Thở Nhẹ - Phần 29
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
2051


Thở Nhẹ


Phần 29


Cơn mưa tuyết bên ngoài ,tôi lại nhớ lại lần đầu tiên gặp Khánh,anh ta cũng có ánh mắt như vậy…

-Anh làm em sợ đấy

-lại đây,giờ chúng ta là vợ chồng rồi nên cứ thoải mái thư giãn đi…

Tôi lại gần Khánh lấy khăn bịt mắt tôi…rồi cắn vào tai…

-A…đau

Khánh kéo chiếc áo choàng của tôi cắn một bên bả vai rồi hôn xuống ngực,mút bầu ngực của tôi rất ngọt ngào…

-Thích không

-không

-Nói dối…

K lấy tay sờ xuống âm đạo của tôi rồi xoa nhẹ…

-uhm…uhm

-Có thích không…

-Không thích

K cúi xuống hôn vào chỗ đó của tôi rồi dùng lưỡi của mình chạm vào nơi đó,tôi co người lại rồi thở nhẹ…

-Lại nói là k thích đi

-Có…có thích

K bật cười rồi bóp miệng tôi và hôn…hai tay K ghì chặt tay tôi xuống đệm…tiếng dập…hơi thở …mồ hôi tôi nhễ nhại …đôi mắt bị bịt…tôi đẩy người K

-Sao vậy?

-Em mệt quá mỏi hai chân lắm rồi

-Mới có 4 tiếng mà đã mệt rồi à

-em xin anh đấy

-Anh chưa xuất được

-Vậy ngủ một lúc đi đã được không?

Khanh kéo khăn bịt mắt của tôi xuống rồi hôn lên trán tôi…

-Em ngủ đi …

Khánh ôm gọn tôi vào lòng…tôi tựa vào ngực Khánh mồ hôi nhễ nhại

-Mệt quá …

Khánh cười rồi tay sờ lên ngực tôi

-Ăn thua gì mà mồ hôi nhiều tnay

-Em mệt thật sự…

Tôi nửa đêm bật dậy…tuyết bên ngoài vẫn đang rơi…K đang ngủ ngon lành…tôi choàng áo ra bên ngoài rồi đứng dơ tay đón lấy những bông tuyết…tuyết lạnh như trái tim của người đó vậy…mình liệu có thể làm trái tim ấy hết băng giá và k còn cô đơn…

Khánh mở mắt thấy Hương đứng bên ngoài hành lang…anh ta ra ngoài ôm lấy Hương…

-Lạnh lắm đứng đây làm gì vậy

-Em đang tự hỏi liệu giữa chúng ta còn có sóng gió nào nữa không

-Dù có sóng gió chỉ cần em k buông tay anh là được

-Giờ chúng ta đã là vợ chồng nên em muốn trong lòng anh luôn toàn tâm toàn ý yêu em

-Anh vẫn luôn yêu em suốt 3 năm qua

-Nhỡ ngày nào đó có cô gái nào làm anh thích hơn cả tình yêu anh dành cho em thì lúc đó anh tính sao

-Sẽ k bh có chuyện đó

-Đừng nói trước,nếu có ngày đó xảy ra thì sao?

-Sẽ k có ngày đó anh khẳng định đấy

-Nếu có em sẽ ra đi và biến mất mãi mãi

K nghe câu đó mà thấy lòng đầy nỗi sợ hãi…anh ta ôm chặt lấy Hương rồi bế H nhấc bổng lên…

-Nhất định phải sinh cho anh 5 đứa

Tôi bật cười…chỉ muốn ở mãi bên người mình yêu liệu có khó với người đàn bà từng đổ vỡ hôn nhân một lần như tôi không?…

1 tháng sau,sau đêm đó Khánh đi công tác tại Mỹ…ở nhà, bà dì của K ném chiếc khăn vào mặt thím giúp việc…

Dì: Khăn hôi lên tnay mà đưa tôi lau à,thím ngửi xem có chịu được không?

-Để tôi xem lại ạ

-Thấy thím già rồi nghỉ dc rồi đấy

Tôi đứng trên lầu nhìn xuống thấy thím giúp việc rơi nước mắt…tôi cứ đi học cả ngày nên k để ý chuyện ở nhà,nay thì tôi chứng kiến tất cả…bà dì nhìn lên thấy tôi đang nhìn

Dì: Ái chà bà chủ của chúng ta đang nhìn đấy

-Biết tôi đang nhìn sao dì còn làm vậy

-Thích cho ai nghỉ vc cũng phải xin phép à

-Ý tôi k phải vậy

-Vậy thì phu nhân của chủ tịch muốn dặn dò điều gì đây nhỉ?

-Ai chứ riêng thím ý người cho nghỉ hay làm chỉ có thể là anh Khánh cả tôi hay dì đều k có quyền

Tôi đeo cặp ra bên ngoài cửa

-Ra dáng phu nhân rồi đấy mà quên mất mình là chuột sa chĩnh gạo

-Vậy thì đã sa vào gạo rồi thì phải sống cho thật sung sướng chứ nhỉ…

Tôi cười rồi bc ra ngoài xe tài xế chở tôi đến trường…

Tài xế: vệ sỹ giảm bớt 1 người rồi ạ nhưng nếu bảo k ai bảo vệ thì chủ tịch k đồng ý

-Tôi hiểu rồi…

Tới trường học thấy Phương đang ngồi vẽ say sưa…tôi ú oà…

P: Ôi giật mình…nay có gì vui à

-Chiều nay chồng về nên cảm thấy vui

-Như đang yêu ý nhỉ

-giống mày còn gì,cũng đang yêu ai đó mà suốt ngày thẫn thờ

P véo tay tôi

-Của khỉ này cứ trêu tao,anh ấy nói cuối năm nay sẽ cưới

-Bó hoa của tao thật sự linh chưa

-nhưng thật sự tao và anh ấy còn phải tìm hiểu thêm…

-Kén quá thành ế đấy…ui đang bị đau hết lưng

-bị à,nói đến bị mình chậm 15 ngày rồi chết cha

-Hay bầu rồi

-Có lẽ k đâu

-Chờ đây tao đi mua que thử cho…

Tôi hồi hộp lo lắng khi thử que và kết quả là 2 vạch,chỉ sau đúng đêm đó mà đã dính luôn rồi …tôi mừng rơi nước mắt…

P: Khao đi khao đi nào

-Ok luôn

Chợt Ngọc thấy Hương ngồi trò chuyện vs bạn ở góc sân trường…cô ta khựng lại…

Ngọc: Cô ta cũng học ở đây sao,khốn nạn thật…sao nó cứ bám theo mình vậy nhỉ…

Ngọc tiến ra chỗ Hương

-Hương đấy à

Tôi thấy Ngọc cũng ngạc nhiên nhưng thái độ cô ta hỏi làm tôi khó chịu…

-Trái đất tròn nhỉ

-tớ tưởng cậu trượt học bổng rồi chứ

-Cậu cũng nắm bắt thông tin về người khác rõ quá nhỉ

-Nhìn cậu vẽ tớ có thể đoán cậu dc giải hay k mà…sao rồi bh cặp kè vs anh có vợ nào giàu có hay sao mà sang dc đây thế…

Phương: Này ăn nói kiểu gì đấy ( tôi giật tay P)

-Tớ thấy thương cho bạn…Tôi nghĩ người hay cặp kè là bạn mới đúng

-Vậy à,vậy ai là người ngủ vs người có vợ vậy?

Khánh từ đắng sau vỗ vai Ngọc…Ngọc quay lại Khánh nhả khói vào mặt Ngọc rồi rút thuốc từ trong miệng…

-Ai là người có vợ?

-Anh…anh Khánh…sao anh lại ở đây?

-Anh hỏi em ai ngủ vs người có vợ là Hương hay là em?

Ngọc ấp úng

-Cô ta sang dc đây là có vấn đề mà anh,loại như cô ta sao có thể sang đây học dc

-Loại như cô ta …

Khánh cười nhẹ…

K: Lại đây em yêu,anh đến đón em,vợ của anh…

Tôi: Sến sẩm quá ( lừ mắt)…

Ngọc: Anh …

K: Anh điều tra ra vụ học bổng em cặp kè vs tên giám khảo và cố tình loại H,hắn khai hết rồi,anh đã đuổi cổ thẳng cánh còn giờ anh cấm em đến gần vợ anh,em nên nhớ cái gì anh đã vứt bỏ thì chắc chắn là nó chẳng tốt đẹp gì và trong đầu anh chưa bh nhớ đến em dù chỉ một phút thế nên chuyện em nói dối khi gặp H 3 năm trc anh có thể bỏ qua nhưng việc em hại Hương thì em k có tư cách đứng nói chuyện ngang hàng vs cô ấy,em mãi mãi k xứng đáng …

Ngọc nắm chặt tay…

Ngọc: Em có gì thua kém nó anh trl đi

-Em hơn mọi thứ từ vóc dáng ,ngoại hình thế nhưng Hương hơn em ở cái nhân cách con người…anh yêu con người cô ấy và chính vì vậy anh đã kết hôn,em cũng k thể với tới anh được nữa bởi vì em chỉ là loại gái rẻ tiền mà bất cứ ai có chút tiền cũng có thể xoạc dạo em dc…anh khinh và ghê tởm lắm…

Tôi đi ra tát bốp vào mặt Ngọc

-Cái tát này là tội dìm người khác,đồ tiểu nhân bỉ ổi…

Khánh: Đi thôi em loại người này k xứng để chúng ta bận tâm…

Khánh nắm tay tôi chúng tôi lên xe cùng nở nụ cười tươi…

Phương cười nhẹ rồi quay ra thấy Ngọc ngồi ôm mặt khóc ở sân trường…cô ta cũng học tại đây và mới tốt nghiệp tuần trước…giờ thì hiệu trưởng từ chối nhận cô ta là giáo viên …

Hiệu Trưởng: Cậu Khánh là nhà tài trợ quỹ của trường nên chúng tôi k thể làm gì khác,k thể nhận cô vào làm đc cô có thể xin vc ở nơi khác…

-Hoá ra anh ta biết mình ở đây ,biết mình hại Hương và anh ta chờ thời cơ dìm chết mình…Khánh…Khánh tôi hận anh dù sao chúng ta cũng từng mà…

Khánh vừa về phòng đã ôm eo tôi…định hôn thì tôi gạt

-K dc đâu anh

-Anh đi 1 tháng rồi sao lại k cho động vào người

-Em…em có thai rồi…đúng một đêm đó mà có luôn rồi…

-ôi thật à…giỏi quá

-Em giỏi mà

-Không anh giỏi anh mới là chủ đạo chứ …

Tôi thấy Khánh cười rồi gọi cho mẹ anh ta khoe

K: Mẹ à,vợ con có bầu rồi..mẹ cpi làm bà nội nhé…Phong à bảo Vân là vợ tao có bầu rồi nhé…

P: Uk chúc mừng nhé

Khánh cười ha ha như tên ngố,tôi xoa bụng rồi nghĩ tới sắp có con vs người như Khánh có lẽ là ước mơ của rất nhiều cô gái…tôi hạnh phúc…
– [ ]

Yêu thích: 3 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN