PHẬN GÁI
Phận Gái - Phần 5
Tôi thật sự hoang mang trước lời khêu gợi kiểu dâm đãng từ người đàn ông đối diện…
“Cô mục đích đến đây là gì”
-dọn nhà,tôi được thuê đến để dọn nhà mà anh nghĩ đi đâu vậy
-cô có thể về rồi…(anh ta ấn nút cửa tự mở)
-vâng chào anh …
Tôi vội vã rời khỏi căn hộ đó,phóng xe thật nhanh về nhà thấy Thư mặt bầm tím ngồi ở góc nhà…
“mày sao vậy thư”
-tao thấy mệt
-nhưng mày làm sao vậy,sao mặt tím vậy
-tao tiếp khách,thằng khách đó say rượu cứ ép tao phải quan hệ với hắn trước mặt người khác,tao sợ đẩy hắn thì hắn đánh tao..
Tôi nhìn Thư mà rơi nước mắt,nhìn tay chân bầm tím tôi vuốt tóc Thư…
Tôi:khi nào mày cảm thấy quá mệt mỏi thì hãy dừng lại nhé,hiểu không
-uk tao chỉ là,chỉ là cần tiền ,tao chỉ mong muốn có một ngôi nhà nhỏ cho riêng mình…
-rồi sẽ có,nhất định sẽ có chỉ là chậm thôi,nghe tao đi từ bỏ nghề này đi Thư,nghè này nó sẽ không có hậu dành cho bất cứ ai
-tao phải kiếm tiền,phải đẹp rạng ngời rồi để cho hắn thấy tao đã khác xưa (hắn ý chồng cũ)
-mày vẫn yêu nó đến thế à,có đáng không Thư
-Tao vẫn yêu nó,dù cho nó có thế nào tao vẫn không thể quên được…
Tôi tự ngẫm thấy cuộc đời của phụ nữ thật bất hạnh,muốn hận cũng không được mà không hận cũng chẳng xong…
Sáng sớm dậy tôi đã thấy Thư mua đồ ăn ngon nấu nướng rất thơm…
Thư: dậy đê,thử tay nghề của tao xem
-chuyện lạ nhé nay dậy sớm ghê
-dậy sớm lại thấy khỏe người mày ạ,hôm qua tao khóc nhiều nên đêm không ngủ được
-thôi bỏ qua chuyện đó đi,ăn sáng nào…
Hai cô gái,hai hoài bão ước mơ có một gia đình trọn vẹn,tổn thương trong cuộc đời,chính họ lại đang mang đến nụ cười cho nhau,những nụ cười bình dị nhất của cuộc sống…
1 tuần trôi qua tôi vẫn làm việc chăm chỉ tại quán ốc,tối tối thì đến đón Thư,từ ngày nói chuyện Thư đã từ chối mọi cuộc chơi thâu đêm suốt sáng…chúng tôi lại chở nhau trên con xe máy ,trên những con đường rẽ vào hẻm mấp mô…chúng tôi trao đổi cho nhau về việc hằng ngày công việc ra sao,chỉ mong tất cả đều bình yên…
Phương tú bà của Thư giận giữ khi thấy gần đây Thư ít tăng ca như mọi lần
P: nó có chuyện gì mà hủy mọi cuộc tiếp khách đêm,có biết như thế tao mất bao nhiêu tiền không?
Đệ: tôi cũng k có cách nào khác vì cô ta chỉ làm trên giấy tờ,không phải nhân viên bị phụ thuộc hay nợ nần chúng ta nên không thể ép được ạ
-không có nợ thì làm cho nó thành có,ngu…
Tôi soạn sửa đồ đến quán ốc chị chủ quán vội hỏi…
-hôm qua dọn sạch sẽ chưa em
-dạ chị yên tầm em làm sạch sẽ lắm ạ
-uk nghe nói con trai bà chủ nhà này sạch sẽ lắm sợ bẩn dã man ấy
-vâng em dọn sạch từng chút một rồi ạ,chị cứ yên tâm…
-phụ thuộc khổ vậy đấy,bà chủ nhà này cho chị thuê 4 năm rồi mà chưa 1 lần đến đây…họ thừa tiền mà
-hôm qua em đến căn họ đó cũng đẹp lắm chị ạ
-chứ sao nữa khu ấy căn hộ đó chục tỉ là ít,nhà đó thiếu gì tiền đâu em của họ mà…
-họ làm gì mà giàu vậy chị
-chủ nhà này là bà trùm bất động sản đó em cả cái khu ấy của bà ấy hết
-ôi thế thì giàu lắm chị nhỉ
-uk đất đai nhiều vô kể,nằm trên tiền em ạ ,chứ như chị tháng mở quán trừ các thứ chỉ đủ sống chứ để nói giàu thì k có…
-chị lại khiêm tốn rồi..
Buổi trưa tôi đi ăn cơm bụi rồi thấy mẹ đẻ gọi điện
Mẹ: nhà thằng Huy đột nhiên đòi nuôi bé nhím con ạ
-không được…
-biết làm sao được hả con
-khi ly hôn nhà họ để nhím cho nhà mình nuôi rồi mà
-nhưng trên thực tế nhím được tòa xử là bố nó nuôi,đột nhiên nhà nó đòi nhím vê nuôi trong khi giờ con bé lớn thế này rồi…
-mẹ cúp máy đi để con giải quyết…
Tôi nhớ lại số cũ của Huy,gọi máy vẫn đổ chuông anh ta vẫn dùng số cũ…
Huy: alo
-tao đây (nghe giọng Huy nhận ra)
-mày vẫn bám lấy tao như chó thế
-tại sao nhà mày lại đòi nuôi con trong khi nhà tao…
-mày định để con bé sống với người mẹ tù tội rồi bạo lực như mày à,hay mày định để con bé sống trong cảnh bị bạn bè chê cười vì có mẹ đi tù
-tao không sai,tao không xấu hổ vì những gì đã làm
-không xấu hổ vì những gì đã làm á,đúng là loại đĩ
-mày đĩ hay tao đi,loại lừa tiền của vợ để sống thì mày vẻ vang lắm nhỉ,có cần tao lên mạng cho mọi người biết thầy giáo nổi tiếng của ngành truyền thông đã ăn bám vợ đến thế nào khi mà vợ đi bán bánh rán và từng gói bỏng ngô,lang bạt khắp con phố để nuôi chồng.
-đấy là do mày tự nguyện giờ mày còn nói ra làm cái gì,để kể công à
-tao chỉ nói sự thật kể công với người như mày cũng bằng thừa,mày suy nghĩ đi một là tao lên mạng bóc trần cái vẻ bóng loáng của mày,hai là để yên mẹ con tao sống ,mày chọn đi
-ok mày cứ nuôi,tao sẽ nói chuyện với bố mẹ tao sau…đời còn dài đừng để con giống như mày …
Tôi cúp máy rồi bật khóc khi nhìn hộp cơm,nghĩ đến chuyện khi xưa lúc anh ta phóng xe đẹp đi trên phố còn tôi hộp cơm mua rồi còn chẳng kịp ăn vì kiếm tiền,giá như hắn hiểu và yêu thương vơ con thì lại khác (tôi cúi đầu buồn bã)
Tối đến Thư trong quán chuẩn bị về thì bọn bảo kê kéo tay
Bảo kê: đi làm ca đêm
-tôi không có nghĩa vụ phải theo ai
-chị P báo bố đẻ mày đến cầm của chị ý 50 triệu rồi
-cái gì…
Thư gọi cho bố đẻ vội vã
Bố: họ gọi bố đến và cầm tiền về mà,bố cứ nghĩ lương của con
-bố gửi từ quê lên cho con,đáng lẽ bố phải bảo con chứ
-tao có gọi nhưng mày có nghe máy đâu…
-con không biết bố phải bảo con chứ…
Thư vội vã ra cửa thì găp Phương đi vào…Phương cười đon đả
P: đi đâu mà vội thế em
-chị cho em gửi lại tiền,lương em lấy đều rồi chắc chị nhầm rồi ạ
-nhầm sao được em,chị chỉ có nhìn lầm người chứ k nhìn nhầm tiền (gạt nhẹ tóc Thư)
-em xin gửi lại 50 triệu ạ
-chị cho em
-cái này em…em k dám nhận đâu ạ
-chịu khó tăng ca cho chị hoặc là đi tour với khách ,à hộ chiếu của em xong rồi đấy,đi 1 tour là đủ
-1 tour là đủ thật k ạ
-đủ…à em rủ bạn đi đợt đầu em nhờ chị làm hộ chiếu cho bạn rồi còn gì
-bạn em không làm nghề như em
-ai bắt phải làm,chị tặng chuyến du lịch nước ngoài cho bạn em hy vọng bạn em thấy thích nghề này
-e k dám đâu ạ
-dám (Phương bóp vai Thư thật mạnh như đe dọa) chị thích em làm việc chăm chỉ như trước…chị k muốn phải giở cái thói côn đồ vs em giống như chị làm với các cô gái khác…
Thư ngồi bệt xuống ghế,50 triệu đó vô tình họ đã đưa Thư vào cái thế khó cưỡng lại …
Tôi đến đón Thư như kẻ mất hồn
Thư: Tao sau lần này sẽ nghỉ làm ở đây
-mày nghĩ thông rồi à (tôi cười)
-tao thấy chúng quá đáng sợ…tao chuẩn bị đi nước ngoài
-đi đâu
-đi singapore,tao chưa đi tour bao giờ nên tao rất sợ
-vậy mày từ chối đi
-bọn chúng ép tao không thể từ chối được,tao rất sợ,tao sợ lắm Thùy ạ
-trốn đi,tao sẽ đi cùng mày
-còn gia đình tao nữa,đi đâu được,trốn mãi được không.
-vậy phải thế nào
-mày đi cùng tao đi,chỉ là đi cùng cho đỡ sợ thôi,bà ý nói cho bạn đi cùng…
-nhưng tao mới đi làm xin nghỉ e khó hơn nữa là
-mày cũng sợ đúng k
-không mày nghĩ gì thế tao sợ gì ,mày nghĩ gì thế chúng mình như chị em tao không bao giờ bỏ mày
-uk (Thư ôm lấy cổ tôi) còn tao thì rất sợ ,nếu có mày tao sẽ yên tâm hơn…
Tôi vài ngày sau xin chị chủ nghỉ 3 ngày ,chị đồng ý còn nghĩ tôi về quê nên cho tôi 1 triệu
chị chủ: em này nhất định quay lại làm nhé
-chị đừng lo em nghỉ 3 ngày thôi,sau đó em sẽ về làm,em không đi luôn đâu
-chị quý em chịu khó nhanh nhẹn,kiếm người nvay bây giờ rất khó,vậy về quê an toàn nhé
-dạ chị em cám ơn…
Tôi cầm 1 triệu trên tay ra bưu điện gửi về cho mẹ để lo cho con học hành,dù chẳng là gì nhưng tôi quý đồng tiền này,đồng tiền do chính tôi làm ra…
Ra sân bay Thư ủ rũ
Thư: sang đó có người đón vì đa số toàn kẻ có vợ nên họ kín đáo tuyệt đối
-uk nốt lần này nhé,tao sẽ luôn đi theo sát mày
-uk cứ theo sát tao nhé…
Đến singapore lần đầu tôi ra nước ngoài,mọi thứ lạ lẫm,tiếng gọi của 1 cô gái dáng đẹp như mẫu vang lên
‘Chào hai em chị là Ly, sẽ là người dẫn dắt các em ở bên này”
Thư: bạn em chỉ đi cùng thôi ạ
-bên kia báo 2 người mà
Thư: chắc có nhầm lẫn có mình em thôi ạ..
-để lát chị hỏi lại đi thôi
Tôi và Thư lên 1 chiếc taxi chở thẳng đến một khách sạn khá đắt tiền trong trung tâm,Ly đưa cho cho hai bộ váy
Ly: chị gọi cho chị P rồi cả hai thay đi
Thư: nhưng chỉ có em thôi chị
Ly: hai đứa muốn đi cùng nhau thì phải vậy (tôi gạt tay Thư)
Tôi: để em thay (hai chiếc váy body ôm sát cơ thể)
Ly: em này trắng quá nhỉ da đẹp quá lại xinh (tôi cười nhat trước lời nói của cô gái kia)
Vừa mở cửa chúng tôi bị 2 tên đàn ông kéo sang hai bên mỗi người kéo đi 1 hướng
Thư: làm gì thế bạn tôi chỉ đi cùng thôi
Ly: chị P bảo 50 triệu của chị ý mà 1 mình em sao đủ trả,hai dứa mới đủ
Thư: chị ấy lừa tôi,chị ý chỉ nói cho bạn tôi đi cùng chỉ vậy thôi
Ly: nếu khôn ra thì quá hiểu chị P rồi còn gì…
Thư: Thùy ơi tao k làm vậy đâu mày đừng hiểu sai về tao
Tôi đỏ mắt rồi cười với Thư “tao tin mày,chúng ta sau lần này về nhà nhé”
Thư bật khóc gật rồi tôi quay đi cố cứng rắn đi theo tên bảo kê…tiếng cười nói của đàn ông bên trong căn phòng,vừa mở cửa ra họ đã chạc tuổi ngoài 50,ai nấy đều mỗi người ôm một cô gái,thấy tôi vào họ nhìn rồi như thể muốn nuốt sống…
Đàn ông 1: em qua ngồi vs anh đi
-vâng (tôi cười nhạt)
Đàn ông: em tên gì
-em không có tên cũng không tiện nói tên
-da em trắng thạt đấy (sờ lên đùi tôi tay mân mê vào gần quần lót,tôi gạt tay rồi rót rượu)
-uống đi anh,xong xuôi rồi tính
-anh thích em rồi đấy…
Họ hát hò ôm ấp hôn nhau rồi làm đủ trò trong căn phòng này,chỉ 30p sau mỗi người đều kéo các cô gái đi về phòng riêng,còn người đàn ông chọn tôi hắn đã khá say…
-Anh thấy em chẳng say gì cả nhỉ
-mình anh say là đủ rồi em phải tỉnh táo để còn phục vụ chứ nhỉ…
-haha chuẩn (hắn uống tiếp)
sau đó dắt tôi về phòng hắn lăn kềnh ra giường tôi giả vờ đi tắm khá lâu…mở hé cửa thấy hắn đã ngủ…tôi mở cửa đi ra ngoài thấy một cô gái cùng phòng lúc nãy đang hút thuốc ngoài hành lang…
Gái: đi đâu
-tôi có một cô bạn không biết là đang ở phòng nào
-tên gì
-tên Thư ạ dáng dong dỏng khá cao mặc váy màu tím ạ
-bọn bên váy tím thì ở bên khu A,chúng nó phải phục vụ 3-5 người 1 lúc
-là sao chị
-là quan hệ tập thể đấy,bọn lắm tiền nó thích kiểu ấy hơn
-không thể đâu
-qua dãy này sang bên kia,chắc cũng xong rồi đấy…
Chạy qua hành lang bằng kính tôi thấy mấy cô gái mặc váy tím đi ra ngoài,tôi thấy vài tên già bụng to quần áo sộc xệch đang quát lên
‘chúng mày vào xem con này làm sao co giật rồi”
Tôi và 2 cô gái nữa chạy vào phòng thì thấy Thư nằm trên giường xung quanh là 4 tên đàn ông ,Thư nhỏ bé nằm trên giường không mảnh vải che thân tay co giật còn bị bịt mắt…Tôi vội vã lấy chăn choàng lấy các cô gái đi gọi bảo kê…
Bảo kê: kệ nó đưa ra kia nằm tí cho hết sốc là được
Tôi: anh điên à nó bị co giật rồi
Gái: chị ý máu chảy ở âm đạo ra nhiều lắm
Mấy lão già tỏ ra khó chịu
Gìa: nó như thế thì làm gì được nữa,để đứa khác vào đi
Tôi: già rồi mà con mất nết,chỉ đáng tuổi con các người mà nếu nhìn thấy con gái các người bị như thế thì tính sao
-à con này láo
Lão 2:để con này ở đây đi tôi thích nó rồi trắng muốt ra
Bảo kê: vậy mày ở lại đi (họ đưa Thư ra rồi đóng sầm cửa tôi kéo cửa)
Tôi: không mở ra…(tôi giằng ra thấy chúng vứt Thư nằm máu vẫn chảy mà chẳng có ý cho đi viện)…
Bảo kê: mày vào thì tao đưa nó đi viện nếu không ai tiếp nó,chị Phương biết thì chết cả lũ
-nó cần đi viện gấp
-không được đi…chờ chị P trả lời đã
-chờ gì khi đang nguy kịch ,tôi sẽ đi báo bảo vệ (tôi chạy xuống dưới sảnh bảo kê chạy theo)…
chưa kịp nói với bảo vệ thì bị một tên kéo tay lại…
Tôi: bỏ ra nếu k cấp cứu bạn tôi sẽ chết
-mày không quay lại thì mày còn chết trước nó…
-làm ơn hãy cứu nó
-tao chỉ làm thuê tao k có quyền…
Tôi bật khóc rồi thấy thang máy mở ra,người đàn ông tại căn hộ tôi dọn dẹp đang bắt tay chào một người đàn ông khác…tôi nhận ra anh ta” này anh làm ơn cứu tôi,cứu bạn tôi”…
Người đàn ông đó đổi sắc mặt khi thấy tôi…
“anh nhận ra tôi không,chúng tôi bị lừa hãy cứu chúng tôi báo cảnh sát”
Anh ta thản nhiên cho thuốc lên miệng hút rồi cười
“quen à”
“tôi dọn nhà cho anh đây”
“à nhận ra rồi,thì sao”…
Tôi cắn lấy tay người đàn ông bảo kê rồi chạy vào thang máy ấn nút “tôi cầu xin anh hãy cứu bạn tôi” (tôi quỳ xuống chân anh ta” chúng tôi không quen ai cũng không thoát được,làm ơn báo cảnh sát giúp tôi với …bọn chúng bảo kê nên sẽ đánh chết chúng tôi mất,tôi cầu xin anh,chúng rất đáng sợ (thang máy mở ra cả hành lang của một khu đầy người đàn ông mặc đồ đen đứng cúi chào người đàn ông này”
Họ đồng thanh “anh đã về”…
Tôi thấy lũ người này còn đáng sợ hơn,tôi vội đứng bật dậy…
“tôi có lẽ nhầm người rồi” (anh ta tóm tay)
-thì cứ cho là nhầm đi,vẫn cái giá ý bóp vai có 10 triệu
-lúc này tôi không đùa với anh
-ai đùa,tôi không có tính đùa
-bạn tôi nó ở đó chảy máu (tôi hoảng loạn) làm ơn báo cảnh sát đi..
Anh ta đổi sắc mặt…
-thế thỏa thuận bóp vai thế nào,kèm theo 10 triệu là bạn cô sẽ ở đây sau 10p nữa
-thật không
-ô hay đã bảo không đùa bao giờ mà lại (anh ta thả khói thuốc vào mặt tôi cười ngạo nghễ)
Tôi chợt thấy những người áo đen này đều cúi đầu gọi anh ta là ‘anh” vậy anh ta là ai…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!