UAAG - Đội Điều Tra Tai Nạn Hàng Không
Chương 18
Tác giả: Mạc Thần Hoan
Chuyển ngữ: Dú
Quyển 2: Hoàng tử nhỏ
Chương 18: “À đúng rồi, ngài không dỡ nó, nhưng chính tay ngài đã tự tay thiết kế nó.”
“Ai bảo trong chuyến bay Rogge Airlines 318, hộp đen rơi vào biển không tìm ra được? Là cả cái máy bay chìm dưới Thái Bình Dương, đến giờ vẫn chưa tìm ra mới phải.”
Một giọng nam hơi khàn cất lên sau lưng cả hai, Phục Thành và Lina đồng loạt quay đầu lại bèn bắt gặp một người đàn ông tay phải cầm điện thoại đặt bên tai, hình như hãy còn đang chuyện trò. Hắn vừa xuống cầu thang vừa đối thoại với người bên đầu dây kia bằng tiếng Anh: “Ừ, vậy nhé, đợi tin nhắn của anh.” Tiếp đó cúp máy, đoạn bước xuống hai bậc thang cuối cùng.
Lina mỉm cười: “Đúng vậy, cả cái máy bay Rogge 318 đều không tìm ra được, nhưng chẳng phải hộp đen của nó cũng thế hả Reid? Em nghĩ hình như em chả nói sai mà?”
Trác Hoàn nhướn mày nhưng không phản bác nữa mà là hỏi: “Sao tự dưng lại nhắc đến Rogge 318?”
Lina kể lại cuộc đối thoại ban nãy của cô và Phục Thành cho hắn nghe.
Nghe xong, Trác Hoàn bỗng hỏi: “Thế em nghĩ anh thích ăn salad không?”
Lina nhất thời không phản ứng kịp: “Gì cơ?”
Trác Hoàn bình tĩnh xoay người đi vào bếp rót một cốc nước: “Thật ra anh cũng muốn ăn lẩu.”
Lina: “…”
Phục Thành: “…”
Nhấp một hớp nước, Trác Hoàn mới thốt: “Không phải anh thấy hứng thú với những vụ tai nạn hàng không mà hộp đen không hoạt động đâu, chỉ là hay gặp phải những vụ án kiểu đó mà thôi. Còn Rogge 318 thì… cũng không phải vì đến tận ngày nay vẫn chưa vớt được xác máy bay của nó.” Nhận ra ánh mắt của Phục Thành, Trác Hoàn ngoái đầu nhìn thẳng vào anh: “Cậu có hứng thú với Rogge 318 à?”
Phục Thành thả đám xà lách đã rửa vào rổ: “Khi cái máy bay của Rogge Airlines gặp chuyện là vào khoảng thời gian tôi đang học khóa lí luận bay, thầy hướng dẫn hay lấy Rogge 318 làm ví dụ, lớp tôi đã thảo luận về nó rất nhiều. Vì không tìm ra xác máy bay nên hoàn toàn không thể suy đoán được rốt cuộc cái gì đã làm máy bay rơi xuống biển, nhưng chúng tôi đã bàn sơ qua về vài nguyên nhân.”
Ánh nhìn của Trác Hoàn khựng lại giây lát, hắn trưng nét mặt không cảm xúc đặt cốc nước xuống rồi hỏi: “Nói thử xem.”
“Đầu tiên, Rogge 318 rơi xuống từ không phận Thái Bình Dương. Khu vực kiểm soát không lưu ở vị trí của nó chịu sự quản lý của Canada, căn cứ theo quy định “Điều lệ không phận Quốc tế”, cứ cách một tiếng là Rogge Airlines sẽ phải tiến hành bắt liên lạc với Đài Kiểm soát Không lưu Canada nhằm báo tình hình bay. 3 giờ 14 phút sáng ngày 13 tháng 6 năm 2016, Đài Kiểm soát Không lưu Canada gọi cho Rogge 318 như thường lệ nhưng không được đáp lại. Cho nên bốn năm trước, người ta phỏng đoán rằng máy bay của Rogge Airlines đã rơi xuống từ khoảng 2 giờ 16 phút đến 3 giờ 14 phút sáng.”
Tốc độ nói của Phục Thành không nhanh cũng chẳng chậm, anh thuật lại chuyện bốn năm trước một cách ngắn gọn, biểu cảm đầy bình tĩnh và ung dung. Song, anh không nhận ra, nghe anh nói mà sắc mặt Lina hơi thay đổi, cô nhìn Phục Thành với vẻ ngạc nhiên.
… Cô không ngờ Phục lại nhớ kĩ chuyện bốn năm về trước một cách chính xác đến từng chi tiết như thế.
Phục Thành kể tiếp: “Vì phi công của Rogge 318 không hề báo trục trặc trên chuyến bay với Đài Kiểm soát Không lưu, mà lúc đó họ đang bay trên độ cao 9800 m, nên giả thiết nếu có trục trặc máy móc thật thì hẳn vẫn có thời gian để liên lạc với Đài Kiểm soát Không lưu, chí ít là cũng nhấn nút khẩn cấp. Thế nên suy đoán đầu tiên của chúng tôi là… một cuộc tấn công khủng bố.”
Năm 1988, chiếc máy bay của Pan American World Airways* PA103 khi bay qua thị trấn nhỏ Lockerbie của nước Anh đã bất ngờ nổ tung khiến 270 người gặp nạn, bao gồm 11 người ở mặt đất. Sau khi xảy ra sự việc, nhân viên điều tra đã nhanh chóng tóm được hai phần tử khủng bố Libya, xác nhận là chính bọn hắn đã gài bom lên máy bay của Pan Am. (1)
(*Pan American World Airways, thường được biết đến với cái tên Pan Am, là hãng hàng không quốc tế chính của nước Mỹ từ thập niên 1930 cho tới khi Hãng chấm dứt hoạt động vào năm 1991.)
Trác Hoàn: “Không sai, sau khi Rogge 318 gặp chuyện không may, nhân viên điều tra đã nghĩ đến trường hợp bị tấn công khủng bố đầu tiên. Họ lập tức điều tra bối cảnh thân phận của 231 hành khách và 18 thành viên phi hành đoàn, đồng thời xác nhận lại bối cảnh các hành khách chuyến trước, cũng điều tra lại khoang hành lí máy bay. Nhưng trên cái máy bay này không hề có bất cứ một ai dính dáng đến tổ chức khủng bố.”
Phục Thành không rửa rau nữa, anh nhìn Trác Hoàn: “Sự cố máy bay phát sinh trên vùng trời Thái Bình Dương, nếu bị tấn công bằng đạn tự hành* thì không có nhiều quốc gia có thể làm được, chưa kể hệ thống vệ tinh ngày hôm đó của cả Trung Quốc lẫn Mỹ đều chẳng phát hiện quỹ tích đạn tự hành nào, cho nên nó không bị tấn công bởi đạn tự hành.”
(*Đạn tự hành hay phi đạn là hệ thống đạn dẫn đường chính xác tự di chuyển đến mục tiêu và tác động vào đường đi trong khi di chuyển để hiệu chỉnh, bắn chính xác. Đạn tự hành có bốn hệ thống thành phần: hệ dẫn đường/ngắm bắn, hệ bay, hệ động cơ và đầu đạn.)
Trên máy bay không có bom gài trước, cũng không có ai đột nhiên phóng đạn tự hành để tấn công máy bay.
Vậy thì những phương pháp làm máy bay rơi đột ngột không tính là nhiều nhặn cho lắm.
Phục Thành như dửng dưng: “Rogge 318 dùng máy bay mới, không có bản ghi chép bảo trì gây bất lợi nào, bởi vậy xác suất nhân viên bảo trì mặt đất gây ra lỗi là cực kì thấp. Đó là lí do mà bốn năm trước ở lớp, suy đoán thứ hai của chúng tôi là… Thiết kế máy bay đã bị lỗi khiến máy móc đột nhiên bị trục trặc.”
Anh vừa dứt lời, căn phòng bếp trống trải chợt im phăng phắc.
“Phục à, anh có biết anh đang nói gì không?”
Lina ban đầu còn hứng chí nghe Phục Thành và Trác Hoàn thảo luận về vụ tai nạn máy bay này, nghe đến đó, nụ cười trên mặt cô tức thì sượng ngắt. Cô lập tức nhìn Phục Thành bằng biểu cảm nghiêm túc và hỏi nhấn nhá từng chữ một.
Phục Thành không đáp, anh lẳng lặng nhìn vào đôi mắt Trác Hoàn.
Mà trước mặt anh đây, Trác Hoàn đang một tay cầm cốc nước, một tay thong dong đút túi. Nghe Phục Thành thốt ra câu này xong, đôi môi mỏng của hắn dần mím lại. Mãi lâu sau, hắn mới nhếch miệng cười khẩy: “Ồ? Nói coi nào.”
Phục Thành: “Chuyện thiết kế máy bay bị lỗi dẫn tới những vụ nổ tung trên bầu trời không hề hiếm thấy. Ví dụ như…”
Trác Hoàn cướp lời anh, tốc độ nói của hắn rất nhanh: “Ví dụ như vào năm 1974, cách thiết kế khoang hành lí của máy bay DC-10 có thiếu sót khién cửa chất hàng vỡ tung ngay trên trời, cánh cửa bị thổi bay đã làm giảm áp suất không khí dẫn tới việc máy bay rơi. (2)”
Phục Thành: “Đúng thế, và vào năm 1992…”
Trác Hoàn: “Năm 1992, máy bay US Airways 405 loại Fokker F28 trong lúc cất cánh khỏi sân bay LaGuardia thì đã rơi tại chỗ. Nguyên nhân cơ bản là do việc thiết kế hệ thống gạt băng lắp trong chuỗi máy bay này của hãng Fokker có sai sót, đến cả vụn băng cực nhỏ cũng có thể gây mất khống chế việc bẻ lái một cách nghiêm trọng. (3)”
Dừng đoạn, Trác Hoàn cụp mắt nhìn chàng trai đứng trước mặt mình, ngón tay khẽ vuốt lên thành cốc, “Chiếc máy bay Rogge 318 sử dụng tuyệt đối sẽ không xảy ra lỗi sai cấp thấp này.”
Nhìn hắn, Phục Thành chợt mỉm cười: “Ngài đã từng dỡ nó rồi hả thầy Trác?”
Ý cười trên mặt Trác Hoàn dần biến mất.
Phục Thành: “À đúng rồi, ngài không dỡ nó, nhưng chính tay ngài đã tự tay thiết kế nó.”
“Tháng 4 năm 2016, hãng hàng không Rogge đặt hàng mười chiếc MaiFei F485 với công ty Mạch Phi. Cái máy bay số hiệu 318 gặp nạn đã sử dụng một trong số chúng. Khác với chuỗi máy bay F435 của Mạch Phi, máy bay F485 loại mới này sử dụng động cơ tuốc-bin cánh quạt hai viền khí cao (4) nhằm thỏa mãn nhu cầu về “khoảng cách tuần tra” (5)… Dưới kết cấu tuần tra y hệt, sử dụng phép tính Datcom đặc biệt thì sẽ giảm được rất nhiều lượng xăng máy bay sử dụng…”
“Mà hệ số Clmax* của F485 lại đạt tới con số khác thường 3,38. Vả lại, số Mach* tăng gấp đôi, thế mà góc lực nâng của cánh chỉ tăng mỗi 7%…”
(*Hệ số Cl là hệ số lực nâng cánh máy bay, khi vượt quá giá trị cực đại của hệ số này thì máy bay sẽ mất kiểm soát và rơi xuống.
*Số Mach là một đại lượng vật lý biểu hiện tỉ số giữa vận tốc chuyển động của vật thể trong một môi trường nhất định đối với vận tốc âm thanh trong môi trường đó. Trong khí động lực học, số Mach đặc trưng cho mức độ chịu nén của dòng chất khí chuyển động.)
Trong căn bếp lặng im, câu nói nhanh của chàng trai như cơn mưa rào tầm tã trút xuống.
Người ta chỉ nghe thấy tiếng nước chảy rào rào nơi phòng bếp ngăn nắp đó. Không khí ngưng tụ lại gần như hóa thành thực chất, bầu không khí giương cung bạt kiếm làm không khí trông hệt như dòng nước đặc quánh đè nặng lên bờ vai ba người.
Lina trù trừ nhìn cả Trác Hoàn lẫn Phục Thành, cô không biết vì sao bỗng dưng lại nhảy sang chuyện này nữa.
Mà ngay bên cạnh cô đây, hai người kia đang đụng độ nhau bằng mắt trong lặng lẽ.
Chẳng biết đã qua bao lâu, dường như cả một thế kỉ đã vụt trôi thì một âm thanh lanh lảnh phá tan sự tĩnh lặng.
Cách – Cốc nước thủy tinh bị người ta nhẹ nhàng đặt xuống mặt bàn đá cẩm thạch. Mặt đá với hoa văn màu trắng y hệt mặt gương – Nó phản chiếu ngón tay thon dài của người đàn ông nọ.
Trác Hoàn: “Ai bảo tôi chưa từng dỡ cái máy bay này.”
Phục Thành sửng sốt.
Trác Hoàn búng tay, cốc nước trượt dài trên mặt đá cẩm thạch rồi vừa khéo dừng trước mặt Lina. Hắn nói: “Rót cốc nước hộ anh.” Tiếp đó lại nhìn Phục Thành, “Kể từ sau sự cố Rogge 318, 4 năm 3 tháng 19 ngày đã trôi qua, F485 chỉ xảy ra một vụ tai nạn khác, nhưng nguyên nhân lại là do sự sơ suất của phi công.”
Phục Thành im lặng, “… Ý tôi không phải thế. Thầy Trác này, ban nãy tôi đang kể đến cuộc thảo luận giữa chúng tôi và thầy hướng dẫn trong khóa học máy bay bốn năm trước.”
Trác Hoàn chợt hỏi: “Cậu rất am hiểu F485 nhỉ?”
Phục Thành giật mình, đoạn ngẩng đầu nhìn hắn theo phản xạ.
“Phép tính Datcom kiểu mới, hệ số Clmax 3,38… Phi công Không quân của Trung Quốc phải học những cái này à?”
Phục Thành mấp máy môi, ngón tay siết chặt lại, não vận hành nhanh như gió mới tìm được một lí do thích hợp cho mình ngay tức thì. Nhưng anh vừa hé môi thì Trác Hoàn đã cắt ngang: “Ngày 13 tháng 6, máy bay mất tích. Ngày 19 tôi tham gia đội điều tra với tư cách là đại diện công ty Mạch Phi. Cậu có biết lúc đó đội điều tra đã đưa ra suy đoán thứ hai là gì không?”
Một tiếng nổ vang trời nện vào tai anh, máu toàn cơ thể xộc ngược từ dưới bàn chân lên đỉnh đầu, một cơn phẫn nộ khó tả như dòng thác lũ giằng xé nhau khiến lí trí dần sụp đổ. Nhưng vào thời khắc cuối cùng, lí trí lại dốc hết sức của nó để quay về não.
Phục Thành nghe chính anh hỏi bằng một chất giọng bình tĩnh: “Ồ? Là gì?”
Trác Hoàn còn chưa mở lời thì Lina đã đáp từ sau lưng hắn: “Tôi từng nghe bố kể về vụ này rồi, đó cũng là nguyên nhân mà cả đội điều tra đã tán thành. Nửa năm trước khi sự việc xảy ra, cơ trưởng Tề Chí Phong của Rogge 318 đầu tư cổ phiếu thất bại nên phải gánh món nợ khổng lồ hơn mười triệu, chưa kể hai tháng trước đó, vợ con của ông ta đã gặp tai nạn thảm khốc. Con trai chết ngay tại chỗ, thậm chí đến lúc tai nạn máy bay xảy ra, vợ ông ta vẫn đang nằm hôn mê trên giường bệnh, không có chuyển biến tốt.”
Nói đến đây, Lina sực nhớ ra: “Reid à, hình như vụ này có hơi giống sự cố của US Airways 3157 mà dạo này anh thấy hứng thú đó. Ở cả hai vụ tai nạn này, người ta đều cho là cơ trưởng tự sát.”
Vừa nói, Lina vừa đưa cốc nước đã rót cho Trác Hoàn.
Cô bồi hồi: “Ông cơ trưởng họ Tề này cũng đáng thương thật, đột nhiên mất con, vợ hôn mê mãi, lại còn phải gánh khoản nợ kếch sù. Nếu là em, có lẽ em đã không chịu nổi áp lực đó rồi, chẳng hiểu sao ông ta vẫn lọt qua được vụ kiểm tra tâm lý của hãng hàng không Rogge nữa.”
Phục Thành siết nắm đấm, cuối cùng cũng không dằn được cảm xúc, đang định mở miệng phản bác Lina thì lại nghe một giọng nam trầm ấm cất lên từ ngay bên cạnh anh, nó vẫn mang vẻ thờ ơ và nghiêm túc không cho đùa cợt: “Hóa ra đã tìm ra nguyên nhân tai nạn máy bay Rogge Airlines 318 rồi à?”
Lina ngẩn ra, cô thấy khó hiểu: “Reid?”
Trác Hoàn cụp mắt, đoạn tặc lưỡi. Âm thanh đó luôn khiến hắn trông rất đỗi ngạo mạn, khó có thể nói chuyện cùng, thé mà giờ đây hắn lại đang nhìn người bạn thân của mình bằng ánh mắt lạnh buốt, khịt mũi “Hừ” khẽ rồi lạnh lùng thốt: “Ai cho em niềm tin mà bảo cơ trưởng tự sát? Em đã vớt được xác máy bay, hay đã tìm được di thư của người cơ trưởng tự sát đó chưa? Một vụ án chưa điều tra ra sự thật thì không một ai có tư cách chỉ trích lỗi của ai cả.”
Lina im lặng một lát: “Em xin lỗi, là lỗi của em, em không nên võ đoán mà đinh ninh là do vấn đề từ phi công.”
Trác Hoàn tiện tay bẻ một quả chuối tiêu trên bàn bếp rồi đưa cho Lina.
Lina mỉm cười nhận quả chuối: “Anh định dùng một quả chuối để làm hòa vì thái độ quá nghiêm nghị ban nãy của anh và giờ thì anh nghĩ cho người bạn mập mờ này của anh hả? Nếu em không biết anh luôn nghiêm túc và không cả nể trước những chuyện kiểu như này em đã nghỉ chơi với anh lâu rồi.”
Trác Hoàn không tỏ ý kiến: “Anh chỉ muốn nói là người chết không thể biện bạch cho mình được, thay vì chỉ trách cứ mỗi người chết thì hãy trách cả người còn sống. Ít ra người sống vẫn có thể tự phản bác lại đôi phần.” Dứt lời, hắn thầm liếc sang Phục Thành.
Từ khi Trác Hoàn trách móc Lina đoán xằng đoán bậy là Phục Thành đã cúi gằm, chẳng ừ hử gì.
Nghe thế, anh ngẩng đầu nhìn Trác Hoàn.
Mọi âm thanh chợt vụt tắt, anh chỉ nghe được mỗi tiếng tim đập nồng nhiệt từ trái tim trong ngực anh mà thôi.
Lát sau, Phục Thành mỉm cười: “Thầy Trác lại đùa rồi.”
*Chú thích:
1. Vụ tai nạn máy bay Pan Am 103 là một chuyến bay lịch trình vượt Đại Tây Dương hằng ngày thứ ba của Pan Am từ Sân bay London Heathrow tới Sân bay quốc tế John F. Kennedy. Ngày 21 tháng 12 năm 1988, chiếc máy bay bay tuyến bay này, chiếc Boeing 747-121 có số hiệu N739PA và được đặt tên Clipper Maid of the Seas, bị thổi bay đi khi đang bay trên bầu trời Lockerbie, Dumfries và Galloway, Scotland, Anh khi một loại chất nổ plastic nặng khoảng 340-450g bị nổ tung ở khoang chứa hàng trước, gây ra một chuỗi sự kiện khởi đầu cho việc phá hủy nhanh chóng của máy bay. 270 người từ 21 quốc gia thiệt mạng, kể cả 11 người ở mặt đất. Với 189 hành khách thiệt mạng là người Mỹ, vụ đánh bom này là vụ tấn công khủng bố tệ hại nhất chống lại nước Mỹ cho đến vụ 11/9.
2. Chuyến bay 981 của Turkish Airlines là một chuyến bay quốc tế theo lịch trình từ sân bay quốc tế Istanbul Yesilköy đến sân bay quốc tế Heathrow ở London, điểm dừng tại sân bay quốc tế Orly ở Paris. Vào ngày 3 tháng 3 năm 1974, chiếc McDonnell Douglas DC-10 đang vận hành chuyến bay 981 đã rơi vào rừng Ermenonville, ngoại ô Paris, giết chết tất cả 346 người trên khoang. Vụ tai nạn còn được mô tả là thảm hoạ hàng không Ermenonville. Đây là vụ tai nạn máy bay thảm khốc nhất lịch sử cho đến ngày 27 tháng 3 năm 1977, khi 583 người đã thiệt mạng trong vụ va chạm của 2 chiếc Boeing 747 của hãng hàng không KLM và Pan Am tại sân bay Los Rodeos (nay là sân bay Tenerife North). Vụ tai nạn xảy ra khi một cánh cửa chất hàng được bảo đảm không đầy đủ ở phía sau máy bay, gây ra nứt và bị vỡ ra, gây ra sự mất kiểm soát.
3. Chuyến bay 405 của USAir là chuyến bay thường xuyên theo lịch trình của hãng hàng không giữa sân bay LaGuardia ở Queens, New York, New York, và Cleveland, Ohio. Vào ngày 22 tháng 3 năm 1992, một chiếc USAir Fokker F28, đăng ký N485US, đang bay trên đường bay, rơi vào tình trạng thời tiết xấu ở vị trí đảo ngược một phần ở vịnh Flushing, ngay sau khi rời khỏi LaGuardia. Các bánh xe cất cánh từ đường băng; tuy nhiên, chiếc máy bay không đạt được tốc độ cất cánh, bay chỉ vài mét so với mặt đất. Chiếc máy bay sau đó lui khỏi đường băng và va chạm nhiều chướng ngại vật trước khi rơi tại Vịnh Flushing, ngay bên ngoài đường băng. Trong số 51 người trên tàu, 27 người đã thiệt mạng trong vụ tai nạn, trong đó có cơ trưởng và một thành viên phi hành đoàn.
4. Động cơ tuốc-bin cánh quạt hai viền khí cao là loại động cơ mà các cánh quạt tầng ngoài cùng của máy nén áp thấp có cấu tạo và kích thước đặc biệt lùa không khí làm hai dòng: một dòng đi qua động cơ vào tuốc-bin và một dòng đi vòng qua động cơ tạo lực đẩy trực tiếp và hai dòng này hòa vào nhau tại phễu phụt.
5. Khoảng cách tuần tra nguyên văn là 巡航距离 – Không tìm được bản Việt nào cho từ này, nhưng nếu là tiếng Anh thì là Cruising distance, trong đó cruise được xem là trạng thái khi máy bay bay dần lên những nấc độ cao mới và trước khi bắt đầu hạ thấp. Quá trình này thường tiêu hao nhiên liệu nhiều nhất, bởi vì nó sẽ giúp máy bay nhẹ đi và chúc lên một độ cao cao hơn. Có lẽ ý trong truyện là vì quá trình này quá tốn nhiên liệu nên người ta phải thiết kế làm sao để tiết kiệm xăng hơn.
Dú: Nếu ai đọc đến đây thì tôi xin được ăn vạ chương này vì chú thích quá dài ToT
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!