Hồng Ngọc
Chương 10
Mẹ ôm chầm lấy tôi cứ như tôi đã mất tích ít nhất ba năm. Tôi phải cam đoan cả ngàn lần rằng không có chuyện gì xảy ra với mình, cho đến khi mẹ ngừng hỏi.
“Mẹ cũng không sao chứ?”
“Ừ, mẹ không sao.”
“Vậy là không ai bị sao cả,” ông Villiers trêu. “Thật tốt là chúng ta đã làm sáng tỏ được điều này.” Ông ấy tới gần chỗ mẹ và tôi đến nỗi tôi có thể ngửi được mùi nước hoa của ông. (Sự trộn lẫn của hương liệu và trái cây, cộng thêm một thoáng quế hương. Tôi lại càng đói bụng hơn.)
“Giờ chúng ta biết làm gì với em đây, Grace?” Đôi mắt sói lại thu mẹ vào tầm ngắm.
“Tôi đã nói thật mà.”
“Đúng, ít ra là những gì liên quan đến sứ mệnh của Gwendolyn,” ông Villiers nói. “Nhưng vẫn còn phải giải thích lý do vì sao bà đỡ hồi đó nhiệt tình làm giả giấy chứng sinh, lại nhằm đúng hôm nay để đột ngột đi du lịch.”
Mẹ nhún vai. “Tôi không quan trọng hóa mỗi sự tình cờ như anh, Falk.”
“Thêm nữa, tôi cảm thấy việc người ta quyết định sinh ở nhà trong tình huống có nguy cơ sinh non thật khó hiểu. Bất cứ người phụ nữ nào còn chút minh mẫn cũng sẽ tới bệnh viên ngay khi có cơn trở dạ đầu tiên.”
Điều này thì ông ấy nói đúng.
“Đơn giản là mọi chuyện diễn ra rất nhanh,” mẹ thản nhiên nói không chút ngập ngừng. “Có bà đỡ ở bên là tôi đã mừng lắm rồi.”
“Hừm, cứ cho là thế đi, nhưng nếu sinh non thì ngay sau đó người ta sẽ lập tức đến bệnh viện để khám cho đứa bé.”
“Thì chúng tôi đã làm thế mà.”
“Nhưng mãi tới ngày hôm sau,” ông Villiers bảo. “Theo sổ ghi chép của bệnh viện thì tuy đứa bé đã được kiểm tra cẩn thận, nhưng người mẹ lại không đồng ý để khám lại. Vì sao thế, Grace?”
Mẹ bật cười. “Tôi nghĩ, giá mà tự anh cũng sinh con và trải qua hàng tá lần kiểm tra phụ khoa này nọ thì anh sẽ hiểu tôi hơn. Tôi hoàn toàn khỏe mạnh, tôi chỉ muốn biết con tôi có ổn cả không. Điều khiến tôi ngạc nhiên chính là làm sao anh có được sổ ghi chép của bệnh viện nhanh đến vậy. Tôi cứ nghĩ đây là dạng thông tin bảo mật.”
“Nếu muốn thì em cứ việc kiện bệnh viện vi phạm luật bảo mật thông tin,” ông Villiers bảo. “Chúng tôi sẽ tiếp tục tìm kiếm bà đỡ trong thời gian tới. Giờ thì tôi thực nóng lòng muốn biết, người đàn bà kia sẽ kể gì với chúng tôi.”
S’TENT
Cửa phòng bật mở, ông George và bác sĩ White bước vào, cùng bà Jenkins khuân theo cả chồng hồ sơ.
Theo chân họ, Gideon cũng thong dong bước vào phòng. Lần này, tôi nhẩn nha quan sát cả người hắn, không riêng gì khuôn mặt điển trai. Tôi cố tìm nét gì đó khó ưa, để khi so sánh với hắn, tôi không cảm thấy mình kém hoàn hảo đến thế. Tiếc là chẳng tìm được chi tiết nào. Chân hắn không vòng kiềng (do chơi polo), tay không quá dài, dái tai cũng không dính (Leslie cho đây là dấu hiệu của tính ki bo). Cách hắn đứng tựa mông vào bàn và khoanh tay trước ngực toát lên vẻ lãng tử vô đối.
Vậy là tôi chỉ có thể chê hắn ở mái tóc dài gần chấm vai. Bực một nỗi là đến cả chi tiết ấy tôi cũng không chê được. Mái tóc ấy khỏe và bóng mượt đến nỗi tôi bất giác tự hỏi, không biết chạm vào nó cảm giác sẽ thế nào.
Một vẻ đẹp bị lãng phí, thật đáng tiếc!
“Mọi thứ đã chuẩn bị xong,” ông George nháy mắt với tôi. “Máy đồng hồ đã sẵn sàng khởi động.”
Robert, cậu nhóc hồn ma, bẽn lẽn giơ tay vẫy tôi. Tôi vẫy chào lại.
“Vậy là chúng ta đã có mặt đông đủ,” ông Villiers bảo. “Nghĩa là: đáng tiếc Glenda và Charlotte đã rời khỏi đây. Họ gửi lời chào thân ái tới tất cả.”
“Ừ, tôi cá là thế,” bác sĩ White bảo.
“Con bé tội nghiệp! Hai ngày trời mang triệu chứng giả tưởng, hẳn không sung sướng gì.” Khuôn mặt tròn trịa của ông George nhăn nhó lộ vẻ thương cảm.
“Lại còn bà mẹ nữa chứ,” bác sĩ White làu bàu trong khi lật đống hồ sơ mà bà Jenkins đem tới. “Thật đúng như bị trời phạt, con bé tội nghiệp.”
“Bà Jenkins, Madame Rossini lo trang phục cho Gwendolyn tới đâu rồi?”
“Bà ấy mới chỉ vừa… Tôi sẽ đi hỏi lại xem.” Bà Jenkins lại thoăn thoắt len qua cửa.
Ông George nôn nóng xoa tay. “Vậy là có thể bắt đầu được rồi.”
“Nhưng mọi người sẽ không để con bé gặp nguy hiểm gì, phải không?” mẹ quay sang hỏi ông George. “Các ông sẽ ngăn con bé sa vào chuyện này?”
“Đương nhiên,” Gideon nói.
“Chúng tôi sẽ làm tất cả để bảo vệ Gwendolyn,” ông George đảm bảo,
“Chúng tôi không thể ngăn con bé, Grace,” ông Villiers bảo. “Con bé là một phần của chuyện này. Lẽ ra em phải biết rõ trước khi làm chuyện giấu giếm ngớ ngẩn kia.”
“Nhưng cũng vì cô nên giờ con bé hoàn toàn không được chuẩn bị và chẳng hề biết gì,” bác sĩ White bảo. “Điều này đương nhiên sẽ gây không ít khó khăn cho sứ mệnh của chúng tôi. Nhưng hình như đây cũng chính là ý định của cô thì phải.”
“Ý định của tôi là không muốn Gwendolyn gặp nguy hiểm,” mẹ đáp.
“Một mình cháu cũng đã làm được khá nhiều việc.” Gideon nói. “Cháu có thể tự mình làm nốt.”
“Cô cũng hy vọng thế,” mẹ nói.
Cháu có thể tự mình là nốt. Ôi trời đất ơi! Tôi phải cô để không phì cười. nghe cứ như một gã người hùng cơ bắp với ánh mắt sầu muộn trong mấy phim hành động ngớ ngẩn, đơn thương độc mã đi cứu thế giới, chống lại cả trăm chiến binh ninja, cả đội phi thuyền vũ trụ thù nghịch hoặc cả một làng đầu gấu được trang bị vũ khí đến tận răng.
“Để xem con bé có khả năng đảm nhận nhiệm vụ gì.” Ông Villiers nói.
“Chúng ta đã có máu của cô ấy,” Gideon bảo. “Ngoài ra thì ta có cần gì nữa đâu. Cô ấy có thể tới đây hằng ngày để phân nhánh hồi khứ – thế là ai cũng hài lòng.”
Là gì vậy? Phân nhánh hồi khứ? Nghe cứ như một khái niệm mà thầy Whitman hay dùng trong tiết tiếng Anh để làm rối trí bọn tôi. “Về nguyên tắc thì đây không phải một cách thể hiện dở, Gordon, nhưng lần sau em nên biết khai triển ý hơn một chút.” Hay là phân nhánh hồi khứ? Thôi kệ, cả Gordon lẫn tôi và phần còn lại của lớp đều chưa từng nghe tới từ này. Đương nhiên trừ Charlotte.
Ông George nhận thấy vẻ mặt ngơ ngác của tôi. “Phân nhánh hồi khứ là muốn nói đến việc chúng ta chủ ý phân nhánh số lần vượt thời gian trong hạn định của cháu bằng cách dùng máy đồng hồ đưa cháu về quá khứ vài tiếng đồng hồ. Nhờ phương pháp này, chúng ta sẽ tránh được những cú vượt thời gian không kiểm soát.” Ông ấy quay sang những người khác. “Tôi chắc chắn rằng dần dần Gwendolyn sẽ khiến chúng ta kinh ngạc với năng lực của mình. Các ông…”
“Cô ấy vẫn còn là một đứa con nít!” Gideon chen ngang. “Có biết gì đâu cơ chứ.”
Tôi đỏ bừng mặt. Láo thật! Cả cái cách hắn khinh khỉnh tôi nữa. Đồ… cầu thủ polo kiêu ngạo, ngu xuẩn!
“Không phải,” tôi nói. Tôi không phải một đứa con nít! Tôi đã mười sáu tuổi rưỡi. Đúng bằng tuổi Charlotte. Khi bằng tuổi tôi, Marie – Antoinette đã lấy chồng từ đời nào (chi tiết này tôi không học trong giờ Sử, mà từ bộ phim do Kirsten Dunst đóng, tôi và Leslie đã xem trên DVD). Còn Jeanne d’Arc thậm chí mới đủ mười lăm, lúc nàng…
“Không phải à?” giọng Gideon đầy mỉa mai. “Thế thử ví dụ xem em biết gì về lịch sử nào?”
“Tôi biết đủ,” tôi bảo. Không phải tôi vừa được điểm A bài kiểm tra Sử đấy sao?
“Thật hả? Thế ai trị vì nước Anh sau George đệ nhất?”
Tôi mù tịt. “George đệ nhị?” tôi đoán bừa.
Wow! Trông mặt hắn đầy thất vọng, chắc là đúng.
“Nhà Stuart bị vương tộc nào lật đổ vào năm 1702 và vì sao?”
Chết tiệt! “Hừm – cái này bọn tôi chưa học tới,” tôi bảo.
“Ừ, đương nhiên là chưa.” Gideon quay sang những người khác. “Cô ấy không biết chút gì về lịch sử. Thậm chí cô ấy còn không biết ăn nói ra sao cho phù hợp. Dù trở về thời nào, cô ấy vẫn sẽ chọc vào mắt thiên hạ ngay. Ngoài ra thì cô ấy cũng hoàn toàn mù tịt mọi chuyện. Cô ấy không chỉ vô tích sự, mà còn là một tai họa đối với sứ mệnh này!”
Cái gì? Tôi thậm chí còn không biết ăn nói ra sao cho phù hợp? Thế mà tôi vừa nghĩ ra vài câu rủa cực kỳ phù hợp để quăng vào mặt hắn đây.
“Ta nghĩ cháu đã bày tỏ ý kiến rõ rồi đấy, Gideon,” ông Villiers nói. “Bây giờ thì việc bá tước nói gì về những tiến triển này mới thật thú vị.”
“Các người không được làm thế.” Mẹ cắt lời ông Villiers. Giọng mẹ đột nhiên nghẹn lại.
“Bá tước sẽ rất vui mừng được làm quen với cháu, Gwendolyn,” ông George nói, không màng đến phản đối của mẹ. “Hồng ngọc, người thứ Mười hai, người cuối cùng trong hội. Khoảnh khắc khi hai người đối diện sẽ thật trang trọng.”
“Không được!” mẹ lớn tiếng.
Tất cả mọi người quay lại nhìn mẹ.
“Grace!” bà ngoại nói. “Lại trò gì nữa đây?”
“Không được,” mẹ lặp lại. “Xin các người! Ông ta không nhất thiết phải gặp con bé, mà chỉ cần máu của nó để làm cho hội đủ thành viên.”
“Lẽ ra là thế,” bác sĩ White vẫn lúi húi lật đống hồ sơ. “Nếu chúng ta không phải bắt đầu lại từ đầu sau vụ trộm cắp kia.”
“Dù thế nào tôi cũng không muốn Gwendolyn gặp ông ta,” mẹ bảo. “Đây là điều kiện của tôi. Gideon có thể tự mình đảm nhận chuyện này.”
“Em hoàn toàn không có quyền quyết định điều này,” ông Villiers nói, còn bác sĩ White thì kêu tướng lên: “Điều kiện! Cô ta còn ra điều kiện cơ đấy!”
“Nhưng cô ấy nói đúng! Nếu chúng ta lôi kéo Gwendolyn vào chuyện này thì chẳng ai được lợi lộc gì,” Gideon nói. “Cháu sẽ giải thích cho bá tước về chuyện đã xảy ra, và cháu chắc chắn ông ấy sẽ đồng thuận.”
“Kiểu gì thì ông ấy cũng sẽ muốn gặp con bé để tự đưa ra nhận định,” ông Falk de Villiers nói. “Chuyện này không có gì nguy hiểm cả. Thậm chí con bé còn không phải ra khỏi nhà này.”
“Cô Shepherd, tôi đảm bảo với cô là Gwendolyn sẽ không gặp bất cứ điều gì bất trắc,” ông George nói. “Nhận định của cô đối với bá tước có lẽ dựa trên những thành kiến mà tất cả chúng tôi đều sẽ rất vui mừng nếu có thể dẹp bỏ được chúng.”
“Tôi sợ rằng các người không làm được đâu.”
“Chắc hẳn em muốn cho chúng tôi biết, dựa vào đâu mà em lại phản đối bá tước, người mà chính em còn chưa gặp bao giờ, Grace thân mến,” ông Villiers nói.
Mẹ mím môi.
“Chúng tôi đang lắng nghe đây!” ông Villiers nói.
Mẹ im lặng. “Đó chỉ là… cảm giác của tôi,” rốt cuộc mẹ thì thầm.
Ông Villiers nhếch mép cười đểu giả. “Không biết vì sao, Grace, nhưng tôi vẫn luôn có cảm giác dường như em đang giấu chúng tôi điều gì đó. Thực ra em đang sợ điều gì?”
“Bá tước ấy là ai và vì sao mà con lại không nên gặp người này?” tôi hỏi.
“Bởi vì mẹ cô có cảm giác như thế,” bác sĩ White xốc lại vạt áo. “Ngoài ra thì ông ta đã chết từ hơn hai trăm năm trước, cô Shepherd.”
“Và cứ để ông ta chết như thế thì hơn,” mẹ lẩm bẩm.
“Bá tước Sanit Germain là người thứ Năm trong số mười hai người vượt thời gian,” ông George bảo. “Lúc nãy cháu đã trông thấy bức chân dung của ông ấy trong phòng tài liệu. Ông ấy chính là người đầu tiên hiểu được tác dụng của máy đồng hồ và giải mã được những dòng chữ cổ. Ông không chỉ biết cách dùng nó để quay về bất cứ năm tháng nào trong quá khứ, mà còn phát hiện được cả bí mật đằng sau những bí mật. Bí mật của Hội Thập Nhị. Nhờ cỗ máy, ông đã lần được dấu vết của bốn người vượt thời gian sinh trước thời mình và kể cho họ điều bí mật này. Bá tước đã được những nhân vật sáng giá nhất đương thời trợ giúp – họ là nhà toán học, triết học, giả kim học, ảo thuật – và ai cũng hứng thú với công việc của bá tước. Họ đã cùng nhau giải mã những tài liệu cổ và tính ra được ngày sinh của bảy người vượt thời gian mà sự chào đời của họ mới làm đủ số thành viên cảu hội. Năm 1745, bá tước sáng lập ra Đội cận vệ tại London, hội kín của bá tước Saint Germain.”
“Bộ tài liệu cổ của bá tước chỉ có thể giải mã được, nhờ những người nổi tiếng như Raimundus Lullus, Agrippa von Netteesheim, John Colet, Henry Draper, Simon Forman, Samuel Harlib, Kenelm Digby và John Wallis,” ông Villiers bảo.
Tôi chưa bao giờ nghe thấy một cái tên nào trong đó.
“Cô ấy chưa bao giờ nghe thấy một cái tên nào trong đó,” Gideon mỉa mai.
Ôi trời ơi! Hắn đọc được ý nghĩ của người khác. Phòng trường hợp hắn có khả năng này, tôi trừng mắt nhìn hắn và dồn hết sức vào ý nghĩ sau đây: Tên kia! Đồ tinh tướng! Đồ ngu!
Hắn nhìn lảng đi chỗ khác.
“Issac Newton cũng là thành viên của Đội cận vệ?”
“Đúng thế!” ông George trả lời.
“Nhưng Issac Newton đã mất từ năm 1727. Làm thế nào mà ông ấy còn là thành viên của Đội cận vệ?” Chính tôi cũng thấy ngạc nhiên khi nghĩ ra điều này. Hôm qua, Leslie có nói trong điện thoại và không rõ vì lý do gì mà nó đọng lại được trong não tôi. Tôi hoàn toàn không đến nỗi ngu ngốc như gã Gideon kia nghĩ.
“Đúng thế,” ông George mỉm cười. “Đây chính là một trong những ưu điểm mà người vượt thời gian có được. Người ta có thể tìm được bạn bè cả trong quá khứ.”
“Vậy còn bí mật đằng sau là những bí mật là gì?” tôi hỏi.
“Bí mật của Hội Thập Nhị sẽ được hé lộ khi máy đồng hồ nhận dạng được máu của tất cả mười hai người vượt thời gian,” ông George nói, giọng trang nghiêm. “Vì thế hội phải đủ thành viên. Đây chính là nhiệm vụ lớn cần phải hoàn thành.”
“Nhưng cháu là người cuối cùng của nhóm mười hai người! Lẽ ra cùng với cháu, hội đã đủ thành viên rồi chứ!”
“Ừ, lẽ ra là thế,” bác sĩ White bảo. “Nếu mười bảy năm trước, chị họ Lucy của cô không nghĩ ra trò đánh cắp cỗ máy đồng hồ.”
“Paul mới là người đánh cắp cỗ máy,” bà Arista nói. “Lucy chỉ…”
Ông Villiers giơ tay lên ra hiệu. “Được rồi, chúng ta hãy cứ coi như hai đứa cùng nhau lấy cắp. Hai đứa trẻ lầm đường lạc lối… Năm trăm năm nỗ lực thế là thành công cốc. Sứ mệnh này thiếu chút nữa thì hỏng bét và chúc thư của bá tước Sant Germain suýt mất đi vĩnh viễn.”
“Chúc thư này chính là điều bí mật?”
“Thật may là trong nhà này còn có một máy đồng hồ thứ hai,” ông George bảo. “Không ai nghĩ là có ngày cần nó. Đội cận vệ sở hữu nó từ 1757, nhưng nó đã hỏng, bị bỏ bê từ hàng trăm năm và bị đánh cắp mất những viên đá quý. Sau hơn hai trăm năm vất vả, Đội cận vệ đã tái tạo được…”
Bác sĩ White sốt ruột ngắt lời: “Nói ngắn gọn là nó được sửa và quả thực chạy được, nhưng điều này chúng ta chỉ mới kiểm chứng được khi người vượt thời gian thứ mười một, tức Gideon, tới tuổi vượt tự thân. Chúng ta đã mất một cỗ máy đồng hồ với máu của mười người vượt thời gian. Giờ chúng ta phải làm lại từ đầu với cỗ máy đồng hồ thứ hai.”
“Để… tìm ra bí mật của Hội Thập Nhị?” tôi nói. Suýt chút nữa tôi đã dung từ “khám phá”. Dần dần tôi có cảm giác như bị tẩy não.
Cái gật đầu trang trọng của bác sĩ White và ông George chính là câu trả lời.
“Vậy bí mật đó là gì?”
Mẹ bật cười. Thật vô ý, nhưng mẹ cười khùng khục như Caroline mỗi khi trông thấy Mr.Bean trên tivi.
“Grace!” quý bà Arista nghiến răng. “Hãy biết kiềm chế!”
Nhưng mẹ còn cười to hơn. “Bí mật tên là bí mật chứ sao,” mẹ thốt lên giữa hai tràng cười. “Luôn luôn là như thế.”
“Tôi đã bảo rồi: toàn một lũ đàn bà con gái điên rồ!” bác sĩ White làu bàu.
“Em phát hiện ra khía cạnh buồn cười trong vụ này thì cũng giỏi,” ông Villiers nói.
Mẹ chùi nước mắt. “Xin lỗi. Tôi không dừng được. Thật lòng thì tôi phải khóc mới đúng.”
Tôi hiểu ra là cứ hỏi về cội nguồn của bí mật sẽ chẳng đem lại gì.
Thay vào đó, tôi hỏi: “Bá tước có gì nguy hiểm tới mức con không nên gặp ông ấy?”
Mẹ chỉ lắc đầu, nét mặt đột ngột trở nên nghiêm nghị. Dần dà tôi thấy lo cho mẹ. Lúc khóc lúc cười thế này, không giống mẹ chút nào.
“Không có gì nguy hiểm cả,” bác sĩ White trả lời thay mẹ. “Mẹ cô chỉ sợ cô tiếp cận với kho tàng trí tuệ tinh thần mâu thuẫn với quan điểm của mẹ cô. Tuy nhiên, ở đây mẹ cô không có quyền quyết định gì cả.”
“Kho tàng trí tuệ tinh thần,” mẹ lặp lại, lần này giọng đầy mỉa mai. “Nói thế không phải hơi lặp ý sao?”
“Dù thế nào thì chúng ta hãy cứ để Gwendolyn tự quyết định xem có muốn gặp bá tước hay không.”
“Chỉ để nói chuyện? Trong quá khứ?” tôi đưa mắt dò hỏi hết ông Villiers rồi sang ông George và ngược trở lại. “Liệu ông ấy có thể trả lời câu hỏi của cháu về bí mật không?”
“Nếu ông ấy muốn,” ông George bảo. “Cháu sẽ gặp bá tước vào năm 1782. Khi đó ông đã rất già, nhân tiện một lần tới London để thực thi một sứ mệnh bí mật mà các sử quan và người chép tiểu sử của ông ấy không hề biết. Bá tước đã qua đêm trong chính ngôi nhà này. Vì thế nên việc xếp đặt cho hai người gặp gỡ trò chuyện không có gì khó. Đương nhiên Gideon sẽ tháp tùng cháu.”
Gideon lẩm bẩm điều gì đó không rõ, nghe loáng thoáng có từ “ngu ngốc” và “trông trẻ”. Trông trẻ – ngu ngốc? Ghét gã này quá đi mất!
“Mẹ!”
“Từ chối đi cưng.”
“Nhưng vì sao?”
“Con vẫn chưa sẵn sàng đâu.”
“Con chưa sẵn sàng cho việc gì? Vì sao con lại không nên gặp bá tước? Ông ta có gì nguy hiểm đến thế? Mẹ nói cho con biết đi.”
“Ừ, cứ nói cho con bé biết đi, Grace,” ông Villiers bảo. “Con bé hẳn rất ghét trò úp úp mở mở, lại càng khó chịu hơn khi trò úp mở đó đến từ chính mẹ ruột của mình.”
Mẹ im lặng.
“Cháu thấy không, không dễ khơi được những thông tin thực sự hữu ích từ người nhà này,” ông Villiers bảo. Đôi mắt màu hổ phách nhìn tôi nghiêm nghị.
Mẹ vẫn lặng thinh.
9.1
Tôi thực muốn lắc mẹ thật mạnh. Ông Falk de Villiers nói đúng: những lời ám chỉ xa gần ngớ ngẩn kia không giúp được gì cho tôi.
“Nếu vậy thì tự cháu sẽ tìm ra,” tôi nói. “Cháu sẽ gặp bá tước.” Tôi không biết mình bị ma xui quỷ khiến gì, nhưng đột nhiên tôi không còn cảm giác giống như đứa trẻ mới lên năm chỉ chực chạy về nhà và chui xuống trốn dưới gầm giường.
Gideon thở dài não nuột.
“Grace, em nghe rồi chứ,” ông Villiers nói. “Tôi đề nghị là giờ em nên trở về nhà và uống vài viên thuốc an thần. Chúng tôi sẽ đưa Gwendolyn về nhà khi nào… xong việc với con bé.”
“Tôi sẽ không để nó một mình,” mẹ khẽ nói.
“Caroline và Nick sắp tan học rồi, mẹ cứ yên tâm về nhà đi, con sẽ tự lo được.”
“Con không làm được đâu,” mẹ thì thầm.
“Mẹ đi với con, Grace,” quý bà Arista chợt cất giọng dịu dàng bất ngờ. “Mẹ đã ở đây lien tục hai ngày trời và đầu thì đau như búa bổ. Mọi chuyện bỗng dưng thay đổi đến chóng mặt. Nhưng bây giờ… chúng ta không nắm quyền chủ động được nữa.”
“Rất sáng suốt,” bác sĩ White nói.
Trông mẹ cứ như chực òa khóc. “Thôi được,” mẹ nói. “Tôi đi. Tôi đành tin là các người sẽ làm mọi chuyện để Gwendolyn không gặp bất trắc.”
“Và nhớ để con bé ngày mai đi học đúng giờ,” quý bà Arista nói. “Nó không nên bỏ lỡ quá nhiều bài quá. Nó không giống Charlotee.”
Tôi nhìn bà kinh ngạc. Tôi đã quên hẳn chuyện trường lớp.
“Mũ và áo choàng của ta đâu?” quý bà Arista hỏi.
Đám đàn ông đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. Tuy không nghe được, nhưng có thể trông thấy.
“Bà Jenkins sẽ lo mọi chuyện, quý bà Arista,” ông Villiers nói.
“Đi thôi con,” quý bà Arista bảo mẹ.
Mẹ lưỡng lự.
“Grace,” ông Falk de Villiers nắm lấy tay mẹ đưa lên môi. “Được gặp lại em sau chừng ấy năm quả là một niềm vui lớn.”
“Cũng không lâu lắm đâu,” mẹ nói.
“Mười bảy năm.”
“Sáu năm,” nghe giọng mẹ như có chút giận dỗi. “Lần cuối trong tang lễ của bố tôi. Nhưng có lẽ anh đã quên.”
Mẹ quay sang ông George. “Ông sẽ chăm nom con bé?”
“Cô Sheperd, tôi xin hứa với cô rằng ở chỗ chúng tôi Gwendolyn được an toàn,” ông George nói. “Xin cô hãy tin tôi.”
“Thì tôi đâu còn lựa chọn nào khác.” Mẹ rút tay khỏi tay ông Villiers và khoác túi lên vai. “Tôi có thể nói chuyện riêng với con gái tôi không?”
“Dĩ nhiên,” ông Villiers nói. “Nếu muốn, em có thể nói chuyện với cháu ở ngay phòng bên, không ai làm phiền cả.”
“Tôi muốn đi ra ngoài cùng Gwendolyn,” mẹ bảo.
Ông Villiers nhướn mày. “Em sợ chúng tôi nghe lén? Hay là quan sát em qua những lỗ hổng trên các bức tranh kia?” Ông ấy bật cười.
“Tôi chỉ muốn có chút không khí trong lành,” mẹ bảo.
Vào giờ này, khu vườn không mở cửa. Vài du khách – dễ nhận ra qua chiếc máy ảnh to tướng quàng trên cổ – ghen tị nhìn mẹ mở cánh cổng sắt uốn cao chừng hai mét, rồi lại khóa lại ngay sau lưng.
Tôi mê man trước vô vàn luống hoa, màu xanh mơn mởn của thảm cỏ và hương thơm lan tỏa trong không khí. “Sáng kiến của mẹ quá hay,” tôi nói. “Con có cảm giác mình bắt đầu giống con ếch chui lủi dưới đáy giếng.” Tôi say sưa ngước mặt đón ánh nắng khá gay gắt, dù mới đầu tháng Tư.
Mẹ ngồi xuống ghế băng và đưa tay lên bóp trán, một cử chỉ khá giống quý bà Arista trước đó, chỉ khác rằng trông mẹ không già đến thế. “Đúng là ác mộng,” mẹ nói.
Tôi ngồi phịch xuống cạnh mẹ. “Vâng. Chỉ có điều người ta không có mấy thì giờ để bận tâm với nó. Sáng sớm hôm qua tất cả vẫn như mọi khi, rồi đột nhiên… con có cảm giác, đầu con sắp nổ tung vì phải xử lý vô số chuyện. Hàng nghìn thông tin nho nhỏ không hề muốn khớp nhau chút nào.”
“Mẹ rất ân hận,” mẹ bảo. “Ước gì mẹ tránh được cho con tất cả nhũng chuyện này.”
“Hồi đó mẹ đã làm gì khiến tới bây giờ họ vẫn giận mẹ đến thế?”
“Mẹ đã giúp Paul và Lucy chạy trốn,” mẹ nhìn quanh như để chắc chắn không bị nghe lén. “Hai đứa trốn trong nhà mình ở Durham một thời gian. Nhưng tất nhiên bọn họ đã phát hiện ra, vì vậy Paul và Lucy đành phải ra đi.”
Tôi nghĩ đến những chuyện mình nghe được hôm nay. Và đột nhiên tôi hiểu ra người chị họ của mình đang ở đâu.
Con chiên ghẻ của gia đình không phải đang chui lủi ở chỗ dân da đỏ Amazon hay trong một tu viện Ireland như Leslie và tôi vẫn thường tưởng tượng ra khi còn bé.
Không, Paul và Lucy hiện đang ở một nơi khác hẳn.
“Họ đã cùng cỗ máy đồng hồ biến mất về quá khứ?”
Mẹ gật đầu. “Nói cho cùng thì hai đứa không còn lựa chọn nào khác. Nhưng đây chẳng phải một quyết định dễ dàng gì.”
“Vì sao?”
“Người ta không được phép đem cỗ máy ra khỏi thời của nó. Nếu làm vậy, người ta cũng không thể nào quay về hiện tại được nữa. Ai đem cỗ máy thời gian trở về quá khứ, người đó cũng phải ở lại đấy luôn.”
Tôi nuốt khan. “Lý do họ quyết định chấp nhận điều này là gì?” tôi khẽ hỏi.
“Họ hiểu ra rằng, ở hiện tại không còn nơi lẩn trốn an toàn nào cho họ và cả cỗ máy đồng hồ. Sớm muộn gì Đội cận vệ cũng sẽ lần ra được dấu vết của họ ở bất cứ đâu.”
“Vậy vì sao họ lại lấy trộm nó?”
“Họ muốn ngăn việc… vòng tròn huyết hội được khép kín.”
“Điều gì sẽ xảy ra nếu huyết hội được khép kín?” Trời ạ, nghe mà xem, giờ tôi nói năng cũng hệt như họ. Huyết hội. Tiếp theo có lẽ tôi sẽ bắt đầu đọc mọi thứ thành vần mất thôi.
“Cưng nghe này, mình không có nhiều thời gian. Ngay cả khi đến giờ họ vẫn nói điều ngược lại: họ sẽ cố đưa con tham gia vào cái gọi là sứ mệnh cao cả kia. Họ cần con để khép kín huyết hội và khám phá ra bí mật.”
“Bí mật đó là gì?” Tôi có cảm giác mình đã hỏi câu này đến hàng nghìn lần. Và trong thâm tâm thì tôi gần như đang gào lên câu hỏi đó.
“Mẹ không biết gì hơn những người khác. Mẹ chỉ có thể phỏng đoán thôi. Nó đầy quyền lực và sẽ đem lại sức mạnh cho người nào biết cách sử dụng. Nhưng nếu quyền lực ấy rơi vào tay kẻ ác thì sẽ vô cùng nguy hiểm. Lucy và Paul cho rằng, chính vì vậy mà người ta không nên giải mã bí mật này. Vì thế mà họ đã tự hy sinh bản thân.”
“Điều này thì con hiểu. Con chỉ không hiểu lý do vì sao.”
“Ngay cả khi vài người trong đám kia có thể bị thôi thúc bởi sự tò mò khoa học thì ý đồ của nhiều người khác không hề tử tế. Mẹ biết họ sẽ chẳng nề hà bất cứ điều gì để đạt được mục đích. Con đừng tin bất cứ ai trong số đó. Không ai cả, nghe chưa Gwendolyn.”
Tôi thở dài. Không thứ gì trong những điều mẹ nói có ích gì đó với tôi.
Trước vườn vang lên tiếng động cơ ô tô, rồi một chiếc xe dừng lại ngay cổng chính, mặc dù thực ra xe không được phép vào đây.
“Đi thôi, Grace!” có tiếng quý bà Arista gọi mẹ.
Mẹ đứng dậy. “Ồ, tối nay chắc sẽ tuyệt lắm. Ánh mắt băng giá của bác Glenda có lẽ sẽ khiến các món ăn đông cứng.”
“Vì sao tự nhiên bà đỡ ấy lại đi du lịch vào đúng hôm nay? Và vì sao mẹ không sinh con trong bệnh viện?”
“Họ nên để người đàn bà tội nghiệp đó được yên,” mẹ nói.
“Grace, đi thôi con!” quý bà Arista dùng ô đi mua gõ gõ vào cánh cổng sắt.
“Con nghĩ là mẹ sắp bị phạt rồi đấy,” tôi bảo.
“Mẹ không lòng dạ nào để con ở lại đây một mình.”
“Con có thể về nhà cùng mẹ,” tôi đáp, nhưng vừa nói ra câu này, tôi đã biết mình không hề muốn thế. Giống như ông Falk de Villiers nói: Bây giờ tôi đã là một phần của chuyện này, và lạ thay, tôi thích thế.
“Không, con không được làm thế,” mẹ nói. “Nếu vượt thời gian không kiểm soát, con có thể bị thương hoặc thậm chí bị giết chết. Ít ra thì ở đây con còn được an toàn.” Mẹ ôm lấy tôi. “Đừng quên những gì mẹ nói. Đừng tin bất cứ ai, kể cả cảm giác của chính con. Và hãy đề phòng bá tước Saint Germain. Nghe đâu ông ta có khả năng nhìn thấu được tư duy của người khác. Ông ta có thể đọc được ý nghĩ của con, tệ hại hơn, còn có thể khống chế ý muốn của con nếu con để ông ta làm thế.”
Tôi ôm mẹ chặt hết mức. “Con yêu mẹ.” Qua vai mẹ, tôi thấy ông Villiers cũng đã xuất hiện trước cổng.
Mẹ quay lại, và cũng trông thấy điều này. “Con càng phải thật cẩn thận đối với con người kia.” Mẹ nõi khẽ. “Ông ta giờ đây đã trở thành một người nguy hiểm.” Không thể không nhận ra có ý thán phục trong giọng mẹ, và linh tính khiến tôi bật ra câu hỏi: “Mẹ, có phải mẹ từng có gì đó với ông ấy?”
Không cần câu trả lời, nét mặt mẹ đủ cho thấy đã bị tôi nói trúng tim đen.
“Hồi đó mẹ mới mười bảy và dễ bị cuốn hút,” mẹ nói.
“Con hiểu,” tôi mỉm cười ranh mãnh. “Con thấy đôi mắt đó rất tuyệt.”
Mẹ cười đáp lại tôi trong lúc hai mẹ con từ từ quay ra cổng. “Đúng thế, và Paul cũng có đôi mắt hệt như vậy. Nhưng ngược với anh trai mình, cậu ấy không hề kiêu ngạo. Lucy không mê cậu ấy mới lạ…”
“Con rất muốn biết hiện nay hai người ra sao.”
“Mẹ e là sớm muộn gì con cũng sẽ biết.”
“Đưa chìa khóa cho tôi,” ông Falk de Villiers nóng ruột nói. Mẹ đưa chùm chìa khóa qua cánh cổng sắt để ông mở. “Tôi đã gọi xe cho hai người.”
“Hẹn gặp lại cháu vào bữa sáng ngày mai, Gwendolyn.”
Một tay quý bà Arista tóm lấy cằm tôi. “Ngẩng đầu lên! Cháu là người của dòng họ Montrose và chúng ta giữ vững tư thế bất cứ lúc nào và bất cứ ở đâu.”
“Cháu sẽ cố gắng, thưa bà.”
“Có thế chứ. Hừ!” bà phẩy tay như xua lũ ruồi quấy quả. “Bọn người kia nghĩ gì thế không biết? Ta đâu phải nữ hoàng!” Nhưng với chiếc mũ lịch lãm, cây ô và áo choàng đồng màu, trong mắt dân du lịch bà mang vẻ Anh quốc đến nỗi họ xúm lại chụp ảnh.
Mẹ ôm lấy tôi một lần nữa. “Bí mật này đã lấy đi mạng sống của nhiều người,” mẹ thì thào vào vai tôi.”Đừng quên con nhé.”
Tâm trạng rối bời, tôi trông theo mẹ và bà cho tới khi họ khuất hẳn nơi góc đường.
Ông George nắm chặt tay tôi. “Đừng sợ, Gwendolyn. Cháu không cô đơn.”
Đúng vậy, tôi không cô đơn. Tôi ở bên nhiều người, những người mà tôi không được phép tin tưởng. Không một ai trong số họ, mẹ đã bảo thế. Nhìn vào đôi mắt xanh thân thiện của ông George, tôi cố tìm trong đó những hiểm nguy, bất chính. Nhưng không tìm được gì.
Đừng tin bất cứ ai.
Kể cả cảm giác của chính con.
“Đi nào, chúng ta vào trong thôi. Cháu cần phải ăn chút gì.”
“Ta hy vọng cuộc nói chuyện với mẹ đã giúp cháu sáng tỏ đôi chút,” ông Villier nói trên đường đi. “Để ta đoán thử: Grace dặn cháu phải cẩn thận với chúng ta. Tất cả chúng ta đều là những người trí trá và vô lương tâm, đúng không?”
“Điều này thì nhất định ông biết rõ hơn cháu,” tôi nói. “Nhưng thực ra thì cháu và mẹ nói về chuyện ông và mẹ cháu từng yêu nhau.”
Ông Villiers nhướn mày ngạc nhiên. “Mẹ nói với cháu chuyện đó?” Trên mặt ông thoáng hiện ra vẻ ngượng ngùng. “À ừ chuyện đó đã lâu lắm. Hồi đó ta còn trẻ và…”
“…và dễ bị cuốn hút,” tôi bổ sung. “Mẹ cháu cũng nói vậy.”
Ông George bật cười ha hả. “Ồ, đúng quá! Thế mà tôi quên mất. Anh và Grace Montrose từng là một cặp đẹp đôi, Falk. Dù chỉ được có ba tuần. Rồi sau đó, cô ấy ném bánh pho mát lên áo anh trong vũ hội từ thiện ở Holland House và bảo sẽ không bao giờ nói với anh một lời nào nữa.”
“Đó là bánh kem mâm xôi,” ông Villiers nháy mắt với tôi. “Thực ra thì mẹ cháu nhằm vào mặt ta. May mà cô ấy chỉ ném trúng áo. Cái vết đó không tài nào giặt nổi. Cũng chỉ vì cô ấy ghen với một cô mà thậm chí ta còn không nhớ nổi tên.”
“Larrisa Crofts, con gái bộ trưởng Bộ Tài chính,” ông George nói chen vào.
“Thật à?” ông Villiers tỏ vẻ ngạc nhiên một cách thành thực. “Bộ trưởng bây giờ hay ngày đó?”
“Ngày đó thôi.”
“Cô ta đẹp chứ?”
“Tàm tạm.”
“Dù sao thì Grace cũng từng làm tim ta tan nát, khi bắt đầu hẹn hò với một gã cùng trường. Riêng tên gã thì ta lại nhớ.”
“Ừ. Vì anh đánh giập mũi gã và suýt bị cha mẹ gã kiện,” ông George bảo.
“Thật ạ?” tôi vô cùng cảm phục.
“Tai nạn thôi mà,” ông Villiers bảo. “Hai đứa bọn ta cùng chơi trong đội bóng bầu dục.”
“Cháu đã nhìn thấy mặt trái tấm huy chương, phải không Gwendolyn?” ông George vẫn còn cười khoái chí mở cửa Long điện.
“Có thể nói là như vậy.” Tôi dừng chân khi thấy Gideon ngồi bên cái bàn giữa phòng. Hắn nhíu mày nhìn mọi người.
Ông Villiers đẩy tôi tiến lên. “Không có gì nghiêm trọng cả,” ông nói. “Chuyện yêu đương giữa hai họ Villiers và Montrose chưa bao giờ được trời đất phù hộ. Có thể nói là ngay từ đầu đã mang mầm thất bại.”
“Cháu nghĩ lời cảnh báo này hoàn toàn thừa thãi,” Gideon khoanh tay trước ngực. “Cô ấy chắc chắn không phải mẫu người của cháu.”
Cô ấy – nghĩa là tôi chứ ai. Tôi cần một, hai giây để hiện ra lời sỉ nhục đó. Tôi đã định đáp trả bằng những lời như “Tôi cũng chẳng thích đồ tinh tướng ngạo mạn” hoặc “Ô, thế thì may cho tôi quá. Tôi đã có bạn trai. Một người có văn hóa.” nhưng ròi tôi chỉ im lặng.
Được. Tôi không phải mẫu người của hắn. Thế thì sao? Không phải thì thôi.
Tôi đâu thèm quan tâm đến chuyện này.
********************************
Hôm nay có một cuộc viếng thăm thú vị từ tương lại. Người thứ Mười một trong Hội Thập Nhị, Gideon de Villiers, tới đây sẽ phân nhánh hồi khứ ở chỗ chúng ta hằng đêm, khoảng hai ba tiếng. Chúng ta đã dựng tạm cho cậu ấy một chỗ ngủ trong văn phòng của ngài Walter. Ở đó mát mẻ và yên tĩnh, tránh cho cậu ấy những cái nhìn soi mói và những câu hỏi ngu xuẩn. trong cuộc viếng thăm hôm nay, toàn bộ sĩ quan trực phiên đều như “hoàn toàn tình cờ” đi quá. Và họ cũng “hoàn toàn tình cờ” hỏi vài điều liên quan tới tương lại.
Người thanh niên này khuyên nên mua cổ phiế của Apple, không ai biết đó là thứ gì.
Trích Biên niên sử đội cận vệ
Ngày 4 tháng Tám năm 1953
Tường thuật bởi: Robert Peel, Bộ Nội vụ
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!