Mỗi Ngày Một Thổ Lộ
Chương 9: Mùa xuân đến với xử nam lớn tuổi
Ôn Tư Ngộ cảm thấy, cuộc đời con người dài là vậy, có thể tìm được người bạn thân phản hồi tin nhắn của mình trong vài giây quả thật là hạnh phúc.
Đặc biệt là khi người bạn thân tốt này luôn phản hồi bằng những phản ứng khiến cô thoả mãn tâm lý biến thái.
Cô vô cùng hưởng thụ một loạt dấu hỏi mà đối phương gửi đến, còn gửi một icon “Lão tử là đỉnh nhất” qua cho Cố Dao.
Cố Dao trầm mặc trong chốc lát, giống như rốt cuộc cũng phản ứng lại, gõ thêm một chuỗi dấu ba chấm.
[Người lạnh lùng: Sao Giang Tự lại thế này?]
[Siling:?]
[Người lạnh lùng: Anh ấy vậy mà dám làm chuyện đó với fan hâm mộ ư!!!]
Ôn Tư Ngộ: “…”
Người bên kia màn hình tựa hồ như vô cùng oán giận, gửi đi một chuỗi dài tin nhắn, tốc độ gõ chữ nhanh kinh người.
[Người lạnh lùng: Tớ không nghĩ anh ấy lại là người như vậy.]
[Người lạnh lùng: Làm chuyện ba chấm với fan hâm mộ còn chưa tính.]
[Người lạnh lùng: Quan trọng anh ấy sao lại thích loại ngực lép chứ?]
Ôn Tư Ngộ: “???”
Cô thật sự không vui, vấn đề này tuyệt đối không thể nhẫn nhịn được. Chị em tốt nhắn một câu cô lại dỗi một câu, chạm đến ranh giới tôn nghiêm cuối cùng.
[Siling: Tớ không vui rồi đấy.]
Cố Dao hiển nhiên khinh thường.
[Người lạnh lùng: Với bộ ngực cỡ B của cậu, chị đây lấy một chấp hai, căn bản không thèm nói quá.]
Ôn Tư Ngộ: “…”
Không còn lời gì để nói.
Mắt thấy đề tài đi càng lúc càng xa, cô nhanh tay trở lại câu chuyện ban đầu. Sau khi nói qua một chút về sự tình, Cố Dao cũng không đùa nữa mà chỉ có kinh ngạc cảm thán với cô bạn thân Ôn Tư Ngộ, trong lời nói không giấu được sự khâm phục của mình.
[Người lạnh lùng: Cậu mới vào đoàn phim có ba ngày mà đã tiếp xúc gần gũi với idol thế rồi.]
Động tác nhắn tin của Ôn Tư Ngộ hơi dừng lại.
Quả thực, cô cùng Giang Tự lúc ở chung hành xử quá mức tự nhiên, làm cô có cảm giác mình mơ tưởng hơi bị quá đà.
[Siling: Tớ cũng không nghĩ mọi chuyện sẽ trở thành như vậy.]
[Người lạnh lùng: Nếu đã mở được cửa phòng của idol thì việc cậu thu ngắn khoảng cách với anh ấy có gì khó khăn đâu. Tớ tin tưởng cậu, cố lên!]
[Người lạnh lùng: Sau đó hai người thật sự lên giường với nhau, hí hí.]
Ôn Tư Ngộ thiếu chút nữa bị sặc nước bọt.
[Siling: Loại con gái có suy nghĩ thấp hèn như cậu vẫn nên im miệng đi.]
[Người lạnh lùng: Đấy chẳng phải suy nghĩ tha thiết mà cậu vẫn luôn khát vọng nhất sao?]
Ôn Tư Ngộ: “…”
Không muốn tiếp tục bàn về đề tài này nữa, cô dứt khoát tắt điện thoại, chuẩn bị vào bếp giúp đỡ Chu Diệc.
Lúc cô tiến vào liền thấy anh ta đang một tay xóc chảo một tay cầm xẻng xào, bên trong chảo là những con tôm mang màu sắc rực rỡ cùng mùi thơm ngào ngạt. Cô thò đầu lại gần xem thử, phát hiện anh ta xóc chảo vô cùng thuần thục, những con tôm bị xóc lên rồi rơi xuống, nước sốt phía dưới lập tức hoà quyện vào thịt tôm.
Ôn Tư Ngộ xem đến không chớp được mắt, nước bọt chảy hết cả ra: “Người đại diện bây giờ đều yêu cầu phải biết nấu ăn ngang ngửa với đầu bếp sao?”
Lời khen này quả nhiên làm Chu Diệc đắc ý: “Người đại diện thì không cần, nhưng đây là yêu cầu của Giang Tự.” Anh ta đem chảo tôm rang đặt lên bàn, hừ một tiếng: “Người đại diện của cậu ta còn phải biết giặt quần áo nữa cơ.”
“Còn phải biết thông bồn cầu nữa.”
Giọng nói lười biếng của đàn ông bỗng vang lên phía sau hai người.
Lúc Ôn Tư Ngộ quay đầu lại thì đã thấy Giang Tự đang thoải mái đứng dựa vào khung cửa phòng bếp, trên người anh mặc cái áo len màu xám tro cùng chiếc quần dài màu đen.
Hoá ra không phải là áo ngủ như cô tưởng tượng, Ôn Tự Ngộ thở dài một hơi che giấu sự mất mát trong lòng, đang định nói tiếp câu “Người đại diện còn phải biết xây bể bơi nữa.” thì đột nhiên nhớ tới Cố Dao vừa nói với cô những gì, cảm thấy hơi chột dạ.
Mấp máy môi nuốt lại những gì vừa định nói, Ôn Tư Ngộ ngoan ngoãn chạy đến giúp Chu Diệc rửa rau cải làn.
Bàn tay tinh tế nhỏ nhắn đem dây buộc mớ rau cởi bỏ, đặt mớ rau dưới vòi nước rửa sạch, dáng vẻ chuyên chú mà nghiêm túc.
Người đàn ông bị bỏ quên phía sau nhướng mày.
Chu Diệc động tác thuần thục, hơn nữa có Ôn Tư Ngộ ở bên cạnh hỗ trợ nên thức ăn nhanh chóng được bưng lên. Nào là tôm rang, cá chiên xù, cải làn xào tỏi, và đặc biệt là món canh xương sườn bí đao.
Canh bí đao được đựng trong bát sứ in hoạ tiết hình hoa đào trong suốt, xương sườn được đun bằng nồi áp suất nên rất mềm, nước canh trong vắt, bên trên nổi lên một lớp váng dầu cùng khói bay nghi ngút, thoạt nhìn vô cùng ngon miệng.
Ôn Tư Ngộ từ trước đến nay có quen vỗ mông ngựa*, đem lòng bội phục mà nịnh hót đầu bếp Chu lên tận chín tầng mây xanh, sau đó mặt mày hớn hở vùi đầu vào ăn ăn, giống như chẳng quan tâm đến thế sự bên ngoài, trong lòng chỉ biết hai chữ ăn và cơm.
(*Ý là a dua, nịnh hót, xum xue.)
Thỉnh thoảng cô còn lén lút nhìn Giang Tự ăn cơm, phát hiện anh ăn cơm rất an tĩnh, động tác chậm rãi, biểu tình có hơi lãnh đạm.
Người này sao làm gì cũng đẹp hết vậy, ngay cả lúc ăn cơm cũng đẹp nữa.
Cô cúi đầu và cơm, trong lòng thì yên lặng kêu thảm.
Tiếng bát đũa va chạm vào nhau cắt đứt mạch suy nghĩ, Ôn Tư Ngộ hơi ngẩng đầu, phát hiện trước mắt xuất hiện một màu xanh.
Trên bàn ăn chỉ có duy nhất một món rau, đó chính là cải làn xào tỏi.
Giang Tự đẩy đĩa rau đến trước mặt cô, ngón tay thon dài trắng trẻo.
Ôn Tư Ngộ ngẩn người, ngẩng đầu nhìn về phía anh.
Người đàn ông vẫn mang vẻ mặt thanh lãnh như cũ, ánh mắt sâu ca bình tĩnh nhìn cô: “Ăn đi cho cao.”
Ôn Tư Ngộ: “…”
Chu Diệc: “..”
Chu Diệc chỉ hận không thể nhìn thấy cảnh này.
Ôn Tư Ngộ nói cảm ơn, gắp hai đũa mang tính tượng trưng rồi thôi, dùng tốc độ cực nhanh ăn xong bát cơm. Cô đem cơm trong bát vét đến sạch sẽ, cúi thấp đầu nói: “Em ăn no rồi, hôm nay cảm ơn thầy Giang cùng anh Chu chiêu đãi, đồ ăn rất ngon ạ.”
Nói xong cô đẩy ghế đi vào phòng bếp, tiếng nước từ bên trong truyền tới, chỉ một lát sau cô lại xuất hiện, cầm túi xách rồi lễ phép chào hỏi bọn họ, mở cửa rời đi.
“…”
Không gian an tĩnh độ ba giây, Giang Tự đột nhiên cũng “cạch” một tiếng đứng lên, đi vào phòng bếp.
Anh nhìn vào bồn rửa, phát hiện cô đã đêm bát đũa rửa sạch rồi đặt trên giá.
Anh lại mang khuôn mặt liệt đỉ ra, ngồi vào bàn ăn, im lặng nhìn bát canh xương sườn nấu bí đao kia một lát, quay đầu hỏi: “Có phải tôi sai chỗ nào rồi không?”
Chu Diệc cười lạnh, hừ hừ hai tiếng.
“Anh cười kiểu gì đấy?”
“Không có gì.”
“Có phải bây giờ anh đang nghĩ tôi bị thần kinh đúng không?” Giang Tự bình tĩnh hỏi lại.
“Cậu không cần phải hỏi uyển chuyển như vậy làm gì.” Chu Diệc thoải mái thừa nhận: “Tôi rất tự tin cho rằng bây giờ cậu đã bị thần kinh rồi.”
“Tôi làm sai chỗ nào?” Anh lại hỏi lại một lần.
Chu Diệc buông đũa, dùng một ánh mắt kỳ lạ mà mới mẻ nhìn anh: “Cậu chưa yêu bao giờ à?”
Giang Tự trầm mặc.
Chu Diệc: “…”
“Chưa yêu thật à?”
“Một lần cũng chưa?”
“Cũng chưa thích con gái bao giờ luôn hả?”
“Cậu không thích con gái???”
“Cũng không có mẫu hình lý tưởng luôn?!”
Đuôi lông mày của Giang Tự nhảy dựng, trên mặt xuất hiện một vết nứt: “Sao anh phiền quá vậy.”
Chu Diệc trợn tròn mắt nhìn anh: “Có thật là cậu chưa từng có bạn gái không?”
Anh rốt cuộc cũng bị hỏi đến mức không kiên nhẫn: “Tại sao tôi phải có?”
Chu Diệc gắp một miếng bí đao cho vào miệng, chán nản lắc đầu: “Một bàn đầu thức ăn thế này, cậu lại đi đẩy đĩa rau ra chỗ người ta, bộ cậu bị hâm à?”
Giang Tự nhíu mày: “Tôi không nghĩ nhiều như vậy, tại lúc ấy có hơi…”
“Hơi làm sao?”
“Căng thẳng.”
“Tôi đệch.”
Chu Diệc không nhịn được đập bàn, tay run lên, chiếc đũa cũng hơi hẳn xuống dưới đất.
“Mẹ kiếp, năm nay cậu mới 17 tuổi à?”
Giang Tự trầm mặc một lúc: “Không phải anh nói đấy à, bổ sung canxi, tăng chiều cao.”
“Thế tôm thì không bổ canxi à?!” Chu Diệc trợn trắng mắt: “Sao cậu không bóc tôm cho người ta đi?”
Anh nghe vậy thì tự hỏi bản thân hai giây, sau đó chậm rãi gật đầu: “Vậy là tôi nên bóc tôm cho cô ấy?”
Nói xong lại lắc đầu phủ định: “Không được, như vậy nhanh quá.”
Chu Diệc đứng xem đến nỗi cằm đều rớt xuống: “Chuyện gì đang xảy ra vậy? Mùa xuân đang đến của xử nam lớn tuổi? Hoàng hôn đỏ? Tình yêu xế chiều của lão đại phòng bán vé? Lúc ở siêu thị chẳng phải tôi thấy cậu rất thuần thục sao? Cái gì mà “mua”, “đều mua”, “ngon thì mua nhiều một tí”, rồi là “theo ý em” gì gì đó.” Chu Diệc không nhịn được trào phúng: “Tôi còn tưởng cái này chứng tỏ kinh nghiệm cậu đầy mình, hoá ra Giang tiên sinh này, cậu dùng kỹ thuật diễn của mình đấy à?”
“Anh nói cái gì?”
“Tôi nói cậu trêu chọn con gái nhà người ta bằng kỹ thuật diễn đó.”
“Tôi không dùng kỹ thuật diễn, tôi cũng không trêu chọc con gái nhà người ta.”
“Ừ, đúng vậy, cậu không trêu gái, cậu chỉ đang bốc phét thôi.”
Giang Tự ánh mắt thâm trầm thở dài: “Cô ấy là thần tượng của tôi.”
Chu Diệc không kịp phản ứng lại: “… Gì cơ?”
“Tôi là fans của cô ấy.”
Chu Diệc: “…???”
…..
Ôn Tư Ngộ chạy một mạch về phòng rồi đứng sau cánh cửa bắt đầu hít sâu.
Cô vừa mới ở trong phòng nam thần ngồi cùng anh ăn cơm.
Nam thần còn đẩy thức ăn cho cô bảo cô ăn nhiều một chút.
Buổi tối hôm nay, lúc bắt đầu chính là thái độ hiền hoà khiến tậm trạng cô dần thả lỏng, thậm chí trong nháy mắt cô còn cảm thấy, khoảng cách giữa cô và anh không có xa xôi như vậy.
Anh thậm chí còn ngồi cạnh ăn phô mai cùng cô.
Ôn Tư Ngộ cảm thấy mình ăn phô mai nhiều đến nỗi sinh ra ảo giác mất rồi.
Anh ấy chính là nam thần của cô mà.
Là thần tượng đó.
Là người mà chỉ cần nói một cậu hoặc cười một chút là cũng có thể khiến cô đỏ mắt, say mê yêu anh cả đời rồi.
Mà người này suốt mười mấy năm qua cô chỉ có thể xem qua tivi, cách màn hình máy tính để xem, thế mà hôm nay hai người họ đã có thể cùng nhau ăn cơm chiều. Cô nhớ tới bàn tay thon dài của anh đẩy thức ăn lại gần cô, đầu móng tay được cắt tỉa gọn gàng, xương bàn tay hơi nhô lên.
Anh tốt như vậy, đến nỗi một nhân viên thực tập quèn như cô anh cũng tốt nữa, thái độ lúc nào cũng hiền hoà ôn nhu.
Có lẽ đây là khoảng thời cô được gần anh nhất trong cuộc đời mày đi.
Nằm trong phòng khách sạn, cô dạng người thành hình chữ đại (大) nằm trên giường cỡ lớn mềm mại, ánh mắt có chút buồn bã nhìn trần nhà.
Làm người phải biết mình biết ta, phải biết vị trí của mình là ở đâu, không thể muốn một bước lại thêm một tấc được.
Ôn Tư Ngộ nghĩ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!