UAAG - Đội Điều Tra Tai Nạn Hàng Không
Chương 49: "Thầy Trác này, ngài thích ngủ nude sao?"
Chát, mu bàn tay truyền đến cảm giác bỏng rát.
Trác Hoàn rụt tay về, song không giận vì bị đánh.
Sau khi hất văng bàn tay người đàn ông này ra, chàng thanh niên tóc đen bình tĩnh nhìn hắn. Trên gương mặt thanh tú là nét mặt hững hờ chẳng dao động mảy may.
Lưng Phục Thành bị đặt lên lan can cẩm thạch ở ban công, lồng ngực lại bị người này đè chặt, anh bị giam giữ trong không gian nhỏ hẹp này. Khoảng cách quá đỗi gần sát làm hơi thở đôi bên gần như không tránh khỏi việc quấn quýt dây dưa.
“Phục Thành à.”
Giọng đàn ông khàn khàn dùng ngữ điệu quá đỗi ám muội ngân dài gọi tên anh.
Phục Thành ngẩng đầu.
Trác Hoàn: “Cho em.” Hắn lấy một tấm thẻ mỏng từ túi ra, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào chàng trai trước mặt, đồng thời cái tay cầm thẻ lướt xuống ống quần rồi nhẹ nhàng bỏ vào túi quần Phục Thành.
Im lặng một lát, Phục Thành mới hỏi: “Cái gì vậy?”
Trác Hoàn “À” một tiếng: “Thẻ phòng.”
Phục Thành: “…”
Trác Hoàn đứng thẳng người lại. Hắn khẽ nở nụ cười, hai tay đút túi, xoay người hào hứng đi về phía cửa ban công.
Đằng sau hắn, chàng trai tóc đen môi giần giật, đoạn mím chặt môi lại, cuối cùng vẫn không thốt ra nổi một chữ.
Phục Thành đi theo sau.
Đến khi cả hai quay về trụ sở, chú Joseph đợi lâu quá nên đã bắt đầu đọc tài liệu điều tra vụ tai nạn Emirates 411 rồi. Thấy họ về, Lina ngẩng đầu, khá là ngạc nhiên: “Reid à, trông tâm trạng anh có vẻ tốt nhỉ.”
Trác Hoàn khẽ nhướn mày: “Vậy ư?”
Lina: “Đúng vậy.”
Tô Phi soi tỉ mỉ một lúc lâu: “Làm gì có, sao em không thấy RIP đang phơi phới nhỉ? Chả phải vẫn là cái bản mặt “Bố mày là to nhất cả cái địa cầu này” hả?”
Chú Joseph thấy Phục Thành vào nhà bèn giơ tay ra sức vẫy: “Phục à, cháu đã về rồi. Có một số việc chú muốn hỏi cháu. Các cháu thẩm vấn người chứng kiến đó, à đúng, hình như cô ấy tên là Betty? Lúc các cháu thẩm vấn Betty, cô ấy đã nói gì, lúc đó có phản ứng gì?”
Phục Thành bước nhanh qua chỗ Trác Hoàn đến trước bàn chú Joseph: “Ý chú là gì?”
“Là cái lúc cô ấy trông thấy mảnh vỡ kia…”
Dạm bước nhanh làm nổi gió, Trác Hoàn ngửi thử: Ồ, vẫn là mùi cỏ roi ngựa kìa.
Trước khi Trác Hoàn đi đã cãi nhau một trận với nhân viên điều tra Muhammad của GCAA, song hắn ta chẳng hề tức giận. Thấy Trác Hoàn về, hắn ta còn hơi căng thẳng, sợ hắn sẽ trách cứ mình. Bỗng, thấy Trác Hoàn đi về phía mình, hắn ta chợt ngừng thở, dưới ghế như có một chậu than đang cháy, ngồi cũng không yên.
Nhưng Trác Hoàn đã đi đến trước mặt hắn ta, sau khi dừng bước lại mới nói: “Không công khai cũng chẳng sao, nhưng nhất định phải liên hệ với NTSB.”
Muhammad ngẩn ra, đoạn ngẩng đầu: “Cậu Patrick?”
Trác Hoàn nhìn hắn ta với vẻ bình tĩnh: “NTSB đã thành lập hơn sáu mươi năm, trang thiết bị và kinh nghiệm điều tra tai nạn hàng không của họ vượt xa các anh nhiều. Vụ án Emirates 411 hai mươi ba năm về trước, thay vì nói là NTSB trợ giúp các anh điều tra còn không bằng huỵch toẹt ra là NTSB điều tra. Tất cả những gì các anh có chỉ là kết quả mà họ đã điều tra ra mà thôi, có lẽ còn rất nhiều tài liệu mang tính kĩ thuật cơ mật bị họ đưa đi rồi.”
Muhammad sửng sốt.
Trác Hoàn: “Không cần phải công khai ngay lúc này, song, nếu không có người bên NTSB qua giúp đỡ thì vụ tai nạn này sẽ gần như chẳng có khả năng điều tra ra sự thật.”
Muhammad khó xử: “Đó là chuyện không chỉ mình tôi quyết định được. Cậu Patrick à, nó liên quan đến rất nhiều thứ.”
Trác Hoàn: “Anh chịu trách nhiệm giải quyết.”
Muhammad: “…”
Buông một câu nhẹ bẫng xong, Trác Hoàn xoay người đi mất, để lại một Muhammad đang xoắn xuýt than khổ.
Người đàn ông Ả Rập này mặt ủ mày chau, tâm trạng xuống dốc, hàng lông mày đen dày nhíu chặt như có thể kẹp chết sâu. Nhưng chẳng mấy chốc, một cô gái tóc vàng óng xinh đẹp bước đến bên cạnh hắn ta và cất giọng nói uyển chuyển bùi tai: “Trông anh đang rất ưu phiền. Muhammad à, có chuyện gì tôi giải quyết cho anh được không?”
Muhammad ngẩng đầu: “Lina?”
Lina nháy mắt: “Chuyện quản lí cấp cao của GCAA và chính phủ sẽ do cả tôi và anh cùng giải quyết nhé. Việc này không nên chậm trễ, hôm nay chúng ta phải lo liệu ngay, nhưng phải phiền anh dẫn đường cho tôi rồi, chứ tôi không quen đường quen nẻo.”
Muhammad cảm động: “Lina à, tôi thật sự không biết phải cảm ơn cô ra sao nữa.”
Lina cười dịu dàng: “Không phải cảm ơn đâu, là Reid bảo tôi đến giúp anh. Lần này tôi phải nói tốt giúp anh ấy thôi. Tính tình anh ấy đã rất khó ngửi thì chớ, lại còn làm người ta phải ghét, song không phải anh ấy không bận tâm thật đâu. Đúng là ban nãy anh ấy vừa gửi tin nhắn cho tôi bảo tôi giúp anh vụ này. Thật ra nếu vừa rồi anh chẳng nói câu “Là vì suy nghĩ cho người chứng kiến” thì anh ấy sẽ chẳng tức đến mức đó. So với đám quan lớn cấp cao thờ ơ với sự thật, chỉ muốn mưu cầu tư lợi thì anh ấy ghét những kẻ bịp bợm khoác lớp da lương thiện mà thốt những câu dối trá hơn.”
Mặt Muhammad đỏ gay, không biết nói gì hơn.
Đúng vậy, ba lí do mà hắn ta đưa ra cho Trác Hoàn ban nãy chỉ có cái đầu là lí do thật sự.
Ai lại đi suy nghĩ cho một kẻ nhập cư trái phép sắp bị tống cổ về Yemen làm gì? Cô ta bị người ta mắng nhiếc, cô ta bị nhấn chìm trong biển giận của người nhà những người đã khuất thì liên quan quái gì đến đám quan trên cao cao tại thượng?
Về lí do thứ ba… Ngay cả đến chính Muhammad cũng chẳng tài nào tin nổi, mảnh vỡ bất thình lình bay ra khỏi bề mặt máy bay trước khi nó nổ thì liên quan gì đến vụ tai nạn này? Nếu thực chất là không liên quan, hay xác suất liên quan là không đáng kể thì GCAA căn bản không có cái khả năng lật lại vụ án hai mươi ba năm về trước.
Họ lật lại vụ án này là bởi vì ai ai cũng rõ sự thật đằng sau vụ tai nạn Emirates 411 nhất định không phải là thứ đã bị điều tra ra vào hai mươi ba năm trước. Ít nhất là không chỉ có vậy.
Vì lẽ đó mà họ không công khai, không liên hệ với NTSB.
Nguyên nhân thật sự chỉ là giữ thể hiện của GCAA, bảo vệ tất cả những ai liên quan đến vụ việc này vào thời điểm ấy.
Muhammad im lặng, đoạn đứng dậy: “Đi thôi, có lẽ chúng ta phải bận mất một thời gian dài đấy, phải đi làm ngay thôi.”
Lina nhìn biểu cảm quả quyết của hắn ta bèn mỉm cười: “Tôi nghĩ có lẽ anh không biết một câu.”
“Câu gì?”
“Dù có xảy ra bất cứ chuyện gì… thì hãy tin tưởng Lina.”
***
“Ngày 11 tháng 7 năm 1998, máy bay chở khách Emirates 411 cất cánh từ sân bay quốc tế Dubai đi Sydney. Sau năm phút cất cánh, mới vừa bắt đầu bước vào giai đoạn bay dần lên cao, thì nó rơi tan xác.” Phục Thành vừa đọc tài liệu vừa nói: “Lúc đó máy bay vừa mới cất cánh, bình xăng vẫn đầy, ước chừng khoảng 12 tấn. Thời tiết ở Dubai nóng bức, sau khi lính cứu hỏa đến hiện trường chỉ có thể cố gắng hết sức cứu người trên máy bay, song vẫn không thể dập tắt ngọn lửa lớn trên thân của nó. Bởi vậy, một tiếng sau khi rơi xuống, máy bay chở khách Emirates 411 đã nổ.”
Chú Joseph hỏi: “Xăng máy bay 12 tấn có đương lượng nổ là bao nhiêu?”
(*Đương lượng nổ là phương pháp đo năng lượng giải phóng từ vụ nổ. Tấn TNT được dùng là đơn vị năng lượng, tương đương với năng lượng giải phóng khi kích nổ một tấn thuốc nổ TNT.)
Phục Thành giở đến mặt sau của tài liệu, ngẩng đầu trả lời ông: “Cháu nghĩ chú không muốn biết cái đáp án này đâu. Ba phút trước khi xảy ra vụ nổ, toàn bộ hành khách có dấu hiệu sinh tồn đều được cứu ra. Nhưng trong số 38 người chết cuối cùng có 6 người chết vì sóng xung kích từ vụ nổ, bao gồm một lính cứu hỏa.”
Sau khi được cứu ra, họ đã rời khỏi cái máy bay đang cháy với tốc độ nhanh nhất.
Nhưng chỉ bằng sóng xung kích mà vụ nổ đáng sợ này đã cướp sáu sinh mạng của những người gặp nạn.
Chú Joseph: “Chú đã nhìn ảnh chụp xác máy bay, cái gì cũng cháy đen hết. Dù rằng máy bay không rơi xuống biển làm công tác thu nhặt chứng cứ dễ thở hơn nhiều, xác máy bay cũng đã được tìm thấy toàn vẹn trong sa mạc; song bị nổ tan tành như vậy, dựa vào kĩ thuật điều tra hai mươi ba năm trước thì có thể kiểm tra được thứ gì?”
“Gần như không kiểm tra ra được.”
Ai nấy ngẩng đầu nhìn về phía Trác Hoàn.
Trác Hoàn ngồi ở gần cửa sổ, vừa nhai kẹo cao su vừa xoay ghế xoay, giọng bình tĩnh: “Hai mươi ba năm trước, cho dù là NTSB với thiết bị kĩ thuật tiên tiến nhất thì đối mặt với một cái máy bay hư hại gần hết, những thứ họ có thể tra cũng rất có hạn. Nếu không, họ sẽ chẳng mắc một sai lầm ngu ngốc như không phát hiện có một tấm sắt đã bay ra khỏi cánh trước khi máy bay rơi như vậy được.”
Tô Phi: “Hộp đen lúc bấy giờ thế nào?”
Trác Hoàn ngước mắt nhìn cậu ta: “Nổ mất xác rồi.”
Tô Phi: “???”
“Không phải chứ, nổ mất xác là sao?”
Phục Thành trả lời câu này cho cậu ta hay. Anh mở một quyển tài liệu ghi chép cho Tô Phi: “Lúc máy bay đâm xuống đất, hộp đen đã bị hỏng. Lúc đó, nhân viên cứu trợ căn bản không có thời gian đi tìm hộp đen mà cứu người trước. Và cậu cũng biết rồi đấy, mọi người vừa được cứu ra thì ba phút sau, máy bay đã nổ. Sau đó, hộp đen nổ thành như này.”
Tô Phi cúi đầu nhìn bức ảnh trên tài liệu: “…”
Má ơi, cái thứ bị nổ thành một đống nước đen bầy nhầy, nứt toác thành ba phần là hộp đen máy bay?
Tô Phi vẫn cảm thấy khó tin, cậu ta chưa bao giờ thấy cái hộp đen nào thảm dữ vậy: “Boeing thật sự không ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu đấy chứ? Dựa theo quy định, hộp đen máy bay phải có khả năng chịu dao động xung kích cực tốt. Trong tình huống sóng bán sin ở cả ba trục dao động, giá trị gia tốc đạt đỉnh 3400 nút thì ít nhất nó sẽ có thể chịu được trong vòng 6.5 ms(1)!”
(*3400 nút = 6296 km/h.
*ms ở đây có vẻ là millisecond.)
Chú Joseph vỗ vai cậu ta: “12 tấn xăng nổ bằng sạch trong nháy mắt. Cháu cứ cảm nhận đi.”
Tô Phi: “…”
“Có lẽ Boeing thực sự có ăn bớt nguyên vật liệu.”
Tô Phi quay phắt đầu lại: “RIP?!”
Trác Hoàn ném một quyển kẹp tài liệu ra, nó trượt trên bàn mấy centimet. Hắn cất giọng lười biếng: “Bên ngoài cánh có mảnh vỡ tróc ra, nguyên nhân tra được sau đó là đĩa cánh quạt động cơ gãy ngẫu nhiên… À phải, năm 1996 Emirates đặt 35 cái Boeing 777 với Boeing, có lẽ vì để kịp giao hàng mà họ đã ăn xén nguyên vật liệu? Cũng không phải không có khả năng đó.”
Tất cả nhân viên điều tra có mặt: “…”
E là trên thế giới này chỉ có mỗi đại gia Trác là dám ngang nhiên nói xấu hãng Boeing sản xuất sản phẩm kém chất lượng trước mặt công chúng mà thôi.
Chẳng ai dám tiếp lời đại gia Trác.
Phục Thành tiếp tục đọc tài liệu: “Sau vụ việc, người ta đã điều tra mất một năm rưỡi. Xem ra cái máy bay hỏng nặng như thế này đã gây ra rất nhiều khó khăn cho nhân viên điều tra. Cuối cùng, một nhân viên tỉ mỉ kiểm tra động cơ bên phải bèn phát hiện ở lỗ đuôi máy bay có một số mảnh vỡ đĩa cánh quạt thấp áp. Sau khi thí nghiệm, người ta xác nhận những mảnh vỡ này đúng là đám đầu sỏ gây ra vụ nổ động cơ bên phải của máy bay.”
Năm 1998, tai nạn máy bay Emirates 411.
Kết quả điều tra cuối cùng là cánh quạt thấp áp nằm ở động cơ bên phải, do quá đỗi ngẫu nhiên, phát sinh gãy đột ngột khó xuất hiện mà những cái cánh này bị cuốn vào động cơ lỗ đuôi máy bay(2). Điều đó khiến động cơ bên phải nổ mạnh, máy bay rơi tan xác.
Sau đó, NTSB và hãng Boeing nghiên cứu nhiều lần vẫn chẳng tài nào tra ra nổi vì sao đĩa cánh quạt đó lại gãy.
Chúng đã bị nổ thành mảnh vụn, muốn làm thí nghiệm kim loại với kĩ thuật thời bấy giờ là không khả thi.
Cuối cùng, kết quả chính thức là: Gãy kim loại ngẫu nhiên và không thể phục chế, nghi ngờ đây là do nguyên liệu kém chất liệu gây ra.
Cái này liên quan đến vấn đề kiểm tra chất lượng khi xuất xưởng.
Là nhà sản xuất hàng đầu trong lĩnh vực động cơ máy bay, công ty Rolls-Royce vô cùng tự tin với chất lượng dưới tên họ.
Song, khi tất cả mọi con đường đều không dẫn đến cuối, ai nấy chỉ đành quay đầu lại, quy chụp nguyên nhân thành vấn đề chất lượng của động cơ Rolls-Royce.
Bởi lí do đó mà năm ấy Rolls-Royce và hãng Boeing lên hầu tòa cùng nhau, cuối cùng phải bồi thường 350,000 đô-la Mỹ. Khoản bồi thường là rất thấp, bởi vì chính bồi thẩm đoàn cũng không dám chắc chắn đó có phải vấn đề chất lượng của động cơ hay không, nội bộ bồi thẩm đoàn đã nảy sinh tranh cãi rất lớn. Nhưng dù có ra sao, công ty Rolls-Royce vẫn phải bồi thường một khoản tiền, điều này cũng làm hình ảnh của công ty Rolls-Royce bị tổn hại vào năm đó.
Ba ngày liên tiếp sau đó, ai nấy đều tìm đọc tài liệu tai nạn Emirates 411.
Càng đọc, Phục Thành càng ý thức được rằng vụ án này liên lụy rất rộng.
Hãng Boeing, Emirates, NTSB, cục quản lí di dân của các tiểu Vương quốc Ả Rập Thống nhất, công ty Rolls-Royce…
Nếu hai mươi ba năm sau, kết cục thật sự đảo ngược lại, vậy e rằng ảnh hưởng nó gây nên sẽ khó có thể đánh giá.
Ba ngày sau, Lina và Muhammad thuận lợi thuyết phục nhà lãnh đạo các tiểu Vương quốc, quyết định liên hệ NTSB với điều kiện tiên quyết là không công bố tình hình điều tra với bên ngoài. Về phần làm NTSB giữ bí mật ra sao thì là chuyện của các nhà cầm quyền các tiểu Vương quốc rồi.
Tài liệu vụ án trong chín mươi sáu thùng gần như làm tất cả nhân viên điều tra phải cắm rễ ở trụ sở điều tra, không có thời gian nghỉ.
Mãi đến ngày thứ tư Lina mới về.
Vừa vào trụ sở, sắc mặt Lina đột ngột thay đổi, suýt nữa đã không thở nổi. Cô nín thở, đoạn rảo bước đi vào văn phòng chuyên thuộc UAAG. “Phù, phù, sống rồi.” Cô gái tóc vàng há mồm thở hồng hộc. Ngay sau đó, cô trông thấy Trác Hoàn đương ngồi bên cửa sổ đọc tài liệu bèn nổi giận đùng đùng đi qua: “Reid, mấy người bên ngoài kia đã bao lâu chưa về nhà?!”
Trác Hoàn: “Hả? Liên quan gì đến anh, sao anh biết?”
Tô Phi nằm sấp trên bàn, chống tay bên mắt đọc tài liệu, đoạn ỉu xìu đáp: “Ba ngày.”
Lina không dám tin: “Ba ngày?! Đã ba ngày họ chưa tắm?!”
“Tại bọn chú bị ra lệnh phải đọc hết toàn bộ số tài liệu này trong thời gian nhanh nhất, căn bản không có thì giờ lãng phí. Với cả Lina à…” Chú Joseph nói tiếp, “Thật ra bọn chú cũng ba ngày rồi chưa về khách sạn… Đương nhiên bọn chú có tắm rồi, ngày nào bọn chú cũng tắm! Cơ mà cái đám bên ngoài kia thì chú chưa chắc.”
Lina che miệng, cô nhìn sang phía Trác Hoàn, cả giận: “Reid, lúc trước anh đã đồng ý với em, anh đã đảm bảo cấp dưới của anh ít nhất phải hai ngày tắm một lần, kể cả người đó có tín ngưỡng đặc biệt gì rồi mà!”
Trác Hoàn: “Ngày nào họ cũng tắm.” Hắn hếch cằm chỉ Phục Thành, Tô Phi và chú Joseph.
Lina: “Người bên ngoài thì sao?!”
Trác Hoàn: “Họ đâu phải cấp dưới của anh.”
Lina: “Bây giờ họ là cấp dưới của anh đấy! Em, ra lệnh cho anh, lập tức, bảo họ về nhà, ngay bây giờ! Đi tắm cho em! Thay bộ đồ sạch sẽ cho em! Nếu không, Reid Irvin Patrick, anh, chết, là, cái, chắc!”
Trác Hoàn: “…”
Trác Hoàn sầm mặt: “Lina, em có biết anh không thích bất cứ ai quát trước mặt anh trước mặt mọi người không…”
“Câm miệng!” Lina gào lên.
Trác Hoàn: “…”
Ba phút sau, đám nhân viên điều tra ba ngày ba đêm chưa về nhà, vẫn luôn vật vờ đột nhiên được ra lệnh về nhà tắm rửa nghỉ ngơi, thay quần áo ngay lập tức, chiều hẵng đến đi làm. Nghe được mệnh lệnh này, ban đầu họ còn chẳng tin nổi, còn tưởng là mình đang mơ nữa là. Mãi đến khi Trác Hoàn lặp lại lần nữa, họ mới hú lên, chưa tới vài giây sau đã mất tăm khỏi trụ sở điều tra.
Lina tìm người dọn vệ sinh quét tước tỉ mỉ ngoài khu vực làm việc hết một lượt, không tha cho bất cứ ngõ ngách nào. Cô còn mở cửa sổ thông gió để bay bớt mùi mồ hôi thối hoắc của đàn ông trong phòng.
Cô thực sự không tài nào tin nổi, cô chỉ không ở đây mỗi ba ngày mà những người này có thể trở thành như vậy!
Buổi tối về khách sạn, Trác Hoàn là người đi cuối cùng.
Đại gia Trác lúc nào cũng như thế, có vẻ ngày nào hắn cũng đầu tắt mặt tối. Ngoài việc phải đọc tài liệu Emirates 411 ra, hắn còn thường phải nhận một vài email, thậm chí còn phải thường xuyên họp với người khác qua điện thoại. Mỗi khi hắn tạm thời có việc, tìm một nơi yên ắng để nói chuyện với người khác là Lina toàn bảo tài xế đợi hắn một lát, đợi hắn về mọi người mới tiếp tục về khách sạn.
Song hôm nay, đợi những mười phút mà vẫn chẳng thấy người đâu.
Tô Phi: “Đói quá đi mất, cháu nhớ nhà hàng hải sản của khách sạn Buji Al Arab quá trời, là cái nhà hàng mình phải ngồi tàu ngầm á chú. Ôi, đợi RIP lâu quá, phải đăng lên vòng bạn bè chửi anh ta đôi câu mới được.”
Chú Joseph: “Chú biết tỏng trọng điểm của cháu không phải chửi Reid mà là kể cháu sẽ đi ăn ở nhà hàng hải sản cho bạn cháu.”
Tô Phi cười hì hì.
Lina: “Vậy đi trước thôi.”
Phục Thành sửng sốt, hỏi theo phản xạ: “Lina?”
Lina mỉm cười: “Phục à, anh yên tâm đi. Reid chẳng phải con nít, chả lẽ anh ấy còn không biết làm sao để về khách sạn ư? Có lẽ anh ấy muốn ở trụ sở điều tra thêm một ngày nữa.”
Mười phút sau, Trác Hoàn vừa nhìn điện thoại vừa đi ra khỏi cửa chính. Lúc đến ven đường, hắn ngẩng đầu, đoạn đứng hình.
Ngó nghiêng xung quanh, người đàn ông lạnh lùng này mở điện thoại tìm người liên lạc.
Trác Hoàn: Các em đâu rồi?
Lina: Tô Phi đói bụng nên bọn em đi về trước cả rồi. Reid à, anh tự bắt xe mà về nhé, nhớ giữ hóa đơn, em trả tiền xe cho anh.
Trác Hoàn: “…”
Hắn mà thiếu chút tiền bắt xe à?!
Đừng bao giờ chọc giận một người con gái, trừ phi bạn muốn nếm trải lửa địa ngục.
Sáng hôm sau, cuối cùng Lina cũng nguôi giận. Song, mọi người đứng đợi dưới tầng suốt mà vẫn chẳng thấy Trác Hoàn đâu.
Chú Joseph: “Lina, có phải Reid đang dỗi cháu không?”
Lina nhíu đôi lông mày mảnh, đoạn lấy điện thoại ra đọc tin nhắn. Một lát sau, cô thở dài, nhìn sang Phục Thành: “Phục à, Reid chưa trả lời tin nhắn, có lẽ giận thật rồi. Anh với Reid ở cùng một tầng, anh lên xem anh ấy hộ tôi nhé?”
“Ừ.”
Rolls-Royce đang đợi dưới sảnh, Phục Thành quẹt thẻ lên tầng, đi đến cửa phòng Trác Hoàn.
Anh nhấn chuông cửa rồi đứng yên đợi mấy giây, trong phòng vẫn chẳng có tiếng đáp lại.
Phục Thành lại nhấn chuông, vẫn không có tiếng động gì. Phòng khách sạn có cách âm rất tốt, cho dù Phục Thành có ghé tai lên cũng không thể nghe được một tiếng gì. Anh im lặng, đoạn nhấn chuông lần nữa, nhưng lúc này vẫn im ỉm như trước.
Anh lấy điện thoại gửi tin nhắn đi.
Phục Thành: Thầy Trác, tôi đang ở ngoài cửa phòng ngài.
Ba phút sau, vẫn đá chìm đáy biển.
Anh gọi một cú điện thoại qua, song ba mươi giây sau, cuộc gọi đã bị ngắt, không thấy ai nghe máy.
Anh im lặng mất một lát, đoạn lấy thẻ phòng từ túi ra.
Tích, cửa mở.
Tay anh đặt trên tay nắm cửa, suy tư vài giây, đoạn cắn răng gạt tay nắm cửa, đẩy cửa vào.
Vừa vào cửa, đập vào mắt anh là một hành lang trải thảm lông dê sặc sỡ dài đến tận sâu bên trong, trên vách tường treo vài bức tranh theo phong cách Rococo của các nghệ thuật gia. Anh bước về phía trước thêm nữa, đó là một cái phòng khách sáng sủa rộng rãi. Vali bị ném bừa ở đây, dựa vào góc tường, bị mở toang hoang một cách hết sức tùy tiện.
Khi đi ngang qua phòng sách, Phục Thành nhác thấy một cái đồng hồ đeo tay. Đó không phải cái Patek Phillipe họ tặng, cũng không phải con Audemars Piguet Lina đưa, mà là hãng Vacheron Constantin. Hình như hôm qua Trác Hoàn đeo cái đồng hồ này, bây giờ nó cũng bị tùy tay vứt trên bàn.
Trong phòng có hai phòng ngủ, nhưng một phòng mở cửa, chỉ có phòng chính là đóng.
Đứng trước cửa phòng một lúc lâu, Phục Thành mới đè tay nắm cửa xuống.
Vậy mà không hề khóa.
Trong lòng anh chợt nảy lên sự kinh ngạc, lúc hoàn hồn lại thì đã đẩy cửa ra.
Ánh sáng mờ tối như làn lụa mỏng màu xám bao phủ hết tất thảy mọi thứ trong căn phòng này bằng một màu sương huyền ảo. Trên bàn trà của căn phòng là hai cái laptop đặt bừa bãi, màn hình sáng nhưng chẳng nhìn rõ nội dung trên đó.
Phục Thành dời mắt nhìn cái giường nằm chính giữa phòng.
Chăn hơi nhô lên thành một ngọn núi nhỏ, Trác Hoàn hãy còn đang say giấc.
Anh đứng ở cửa phòng trầm tư một lúc lâu rồi mới trưng nét mặt bình tĩnh đi vào, nhẹ chân đến bên giường. Anh khẽ gọi một câu: “Thầy Trác.”
Chẳng ai đáp lại.
Trác Hoàn đắp chăn lên tận đầu, không thấy một sợi tóc nào.
Phục Thành gọi to hơn: “Thầy Trác.”
Một lát sau.
“Thầy Trác!”
Tiếng sột soạt nhoáng cái vang lên, Phục Thành sửng sốt, hãy còn chưa kịp phản ứng thì cổ tay anh đã bị người đó túm lại. Ngay sau đó, trời đất đảo lộn, đầu gối đập vào mép giường mềm mại. Phục Thành mất cân bằng bèn ngã xuống giường. Anh ngước đầu, tầm mắt dừng ở một đôi mắt nhập nhèm mờ mịt.
Con ngươi anh giãn ra, anh im bặt.
Cái đồng hồ treo trên vách tường phòng khách vẫn nhích kim giây phát ra tiếng tích tắc.
Trác Hoàn nhìn chàng trai bị mình đè dưới thân qua cái chăn, hai mắt dần có tiêu cự. Hắn dần dần tỉnh lại, nghiêng đầu ngắm Phục Thành. Ngay sau đó, từ mũi hắn bật ra tiếng cười trầm, đoạn thấp giọng hỏi với chất giọng khàn khàn vừa tỉnh ngủ: “Em tới rồi.”
Hắn khom người cúi đầu hôn lên đôi môi chàng trai nọ.
Sau đó, hắn lại hôn lên lòng bàn tay Phục Thành.
Sau nụ hôn này, Trác Hoàn thật sự tỉnh táo. Hắn nhíu mày, một tay chống bên người Phục Thành, nhướn mày nhìn anh.
Phục Thành nằm trên giường, rụt tay mình về. Ánh mắt anh bình tĩnh, giọng lạnh nhạt: “Thầy Trác này, đã là sáng ngày hôm sau rồi. Bây giờ là mười giờ rưỡi, Lina bảo tôi lên gọi ngài.”
Trác Hoàn nhíu mày: “À.”
Hắn nhấc cái tay đè Phục Thành về, rướn nửa người vươn tay lấy quần áo, hình như muốn bắt đầu mặc vào.
Phục Thành mím môi cựa quậy. Anh còn chưa kịp xuống giường thì đã thấy tiếng báo của một cái laptop trên bàn cạnh giường cất lên. Trác Hoàn quẳng cái áo phông vừa bắt vào tay đi, người ườn ra mép giường, duỗi cái tay dài lấy laptop, sau đó kéo nó đến mép bàn trà.
Từ góc nhìn của Phục Thành, anh chỉ bắt được tấm lưng với đường nét tuyệt đẹp lửng lơ ngoài giường, chăn che khuất phần dưới eo, hơi để lộ viền sáng tối tăm.
Trong lòng anh chẳng mấy dao động, dịch người đến mép giường toan đứng dậy.
“Phục Thành, chẳng phải em vẫn luôn muốn biết tôi đang làm gì sao?”
Động tác anh dừng lại, Phục Thành cúi đầu nhìn người đàn ông này.
“Không, anh hiểu lầm rồi.”
Trác Hoàn nhoẻn miệng cười, hắn chẳng ngẩng đầu lên mà duỗi tay bắt cánh tay của Phục Thành, đoạn kéo anh đến bên cạnh mình để cùng nằm sấp bên mép giường. Phục Thành tức thì ngớ ra, Trác Hoàn lại chỉ vào màn hình máy tính: “Biết đây là gì không?”
Phục Thành quay đầu nhìn màn hình máy tính theo hướng ngón tay hắn chỉ.
Trong chớp mắt, những con số lẫn kí hiệu phức tạp và khổng lồ cùng với các hình vẽ, đồ thị mà anh không hiểu giăng kín tầm nhìn anh. Trên khắp màn hình là đủ kiểu công thức Toán học và Vật lý.
Phục Thành hé môi: “… Tôi đọc không hiểu.”
Trác Hoàn khẽ “À” một tiếng, đoạn một tay nắm vai Phục Thành, sợi tóc hơi dài lướt qua mặt anh.
“Phân tích hướng đi của xác máy bay Rogge 318.”
Trái tim anh như cơn địa chấn rung chuyển, Phục Thành quay đầu nhìn sang người đàn ông bên cạnh mình.
Trác Hoàn nhìn màn hình, cất lời bằng chất giọng hết sức điềm nhiên: “Bao gồm chuyển động nước biển, chuyển động dòng biển, khí tượng hải dương học, sự thay đổi thời tiết trên vùng biển Canada trong vòng bốn năm rưỡi, vân vân… Laplace(3) đã nói rằng, chỉ cần biết vị trí chính xác và động lượng(4) của mỗi một nguyên tử trong vũ trụ là có thể phơi bày tất cả quá trình của các sự kiện vũ trụ, tính ra quá khứ, dự đoán tương lai thông qua việc tính toán. Vạn vật trên thế gian đều có thể tính ra được.” Giọng hắn chợt ngưng lại, đoạn quay đầu nhìn Phục Thành: “Hiểu không?”
Cổ họng anh khô khốc, đôi mắt trong veo ngạc nhiên nhìn hắn.
Trác Hoàn: “Tóm lại, nói một cách đơn giản thì tôi muốn tính ra… Rogge 318 đang ở đâu.”
Một khoảng lặng im như tờ dài đằng đẵng trôi qua, anh gần như phải dùng hết sức mình mới có thể ngăn được hơi thở dồn dập. Phục Thành không biết nên nói gì, thậm chí anh còn không dám đối mặt với người đàn ông này. Ánh nhìn anh dịch xuống dưới, sau đó…
Phục Thành: “…”
“Thầy Trác này, ngài thích ngủ nude sao?”
Trác Hoàn sửng sốt, đoạn nhoẻn miệng cười: “Phải.”
*Tác giả:
Trác RIP: Hầy, hôm nay vẫn là một ngày để Phục Thành yêu tôi thêm một tí. Đạo cụ sử dụng: Cơ-thể-trần-trụi của tôi và sự tài hoa của tôi.
Phục Chanh Chanh: Chỉ có tài hoa! Không có cơ-thể-trần-trụi gì sất!
*Chú thích:
(1) Link thông tin hộp đen: https://www.bendixking.com/en/products/aerocorder-fdr-cvr
(2) Nguyên văn về cái động cơ này là: 发动机尾椎, tra ở trên zhihu có người giải đáp nó thuộc cái lỗ đuôi nằm ở vòng trong, có tên là Center Body. Tôi tra bản Anh thì có vẻ không thấy, mà tra bản Việt thì cái lỗ đó chính là nơi người ta bỏ APU (Auxiliary Power Unit – động cơ điện phụ trợ), chú thích về APU đã có ở chương 21, các bạn có thể tìm đọc lại. Nói chung là vì không dẫn ra được APU ở bản tiếng Trung nên tôi chỉ đành để nó là động cơ lỗ đuôi.
(2) Pierre-Simon Laplace là một nhà toán học và nhà thiên văn học người Pháp, đã có công xây dựng nền tảng của ngành thiên văn học bằng cách tóm tắt và mở rộng các công trình nghiên cứu của những người đi trước trong cuốn sách 5 tập với tựa đề Mécanique Céleste.
Vào năm 1773, ông đã chỉ ra được chuyển động của các thiên thể là ổn định, chi tiết đến lập phương của độ lệch tâm và góc nghiêng. Công trình này được theo sau bởi một số bài báo khác trong vi tích phân, sai số hữu hạn, phương trình vi phân, và thiên văn học.
Laplace trải hầu hết cuộc đời làm việc trong ngành thiên văn học mà ông tích lũy lại được trong chứng minh về sự cân bằng động của Thái dương hệ với giả sử rằng chúng chỉ là một nhóm các vật rắn di chuyển trong chân không. Một mình ông thiết lập nên giả thuyết nebular và là một trong những khoa học gia đầu tiên đưa giả thuyết về sự tồn tại của lỗ đen và khái niệm sụp đổ trọng lực.
(3) Trong cơ học Newton, động lượng tuyến tính, động lượng tịnh tiến hay đơn giản là động lượng là tích của khối lượng và vận tốc của một vật. Nó là một đại lượng vectơ, sở hữu độ lớn và hướng trong không gian ba chiều. Nếu m là khối lượng của một vật và v là vận tốc (cũng là một vectơ), thì động lượng là p = mv.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!