Trúc Mã Là Nam Thần
Chương 44
Thông báo Weibo hiện lên màn hình.
Vốn chỉ liếc qua cũng chẳng tò mò lắm, nhưng ánh mắt cô đột nhiên ngưng lại, dường như nhìn thấy một chuyện không thể tin được, Lãm Nguyệt nghiêm túc nhìn hai giây, sau đó bỗng nhiên bật cười.
U
Cô cười rất thích thú, không phải kiểu cười thục nữ không lộ răng, khóe miệng cong một đường tiêu chuẩn của các danh viện trong xã hội thượng lưu, đôi mắt cong cong, cười đến sáng lạn, lộ ra hàm răng trắng đều.
Đôi mắt như có ánh sao, đột nhiên ngân hà rung động, sao băng vụt sáng, cả người đều giống như đá quý dưới ánh trăng, rực rỡ bắt mắt.
Nhớ tới đã từng nhìn thấy người nào đó lúc nào cũng bình luận ở dưới mọi bài viết của mình, Lãm Nguyệt cầm lấy di động, một lần nữa click mở bình luận, nhìn từng cái một.
[Muốn ôm, muốn hôn, muốn ngủ]: Cố lên! Viết rất hay! Cầu ôm một cái!
[Muốn ôm, muốn hôn, muốn ngủ]: Rất thích Lạc Tinh! Thích Lạc Tinh nhất!
Lần nào bình luận cũng là, Lạc Tinh rất tuyệt, rất thích Lạc Tinh, thích Lạc Tinh nhất!
[Muốn ôm, muốn hôn, muốn ngủ]: Đại đại là tuyệt nhất! Bị cảm thì đừng thêm chương mới, thân thể mới là quan trọng nhất, chú ý sức khỏe, uống nhiều nước ấm…
Cái này, là bình luận ngày hôm đó, cô nói mình bị cảm ở phía dưới một chương truyện.
Kỳ thật lúc anh bình luận cô đã khỏi từ lâu, tất cả mọi ngườiđều biết cô đã khỏi cảm mạo, nhưng anh vẫn nghiêm túc, không chút cẩu thả bình luận nhắc nhở như vậy.
Có thể nhìn ra anh đã lấy được rất nhiều linh cảm bán manh từ các tiểu thiên sứ khác ở khu bình luận.
[Muốn ôm, muốn hôn, muốn ngủ]: A a a a! Muốn Lạc Tinh hôn! Ngã xuống đất lăn lộn!
[Muốn ôm, muốn hôn, muốn ngủ]: Bảo bảo té ngã, muốn Tinh Tinh hôn mới có thể đứng lên!
[Muốn ôm, muốn hôn, muốn ngủ]: A a a! Lạc Tinh là của bảo bảo!! Không ai được nhìn cô ấy!
Còn có vài cái hình như là từ mấy tuần trước, Lãm Nguyệt tính, có lẽ là thời điểm hai người mới ở bên nhau.
[Muốn ôm, muốn hôn, muốn ngủ]: Khi nào mới được ngủ với Lạc Tinh QwQ!
[Muốn ôm, muốn hôn, muốn ngủ]: Muốn Lạc Tinh Tinh hôn! Nắm tay! Một cái không đủ! Muốn rất nhiều rất nhiều rất nhiều cái!
Lãm Nguyệt càng xem càng muốn cười, không thể tưởng tượng được một người đàn ông bình thường lãnh đạm cấm dục, khuôn mặt lạnh lùng cao ngạo như vậy, còn biết lén lút la lối khóc lóc lăn lộn muốn được hôn, bán manh đến chuyên nghiệp thế này. Quả thực tương phản một trời một vực.
Nghĩ đến trước kia cô không cho anh ngủ trong phòng, người đàn ông mặt lạnh đó đã ở bên ngoài phát những weibo bán manh không biết xấu hổ thế này, Lãm Nguyệt không khỏi buồn cười.
Lãm Nguyệt mở Weibo, trên Weibo cũng tìm thấy được tài khoản này, quả nhiên, vẫn chỉ theo dõi mình Lạc Tinh.
Những weibo mà anh phát, cái nào cũng liên quan đến Lạc Tinh, có làm nũng lăn lộn bán manh cầu Lạc Tinh chú ý, sau khi Lạc Tinh thông báo đính hôn thì cái nào cũng là chúc phúc bách niên hảo hợp… Những lời chúc phúc đó cơ hồ chiếm nửa Weibo của anh.
Lén lút chúc hai người bách niên hảo hợp gì đó……Quá đáng yêu rồi.
Lãm Nguyệt không khỏi lại bật cười, thuận tay nhấn follow.
Lạc Tinh: @Muốn ôm, muốn hôn, muốn ngủ: Ôm một cái! Hôn một cái!
Phải diễn tả tâm trạng lúc này thế nào nhỉ?
Lãm Nguyệt không rõ, có ấm áp, có cảm động, có kích động, có…
Nhưng cũng không cần nói rõ ràng, chỉ cần cô biết là đủ:
Người như vậy, sao cô có thể không yêu.
Đúng vậy, là yêu, không phải thích.
………
Lúc Trần Dục Sâm về, Lãm Nguyệt đã không còn ở phòng khách.
Anh xếp thức ăn vào trong tủ lạnh, sau đó đi về phía phòng ngủ.
“Về rồi?” Lãm Nguyệt đang ngồi ở trên giường đọc sách, thấy anh tiến vào liền nhìn qua.
“Ừ.” Anh mặc áo sơ mi trắng phối với quần tây đen, một thân khí chất thanh lãnh đạm mạc, dường như vừa trở về từ núi tuyết Thiên Sơn.
Nhưng Lãm Nguyệt vừa mới xem anh bán manh lăn lộn cầu ôm hôn trên mạng, lúc này nhìn anh một thân cao lãnh…… chỉ nhịn không được muốn cười, khụ một tiếng hỏi, “Anh mua quả gì đó?”
Như đã nghiện tiếp xúc thân cận, anh ngồi xuống bên cạnh cô, kéo cô vào trong lòng, vuốt tóc cô, lúc này mới thấy được nét dịu dàng hiện ra, “Quả táo, quả quýt mà em thích ăn, đều mua.”
Lúc vuốt tóc tay anh như lơ đãng lướt qua vành tai cô, Lãm Nguyệt cười như không cười, đẩy anh ra, “Mau đi nấu cơm, em đói.”
Lúc cô tỉnh lại đã là giữa trưa, bây giờ cũng đã tới giờ ăn tối.
Người đàn ông lập tức mím môi.
Anh đi lâu như vậy, vừa mới trở về, cô không nhớ anh hay sao.
Bàn tay trượt xuống hông cô, dụi đầu vào vai cô, toàn thân tản ra hơi thở “bảo bảo không vui, mau mau dỗ dành”.
“Tức giận?” Lãm Nguyệt thiếu chút nữa cười ra tiếng.
“Không có.” Giọng nói có vẻ hơi rầu rĩ, giống hệt trẻ con rõ ràng đã cáu giận nhưng vẫn mạnh miệng không muốn thừa nhận.
Lãm Nguyệt cười rồi, chọc chọc cơ bụng của anh, tối hôm qua cô đã sờ qua, quả thực là yêu thích không muốn buông tay.
“Vậy làm thế nào anh mới hết giận, hôn một cái?”
Đã nói anh không tức giận, Trần Dục Sâm mím môi, im lặng không nói, vừa rồi còn không thèm phản ứng anh đâu, anh vừa mới về liền bảo anh đi nấu cơm, cũng không thấy cô nói nhớ anh!
Lãm Nguyệt nghiêng đầu, ôm mặt anh, hôn chụt một cái lên môi anh, tì vào trán anh, “Còn giận không?”
Anh vẫn im lặng không nói, đôi môi đỏ mọng vốn đã rất gần lại một lần nữa tiến tới.
Toàn bộ tinh thần Trần Dục Sâm đều đặt ở đôi môi đang tiến đến càng ngày càng gần đó, đâu còn nghe rõ cô nói cái gì, mắt thấy cô lại chuẩn bị rời đi, cánh tay dường như cũng biết suy nghĩ của chủ nhân, giữ lấy gáy cô, biến nó thành một nụ hôn sâu.
Lúc Lãm Nguyệt được thả ra, cô còn cười tủm tỉm nhìn anh, “Còn giận nữa không? Sâm Sâm?”
Lại là như vậy, đáy mắt anh hiện lên bất đắc dĩ và dung túng, dường như cô chỉ cần hơi làm nũng gọi một tiếng, dịu dàng hôn nhẹ một cái, đừng nói là vốn dĩ không tức giận, mà dù cho anh có tức giận đến cỡ nào thì có lẽ cũng không thể bộc phát nổi.
“Không giận.” Anh yếu ớt nói, có chút bất đắc dĩ khó có thể nhận ra.
“Không giận thì tốt rồi.”
Lãm Nguyệt chớp chớp mắt, cười nói tiếp, “Không giận thì đi nấu cơm thôi!”
Trần Dục Sâm:………
Sắc mặt người đàn ông lại trở nên lạnh lẽo.
“Từ từ!” Lãm Nguyệt dường như nhớ tới cái gì, giọng nói mang theo ý cười từ phía sau truyền đến.
“Sao vậy?” Người đàn ông lập tức xoay người, dáng người cao lớn.
Lãm Nguyệt cười tủm tỉm, “Giúp em lấy máy tính.”
Trần Dục Sâm:………
Cuối cùng anh vẫn giúp cô lấy máy tính, còn cắt trái cây thành miếng nhỏ để bên cạnh cô, điều chỉnh gối đầu sau lưng cô rồi mới rời đi.
Lãm Nguyệt mở hồ sơ, không phải bản thảo, mà là một cuốn tiểu thuyết mới.
《 Anh trong ánh trăng 》
Khi cô còn nhỏ, ranh mãnh làm một đứa nhỏ ngốc khác bị chó cắn mông, lúc này, một cậu bé ngồi ở trong xe……
Câu chuyện này rất đơn giản, lại rất ngọt. Lãm Nguyệt cơ hồ là viết như suối chảy.
Cũng là lúc này, cô mới phát hiện, thì ra bọn họ ở trong sinh mệnh của đối phương chiếm nhiều thời gian như vậy.
Đĩa trái cây gần hết, Lãm Nguyệt nhìn thời gian, tính cũng sắp tới giờ ăn tối, liền rời khỏi hồ sơ.
Không biết lúc anh nhìn thấy cuốn tiểu thuyết này, sẽ có biểu cảm như thế nào?
Lãm Nguyệt cắm một miếng trái cây cuối cùng chậm rãi ăn.
………
Người đàn ông cao lớn, động tác ưu nhã múc đồ ăn ra đĩa, nhìn thời gian trên nồi cơm điện, cho dù là động tác kéo tay áo xuống cũng vô cùng đẹp mắt.
Đi về phía phòng trong.
Đi qua sô pha, nhìn thấy di động, người đàn ông cầm lên, click mở thông báo, động tác đột nhiên khựng lại.
[Muốn ôm, muốn hôn, muốn ngủ]: A a a a a a a a a a a a! Bảo bảo sắp ngất! Lạc Tinh follow ta!
[Muốn ôm, muốn hôn, muốn ngủ]: Bảo bảo muốn xuống lầu chạy vòng! Lạc Tinh Tinh còn nói ôm ta!! Còn muốn hôn ta!!
[Muốn ôm, muốn hôn, muốn ngủ]: Ha ha ha ha ha ha! Hình ảnh kèm theo: Tiểu nhân đắc ý.
Fans Lạc Tinh thực tế không ít, đại khái mấy chục vạn, fan trung thành có lẽ cũng không đến một vạn, nhưng cũng không ít.
Mà cái tài khoản này là fan siêu cấp não tàn của Lạc Tinh, chỉ cần có người nói Lạc Tinh không tốt, người này lập tức sẽ xông lên, nhưng hắn nói có sách, mách có chứng độc miệng vô cùng, đặc biệt là chuyện gần đây Lạc Tinh bị bôi đen, tài khoản này lại càng chứng tỏ thực lực, quả thực nói là một địch trăm cũng không quá.
Chỉ trong một thời gian ngắn những fan trung thành đều đã tiếp nhận hắn, thậm chí còn nhớ kỹ tên tài khoản này, fan trung thành đa số đều follow lẫn nhau, mà hiện tại hắn cũng là một trong số đó, cũng có không ít người follow.
Lần này đương nhiên mọi người cũng nhìn thấy Weibo này.
Lập tức không vui!
[Giai nhân uyển]: Này này này!! Đại Đại hãy nhìn tui đi! Hun tui đây nè! Tui mềm mại đáng yêu! Nhất định tốt hơn hắn! Bằng không tui hun Đại Đại cũng được!
[Lạc Tinh Đại Đại chân bộ vật trang sức]: A a a a! Đại đại là của ta! Các ngươi tránh ra! Không được quyến rũ Đại Đại!
[Lạc Tinh tiểu mê muội]: Ta không tin!! Ta không tin Đại Đại sẽ hôn ngươi! Đại đại rõ ràng là của ta!
………
Trần Dục Sâm còn chưa thoát ra đương nhiên cũng thấy được mấy bình luận này.
_______
Vui lòng không reup truyện dưới mọi hình thức!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!