam Lang thì sao?

Thoạt nhìn thì Mao Đản không ngốc, cũng cơ trí.

Người khác có ngu ngốc đến mấy cũng sẽ có tâm tư của riêng mình, Vệ Đại Lang cũng không ngoại lệ. Sau khi hắn cưới vợ thì lại càng suy nghĩ nhiều hơn cho gia đình nhỏ của hắn. Lòng người đã tan thì gốc rễ Vệ gia cũng sẽ bị chia rẽ. Con người khi sống, điều đầu tiên là phải tính toán cho bản thân mình. Việc ấy có là gì đâu, đã ra ở riêng rồi mà còn can thiệp quá nhiều vào chuyện nhà người ta mới là sai lầm.

Vệ Đại Lang đã nói rõ ràng như vậy thì cho dù thê tử của hắn có còn không thoải mái cũng phải chịu, không bới móc chuyện của tam phòng nữa.

Hai vợ chồng cắm đầu vào ăn cơm, sau khi ăn xong Vệ Đại Lang muốn đi thăm Mao Đản thì bị gọi lại.

“Cha nó, chàng nói năm nay Tam Lang có thể thi đỗ không?”

“Ta nói thì không hay lắm.”

“Nếu như hắn thi đỗ, vậy thì…”

“Dù như vậy cũng không thể quay trở lại như trước được, nàng thu dọn bát đĩa đi, ta đi nói chuyện với Mao Đản.”

Vợ Đại Lang nghĩ đến khả năng này, trong lòng rất khó chịu. Đành phải tự an ủi chính mình rằng hắn đã yếu kém như thế, có muốn đổi vận cũng chẳng dễ dàng đâu. Học vấn tốt mà ba năm liền đều xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì là do ông trời cũng không muốn để hắn làm tú tài! Cho dù, cho dù có đỗ tú tài thì cũng chẳng có gì to tát cả, tú tài chỉ được miễn lao dịch và gặp quan gia không phải quỳ. Cho dù có thi đỗ thì nghèo vẫn cứ hoàn nghèo thôi, chẳng phải có câu gọi là tú tài nghèo kiết hủ lậu đó sao?

Vệ Thành không biết đại ca đại tẩu hắn suy nghĩ nhiều đến thế, chẻ xong đống củi chàng đi rửa tay rồi quay về phòng phía tây, vào phòng thấy Khương Mật vẫn đang may vá. Chàng đi đến ngồi xuống, hai vợ chồng tâm sự một lúc. Khương Mật bảo chàng lần sau về nhà không cần phải mua đồ quý giá đến vậy, không cần thiết. Vệ Thành nói: “từ khi thành thân đến nay, ta chẳng mua tặng nàng cái gì cả, khiến nàng tủi thân rồi.”

Khương Mật lắc đầu:

“Không tủi thân, trước mắt trong nhà còn khó khăn, đợi tướng công đạt được thành tựu, từ từ rồi sẽ có mà. Hơn nữa chàng còn phải đi thi ở Túc Châu, mặc dù đường xá không quá xa, nhưng vẫn cần dùng đến tiền. Giai đoạn quan trọng này chàng đừng lo lắng cho thiếp. Chàng thấy đấy, thiếp giữ bánh hoa quế mà suýt chút nữa lại gây phiền phức, nếu không phải mẹ đứng ra nói chuyện thì e rằng vẫn còn nói là không công bằng.” Vệ Thành không cho rằng Khương Mật có lỗi.

Sự việc như thế này cũng chẳng cần thiết phân giải đúng sai, chỉ là trẻ con chưa hiểu chuyện mà thôi.

Nó không hiểu chuyện, thì cần phải dạy dỗ nó cho tốt. Vệ Thành nghĩ đại ca nên suy nghĩ kỹ càng hơn. Ở vùng nông thôn này, muốn cưới một người vợ thông tình đạt lý, thông minh biết tiến biết lùi quả thực không hề dễ. Ví dụ như vợ không có tầm nhìn cao, thì đàn ông sẽ phải gánh nhiều trách nhiệm hơn. Người lớn không dạy chẳng trách Mao Đản không học theo gương tốt, không nói đạo lý.

Chiều hôm ấy, Vệ Thành phải rời nhà, chàng quay về trường tư thục để chuẩn bị bước cuối cùng cho kỳ thi Viện. Trước khi đi, chàng tới gặp cha già nói vài câu. Theo ý của đại ca thì qua một hai năm nữa sẽ cho Mao Đản đến lớp học trong thôn để học vỡ lòng. Đây là chuyện tốt. Nếu đã có dự định như vậy thì ngay từ bây giờ nên từ từ dạy nó một vài đạo lý. Mao Đản còn nhỏ, không cần quản thúc quá chặt, nhưng cũng không thể để mặc kệ nó sống buông thả. Hoa màu trong ruộng đều cần bón phân nhổ cỏ, chỉ lơ là một chút thôi cũng không lớn tốt được, chứ đừng nói đến con người.

Đạo lý lớn thì cha Vệ không hiểu lắm nhưng vấn đề này ông nghe cũng hiểu được rõ ràng.

Trước kia cho rằng Mao Đản còn nhỏ, đợi lớn lên chút nữa tự khắc sẽ hiểu chuyện.

Ngẫm lại mấy đứa trẻ ở trong thôn, từ nhỏ thanh danh đã không tốt, thì lớn lên cũng hiếm có đứa nào thay đổi được. Cha Vệ quan tâm đến Vệ Thành nhất, nhưng không có nghĩa là ông không quan tâm đến con cháu khác trong nhà, ông gật đầu nói đã biết:

“Việc này ta sẽ dành thời gian nói chuyện với đại ca con, con đừng quản, cứ chuyên tâm học hành.” Vệ Thành có lòng muốn nói hai câu an ủi cha, để cha khỏi lo lắng.

Đến khóe miệng lại chẳng nói thành lời.

Trên đường về trường tư thục chàng đều nắm chặt nắm tay. Đợi về đến nơi, đang định đọc sách thì mấy người bạn đồng môn tìm đến, nói với chàng phần sau của sự kiện đòi nợ hôm qua.

“Đại phu nói Tăng huynh bị thương, trên người cần phải dưỡng thương mấy tháng mới khỏi hẳn, trước mắt không thể cử động. Bởi vì bị thương gân cốt, tùy tiện cử động e rằng sẽ càng không ổn. Tiên sinh đã cho người đến nhà huynh ấy truyền lời, để họ đón về dưỡng thương. Huynh ấy bị như thế chẳng thể học tiếp được. Ta thấy không đơn giản như vậy, huynh ấy không chỉ bị thương ở cánh tay và chân mà đầu cũng choáng váng. Đêm qua còn bị nôn hai lần, có vẻ như trên đầu cũng bị đánh một cái, sau gáy cũng bị chảy máu.”

Nghe thấy vậy, lòng Vệ Thành thấy khó chịu, tay cũng tê dại đi, không dám tưởng tượng nếu như Mật nương không nằm mơ, mẹ không đến ngăn cản chàng, không biết chàng bị thương đến thế nào nữa.

Đây không chỉ là vấn đề bỏ lỡ kỳ thi viện mà bị thương thành ra như thế, không chăm sóc cẩn thận thì hỏng cả đời, có khả năng còn bị tàn phế.

Vệ Thành không tỏ ra đồng cảm với bạn đồng môn họ Tăng.

Chàng sợ hãi vội vàng đi theo phía sau.

Sau khi trở lại bình thường, chàng đi qua thăm một lát,

Lúc này người Tăng gia đã đến, chỉ là chẳng ai dám dịch chuyển người. Mẹ Tăng thì khóc nức nở, không ngừng nói con cần tiền tiêu thì nói với gia đình, có đập nồi bán sắt cũng sẽ góp nhặt cho con. Cha Tăng thì muốn đến nha môn cáo trạng những tên đòi nợ, họ nợ tiền chứ không nợ mạng người, dựa vào cái gì mà đánh đến nông nỗi này? người bên cạnh đang ngăn cản ông…

Trong lúc nhất thời tình cảnh trở nên hỗn loạn, người thì khóc, người thì mắng, có người thì oán trách, Vệ Thành chẳng giúp được gì, cũng không muốn người ta thêm phiền phức, nên sau khi thăm xong liền vội vàng rời đi.

Vào thời khắc quan trọng, chàng chẳng có sinh lực mà suy nghĩ cho người khác, thi đỗ tú tài, năm nay nhất định phải thi đỗ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN