Quân Sủng Thiên Kim Hắc Đạo - Chương 15: Người ta còn chưa kêu mà ngươi kêu cái gì
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
245


Quân Sủng Thiên Kim Hắc Đạo


Chương 15: Người ta còn chưa kêu mà ngươi kêu cái gì


Mười phút, cửa sau câu lạc bộ Đào Nguyên.

Vân Hàn vẫn đang đánh nhau với năm người đàn ông này. Trên người anh đã bị thương nhiều chỗ, thân thể vốn dĩ đã gầy gò nay lại sắp lảo đảo muốn ngã, nhưng ánh mắt anh vẫn vô cùng kiên quyết, động tác của anh cũng không hề dừng lại một chút nào.

Trong số năm người đàn ông, ba người đã ngã xuống, còn lại hai tên cũng đã bị thương, đánh đến mức thở hổn hển.

Lúc Mộc Ngân đi từ cầu thang xuống thì đã nhìn thấy một màn khổ chiến của Vân Hàn với mấy người kia, thể lực của cô cũng đã cạn kiệt, đảo mắt nhìn xung quanh nhưng không tìm thấy một bóng dáng với chiếc váy đen nào, thân thể run nhẹ vài cái, cắn môi hỏi: “Vân Hàn, Sở Sở đâu?”

Vân Hàn bị hỏi như vậy, ngây người một chút, ngước mắt, trong mắt tràn đầy thống khổ nhìn Mộc Ngân.

“Uhm………” Bởi vì phân tâm nên bụng anh bị kẻ địch đánh một quyền, vốn dĩ thân thể đang khổ sở chống đỡ thì lúc này nặng nề ngã xuống mặt đất.

Mộc Ngân nhìn biểu cảm của Vân Hàn, hốc mắt đỏ lên, cô lớn tiếng hỏi: “Tôi hỏi anh, nói đi Sở Sở ở đâu?”

Vân Hàn lau vết máu đỏ tươi ở khóe miệng, đứng lên khỏi mặt đất, song tiết côn trong tay hướng về phía hai người đàn ông kia. Chỉ trong vài giây, hai người đàn ông vốn dĩ cũng đã mệt mỏi này đã bị anh đánh ngã xuống mặt đất. Còn anh, cũng mất đi sức lực, ngã xuống mặt đất, nhắm mắt lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Do tôi vô dụng nên Sở Sở bị người ta bắt đi rồi.”

Nghe thấy vậy, nước mắt Mộc Ngân chảy xuống, cô mở to hai mắt nhìn, không hề chớp lấy một cái, chỉ là nhìn Vân Hàn một cách trống rỗng.

Một màn này vừa khéo được một người đàn ông áo tím vừa đi ra từ cửa sau nhìn thấy, nghe thấy. Anh nheo mắt lại, cả người phát ra hơi thở lạnh lẽo.

Nhất là khi nghe thấy câu nói kia của Vân Hàn: “Do tôi vô dụng nên Sở Sở bị người ta bắt đi rồi.”, tay anh nắm chặt lại thành nắm đấm, các khớp xương phát ra tiếng kêu răng rắc. Anh đứng trong bóng đêm, cả người tỏa ra sự tức giận, lạnh lẽo mà tràn đầy lực uy hiếp.

Vân Hàn đang chìm trong đau khổ, ngã ngồi ở đó, không nhúc nhích cũng không phát hiện ra mấy người đàn ông vừa bị anh đánh ngã lại bò dậy, đang hướng về phía anh.

“Muốn chết!” Người đàn ông áo tím ở phía sau Mộc Ngân lạnh lùng nói một câu, thân thể xông lên như một trận gió, chỉ trong vài giây, mấy tên đàn ông muốn xuống tay với Vân Hàn đã bị đá ra xa vài mét, ngã xuống mặt đất, cuối cùng không thể động đậy được nữa.

Vốn dĩ còn có kẻ địch có ý đồ đứng lên nhưng khi nhìn thấy người đàn ông này, thân thể khẽ run lên vài cái, sợ hãi muốn chạy trốn nhưng đã muộn rồi.

Hai chân thon dài của người đàn ông áo tím nhẹ nhàng giờ lên, mấy người bị đá vừa kịp đứng lên lại liên tục ngã xuống, sau đó, giày da của anh dẫm lên ngực một người, lạnh lùng hỏi: “Vân Sở ở đâu?”

Không chỉ có người đàn ông bị dẫm lên kia, nghe thấy câu nói như vậy, cả Mộc Ngân và Vân Hàn cũng ngây ngẩn cả người.

Một lúc lâu sau, người đàn ông trên mặt đất mới kinh hoàng phun ra một câu: “Ở ngoại ô. . . . . .” Giọng nói này, giống như khi gặp phải quỷ dữ vậy, mang theo sự sợ hãi khiến Mộc Ngân và Vân Hàn cũng có chút khó hiểu.

Người đàn ông cũng chỉ hỏi một câu thôi mà người kia đã sợ đến mức như vậy sao? Dĩ nhiên, nếu hai người bọn họ thấy được biểu cảm của của người đàn ông áo tím khi nói ra câu đó thì hẳn sẽ không còn nghi vấn nữa.

. . . . . .

Cái tên mặt chuột ngồi xổm xuống trước mặt Vân Sở cười nói: “Tiểu nha đầu, nhìn dáng vẻ cũng còn khá nhỏ, yên tâm đi anh đây sẽ yêu thương em.”

Khóe miệng Vân Sở giật giật, nghĩ thầm, đại thúc này cũng đã lớn tuổi rồi mà còn xưng anh? Thật khiến người ta buồn nôn.

Nhưng mặc dù trong lòng ghê tởm đến mức muốn nôn nhưng cô vẫn để lộ ra vẻ mặt kinh hoảng, nũng nịu nói: “Đại ca, anh………anh muốn làm cái gì, Sở Sở sợ.”

Nghe thấy giọng nói đầy sợ hãi của Vân Sở, người đàn ông này cười càng thêm dâm đãng, hắn nâng cằm Vân Sở lên: “Ngoan, đừng sợ, anh đây sẽ khiến em thật thoải mái.”

Tay Vân Sở bị trói ra sau lưng, rất bình tĩnh di chuyển, bởi vì giãy dụa nên tay bị đứt ra, nhưng cô không cảm thấy đau, tay vẫn không ngừng vặn vẹo, muốn cởi bỏ dây thừng này. Bởi vì cần kéo dài thời gian nên cô cần tiếp tục nói chuyện với người đàn ông này.

“Sở Sở không hề thoải mái một chút nào, anh có thể cởi dây thừng cho Sở Sở được không, tay Sở Sở đau quá.” Giọng nói của cô non nớt hoàn toàn giống với dáng vẻ mười bảy tuổi, bày ra vẻ mặt yếu ớt, phù hợp với giọng nói mềm mại của cô, nhìn kiểu gì cũng thấy cô là một tiểu nha đầu yểu điệu, hoàn toàn vô hại.

Tên mắt chuột cười gian, cảm thấy nha đầu này không thể trốn thoát nên có cởi bỏ dây thừng của cô cũng không sao, gật đầu: “Chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời của anh thì cởi ra cũng không thành vấn đề.”

“Sở Sở sẽ nghe lời.” Cô vừa nghiêm túc gật đầu, dáng vẻ hồn nhiên vô tội như vậy càng khiến cho người ta không đành lòng cự tuyệt.

Cứ như vậy người đàn ông này giải thoát cho hai tay cô, nhìn hai vết máu trên cổ tay cô, cầm lấy một cái ghế cũ nát bên cạnh ném về phía sau: “Người nào, con mẹ nó buộc dây thừng chặt như vậy, không thấy tay tiểu bảo bối của chúng ta bị buộc chặt đến mức chảy cả máu sao?”

Một đám đàn ông phía sau cúi đầu, không dám lên tiếng, chỉ sợ khiến người đàn ông này tức giận thì bọn họ sẽ chết không có chỗ chôn.

Người đàn ông quay đầu, một hàm răng màu vàng lộ ra, cười nói với Vân Sở: “Tiểu bảo bối, đừng sợ, anh đây sẽ lập tức đến yêu thương em.” Nói xong, hắn ta vươn cái tay dơ dáy bẩn thỉu lên định kéo quần áo Vân Sở ra.

Dây thừng trên tay được cởi bỏ, hai tay Vân Sở tự do, cô nheo mắt lại, phát hiện phía sau người đàn ông này có một con dao găm, vì thế, nịnh nọt dựa vào bên người đàn ông, nói nhỏ nhẹ: “Đại ca, anh thật tốt……..”

Người đàn ông này đang bị giọng nói mềm nhũn của cô làm cho thất điên bát đảo, tay dang ra muốn ôm tiểu mỹ nhân vào trong lòng thì lại cảm thấy đau đớn truyền đến từ phía sau lưng, Vân Sở đã nắm lấy được con dao găm và đâm vào phía sau lưng người đàn ông đó.

“Phốc. . . . . .” Vân Sở nhanh chóng rút con dao găm ra, máu tươi phun ra từ sau lưng người đàn ông, cô nheo mắt lại, tiếp tục đâm thêm một nhát nữa vào ngực.

“A. . . . . .” Cuối cùng đau đớn khiến người đàn ông nhịn không được phát ra tiếng kêu bi thảm.

Năm người đàn ông cao lớn phía sau bởi vì vừa bị tên mắt chuột trách cứ, vốn dĩ đang cúi đầu, lúc này lại nghe thấy tiếng kêu, kinh ngạc ngước mắt lên nhìn, muốn nhìn xem đã xảy ra chuyện gì.

Lại nhìn thấy Vân Sở đang ôm lấy bả vai tên kia, che miệng vết thương phía sau lưng hờn dỗi nói: “Ôi, đại ca, người ta còn chưa có kêu mà anh đã kêu gì thế…………”

Nghe thấy giọng nói của Vân Sở, mấy người đàn ông phía sau tưởng hai người kia đang làm cái gì đó, lộ ra nụ cười tà ác rồi lại dời tầm mắt đi.

Còn Vân Sở thì rút con dao ra, đẩy người đàn ông này ra, đứng lên lao về phía năm người đàn ông phía trước.

Chờ đến khi mấy người này phục hồi lại tinh thần thì con dao của Vân Sở đã đâm vào đùi của hai người trong số đó, hơn nữa vì dáng người Vân Sở nhỏ nhắn, động tác lại nhanh chóng mà nhẹ nhàng nên đã nhảy ngang qua bên cạnh bọn hắn, chạy về hướng cửa chính của kho hàng.

“Mẹ nó, tiểu tiện nhân, lại dám ám toán lão tử.” Tên mắt chuột gầm nhẹ một tiếng rồi đứng lên, thấy huynh đệ của mình vẫn còn đang đứng yên, nơm nớp lo sợ nhìn bản thân, hắn rống to: “Còn nhìn cái gì, đuổi theo cho lão tử!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN