Mỗi Ngày Một Thổ Lộ
Chương 19: Thích
Nói Ôn Tư Ngộ vui sướng như điên quả thực không sai, nhưng trong lòng cô vẫn rất khẩn trương.
Thật ra cô cũng không dám ôm hi vọng quá lớn gì về việc “Idol sẽ ở lại nhà tôi qua đêm” cả. Nhắc tới chuyện này người ta sẽ nghĩ ngay đến hai từ ảo tưởng, cho nên khoảnh khắc vừa rồi khi Giang Tự đồng ý đã làm cô rơi vào một cảm giác hư hư thực thực.
Người đàn ông lúc này đang ngồi trên ghế sô pha nhà cô, chân đi đôi dép lê màu nâu mà cô mua từ trên Taobao mất 29 tệ, ôm cái gối ôm mà thường ngày cô vẫn hay đặt mông vào nó.
Dáng ngồi của anh bây giờ trông rất đoan chính, không hề có cái dáng vẻ nằm liệt giống như lúc ở phim trường.
Cô tuỳ tiện quét mắt một vòng quanh ngôi nhà mà suốt một tháng này mình không về, thấy đống tạp chí vỉa hè vứt tứ tung, một chồng áo khoác đặt trên chiếc ghế sô pha con, thùng rác đầy ú ụ, thậm chí trên mặt bàn còn có gói muối bột canh đang ăn dở cùng cái bát bẩn để không. Ôn Tư Ngộ không nhìn nổi mà nhắm mắt lại.
Ôn Tư Viễn cái con người rác rưởi này!
Cô quyết định phải tố cáo việc này với bố mẹ mới được.
Hơn nữa còn phải chạy nhanh qua che đi đôi mắt của Giang Tự.
Ôn Tư Viễn bây giờ đến cười giả tạo cũng lười nói tới, chỉ mang vẻ mặt không biểu đứng đứng bên cạnh khoanh tay xem, nhìn đứa em gái nhà mình lăn lộn hết chỗ này đến chỗ khác.
Từ lúc bước vào cửa đến giờ, việc đầu tiên Ôn Tư Ngộ làm là cun cút chạy đi tìm cho Giang Tự một đôi dép lê, sau đó rót nước mời Giang Tự, biểu tình ngoan ngoãn trên mặt khiến người ta sởn cả tóc gáy. Ôn Tư Viễn thề, cảnh này chưa từng xuất hiện trong hai mươi năm qua, thậm chí từ nay về sau cũng khó mà có được lần thứ hai.
Nhân lúc cô em gái đi gọt trái cây, anh một tay kéo em gái vào trong phòng bếp để tẩy não.
“Sao lại thế này?”
“Cái gì mà sao lại thế này ạ?” Cô gái nhỏ còn bê đĩa trái cây trong tay, trong đĩa là những trái dâu tây chín mọng được xếp tỉ mỉ.
“Cái gì mà sao lại thế này á? Mày có có gan hỏi anh câu đó à? Anh đang muốn hỏi mày có bị làm sao không đây! Ý mày là gì? Mày vẫn còn đang đi học sao lại muốn yêu đương? Nói đến chuyện yêu đương còn chưa tính, năm nay mày 20 tuổi rồi mà sao còn tuỳ tiện dẫn người ta về nhà thế hả? Đã thế còn là Giang Tự! Ngay cả thần tượng của mình mà mày cũng không buông tha ư?” Ôn Tư Viễn nói liên thanh như bắn rap, sắc mặt khó coi đến cực điểm. Anh nâng tay lên vỗ tay cổ vũ vài cái, khuôn mặt trào phúng mở miệng: “Em gái tôi thật lợi hại nha, đúng là tẩm tầm ngầm mà đấm chết voi, vừa muốn yêu đương một cái là mang ngay một Ảnh đế về.”
“Anh thôi đi có được không!” Ôn Tự Ngộ dùng mũi chân đá anh: “Em và thầy Giang không có quan hệ gì cả, trong trong sạch hơn cả nước lọc đấy.”
“Nước lọc thì làm gì có gì đâu.” Ôn Tư Viễn hừ lạnh một cái: “Nghe giọng của mày hình như còn có vẻ tiếc nuối? Mày gạt ai chứ đừng gạt anh mày, Giang Tự ý à… cậu ta nghĩ mày chỉ là một nữ sinh đơn thuần nên mới chơi mày thôi, hôm nay cậu ta thậm chí còn tỏ ra đối địch với anh mày không thấy sao? Nếu cậu ta mà có có tư tưởng thuần khiết với mày á, anh sẽ nuốt luôn đống dâu tây cùng với cái đĩa này.”
Anh nói rồi dùng sức cướp đi đĩa dâu tây trong tay cô, giọng điệu hống hách: “Đây là anh mua cho mày, không được cho cậu ta ăn! Anh thà cho chó cũng không cho cậu ta ăn!”
Ôn Tư Ngộ: “…”
Cô không thể hiểu nổi trong đầu anh trai mình đang nghĩ cái gì nữa, trợn trừng mắt. Sau đó cô cùng giằng co cướp lại đĩa dâu tây đáng thương, quay đầu mang vào phòng khách.
Chỉ còn Ôn Tư Viễn đứng tại chỗ mạnh mẽ áp chế cơn sóng cuồn cuồn không ngừng trào ra trong lòng, vẻ mặt phức tạp không thể tả. Anh hít sâu một hơi để bình tĩnh lại, cũng đi theo ra ngoài.
Vừa mới trở ra liền thấy hai người nào đó ngồi trên ghế sô pha nhà anh ăn trái cây, vừa ăn vừa cười, khung cảnh hoà hợp đẹp đẽ không thể tả.
Đó là trái cây mà anh mua mà.
Ôn Tư Viễn rất khó chịu.
Vì thế anh không chút do dự đi qua.
Người đàn ông cao mét tám đi thẳng tới giữa chỗ của Giang Tự cùng Ôn Tư Ngộ, chen mông ngồi xuống.
Như vậy khiến cho khoảng cách giữa anh và Giang Tự hiện tại là hai cánh tay dán sát vào nhau, thời điểm hai người quay sang nhìn đối phương đều có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương phả vào mặt mình.
Ôn Tư Ngộ: “…”
Giang Tự: “…”
Não bộ của Ôn Tư Ngộ chứng kiến hình ảnh cơ thể hai người kia dán chặt vào nhau, cả người cô không ngừng run lẩy bẩy.
Ôn Tư Viễn vừa ngồi vào đây, không khí trong phòng đột nhiên trở nên áp bức. Nhưng mà người đàn ông chen ngang này lại nhàn nhã vui vẻ đến kì lạ, khi nói chuyện cơ hồ là dán sát vào mặt Giang Tự: “Mặt anh Giang hồng thật đấy.”
(Editor: Sao tôi lại ngửi thấy mùi đam nồng đậm thế này =))
Chóp mũi của Giang Tự chạm phải chóp mũi của Ôn Tư Viễn, hai người hoàn toàn không có ý tứ muốn lùi lại: “Ừm, cả hai đều hồng.”
“Anh Giang khiêm tốn rồi, A Ngộ nhà chúng tôi từ nhỏ đã đặc biệt sùng bái anh đấy.” Ôn Tư Viễn nở ra nụ cười đầu tiên từ khi bước vào phòng đến nay, mà nụ cười này chân thật không hề giả tạo: “Lúc nó còn học tiểu học thì phải, nó một mực nháo bắt tôi phải xem phim của anh, khen là cái chú này trông đẹp trai quá anh ơi.”
Giang Tự: “…”
Ôn Tư Ngộ: “…”
Ôn Tư Ngộ há miệng nhìn hai người bên cạnh: “Anh… lúc đấy thầy Giang mới có 14 tuổi thôi…”
Ôn Tư Viễn quay đầu, ném cho cô ánh mắt hình viên đạn tới: “Đi ngủ đi.”
Cô phụng phịu không nghe: “Mới 10 giờ hơn thôi mà!”
“Thế đi tắm đi!”
“Em không đi!” Ôn Tư Ngộ bắt đầu vùng vẫy: “Ngộ nhỡ em vừa đi anh lại gây khó dễ cho thầy Giang thì làm sao giờ?”
Ôn Tư Viễn cười lạnh một tiếng: “Cái gì mà gây khó dễ? Anh mày không biết đạo lí tiếp đãi khách cơ bản chắc? Trong lòng cưng anh là con người như vậy à?”
Cô lạnh mặt đáp lại: “Trong lòng em anh còn tệ hơn như thế nhiều.”
Ôn Tư Viễn không rảnh để cùng cô cãi cọ: “Đi lên tầng đi, anh muốn nói chuyện quan trọng với anh Giang đây.”
“Chuyện gì mà em ở đây anh không thể nói?”
“Em ở đây chuyện gì cũng không thể nói.”
“Anh có bí mật gì giấu em?”
“Đừng nói nhiều, lên đi tắm rồi đi ngủ đi, chơi game cũng được.”
“Anh với thầy Giang không quen biết, có gì mà để nói chứ!”
Ôn Tư Viễn nổi đoá: “Em còn không đi lên?”
Ôn Tư Ngộ: “Ai da, chân em dính lên sàn nhà mất rồi, phải nghe bí mật của anh mới di chuyển được.”
“…”
Ôn Tư Viễn thật muốn đánh chết cô.
Giang Tự một bên bình tĩnh dựa vào ghê sô pha nhìn hai em anh họ thi nhau bắn pháo, cánh tay anh chống lên ghế sô pha, sờ cằm, khoé môi hơi nhếch lên, phát ra thanh âm trầm thấp: “Tiểu A Ngộ, tôi muốn cùng anh của em tâm sự chút chuyện.”
“…”
Cách xưng hô này tựa như mũi tên bắn “phiu” một tiếng, trúng ngay giữa trán Ôn Tư Ngộ, khiến cô ngơ ngẩn.
Sau đó cô ngây người tại chỗ ba giây, xoay người lên tầng.
“…”
Ôn Tư Viễn: “???”
Tiểu A Ngộ???
Cô đã lớn như vậy rồi, người làm anh như anh đây vẫn còn chưa gọi như thế đâu!!!
Nhìn thấy thân ảnh cô gái biến mất sau cầu thang, Ôn Tư Viễn quay đầu lại, vẻ mặt rất có tính uy hiếp.
Giang Tự cảm thấy nếu ánh mắt người đàn ông này có thể bắn ra gì đó thì giờ khắc này anh đã bị chọc thành một tổ ong vò vẽ rồi.
Biểu tình trên gương mặt Ôn Tư Viễn lạnh nhạt, anh híp mắt nói: “Anh Giang, tôi không phải người không biết gì. Đứng trên góc độ cùng là đàn ông với nhau, anh muốn gì có thể A Ngộ không biết, nhưng tôi lại rõ ràng. Thứ cho tôi được nói thẳng, tôi chỉ có mình A Ngộ là em gái, tử nhỏ đến lớn đều che chở yêu thương nó như bảo bối, không dám nhìn nó bị tổn thương. Nếu anh cảm thấy em gái nhà tôi ngoan ngoãn lại dễ gạt, vậy thì anh tìm nhầm người rồi.” Anh nói rõ ràng từng câu từng chữ: “Giới giải trí không thiếu nhất chính là người đẹp, tôi tin anh Giang cũng không thiếu.”
Giang Tự trầm mặc nghe hết, sau đó bên môi nở ra một nụ cười.
Anh giương mắt, “ừm” một tiếng.
“Giới giải trí thiếu hay không tôi không biết, nhưng tôi thiếu.” Anh nói: “Tôi chỉ thiếu mỗi cô ấy.”
Ôn Tư Viễn ngẩn ra một giây, cười: “Giang tiên sinh, bộ dáng này của anh tôi không nhìn nổi.”
Giang Tự nghĩ thầm vậy chắc tôi nhìn nổi bộ dáng của anh chắc. Nghĩ là nghĩ vậy, nhưng trên mặt anh vẫn vô cảm, ngữ điệu hiếm khi nghiêm túc như thế này: “Tôi biết thân phận hiện tại của tôi không phù hợp. Trước khi đến đây tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi, những chuyện anh đang lo lắng sẽ không bao giờ xảy ra.” Nói rồi, đâu mắt nâu của anh dần trở nên nặng nề: “Tôi không biết hiện tại tình cảm của cô ấy có chỉ đơn thuần là của fans đối với thần tượng hay không, hay là có thêm một cái gì khác. Nhưng tìm cảm của tôi với cô ấy thì rất chắc chắn, hơn nữa, cho dù vị trí của tôi trong tim cô ấy bây giờ là thế nào thì tôi vẫn sẽ tiếp tục cố gắng, không từ bỏ.”
Người đàn ông nói một mạch trôi chảy, dứt lời liền làm không khí trầm xuống.
Ôn Tư Viễn không nói gì, chỉ mấp máy môi.
Thật lâu sau, anh thở dài: “A Ngộ chắc không biết là cậu thích con bé đâu nhỉ?”
Giang Tự “ừm” một tiếng.
Ôn Tư Viễn cau mày, vẻ mặt khó hiểu nhìn anh: “Nói thật, rốt cuộc cậu thích nó ở điểm gì vậy? Thời gian hai người tiếp tục chỉ vỏn vẹn có trong một kỳ nghỉ hè thôi mà.”
Giang Tự cười.
“Bởi vì cô ấy rất đáng yêu.”
Vào lúc cô nghiêm túc livestream rất đáng yêu, dáng vẻ ở phim trường lén lút nhìn anh, bị phát hiện rồi giả vờ bình tĩnh rời mắt đi cũng rất đáng yêu.
Vào lúc cô hát hò vớ vẩn bị anh bắt được cũng rất đáng yêu, nhảy nhót như con thỏ đi sau lưng anh cũng rất đáng yêu.
Vào lúc cô nói “Thích anh là một điều may mắn”, âm thanh mơ hồ của cô gọi anh là Giang Tự, đáng yêu đến mức muốn người ta mềm nhũn, muốn sờ mái đầu nhỏ của cô, hôn lên mặt cô, đè cô dưới thân, nghe âm thanh cô nức nở gọi tên mình, những ngón tay trắng ngần như ngó sen sờ soạng lên người anh, hai chân quấn chặt lấy eo anh…
Cô đáng yêu như vậy, anh có lí do gì mà không thích chứ.
Dáng vẻ cô khi híp mắt cười, đôi môi cùng cái má lúm đồng tiền đều ngọt ngào như mật ong, đừng nói là lòng mình, Giang Tự ngay cả tim gan phèo phổi cũng muốn móc ra cho cô.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!