Xuyên Qua, Ta Đang Cướp Tân Nương Của Nam Chính? - Chương 42: Tiệc mừng thọ lão tướng quân
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
49


Xuyên Qua, Ta Đang Cướp Tân Nương Của Nam Chính?


Chương 42: Tiệc mừng thọ lão tướng quân


Mười ngày sau.

Hôm nay là ngày Tướng Quân Phủ tổ chức tiệc mừng thọ Lão tướng quân, người từng là Lưỡng triều nguyên lão của triều đình, vì thế Tướng Quân Phủ đem thiếp mời gửi đi cho các quan lại thế gia, gia tộc, vương gia quyền quý.

Thừa tướng nhận thiệp mời, tức thì sai người chuẩn bị quà, cũng bảo báo cho Tân Phương Phương biết để sửa sang bản thân, cùng ông đi Tướng Quân Phủ. Tin đến tai, Tân Phương Phương biết mình sắp ra ngoài, nàng đưa tay vỗ trán, thở dài xoay người đi qua bàn trang điểm, kêu nô tì chải đầu cho mình, chỉ ngoại lệ không tô son điển phấn.

Bởi lẽ lần này là thời gian này nàng phải uống thuốc, thuốc kìm căn bệnh tiềm ẩn chưa rõ trong người nàng, liều thuốc là cứ cách thời gian lại uống, đề phòng phát bệnh. Vì loại thuốc này có thành phần kiêng kị phấn son, nên nàng không thể tô vẽ gì, tô lên rồi sẽ nóng người, nổi mẩn đỏ, rất hại!

Cũng không biết lần này ra ngoài sẽ va chạm thể loại gì đây?

Tướng Quân Phủ.

Ngoài cửa lớn phủ Tướng Quân mở rộng, phía treo dải lụa dài màu đỏ thắm bắt mắt, cũng treo lên đèn lồng tinh tế đồng màu, theo đó ánh sáng ngời từ đèn lồng được thắp lên, khẽ khàng chiếu rọi cảnh vật xung quanh, như có như không xua tan tối tăm trời đêm, soi sáng tầm mắt. Người nhìn vào trong thấy các gia nhân tất bật chạy qua lại trưng bày đồ vật, trang trí hoa lệ, vừa nhìn qua liền đại khái đoán Phủ Tướng Quân đang có sự kiện diễn ra.

“Các ngươi nhanh chân chút! Thời gian gần đến rồi!” Thanh âm quản gia vang dội, thúc đẩy những gia nhân đang bê đồ đi nhanh chân hơn.

“Thế nào? Chuẩn bị xong chưa?” Giọng nữ tử êm ái truyền vào tai quản gia, vị quản gia giật mình quay đầu, trong mắt thấy được chủ nhân giọng nói không biết từ lúc nào đứng cạnh mình, chủ nhân đó chẳng ai khác ngoài Mạc tiểu thư, Mạc Kim Tân.

Quản gia thấy Mạc Kim Tân, dáng vẻ vội cung kính cúi đầu đáp: “Dạ, thưa Tiểu thư, đã sắp xong xuôi mọi thứ rồi ạ!”

Mạc Kim Tân nghe, gật gật đầu, hỏi tiếp: “Thiếp mời, ngươi có gửi đến cho Ôn vương gia chưa?”

“Dạ, đã gửi ạ!” Quản gia cười cười nói lại: “Tiểu thư an tâm! Ôn vương gia nhất định sẽ tới thôi!”

“Hi vọng là thế.” Mạc Kim Tân mím môi, đôi mắt trong suốt hướng cửa lớn phía xa, hai ba xe ngựa đã dừng trước cửa, người lần lượt bước vào. Nhìn nhìn chốc lát, Mạc Kim Tân xoay người, đi về chỗ mình chuẩn bị.

Lúc này Phương Phương và Thừa tướng đến phủ Tướng Quân, xe ngựa hai người dừng lại, Tân Phương Phương theo Thừa tướng bước xuống, nàng ngẩng đầu nhìn phủ đệ trước mắt.

Phủ đệ to lớn, cửa chính mở toang, chiều rộng đến mức nhét vừa năm người, kiến trúc lớn nhỏ khác nhau, xây cắt cầu kì vuông tròn hoàn mĩ, riêng hoa văn đẹp đẽ phía trên tương đồng trông tinh tế, có thể biết người tạo nó là dụng tâm khắc họa lên tỉ mỉ từng đường. Khi bước đi vào phủ, một gia nhân chạy tới đón, dẫn hai người đi đại sảnh phủ, quãng đường ấy Tân Phương Phương cứ thế ở sau lưng Thừa tướng, đưa mắt ngắm nhìn xung quanh.

Quang cảnh thoáng đãng, sắp xếp thứ tự, bày trí hợp mắt, quanh có trồng cây cảnh tươi tốt, hoa cỏ đủ màu sắc rực rỡ. Lá cành của tất cả cây gọn gàng, sạch sẽ không hề mọc thừa như thường xuyên có người chăm chút, cắt tỉa cho.

Hồi sau, Tân Phương Phương vẻ mặt ngạc nhiên hơn khi đặt chân qua đại sảnh. Đại sảnh hiện tại chứa nhiều người, là khách mời đến sớm, hầu hết người là quan thần trong triều và một vài quý công tử, tiểu thư, có người nàng nhận thức được, vì gặp gỡ ở yến tiệc Công chúa Hoa Uyên đợt nọ.

Đại thần, quan lại đang đứng chung chỗ, vây quanh một ông lão tóc bạc, tuy đứng giữa đám người, ông lão y nguyên nổi bật nhờ thân hình cao lớn, với mang trên người y phục rộng rãi, màu sắc đỏ trầm phối hợp hoa văn lạ mắt bên ngoài. Khí chất uy vũ, vô song từ quanh thân ông ấy tỏa ra, kèm cặp vết sẹo dài trên trán, khuôn mặt già nua nghiêm túc lạnh nhạt.

Tất thảy nổi trội oai phong, tư thế lẫm liệt rất giống Tướng quân ở biên cương, đành giặc, giết địch.

Nhìn từ hành động, cử chỉ dáng vẻ có thể nhận biết ông lão này là Lão tướng quân, tên Mạc Tôn Liên, một Tướng quân thời xưa vang danh, uy chấn Tiên quốc!

Nàng cũng không rõ ràng, chỉ nghe phụ thân kể lại, Mạc Tôn Liên là người từng phò tá cả Tiên hoàng, lẫn Hoàng đế hiện tại. Công lao của ông ấy trong triều chính là nhiều vô kể, có chiến công hiển hách, thời kì dài huy hoàng, mặc kệ là Tiên hoàng hay Hoàng đế bây giờ, họ vô luận trọng dụng ông ấy!

Nên khi Mạc Tôn Liên đã cáo quan rút lui để an hưởng tuổi già, Hoàng đế vẫn còn thường xuyên quan tâm.

Cần ông ấy sinh bệnh hay xảy ra gì đó là Hoàng đế phái người thăm hỏi.

Tuy nhiên Mạc Tôn Liên cáo quan, vẫn để Mạc Dạ Quân, trưởng tử mình vào trong triều, mong muốn Mạc Dạ Quân thay thế ông ấy trợ lực Hoàng đế.

Mạc Dạ Quân kia cũng là Đại tướng quân, lập công kha khá!

Tổng hợp hai vị này, nghĩ đến Tướng Quân phủ to lớn, hoa lệ là lẽ thường đi?

[Mấy hôm nay sửa lại mấy chương cũ của truyện, nên ra chương mới chậm trễ! Mong các chế thông cảm ạ! À, có gì cần giải đáp hoặc hỏi thông tin về truyện thì hãy ib fb Hiền Nguyễn (Puii Pi Dy) nhé!]

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN