Tuyến Xe Cuối Ngày Mang Số 13
Chương 35: Quan tài đen nhúc nhích
Mặc dù tôi không quen biết nhiều người trong thôn lắm nhưng tôi cảm nhận đa phần đều là nông dân lương thiện chất phác.
Ngoài bà già họ Quan với gã bán quan tài có dán nhãn người xấu ra thì tôi nhìn không ra ai khác nữa. Người còn lại là ai được nhỉ?
Trong khi tôi và lão Lưu đang thì thầm to nhỏ, bà già kia đã bắt đầu cẩn thận từng chút một nhét cái quan tài giấy vào bao tải.
Đột nhiên không hiểu vì sao, bà ta ngừng tay, quay phắt đầu lại nhìn về hướng bọn tôi ẩn nấp.
Cái nhìn bất thình lình này khiến tôi hết cả hồn, suýt nữa thì kêu lên. Bà già phát hiện có người rình đằng sau nhưng may làm sao bà ta không đi qua kiếm chuyện phiền phức, chỉ quẳng bao tải lên vai rồi men theo đường mòn đi xuống núi.
Tôi dợm đứng lên đuổi theo, lão Lưu xua tay gọi:
“Không cần đâu. Bà ta không tiếp tục đào nữa là được rồi.”
Tôi nghệt ra:
“Ông mới nói người gửi quan tài là người khác, ông biết là ai không?”
Lão Lưu cười nhạt đáp:
“Không biết. Nhưng âm khí trên quan tài dày đặc như vầy, ta đoán chúng nó phải được chôn ít nhất là mười năm. Một tên chôn, một tên móc, một tên gửi. Thôn này đúng là thú vị!”
Tôi ngẩn ra nghe từng lời của lão.
Nếu mấy cái quan tài giấy kia bị chôn mười năm trước thì giờ người chôn đó không ít tuổi à.
Thôn trưởng? Gã bán quan tài? Hay là ông lão bí ẩn tóc bạc phơ kia?
Là ai nhỉ?
Lão Lưu trông mặt tôi cứ thộn ra, lão khẽ bảo:
“Không cần đoán bừa làm gì. Ban ngày ta có việc phải làm, mi dán chặt mắt vào gã bán quan tài kia là được.”
Tôi ừm một tiếng rồi theo chân lão Lưu xuống núi.
Trời vừa sáng lên thôn dân lũ lượt kéo từng đám đến nhà thôn trưởng tìm lão Lưu.
Mới qua một đêm thôi, trong thôn lại phát hiện thêm bảy tám cỗ quan tài giấy.
Tôi thì đi theo dõi gã bán quan tài theo lời dặn của lão Lưu.
Cổng nhà gã vẫn mở toang như thường lệ, tôi lén dòm vào trong sân, đảo mắt qua gian bày hàng hóa mà không thấy bóng dáng gã đâu.
Tôi đang nghi hoặc tự hỏi thì gã đi từ phòng ngủ ra gian sảnh, quét tước dọn dẹp hàng hóa một hồi. Sau đó, gã đốt một nén nhang, hướng vào trong góc tường khom người vái lạy.
Tôi bỗng giật mình!
Tuy tôi đang nấp ngoài sân, không nhìn được vị trí góc tường trong nhà, nhưng từ lần trước đến đây với lão Lưu, tôi vẫn nhớ rõ, chỗ đó chính là nơi đặt cái quan tài kì quái màu đen.
Chắc chắn gã đang vái cỗ quan tài này rồi!
Quan tài chỉ là mấy miếng gỗ ghép thành, gã mắc gì phải làm thế nhỉ?
Phải rồi, lần trước lúc chuẩn bị rời đi, tôi nhớ mang máng hình như nó nhúc nhích một cái!
Bên trong có thứ gì đó!!!
Tôi vừa hít mạnh một hơi vừa tưởng tượng, trong quan tài có vật sống, có vật sống trong quan tài, vãi thật!
Gã chủ bái lạy quan tài đen xong thì khóa cửa tiệm, leo lên xe máy phi ra ngoài đường.
Tôi thấy gã đi xa rồi mới chui ra khỏi chỗ nấp, chuẩn bị trèo tường lẻn vào trong.
Lúc đang tập trung tinh thần tìm vị trí tốt thì có ai đó ở đằng sau thình lình lên tiếng gọi làm tôi sợ thót cả tim.
“Hey, ban ngày ban mặt mà ngươi thậm thò thậm thụt gì trước cổng nhà người ta hả?”
Tôi quay đầu lại nhận ra người gọi tôi chính là người phụ nữ mập mập nhà họ Quan lợp ngói lưu ly, ở ngay phía trước nhà thím Lý.
Đợt trước tôi hỏi thăm về Quan Quân, thái độ cô ta đã vô cùng chợ búa rồi, giờ lại canh ngay lúc tôi đang làm chuyện quan trọng mà nhảy ra phá đám.
“Chả có gì sất. Đúng lúc tôi đi ngang đây thôi. Còn chị, vác nguyên bao tải đi đâu thế?”
Cô ta liếc tôi, giọng dấm dẳng:
“Đi lên núi hái nấm. Người ở ngoài tới thì đừng đi lộn xộn, kẻo bị xem là ăn trộm đấy.”
Cô ta chỉ chó mắng mèo một câu làm tôi bốc hỏa!
Giống ăn trộm?
Mẹ kiếp cô thấy thằng trộm nào đi chỉa tiệm bán quan tài không?
Trong đầu tôi sấm sét chửi bới nổ lên ầm ầm, mới vừa định biến sấm thành mưa thì cô ta đã đi sát qua người, cố ý tông mạnh một phát làm tôi lật dù qua một bên.
※Dịch giả nhiều chuyện: đàn ông mà như cọng bún
Tưởng xong? Không hề! Cô ta ngoáy mông quay đầu lại trợn mắt lên với tôi một cái nữa rồi mới đi hẳn.
Trưa trờ trưa trật, ngay giữa đường, tôi ăn cả một bụng tức. Bạch Phàm nói không sai. Thôn cô đúng là có một đám trời ơi cực kì bài ngoại!
Giờ không phải lúc gây gổ với ả chứ không thì biết tay bố. Tôi lẩm bẩm trong bụng rồi không dám chậm trễ thêm phút nào, nhanh chóng leo tường vào bên trong.
Sau cái chết của bác Trương thì số lượng quan tài đặt trong sân đã giảm xuống còn ba cái.
Mới mấy ngày ngắn ngủi đã bán được hai cỗ quan tài, gã chủ chuyên hút máu người chết này chắc đi ngủ cũng cười không khép miệng được đâu.
Cửa đang bấm khóa, tôi muốn vào chắc chắn phải bẻ ổ rồi. Nhìn quanh tôi phát hiện mình có thể đột nhập từ cửa sổ phòng ngủ.
Cửa sổ tuy cũng đóng kín mít nhưng loại cửa này chỉ có một cái lẫy nhỏ gài bên trong, bẻ khá dễ. Tôi dùng lực đẩy một chút liền có thể mở ra rồi leo vào.
Bên trong bày biện khá gọn gàng, một cái giường đơn khá to, một cái bàn hình chữ nhật, trên bàn đang đặt một chiếc kéo và một hình người giấy đã được cắt hoàn chỉnh.
Tôi chợt nhớ lại trận chiến của hai lão họ Lưu hôm đó, chỉ cần một tờ giấy mà họ có thể biến ảo ra nhiều hình dạng rồi dùng chúng để choảng nhau khí thế, biết đâu hình người trước mắt cũng thần kì như vậy. Nghĩ đến đây tôi vội cầm lên nhét vào túi.
Ra khỏi phòng ngủ là gian bày hàng hóa. Chỗ này bày đầy vòng hoa, giấy tiền vàng mã như lần trước. Tuy là ban ngày nhưng đứng trong khung cảnh như vầy vẫn khiến tôi thấy lành lạnh.
Quả nhiên, góc nhà mà gã chủ vái lạy ban này chính là chỗ để cái quan tài đen.
Cỗ quan tài này hiển nhiên là không dùng để bán giống mấy cái còn lại ngoài sân.
Tiệm quan tài có quan tài không bán, thực kích thích trí tò mò của người khác!
Bên trong có cái quỷ gì nhỉ?
Quan tài đang dựng đứng, nắp đậy có vẻ dễ mở ra.
Tôi cắn răng từ từ đến gần nó, muốn mở ra xem xét. Tôi vừa vươn tay thì tiếng xe máy “brừm brừm” vọng từ đằng xa tới.
Tôi thầm kêu hỏng bét, gã quay về rồi!
Không chần chờ một giây, tôi quay lại phòng ngủ, phóng ra cửa sổ, tung người qua tường, rồi vọt chạy như bay.
Trên đường về, tôi vừa đi vừa lăn tăn, gã mới đi có bảy tám phút, như thế nào mà về nhanh như vậy? Đang tự hỏi thì tôi nghe thấy tiếng ồn ào trước mặt, một đám thôn dân mặt mày hoảng loạn đang chạy rần rần, tôi chận lại một người đàn ông rồi hỏi:
“Anh trai, lại có chuyện gì thế, sao mọi người hoảng hốt như thế?”
Người này bộ dạng như rất gấp gáp, anh ta vừa thở vừa nói:
“Lại chết người rồi!”
Nói xong anh ta liền chạy theo đoàn người về phía đông.
Tôi sửng sốt rồi cũng vội đuổi theo họ.
Tôi không xa lạ gì gia đình xảy ra chuyện lần này. Chính là nhà họ Quan thứ hai mà tôi đến hỏi thăm tin tức Quan Quân.
Còn người tử vong, trùng hợp cũng là người đàn ông đeo bình thuốc trừ sâu tôi gặp hôm đó.
Lúc này trong sân thôn dân đã chen chật cứng, mồm năm miệng mười bàn tán.
Nhà này không ngoại lệ, một cỗ quan tài giấy giấu trong đống rơm.
Tôi nhìn thấy lão Lưu liền đi qua hỏi lão:
“Chuyện gì thế này lão Lưu, sao lại có người chết nữa vậy?”
Lão Lưu than nhẹ một tiếng.
“Quan tài bị giấu quá lâu rồi, chủ nhà phát hiện quá muộn.”
Thôn trưởng vỗ vỗ tay, gọi tất cả thôn dân tập trung lại.
“Không có việc gì ở đây thì mọi người nhanh nhanh về đi, tìm mọi ngóc ngách trong nhà xem có ẩn giấu cái quan tài giấy nào không.”
Đám đông vừa nghe liền vội vàng giải tán quay về nhà.
Chợt nhớ ra cha mẹ Bạch Phàm cũng là người thôn Đường Oa Tử, tôi gấp rút nhắn tin, dặn cô ấy nói người nhà cẩn thận tìm kiếm thử xem. Bạch Phàm trả lời bảo cha mẹ đã ra khỏi thôn đi thăm họ hàng rồi.
Lão Lưu thấy không còn việc gì nên quay người ra ngoài, tôi cũng đi theo, tiện thể đem chuyện tôi lén lút đột nhập nhà gã bán quan tài, một năm một mười kể cho lão nghe.
Lão Lưu vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên cho đến khi nghe chuyện cỗ quan tài màu đen mới lộ ra sự hứng thú.
“Mi xác định nó nhúc nhích?”
Lão Lưu hỏi rất nghiêm túc. Tôi có chút không dám khẳng định.
“Có nhúc nhích mà…hình như có động một chút.”
Lão Lưu căng mặt, lạnh giọng nói:
“Đừng hình như. Cái quan tài đó bản thân nó không có gì đặc biệt, nhưng nó nhúc nhích hay không nhúc nhích, đó lại là chuyện khác.”
Tôi cười khổ, mình không có quay phim hay chụp hình gì, càng nghĩ lại càng thấy mơ mơ hồ hồ.
Đột nhiên tôi nhớ ra người giấy trên bàn của gã chủ mà tôi thó lúc nãy, tôi lục lọi móc ra đưa cho lão Lưu xem.
Lão cầm lên lật qua lật lại nửa buổi, nét mặt cuối cùng cũng thay đổi.
“Ra là vậy. Xem ra mi nói không sai đâu. Cái quan tài đó thực sự nhúc nhích đấy.”
Tôi cảm thấy khó hiểu, hỏi lão Lưu làm sao khẳng định được.
Lão lại làm ra vẻ thần thần bí bí, không chịu trả lời.
“Mi cứ tiếp tục theo dõi gã đi.”
Trí tò mò của tôi bị lão Lưu khơi bùng lên, rốt cuộc bên trong chứa cái gì ta?
Xem tình hình này khả năng chúng tôi phải ở lại thêm mấy ngày, tôi không thể không gọi điện cho lão Ngô xin nghỉ.
Tôi bảo lão Ngô tôi phải đi làm phù rể, ông ta không nói gì chỉ cười ha ha ha ba tiếng rồi cúp máy.
Kì thực ông ta tin hay không tôi chả quan tâm. Tôi nắm trong tay bí mật của Quan Quân, bất kì lúc nào cũng có thể quay lại chọc cho ông ta một dao.
Ngày tiếp theo, tôi vẫn đúng giờ ra khỏi nhà thôn trưởng, đi đến tiệm quan tài để giám sát gã chủ.
Sinh hoạt của gã công nhận rất “thời khoá biểu”. Một, dọn dẹp gian chứa hàng hoá. Hai, thắp nhang cúng quan tài đen. Cuối cùng phi xe máy ra khỏi nhà.
Lần này tôi quan sát chung quanh rất kỹ, xác định không có ma nào mới trèo tường lẻn vào.
Hôm qua vừa chết thêm một người, quan tài trong sân cũng bớt thêm một cái. Mọi thứ có vẻ không khác gì hôm qua nhưng tôi cứ cảm giác có gì đó sai sai.
Đang chuẩn bị mở cửa sổ nhảy vào thì một giọng nói sang sảng thình lình vang lên:
“Thằng ăn trộm lại tới chôm đồ kìa!”
Tôi quay đầu, chửi thầm hai tiếng “mẹ kiếp”, lại là người phụ nữ mập mạp nhà họ Quan lợp ngói lưu ly mà tôi xui xẻo đụng trúng hôm qua.
Thấy không có khả năng lẻn vào nhà, tôi liền đi ngược ra cổng. Có lẽ xoay vội quá, tôi trượt chân ngã “bịch” xuống cạnh mấy cỗ quan tài đặt trong sân.
Tôi đang lồm cồm ngồi dậy thì đột nhiên phát hiện, trên thân hai cỗ quan tài có dán hai người giấy be bé.
Và trên mình hai người giấy, lần lượt viết hai cái tên:
Lý Diệu, Lưu Khánh Chúc.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!