Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương
Quyển 2 - Chương 109: Thiếu
Edit: windy
“Vậy những thứ này?”
Nhất Hào đem chứng cừ thật dày đặt ở trên máy chiếu, rất nhanh, mọi người hoàn toàn kinh ngạc.
“Quảng gia vậy mà thật sự làm ra chuyện như vậy?”
“Trời ạ, công tử lúc trước bị bắt cóc? Vậy mà chúng ta một chút cũng không biết?”
“Mấu chốt nhất là đầu sỏ gây nên thực ra là Quảng gia? Chết tiệt, bọn họ còn muốn hãm hại công tử, thực mẹ nó xem người đại trang viên chết rồi hả?”
“Cô bình tĩnh một chút!”
“Bình tĩnh cái rắm! Mặc gia khiêm tốn như vậy, vậy mà còn có thể làm ra chuyện như vậy với họ, thật đáng giận!”
“Nói, nói không chừng, những thứ này là giả?”
“Anh phóng con mẹ nó rắm chó! Ngay từ đầu liền nhìn anh không vừa mắt, hiện tại chứng cứ đều đã có, còn muốn nói sạo! Xem ra suy đoán trước kia của tôi là chính xác, các chị em, chúng ta không thể đánh được lão tặc Quảng gia, nhưng đồng mưu này chúng ta có thể đánh, nhanh xông lên!”
“Không sai, đánh!”
“A, đám bạo lực nữ các người, cút ngay cho tôi!”
“Dám châm ngòi ly gián này!”
“Dám bắt nạt công tử của chúng tôi này!”
“Không phải chủ mưu cũng là đồng mưu, bắt cóc công tử cũng có một phần đi! Đánh chết anh ta!”
“A, a!”
…
Người xung quanh nhao nhao lui về sau vài bước, sợ mình sẽ bị liên lụy.
Ở một góc, vẻ mặt Lily xúc động phẫn nộ, vì sao sự việc lại biến thành như vậy! Vừa rồi chỉ cần chờ một lát, Mặc gia sẽ bị liên lụy, đến lúc đó lại thêm những chứng cứ kia, cho dù bọn họ không chết cũng sẽ bị bắt vào tù cả đời! Nhưng mà bây giờ lại đảo ngược tình thế, Quảng gia chết tiệt, ở ngay trong nhà mà cũng bị quay trộm lại, trước đó bắt cóc Mặc Khuynh Thành sao không giết chết đi, sao không trực tiếp giết chết đi!
“Lily, em làm sao vậy?”
Tô Thụy cau mày, đau đớn trên tay làm anh ta khó có thể xem nhẹ.
“Không, không có chuyện gì, anh Thụy, anh nói chuyện này sẽ phát triển tới đâu?” Thật cẩn thận đánh giá vẻ mặt của anh ta, nếu anh ta thật sự thiên về phía Mặc Khuynh Thành, cũng đừng trách cô ta về sau không từ thủ đoạn.
“Anh không biết.” Ánh mắt dừng lại trên người Mặc Khuynh Thành, nhìn hai người kia dù không nói lời nào, xung quanh đều hiện lên không khí màu hồng, đáy lòng giống như bị kim đâm.
“Nhất Hào, này tuyệt đối không có khả năng là thật, không nói trước kia Quảng lão gia chủ đã tận tùy cho Hoa Hạ, lại nói trước còn điều tra sự tình của bốn gia tộc kia, nói vậy toàn bộ đều là bọn họ phát giác ra trước, mới có thể ngụy tạo chứng cứ như vậy!”
Cha!
Tô Thụy nhìn Tô Ngạo nói chuyện, trong lòng căng thẳng, không lẽ Tô gia cũng tham gia trong đó? Như vậy có phải đại biểu lúc Mặc Khuynh Thành bị bắt cóc cha cũng biết rõ?
“Ông là?”
Tô Ngạo tiến lên một bước, “Tôi là Tô Ngạo Tô gia, Nhất Hào, tuy Tô gia chúng tôi không phát triển ở Đế Đô, nhưng ở thành phố B, liền biết hành vi của Quảng gia, vừa rồi trên máy tính chiếu những thứ đó, cũng có tôi trong đó, nhưng điểm này cũng không thể chứng minh quan hệ của Nhị Hào và Quảng gia được.”
“Ý của ông là bốn gia tộc kia đổ oan cho Quảng gia?”
Ý từ hàm xúc không rõ ràng khiến cho Tô Ngạo vốn đang bình tĩnh tim liền đập nhanh một nhịp, nhưng giờ phút này ông ta đã không còn đường lui, hoặc là nói, nếu Quảng gia xong đời, Tô gia dựa vào Quảng gia cũng sẽ xong đời.
“Nhất Hào, lời này tôi không dám nói, nhưng tôi nghĩ mong Nhất Hào điều tra kĩ, có lẽ chân tướng sự tình không là như thế này?”
“Ha ha, Tô Ngạo, người Tô gia, chính là tay sai của Quảng gia, lúc trước bởi vì Quảng gia phân phó, tiếp cận Mặc Khuynh Thành, sau đó không thành công, sau đó, các người đã làm chuyện gì?”
“Ông có ý gì? Lúc trước rõ ràng là Mặc Khuynh Thành theo đuổi con trai tôi, hiện tại sao lại nói là chúng tôi cố ý tiếp cận cô ấy!”
Tô Ngạo không thể không thấy may mắn, lúc trước Tô Thụy không chịu nghe lời ông ta nói.
“Vậy sao?” Vũ Văn Sâm khinh thường nhìn Mặc Khuynh Thành bên cạnh Mặc Dận, lúc trước điều tra liền cảm thấy mắt Mặc Dận mù rồi, nếu không sao có thể nhìn trúng một người đầu óc ngu ngốc như Mặc Khuynh Thành được.
Mặc Dận cảm nhận được tầm mắt, quay sang nhìn anh một cái.
Sờ sờ mũi, được rồi, chị dâu thay đổi rồi, ít nhất hiện tại anh nhìn thấy tương đối thoải mái.
“Tô Ngạo, chuyện này ông không cần sợ nói dối, nếu tôi không phát hiện ra các người muốn mượn thế lực Mặc gia, tiến vào Đế Đô, tôi xòn thật sự cũng bị các người xoay quanh đùa giỡn rồi.”
Đương sự Mặc Khuynh Thành đã mở miệng, cho dù Tô Ngạo có giải thích thế nào, cán cân của mọi người cũng sẽ nghiêng về phía Mặc Khuynh Thành.
“Hừ, Mặc Khuynh Thành, cô đừng tưởng rằng ở đây chỉ có cô là đương sự, Thụy Nhi, con mau đi ra giải thích cho ta.”
Tô Thụy bị gọi tên hoàn toàn không muốn đi lên, lúc này cho dù anh ta nói cái gì, đều đã có một bên gặp hậu quả cực kì nghiêm trọng.
“Thụy nhi, Thụy nhi?” Tô Ngạo rất không vui tìm bóng dáng Tô Thụy trong đám người.
“Anh Thụy, bác trai gọi anh kìa.”
Lily nhìn bộ dáng của anh ta, liền biết anh ta không muốn ra mặt, lập tức phất tay, “Bác trai, bọn con ở trong này!”
“Lily!”
Tô Thụy giận dữ mắng mỏ một tiếng, nhưng tình huống hiện tại, đã không cho phép anh ta tránh né nữa.
“Thụy nhi, con ra nói chút đi, rốt cuộc là thế nào!”
“Cha…”
“Gọi cha làm gì, còn không nói mau!”
Tô Ngạo đi đến bên cạnh anh ta, bàn tay không chút do dự bắt lấy cánh tay anh ta, ý bảo anh ta mau nói.
“Cha, chuyện như vậy nói trước nhiều người như vậy thật sự tốt sao?”
“Bốp.”
“Anh Thụy!”
Lily lo lắng nhìn Tô Thụy bị tát một cái, muốn tới nhìn vết thương, lại bị Tô Thụy không chút lưu tình đẩy ra.
“Cha, con không muốn ở chỗ này nhắc tới chuyện này, con thân thể không thoải mái, con đi trước đây.”
Nói xong, nhìn cũng không nhìn Lily ở bên cạnh, trực tiếp bước ra khỏi Mặc gia.
“Tô Thụy!”
“Anh Thụy!”
Lily nhìn theo, dậm chân chạy theo ra ngoài.
“Tô Ngạo, xem ra Tô gia còn có một người có chút lương tâm.”
Vũ Văn Sâm hai tay ôm ngực, cười như không cười nhìn Tô Ngạo.
“Nhất Hào, thật sự xin lỗi, nhưng chuyện này tuyệt đối không giống như lời điều tra nói như vậy.”
“Chuyện này rốt cuộc là thế nào, tôi không muốn biết, tôi chỉ muốn hỏi, Quảng lão gia chủ, ông còn cái gì muốn nói không?”
Quảng Lương Bình vô thanh nắm chặt cây gậy trên tay, đột nhiên cười ha ha.
“Ha ha ha, cho dù chuyện này là tôi làm thì thế nào! Các người đều đã biết kế hoạch của tôi rồi, chẳng lẽ không biết toàn bộ người bên ngoài là người của tôi sao!”
“Làm sao có thể?”
Một vài người không tin nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên có vô số quân lính đứng ở bên ngoài.
“Quảng Lương Bình, rốt cuộc ông muốn thế nào!”
“Sao ông ta có thể có nhiều người như vậy?”
“Chúng ta làm sao bây giờ, Nhất Hào, chúng ta làm sao bây giờ!”
“Mọi người đừng hoảng hốt, ông ta tuyệt đối không dám đem chúng ta làm gì đâu!”
“Hôm nay thật sự gặp xui tám đời rồi! Quảng Lương Bình, ân oán của ông với Mặc gia không có liên quan gì tới chúng tôi, còn không mau thả chúng tôi ra!”
“Ông có ngốc hay không, ông ta như vậy cực kì rõ ràng là muốn vị trí kia!”
“Ông ta điên rồi?”
“Tôi cũng thấy ông ta điên rồi…”
“Tất cả các người im miệng cho tôi!”
Quảng Lương Bình nghe lời mọi người nói, vốn là đắc ý, sau đó liền tức giận, điên rồi? Ông ta không điên, mỗi người đều có lòng tham, bản thân ông ta có suy nghĩ như vậy có gì sai sao!
“Nếu như các người không muốn chết sớm, liền câm miệng cho tôi!” Sau đó nhìn Nhất Hào, “Nhất Hào, hiện tại là lúc ông đưa ra quyết định rồi.”
“Lão Mặc, xem ra cơ hội nay ông ta không muốn rồi.”
Mặc Ngật thở dài, không nhìn Quảng Lương Bình, “Một khi đã như vậy, Nhất Hào, nên như thế nào liền như vậy đi.”
…
Một buổi tối, dân chúng đang an ổn ngủ say, mà bọn họ không biết, đêm nay Hoa Hạ xảy ra thay đổi động trời.
Quảng gia bị giam vào tù, trong đó một con trai con gái biến mất không thấy.
Tới cùng đã xảy ra chuyện gì, Nhị Hào bị kéo xuống ngựa.
Sau này Hoa Hạ phát triển như thế nào?
…
Rất nhiều tiêu đề đã không ngăn được điều mọi
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!