Cả Thế Giới Tràn Ngập Hương Vị Em - Chương 62: Anh muốn bên em cả ngày
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
31


Cả Thế Giới Tràn Ngập Hương Vị Em


Chương 62: Anh muốn bên em cả ngày


Edit: Lam, TH

Beta: TH

Lúc tỉnh dậy, cả người Cố Văn Tư mềm nhũn không còn chút sức lực, cô vươn chân đạp đạp thì phát hiện bên cạnh mình chẳng có ai.

Bóng đêm yên tĩnh, chỉ còn tiếng sóng biển lên xuống vỗ về.

Cô khỏa thân ngồi dậy, lấy chăn che ngực thì thấy bóng người mơ hồ đứng ngoài ban công. Gió đêm thổi phồng chiếc quần ngủ rộng, nghe cô phát ra tiếng động, Du Việt quay đầu lại: “Em không ngủ được à?”

Cố Văn Tư không nói gì, nhìn anh nhanh chân vào phòng, trở tay khép bớt cửa sổ, khi quay lại giường còn mang theo một luồng gió biển mằn mặn.

“Người anh lạnh quá.” Cô nằm trong lòng Du Việt, kéo tấm chăn ấm áp lên ngực anh.

Hai người rúc vào nhau trong bóng đêm, ôm ấp thân mật. Du Việt thấy cô chẳng nói gì, uể oải như không còn xương cốt.

“Có phải em thấy ghét anh không?” Anh tiện tay vân vê mấy sợi tóc rũ bên má cô, dùng ngón tay mà xe sợi.

Cố Văn Tư ngây ra, móng tay chọc vào ngực anh, sau đó bị anh nắm chặt.

“Anh chỉ sợ một mai em bỗng dưng biến mất không thấy tăm hơi, cho nên mỗi ngày lại muốn em thêm một chút.” Du Việt đột nhiên vùi đầu chôn mặt vào sau tóc cô, chẳng chịu ngẩng lên: “Anh lỗ mãng rồi, xin lỗi em.”

Cố Văn Tư cũng không biết nên có cảm giác gì. Cô cảm thấy hình như mình không giận, chẳng qua do tiềm thức con gái vốn rụt rè hoặc cõi lòng không được tự nhiên quấy phá, nên cô luôn khước từ như một phản xạ có điều kiện.

Chồng cưng chiều mình, ai lại đi giận thật?

“Em sẽ không biến mất, đâu phải truyện cổ tích.” Cô cử động cơ thể, duỗi chân ra để chân anh đè lên, đồng thời rúc đầu vào ngực anh sâu hơn: “Đôi lúc anh rất giống đứa trẻ, không có cảm giác an toàn vậy.”

Du Việt nghe xong, chỉ yên lặng ôm chặt cô hơn.

Ngày hè nắng ráo, Cố Văn Tư mặc áo tắm ngồi cạnh hồ nước, trên đỉnh đầu là cây dù che nắng. Dòng nước mát mẻ ùa vào mắt cá chân cô, qua lớp kính râm có thể thấy rõ mặt trời.

Sếp Du cho cô chiếc máy ảnh Polaroid, phiên bản “ngốc nghếch”* với tính năng cao và thao tác đơn giản. Dẫu Cố Văn Tư chụp “tanh tách” một cách mù quáng đến đâu, nét đẹp của thành phố mặt trời mọc cũng đủ để hỗ trợ khung ảnh, mỗi một tấm hình đều như người thiếu nữ xinh đẹp đơn thuần, vừa tự nhiên lại đầy sức sống.

(*) Tức là phiên bản dễ đến không thể dễ hơn, gần như dành cho kẻ ngốc dùng.

Hiện giờ bọn họ đang nghỉ ngơi ở hồ bơi riêng trong khách sạn. Cố Văn Tư không biết bơi nên đành ngồi giải trí cạnh hồ, vài người lớn dẫn theo trẻ em xuống nước chơi, vui sướng đánh bóng nước, cô chụp mấy tấm hình nhưng nhìn thế nào cũng không hài lòng.

“Rào rào — rào rào –”

Một người bơi lội trước mặt cô, lướt nhanh trên mặt nước cuồn cuộn, bọt sóng trắng xóa, dáng người mạnh mẽ linh hoạt như con thoi. Cô bất giác nhắm máy ảnh ngay người ấy, đợi anh bơi tới bờ bên kia, nổi lên mặt nước là cô ấn “tách” ngay.

Du Việt vừa vuốt tóc ra sau đầu, vừa vuốt mặt mình. Bọt nước tí tách không ngừng chảy từ cổ xuống ngực lẫn cánh tay, lấp lánh dưới ánh nắng cháy rực.

Thấy cô ở bờ bên kia, anh chống hai tay lên cạnh hồ rồi đứng lên, mỗi một bước đi đều rỉ nước.

Cố Văn Tư bỗng chốc ngẩn ngơ, máy ánh Polaroid trong tay cô “tách tách tách” liên tục. Cô lấy hình ra xem thì thấy người trong ảnh đang nhìn mình, mỉm cười lộ ra hàm răng trắng tinh.

Đẹp quá đi mất.

Quãng thời gian ở Thăng Thành cực kì tuyệt vời, không cần phải lo những chuyện linh tinh. Mỗi ngày đều tỉnh dậy trong lòng ai đó, rồi lại nằm trong lòng người ta mà chìm vào giấc ngủ, anh sẽ nhẹ nhàng hôn lên trán cô, dẫn cô đi xem phong cảnh từng nơi.

“Vì sao lại gọi Thăng Thành là thành phố mặt trời mọc? Rõ ràng cảnh mặt trời lặn cũng đẹp lắm mà.”

Hai người ngồi trên bờ cát, Cố Văn Tư choàng khăn voan, chân trần giẫm lên cát.

“Mặt trời lặn là kết thúc, có ý nghĩa là cảm ơn hôm nay em đã ở bên anh.”

“Mặt trời mọc là đón chào.” Anh sà tới gần: “Tức là anh còn muốn ở bên em cả ngày.”

Cố Văn Tư nghiêng đầu nhìn anh, mấy sợi tóc con bị thổi bay trong gió cũng nhuốm màu nắng chiều, trong mắt anh chỉ có mỗi bóng hình cô.

Người gọi nơi này là thành phố mặt trời mọc, nhất định là một người rất lãng mạn. Anh ta dùng cả thành phố làm lễ vật để nói với ai đó rằng: Cuộc đời sau này, mỗi khi mặt trời mọc hay lặn, anh đều sẽ ngắm cùng em.

Lúc hai người quay về Thượng Thành thì cuộc thi đã kết thúc được hai tuần.

Cố Văn Tư bước vào “Nửa món ăn, cả tấm lòng” nhưng không có ai để ý đến cô.

“Tiểu Hồng, gần đây thế nào rồi? Tôi mang đặc sản vùng biển về cho mọi người đây.” Cô đặt túi lớn túi nhỏ lên quầy, sau đó chào hỏi người trong bếp: “Sư phụ Lý, Trần Canh, Tần Ban. Đã lâu không gặp nha.”

Bây giờ trong tiệm không có khách, Cố Văn Tư đứng tại chỗ vẫy tay hồi lâu, mấy người kia mới chậm lù lù nhô đầu ra. Tiểu Hồng cầm khay che mặt và nhìn cô: “Không phải tôi gặp ảo giác chứ?”

Đằng sau tường kính, hai người Trần Canh ló đầu nhìn nhưng vẫn không chịu đi ra.

Lý Ngọc Giang chà tay mà mắng: “Thôi đừng có đùa nữa, chẳng khác nào mấy đứa con nít.”

Bấy giờ họ mới bước ra, nhìn Cố Văn Tư như người ngoài hành tinh: “Chị Văn Tư, bọn tôi tưởng ít nhất chị cũng chơi tận một tháng khắp trời nam biển bắc, thế mà anh rể chịu cho chị về làm việc nhanh vậy ạ?”

Cố Văn Tư cúi đầu lục túi: “Không phải nên chuẩn bị tới Bắc Kinh thi chung kết sao?” Tuần trăng mật gì đó, bất cứ lúc nào cũng có thể bổ sung.

Chìm đắm trong sắc đẹp không phải chuyện mà một đầu bếp đứng đắn nên làm…

“Ồ ồ ồ…” Cả đám nhất trí kéo dài âm tiết.

Tiểu Hồng nhón một miếng cá bỏ vào miệng, hàm hồ nói: “Với lại sau khi chị Văn Tư đoạt giải quán quân, thực ra có rất nhiều phóng viên truyền thông muốn tới phỏng vấn, kết quả không ai tìm được chị, đành phải chạy tới chụp hình tiệm chúng ta.”

Trần Canh ôm bụng cười: “Tôi làm bánh ngọt nhiều năm như vậy, thế mà lần đầu tiên bị người ta đuổi theo hỏi nên chọn bột mì thế nào, chọn trứng gà ra sao.”

“Thảm nhất là sư phụ Lý, đi tới đâu bị chụp tới đó, gọt vỏ táo thôi mà cũng livestream khắp mạng xã hội. Nói cho oai là “Bản tin tay nghề ẩm thực có một không hai của Nửa món ăn, cả tấm lòng”.”

Mọi người gật đầu, nghĩ lại mà sợ: “Đi WC thôi cũng lo lắng hãi hùng, sợ đột nhiên có microphone từ đâu đó bay tới.”

Cố Văn Tư tỏ vẻ áy náy: “Xin lỗi nha, tôi cũng không biết mọi chuyện lại trở nên như vậy.”

“Không sao không sao, kế đó cũng chẳng biết nơi nào ra lệnh, phần lớn tin tức không tới nữa mà trang web chính thức của Vua đầu bếp tranh tài vẫn tiếp tục theo dõi đưa tin.”

Lý Ngọc Giang phủi bột mì trên tay áo, mặt già đỏ hết cả lên: “Bấy nhiêu đấy tính là gì, Văn Tư đạt được thành tích tốt, khiến Thượng Thành và tiệm chúng ta vẻ vang. Các cô cậu đừng oán giận nữa, xốc lại tinh thần nào.”

Mọi người gật đầu tới tấp.

“À phải, tuần trước bọn em nhận được một cái thùng giấu tên.” Tiểu Hồng đột nhiên vỗ trán, cô ấy và hai người Trần Canh hợp sức kéo thùng giấy cao chừng nửa người từ dưới quầy ra. Tuy ngoài thùng viết “thiết bị gia dụng Trường Hồng”, nhưng tám góc đều đã hao mòn biến dạng, thoạt nhìn có vẻ khá cũ.

“Vì họ viết người nhận hàng là chị nên bọn em cũng chưa tự tiện mở ra.”

Đám người vây quanh cái thùng mà nhìn, Cố Văn Tư dẫn đầu, cầm kéo định cắt băng dán nhưng bị Trần Canh giật lấy: “Chị Văn Tư cẩn thận! Lỡ kẻ nào đó ghen tỵ gửi mấy trò quái đản đến thì phải làm sao!”

Bọn họ ngăn cô ở phía sau, tạo thành một bức tường người. Cố Văn Tư dở khóc dở cười: “Không nguy hiểm đâu mà, bây giờ gửi chuyển phát nhanh đều kiểm tra trước, hơn nữa cần phải có chứng minh nhân dân đấy!”

Nhưng mấy người kia không nghe lọt tai, Trần Canh lấy nắp nồi che mặt, cẩn thận mở thùng từng li từng tí giống như gặp phải phần tử khủng bố.

“Sao nào? Là thứ gì?” Cố Văn Tư thấy anh ta không nói lời nào, cô gạt mấy người còn lại ra rồi tập trung nhìn kỹ, trong thùng chất đầy một chồng giấy.

Có bản đồ đầy màu sắc rực rỡ, báo cũ, mấy trang tạp chí cắt ra, hơn nữa còn rất nhiều tài liệu in từ máy tính, chữ viết chi chít và cả phần đánh dấu bằng bút đỏ…

“Người được đề cử của thành phố Bắc Kinh, người được đề cử bên thành phố Thiên Tân, người được đề cử ở tỉnh Y…”

Cố Văn Tư cầm một phần văn bản lên, trong đó tiến hành phân loại dựa theo đơn vị hành chính của 34 tỉnh, viết rõ điểm mạnh, thành phẩm và danh sách những ai được đề cử đã giành giải thưởng.

“Ôi chúa ơi! Còn có phụ lục và giấy chứng nhận nữa.” Trần Canh hoảng hốt như gặp chuyện khó tin. Cậu ta chỉ phần tạp chí trên tay: “Đây toàn là đồ từ mấy năm trước, ai lợi hại tới mức không ngừng sưu tầm tạp chí ẩm thực nhỉ?”

Lý Ngọc Giang vuốt cằm: “Mấy tờ báo và tạp chí này đều là tập san chuyên ngành, người bình thường sẽ không mua đâu. Thực ra hồi trước chúng ta cũng đi tìm tài liệu nhưng không tới độ toàn diện thế này.”

Tiểu Hồng ngẫm nghĩ: “Chắc đây là sự khác nhau giữa bản ghi chép của người học giỏi với kẻ học dốt nhỉ? Đầy đủ tài liệu ôn tập đưa tới cửa luôn ấy.”

Mọi người lại trở nên vui sướng, chuyển hết số tài liệu chất chồng kia ra: “Có những thứ này thì chúng ta sẽ biết được đối thủ mạnh hay yếu, lỡ như đôi bên quyết đấu còn đánh được đòn phủ đầu.”

“Thế ai là người có lòng tốt gửi đến nhỉ?”

Trần Canh vỗ tay một phát: “Biết đâu chừng là anh rể? Anh ấy thần thông quảng đại mà!”

Cố Văn Tư lắc đầu, chuyện tốt giấu tên thế này không thể nào là anh. Cô nhìn người gửi chuyển phát nhanh trên đơn hàng, chỉ có tên ngài X không rõ thật giả, nhưng lại tự động định vị địa chỉ.

“Số 12 đường Tường Vân là nơi nào nhỉ?”

Mọi người suy nghĩ, đang định lục đồ thì sư phụ Lý bước tới: “Đó là phố ẩm thực sầm uất nhất trung tâm thành phố, những quán cơm đắt nhất Thượng Thành đều tập trung gần đấy.”

Cố Văn Tư im lặng: “Trong số họ cũng có người tham gia Vua đầu bếp tranh tài.”

Mọi người bỗng chốc phản ứng, Trần Canh đột nhiên che miệng, sợ hãi kêu lên: “Không phải Mr. Thôi bên khách sạn Bạch Dạ bị chị đánh bại chứ?”

“Nhìn không ra nha, người tự cao tự đại như ông ta đâu thể nào nghiêm túc làm mấy quyển ghi chép và cắt dán tranh ảnh.”

Trần Canh nhìn tài liệu trong tay, mỗi một trang đều được đóng thành sách hoàn chỉnh, cậu ta không thể nào tưởng tượng nổi Mr. Thôi với bản mặt “bạn thiếu tiền tôi” sẽ ra sức tập trung ngồi dưới ánh đèn bàn, cắt từng trang giấy báo.

Không được không được… Hình ảnh quá đẹp.

“Dù sao đi nữa, nếu người ta đã làm chuyện tốt mà không để lại tên tuổi, tức là không muốn chúng ta tới quấy rầy.” Lý Ngọc Giang tiện tay lật đi lật lại: “Văn Tư, trong lòng cô hiểu là được.”

Cô gật đầu đồng ý, Lý Ngọc Giang lại nói: “Vậy nên bây giờ mục tiêu hàng đầu là cô phải xem hết những thứ này.”

Tiểu Hồng cũng gật đầu nói: “Cuộc thi tới hồi chạy nước rút, thời gian không còn đủ nữa, chúng ta chỉ có thể tạm thời ôm chân Phật.”

Trần Canh & Tần Ban: “Chị Văn Tư à, khoảng thời gian này chị đừng tới tiệm nữa, tranh thủ thời gian đọc sách đi!”

Cố Văn Tư: Tôi còn đường nào từ chối sao…

Vì thế sau khi kết thúc tuần trăng mật, cô dùng một bao cá khô đổi lấy một bao bản ghi chép của học sinh giỏi. Có trời mới hiểu sau khi tốt nghiệp cấp ba thì cô đã qua Mỹ, chưa từng đọc mấy quyển sách này. Bây giờ lật xem từng trang một, đọc dưới ánh đèn đêm, có cảm giác như sắp thi cuối kỳ.

Từ xa, Du Việt đứng ngoài ngưỡng cửa phòng sách nhìn cô. Ánh đèn chiếu vào mặt Cố Văn Tư như quầng trăng mông lung, tóc mềm mại rối tung, cô cầm bút và cúi đầu chăm chú viết viết vẽ vẽ.

“Đang đọc gì thế?” Anh vào đưa sữa bò, cúi xuống ôm lấy vai cô.

“Là tài liệu phụ lục.” Cố Văn Tư nói xong, cằm đột ngột bị người ta nắm. Cô chưa kịp phản ứng, đợi đến khi Du Việt rời khỏi môi mình, cô còn đang giữ tư thế ngẩng đầu.

“Mấy người Trần Canh đưa em à?” Du Việt tiện tay lật tài liệu ôn tập của cô, bất ngờ phát hiện mọi thứ rất đầy đủ.

“Người khác tặng em cơ.” Cố Văn Tư bổ sung: “Những người đồng hành nhưng không trúng tuyển ở Thượng Thành.”

Du Việt ngừng một hồi, cảm thấy hơi bất ngờ, anh bước sang bên cạnh cẩn thận lật xem mấy quyển này.

“Xem ra mấy người họ cũng không hẳn xấu, dù sao đây cũng là lần đầu tiên người dự thi của Thượng Thành có thể bước vào trận chung kết toàn quốc.”

Cố Văn Tư gật gật đầu, lại vặn bóng đèn bàn sáng hơn chút nữa: “Vậy nên em phải cố gắng hết sức, không thể phụ kỳ vọng của họ được.”

Cô nói đến đây, lại vùi đầu chăm chú đọc, lật từng trang tư liệu một, đọc từng dòng từng chữ. Cô hoàn toàn đã quên mất có ai kia đang đứng bên cạnh mình.

Du Việt khoanh tay trước ngực nhìn cô một lát, sau đó lại im lặng khẽ khàng rời khỏi phòng đọc sách.

Từ hôm đó đến ba ngày hôm sau, Cố Văn Tư càng thêm chăm chỉ, chỉ thiếu khắc chữ “chào buổi sáng” lên bàn đọc sách mà thôi.

Mỗi sáng thức giấc, bình thường đều là giám đốc Du giơ tay sờ, chiếc chăn bên cạnh anh đã lạnh. Trời còn chưa hửng sáng mà cô đã gánh sách vở trên vai, y như học sinh thi Đại học.

“Văn Tư, ngủ một chút nữa đi, hôm nay là thứ Bảy mà em.”

Cố Văn Tư đang ngồi dậy mặc quần áo, bỗng nhiên từ sau lưng có một cánh tay ôm lấy, trực tiếp kéo cô quay về ổ chăn. Đầu cô chạm phải lồng ngực một người, Du Việt duỗi cánh tay, kéo người vào lòng.

“Em muốn đi đọc sách, còn nhiều thứ em chưa xem nữa.” Cô đẩy anh ra, không biết sao từ sau khi bọn họ thân mật, ngủ cùng nhau anh đều không thích mặc quần áo. Tay chân nhẵn bóng tiếp xúc với nhau, không cẩn thận lập tức sẽ lau súng cướp cò.

“Đêm qua em hơn 11 giờ mới ngủ, bây giờ mới có 7 giờ.” Du Việt mở to mắt, trong mắt không hề có chút buồn ngủ nào. Anh dùng ngón cái xoa quầng mắt cô, Cố Văn Tư vô thức nhắm mắt lại, “Em nhìn quầng thâm dưới mắt em xem, y như bé gấu trúc.”

“Anh không nuôi với bảo vệ động vật đâu.” Nói đoạn, anh đã xoay người đè lên, cơ thể anh nặng đến nỗi ép cô không thể động đậy được. Hai tay Cố Văn Tư giữ trên đỉnh đầu, còn chưa kịp phản ứng lại, tay anh đã nhanh nhẹn cởi quần áo cô.

“Ưm…”

Những điều đẹp nhất của tạo hoá cùng chìm vào giấc mộng, như bị cuồng si bao trùm. Lúc tỉnh giấc đã hơn 10 giờ sáng mất rồi.

Cố Văn Tư gãi đầu, cảm giác cả người rã rời vì bị anh xoa nắn, đôi chân mềm oặt như mì sợi, không thể dẫm bước đi trên đất. Đầu cô xù như ổ gà, bò dậy mặc quần áo, rửa mặt xong mới tỉnh táo lại đôi phần.

Du Việt mặc chiếc áo phông màu trắng rộng, đang ngồi làm việc trên sô pha, trên đầu gối anh để laptop. Thấy Cố Văn Tư xuống lầu bèn vẫy tay với cô.

“Lại đây ăn một chút gì đi, em đói lắm rồi đó…”

Cố Văn Tư y hệt gà con, ngoan ngoãn tới gần đợi cho ăn. Du Việt xoa mặt cô, vào bếp bưng ra ly sữa đậu nành, bốn chiếc bánh bao súp và các món ăn phụ khác. Anh cũng ngồi bên cạnh, ngắm Cố Văn Tư chậm rãi ăn.

“Em đang mắc chứng sợ hãi trước cuộc thi, Văn Tư, em nói thử xem mấy ngày nay em ngủ có ngon không? Người ăn không vô, sao em tới thủ đô thi đấu được.”

Cố Văn Tư cắn chiếc đũa, làm vẻ đáng thương, Du Việt sâu xa tựa lưng sau ghế ngồi: “Chi bằng để anh ra đề câu hỏi cho em, nếu em trả lời sai thì lập tức phải hôn anh một cái.”

“…” Cố Văn Tư suýt nữa nghẹn miếng bánh bao trong miệng.

“Cái này được gọi là mô phỏng lại bài thi, nào có cuộc thi nào mà không kiểm tra trước khi thi.” Du Việt nói với vẻ mặt không đỏ, tim không đập nhanh, suýt nữa cô cũng tin anh luôn.

“Ở trận đấu Vua đầu bếp tranh tài có 34 thí sinh sáng giá, có bao nhiêu người nhóm đồ ngọt lọt vào trận chung kết?”

“Hai mươi người.”

“Ai trong số đó đã giành được thứ hạng?”

“Có bốn người, từng người một, đầu tiên là Chung Hoà Duyệt – người đã giành hạng ba 15 năm nay. Bạch Tử Văn với 14 năm đạt huy chương đồng. Nguỵ Chấn và Đặng An lần lượt đạt ngôi Á quân với 13 năm và 16 năm. Nhìn chung bọn họ đều là đối thủ cạnh tranh mạnh nhất của mọi người.”

“Vậy em có thể nhận ra bọn họ khác gì so với các thí sinh không?”

“Dạ…”

“Hôn một cái.”

Cố Văn Tư kiễng chân, hôn mạnh lên mặt anh.

Du Việt cảm thấy mỹ mãn, xoa đầu cô, “Đúng là thực lực của bốn người này cũng không tồi, nhưng trận chung kết càng kiểm tra độ may mắn hơn. Không có tài liệu có sẵn trong tay, đều là chương trình tự kiểm tra. Lúc trước thi đấu cấp tỉnh em cũng hiểu, hoàn toàn không biết sẽ ra đề khó thế nào.”

“Mỗi một lần quán quân của Vua đầu bếp tranh, người thắng cuộc đều là vận may đi đôi với thực lực. Bọn họ đều đã đạt ngưỡng đỉnh cao của tài nghệ nấu ăn, thành tích không hề tầm thường, vậy nên cuộc thi đấu này căn bản không cần để ý thứ hạng.”

“Không phải quán quân không có ý nghĩa, mà bọn họ chính là người mà em không cần quan tâm nhất.” Du Việt ném hết bốn xấp tài liệu kia sang một bên, “Em chú ý bọn họ, những người khác cũng thế. Nếu anh đoán không lầm, bốn người này sẽ bị loại đầu tiên.”

Cố Văn Tư nhìn những tờ được Mr. Thôi đánh dấu “đặc biệt chú ý!”, không kiềm được nhìn kĩ lại. Du Việt lấy hai bản từ trong số đó ra, “Mấy thí sinh lần đầu tiên lọt vào vòng chung kết này, đều là đối thủ đáng gờm y như em, đây mới hẳn là cần đặc biệt chú ý.”

Cố Văn Tư gật đầu.

“Thông báo nói khi nào đi Bắc Kinh?”

“Em nhớ là ngày mùng một tháng sau…”

“Lại hôn tiếp.” Cố Văn Tư ngơ ngác, nhưng vẫn ngoan ngoãn kiễng chân hôn chụt một cái.

Mặt Du Việt không đổi, nhưng thật ra trong mắt đầy sung sướng: “Chúc mừng em, trả lời đúng rồi đó.”

Cố Văn Tư sửng sốt, bị anh búng trán: “Mọi người trong tiệm đều nói cả với anh rồi. Trận chung kết lần này mọi người đều muốn đi cùng. Ba mẹ, sư phụ Lý, Tiểu Hồng, Trần Canh, bọn họ không thiếu một ai.”

“Tất cả chúng anh đều là hậu thuẫn của em.”

Cô mấp máy môi, bỗng nhiên dang cánh tay ôm chặt lấy eo anh, hai người ôm siết. Cố Văn Tư ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người anh, như vậy sẽ không còn sợ hãi cô chỉ có mỗi mình lẻ loi.

Thời gian sau đó, Cố Văn Tư y như đứa học kém, mù chữ được buff, thẳng một đường nhanh như gió thành học giỏi. Gần như đọc qua là có thể ăn luôn cả quyển tư liệu.

Hơn nữa còn cả thầy Du Việt kiểm tra bài tập ngẫu nhiên, kết hợp với thầy Lý Ngọc Giang thi thoảng tăng giảm câu hỏi, cô đã có thể thuộc làu làu hoàn cảnh của 33 thí sinh xuất sắc.

Tổ chương trình sắp xếp máy bay ngay tại sáng ngày 31 theo lịch trình.

“Đồ đã chuẩn bị mang đầy đủ chưa?” Ở sân bay chờ giữa biển người tấp nập, may mà không có cái gọi là truyền thông phát sóng trực tiếp cũng lên máy bay.

Cố Văn Tư đang định nhắc nhở ba mẹ mình hai câu, không ngờ mẹ Tiết đã lập tức đáp, “Mang hết cả rồi, đồ ăn mặc hằng ngày. Nào là thuốc dùng khẩn cấp cho trường hợp bị cảm mạo, ba bảy vỉ giảm đau dạ dày mẹ đều mang hết. Con cứ yên tâm!”

“Ồ dạ…”

Quay đầu lại thấy bên cạnh Du Việt là trợ lý chính Lưu Tuấn, đang ôm xấp văn kiện và bàn chuyện, cô hỏi: “Trợ lý Lưu cũng cùng đi sao, mọi người rời công ty như thế có ổn không vậy?”

Lưu Tuấn nhìn qua, anh ta đẩy cái kính trên sống mũi, ánh sáng phản xạ loé lên: “Không thành vấn đề, tôi đã thăng chức thành trợ lý cao cấp mang vinh dự đặc biệt, nên tương tự, hoàn toàn có thể điều khiển được những cuộc hội nghị như thường.”

Anh ta chỉ ba anh chàng vệ sĩ đeo kính râm màu đen: “Lần này để bảo đảm sự an toàn cho phu nhân, hơn nữa giữ gìn trật tự thi đấu, chúng tôi còn mang theo vệ sĩ cao cấp của công ty. Giống hệt tôi đây, đều là “cao cấp”, tuyệt đối sẽ không để xảy ra vấn đề như lần trước.”

“Ồ, tốt lắm…”

Cố Văn Tư đeo balo, cô nhìn quanh một vòng. Ba Cố và mẹ Tiết còn đang sắp xếp lại hành lý cho cô, bọn sư phụ Lý cùng Trần Canh còn đang nghiên cứu thực đơn và tái chế. Tiểu Hồng đang vội vàng liên lạc với tổ chương trình và các phương tiện truyền thông. Còn đám Lưu Tuấn thì đang bận tạo dáng để chụp ảnh trông đẹp trai.

Dường như khắp nơi đều không có chuyện gì phải đến tay cô.

“Sao thế, hồi hộp à?” Du Việt đi tới, một tay nắm tay cô, tay khác tự nhiên dùng ngón cái vuốt ve một chút.

Cố Văn Tư lắc đầu: “Không hề.” Cảnh này cảm giác như cả tập thể ra ngoài du xuân, cô chẳng hề thấy nôn nao chút nào. Tựa như thứ đang chờ cô phía trước không phải là các vị bậc thầy đầu bếp trong món tráng miệng, cũng không phải đánh giá từ thủ đô này.

Bọn họ xuất phát từ sáng, từ Thượng Thành bay đến Bắc Kinh. Mãi đến tận chiều mới đến nơi, trong lúc đó đã dùng bữa trưa giản dị trên máy bay, coi như cũng miễn cưỡng lấp đầy cái bụng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN