Thanh Xuân Bắt Đầu Từ Khi Gặp Anh
Chương 266: Cô ấy không phải là người mà anh có thể động vào (3)
“Tất nhiên là không rồi, Tiểu Miên là em gái tôi đấy.”
“Không phải là em ruột mà.” Lúc Tô Ngự nói câu này, trong mắt Hoắc Tư Khiêm dường như có gì đó lóe lên rồi lập tức biến mất.
“Cậu Anh nghĩ nhiều rồi, tôi không thích tuýp người như Tiểu Miên.”
“Ừ, cậu toàn thích kiểu người 36D trở lên.”
“Ha ha, đúng là chỉ có cậu anh hiểu tôi.”
Sau đó Hoắc Tư Khiêm nói chuyện phiếm với Tô Ngự, không ai nhắc đến Hoắc Miên nữa. Nhưng cả hai người đều phát hiện ra một chuyện mới ở đối phương.
Hoắc Tư Khiêm phát hiện ra Tô Ngự thật sự có hứng thú với Hoắc Miên. Vì lúc mới đến anh ta đã nhìn liếc qua điện thoại của Tô Ngự, phát hiện ra đó là một bức ảnh của Hoắc Miên. Mặc dù Tô Ngự đã khóa màn hình lại rất nhanh nhưng Hoắc Tư Khiêm vẫn kịp nhìn thấy.
Còn Tô Ngự thì phát hiện ra mỗi lần nhắc đến Hoắc Miên, thì biểu cảm của Hoắc Tư Khiêm ít nhiều gì cũng có vẻ không được dễ chịu cho lắm. Mặc dù anh ta đã cố hết sức che giấu tâm trạng của mình.
Nhưng Tô Ngự là ai? Anh ta không phải là loại cậu ấm phá của nhiều tiền nhưng không có đầu óc, anh ta là một người có thể ở trong quân đội nhiều năm. Tinh anh rèn luyện trong đội đặc nhiệm thì dù là thân thủ hay tư duy cũng đều là số một cả.
Với trực giác nhạy cảm của mình, Tô Ngự cảm giác được tâm tư của Hoắc Tư Khiêm đối với Hoắc Miên không hề đơn giản chút nào. Đây không phải là loại cảm giác nên có đối với em gái…
Chuyện Hoắc Miên thăng chức, thật ra rất âm thầm, trừ những người trong bệnh viện biết ra thì Hoắc Miên cũng chỉ nói cho mỗi Tần Sở. Nhưng vừa nói chuyện này ra, Tần Sở lập tức đặt một bàn lẩu ở Thất Lý Hương.
Lẩu ở Thất Lý Hương nổi tiếng là cay, vì nồi bên dưới đáy nồilẩu này toàn là các mỹ vị tươi ngon và cay nhất, nên có rất nhiều người đến đây. Hơn nữa vì giá cả chỗ này đắt đỏ, đến thịt bò cũng dùng loại thịt bò cao cấp nhất được nuôi đặc biệt ở nông trường. Cho nên chỉ một bữa lẩu thôi, cũng lên đến mười nghìn tệ rồi…
Tần Sở không chỉ đặt lẩu, mà còn xung phong nhận viện việc giúp cô hẹn Cao Nhiên và Chu Linh Linh đến.
Vì thế, đến lúc bốn người tụ tập lại với nhau ăn cơm thì phong cảnh lập tức thay đổi.
“Ồi trời ơi!!! Đổi xe rồi, xem ra lại đổi bạn trai rồi.”
“Liên quan gì đến anh?” Chu Linh Linh lườm Cao Nhiên.
“Tôi chỉ thấy khó hiểu, gã đàn ông mù nào lại tìm đến cô vậy?”
“Có nhiều người đàn ông bị mù lắm, mà tôi có xấu đến mấy thì cũng tốt hơn anh chán, đã già rồi mà vẫn còn FA, nghìn năm vẫn mãi chỉ là tên FA.”
“Cô nói ai FA, nói cho cô biết, có hơi bị nhiều người theo đuổi tôi đấy nhé, chỉ tính riêng đơn vị cảnh sát tôi thôi đã có cả một giỏ đầy rồi, cô hiểu không hả?”
“Một giỏ đấy ý anh là giỏ khoai tây à? Có chắc là phụ nữ không?” Chu Linh Linh phản bác.
Cao Nhiên và Chu Linh Linh cứ gặp mặt nhau là sẽ chặt chém nhau như đối thủ một sống một còn, dường như từ nhỏ đã là khắc tinh của nhau rồi vậy.
Hoắc Miên ngồi bên cạnh vui vẻ xem cảnh tượng náo nhiệt này. Tần Sở thì vẫn rất bình tĩnh nhúng lẩu, gắp thịt cho vợ…
“Tôi nói này, hai người có thể đừng có ngọt ngấy ra như vậy được không, định bóp chết chó độc thân như chúng tôi đấy à?” Cao Nhiên bất mãn gào lên.
“Này, không phải là chúng ta, chỉ có anh thôi, tôi không phải là chó độc thân.” Chu Linh Linh nhấn mạnh.
“Cô sắp trở thành chó độc thân rồi.”
“Tôi nhổ vào, anh dám nguyền rủa tôi, nếu mà lần này tôi chia tay thật, tôi sẽ…”
“Nếu cậu chia tay thật thì cậu với Cao Nhiên ở bên nhau là được rồi, hai người rất xứng đôi.” Hoắc Miên vừa ăn lẩu vừa đề nghị.
“Thôi, thôi, thôi, bà cô, tha cho tôi đi, đừng có hại tôi, mắt tôi vẫn còn nhìn tốt lắm, tôi vẫn chưa muốn mù.”
“Không sao đâu, kiểu gì chẳng mù.” Hoắc Miên cười.
“Tần Sở, cậu có thể quản vợ của cậu không thế, ban ngày ban mặt mà lại nguyền rủa cảnh sát nhân dân thế à?”
Cao Nhiên nhìn sang Tần Sở với vẻ cầu cứu…
“Vợ tôi nói rất có lý.”
“Mẹ nó… Bây giờ cậu thành đồ cuồng vợ rồi à, trúng độc sâu quá hết thuốc chữa rồi.”
“Vậy mới nói loài chó độc thân đáng thương như anh không bao giờ hiểu nổi niềm vui của tình yêu.” Chu Linh Linh cười nói.
“Mọi người ăn đi, hẹn gặp lại.” Nói xong, Cao Nhiên giả vờ đứng dậy bỏ đi.
“Lúc xuống lầu thì nhớ thanh toán nhé.” Tần Sở chầm chậm nói.
“Móa, cậu vô tình vừa vừa thôi chứ, đường đường là boss lớn của GK mà lại để cho một cảnh sát quèn tính tiền, sao cậu lại không biết xấu hổ như vậy nhỉ?”
“Không phải là cảnh sát nào cũng có thể lái Jaguar đâu, vậy nên… anh vẫn là một cảnh sát có thực lực đấy.” Hoắc Miên cười ná thở.
“Đồ vô ơn, hôm nay tôi đã cố ý xin nghỉ để chúc mừng cô thăng chức, vậy mà vợ chồng cô lại đối xử với tôi như thế, đúng là thuyền tình bạn cứ nói lật là lật.”
Cao Nhiên nói một câu chọc cho Chu Linh Linh và Hoắc Miên đều ôm bụng cười…
“Thôi đừng lật, bữa này tôi mời.” Hoắc Miên lập tức nhấc tay lên, chủ động yêu cầu tính tiền.
“À, Tiểu Miên, hôm nay tớ đọc báo, thấy bảo là Tô Ngự xuất viện rồi à?” Bỗng nhiên Chu Linh Linh tò mò hỏi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!