Thanh Xuân Bắt Đầu Từ Khi Gặp Anh
Chương 264: Cô ấy không phải là người mà anh có thể động vào (1)
“Sao tôi lại không được tới đây chứ.” Ngô Hiểu Tuyết mặc một chiếc váy liền màu đen, đội mũ nồi màu đỏ, còn có thể thấy bụng cô ta hơi nhô ra vì đang mang thai.
“À, có chuyện gì không?” Vì còn khá nhiều việc cần làm nên Hoắc Miên không hề muốn cãi nhau với Ngô Hiểu Tuyết.
“Tôi vừa đi ngang qua một quán kiểu Hồng Kong Kông nên mua ít món ăn nhẹ cho cô.” Nói xong, Ngô Hiểu Tuyết đặt mấy chiếc túi đựng thực phẩm lên bàn…
Hoắc Miên nhìn thoáng qua, đúng là có không ít đồ, nào là trà sữa, bánh ngọt, còn có cả macaron.
Hôm nay Ngô Hiểu Tuyết thế này là vì mặt trời mọc hướng Tây à?
“Cô làm gì vậy?” Hoắc Miên đặt bút xuống, không còn tâm trạng nào để viết nữa.
“Có ơn tất báo.” Ngô Hiểu Tuyết chỉ nói bốn chữ đơn giản.
Hoắc Miên lập tức hiểu ra cô ta muốn nói gì, nói thật, trước nay cô chưa bao giờ nghĩ là Ngô Hiểu Tuyết còn biết báo ơn. Cô cho rằng cô ta sẽ mắng cô xía mũi vào chuyện của người khác.
“Không cần, là ai thì tôi vẫn sẽ cứu.” Hoắc Miên thản nhiên đáp.
“Hoắc Miên, tôi thật sự rất bội phục cô, nếu là tôi thì chắc chắn tôi sẽ không bao giờ cứu tình địch của mình đâu, nhất là tôi lại còn từng nhằm vào cô.”
“Thế nên cô mới không phải là tôi.” Hoắc Miên cười.
“Chú tôi nói rất đúng, cô đúng là một người phụ nữ xuất sắc. Ngô Hiểu Tuyết tôi cả đời chưa phục ai bao giờ, nhưng cô thật sự khiến tôi phải thay đổi cách nhìn. Tôi biết, nếu không có cô thì chắc chắn đứa bé sẽ không còn ở đây nữa rồi.” Nói xong, Ngô Hiểu Tuyết vô thức vuốt ve bụng mình.
“Thế nên, về sau khi lái xe ra ngoài cô phải cẩn thận một chút, dù sao cũng là phụ nữ có thai rồi.”
“Tôi biết rồi, tóm lại… cảm ơn cô, cô là người yêu cũ của Ninh Trí Viễn, sau này tôi vẫn sẽ tiếp tục ghét cô. Nhưng chuyện gì ra chuyện đó, tôi không phải là kẻ vô ơn, lần này tôi nợ cô, về sau nếu cần thì tôi sẽ báo đáp ơn nghĩa lần này của cô.”
“Không cần, lúc cứu người, tôi cũng không nghĩ đến việc bắt cô phải trả ơn.”
“Tôi ghét nhất cái thái độ kiêu ngạo này của cô, cứ như thể cô là chúa cứu thế vậy, chỉ có cô cứu vớt muôn dân trăm họ chứ không cho người khác báo đáp. Nhưng mà rốt cuộc tôi cũng hiểu tại sao cô đối nhân xử thế thành công đến thế rồi.”
Hoắc Miên không nói gì, vì bỗng nhiên cô thấy không biết nên nói gì…
“Nghe nói là cô thăng chức rồi?”
“Ừ.”
“Làm cho tốt vào nhé, hi vọng sau này sẽ có cơ hội so tài với cô trong phòng phẫu thuật, tôi không hề phục việc người ta nói y thuật của cô tốt, tôi đợi ngày cô thành bác sĩ, mà tôi cũng sẽ cố gắng hơn nữa.”
Nói xong, không để Hoắc Miên đáp lại, Ngô Hiểu Tuyết đã quay người rời đi.
Hoắc Miên nhìn bữa trà chiều trên bàn, tâm trạng hơi phức tạp…
Con người Ngô Hiểu Tuyết đúng là khá phức tạp, cô ta sẽ không đột nhiên trở nên dịu dàng rồi và biết ơn, nhưng cũng coi như biết phân biệt phải trái, hiểu rõ là do cô cứu mạng cô ta, có lẽ như vậy là đủ rồi.
Vốn dĩ cô cũng không trông mong vào việc được cô ta báo đáp mình, dù sao thì cô cứu Ngô Hiểu Tuyết phần lớn là vì nể mặt viện trưởng Ngô.
Với cả, dù sao cô ta cũng là vợ Ninh Trí Viễn, dù dẫu trước kia đã từng thế nào đi chăng nữa thì cô cũng không thể coi nhẹ hai sinh mệnh giống như đối với người lạ được.
Lại qua một ca trực đêm, vừa đến bình minh, khu điều dưỡng phía nam Nam đã xuất hiện mười chiếc xe sang trọng, toàn bộ đều là các kiểu xe thể thao xa hoa như Ferrari, Lamborghini, PorchePorsche… Còn có cả một chiếc xe Rolls-Royce Phantom, nghe nói đó là xe của bà Tô.
Tất cả mọi người đều biết là hôm nay Tô Ngự xuất viện.
Nghi thức chào đón cũng rất sang trọng, Tô Ngự đã hồi phục khá tốt rồi, không cần người đỡ mà tự mình đi ra khỏi phòng bệnh.
Anh ta đi rất chậm, thật ra là vì muốn thấy Hoắc Miên đến tiễn mình, có lẽ cô sẽ nói gì đó với anh ta. Nhưng anh ta nhìn xung quanh một lượt vẫn không thấy bóng dáng Hoắc Miên đâu cả.
“Cậu chủ, cô Hoắc đã đi từ sáng sớm rồi.” Một vệ sĩ đứng cạnh anh ta nhắc.
“Nói nhiều thế làm gì, không muốn làm việc nữa à?” Tô Ngự tức giận mắng.
“Dạ không.” Vệ sĩ lập tức ngoan ngoãn câm miệng.
“Đến giờ rồi, tất cả mọi người đang đợi con ở khách sạn, đi thôi Ngự Nhi.” Bà Tô dịu dàng cười nói.
Đến gần lúc đi Tô Ngự vẫn hơi luyến tiếc quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhưng Hoắc Miên vẫn không xuất hiện.
Mãi đến khi đoàn xe đã đi xa, Hoắc Miên mới đi xuống lầu.
“Y tá trưởng, cậu Tô xuất viện rồi.” Nam Nam buồn rầu nói.
“Đó là chuyện tốt mà, cuối cùng tên đại gia này cũng đi rồi.”
“Ha ha, chị không thấy tiếc nuối chút nào à?” Nam Nam nhìn Hoắc Miên với ánh mắt khó tin.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!