Thanh Xuân Bắt Đầu Từ Khi Gặp Anh
Chương 269: Cô ấy không phải là người mà anh có thể động vào (6)
Hoắc Miên vẫn còn là một người rất bảo thủ, về chuyện nam nữ cô chỉ hiểu trên sách vở mà thôi, với tư cách là một người làm về ngành y, cô chỉ có thể phân tích chuyện này từ góc độ y học nhưng lại thiếu kinh nghiệm lâm sàng, trừ lần uống say rồi xúc động bảy năm trước thì cô không còn chút kinh nghiệm nào cả, c. Cho nên, khi Tần Sở khiêu khích cô một cách trắng trợn thì cơ thể Hoắc Miên căng cứng hết lại, bởi vì cô rất hồi hộp.
Hai tay Tần Sở ôm quanh Hoắc Miên từ phía sau, rất không ngoan chạy loạn từ trên xuống dưới, bờ môi hơi lành lạnh thổi hơi ấm qua phía cổ cô, sau đó anh rất kiên nhẫn hôn nhẹ chầm chậm từng cái một xuống cổ cô…….
Lại khiến Hoắc Miên càng cảm thấy nguy hiểm hơn…….
Cuối cùng Hoắc Miên cũng không chịu nổi nữa, quay đầu lại, vừa định nói,: “Chồng…”
Bờ môi cô lập tức bị Tần Sở cắn, sau đó là một nụ hôn kiểu Pháp rất triền miên… Hôn đến mức Hoắc Miên tối mắt tối mũi lại, đầu óc cũng dần trở nên đần độn…
Tuy cô đang cố sức cảnh cáo bản thân, đừng để cứ thế rơi vào tay giặc… Nhưng phản ứng theo bản năng của cơ thể lại nói cho cô biết, cô đã đến ranh giới rồi, không thể chống đỡ nổi nữa…
Dưới ánh đèn sáng chói, khuôn mặt Hoắc Miên đỏ ửng lên vì ngượng ngùng, đôi mắt nhắm chặt lại vì khẩn trương, đôi lông mi hơi cong lên…
Trong mắt Tần Sở chỉ tràn đầy vẻ dịu dàng…
Trước giờ anh là người lạnh lùng, nhưng chỉ đối với mỗi Hoắc Miên là dịu dàng đến cực điểm.
Trước giờ anh là người kiêu ngạo, nhưng chỉ đối với Hoắc Miên thì anh lại trở thành một người đàn ông ấm áp.
Trước giờ anh là người đàn ông bạc tình bạc nghĩa, nhưng chỉ đối với Hoắc Miên là luôn si tình.
Trước giờ anh là người kiệm lời, nhưng chỉ đối với Hoắc Miên là luôn tâm sự thẳng thắn.
Hoắc Miên chỉ nhắm chặt mắt lại…
Sau đó cô cảm thấy có một đôi tay ấm áp khẽ vuốt từ xương quai xanh của cô xuống phía dưới…
Cô hồi hộp đến mức gò má đỏ lên như gấc chín.
Nhưng dù như vậy thì cô vẫn không có dũng khí để đẩy Tần Sở ra…
Lý do đơn giản là vì người đàn ông trước mặt cô là mối tình sâu nặng của đời cô, cũng là người đàn ông duy nhất mà cô yêu.
Bỗng nhiên không có động tĩnh gì, Tần Sở không làm bước tiếp theo nữa.
Không khí trở nên yên lặng đến bất thường, Hoắc Miên tò mò mở mắt ra…Thấy Tần Sở đang nhìn cô, không nhúc nhích gì…
“Anh…” Cô mở miệng, bỗng nhiên không biết phải nói gì.
“Em nhắm mắt lại là đang đợi gì vậy?” Tần Sở nhếch mép cười khẽ.
Hoắc Miên lập tức khôi phục lại lý trí, bắt đầu kéo lại cổ áo đang mở rộng, đen mặt nói,: “Sao có thể chứ? Hài hước thật đấy.”
“Mặt em đỏ thật đấy, vừa nãy em nghĩ đến hình ảnh gì à?” Tần Sở cố ý hỏi.
“Em nghĩ là nồi lẩu vừa nãy chúng ta ăn cay quá.”
“Vậy tại sao em lại đỏ mặt?” Tần Sở không chịu thuận theo mà bỏ qua cho cô như vậy.
“Vì cay quá nên đỏ mặt, được chưa?” Hoắc Miên ngang ngược.
Ánh mắt Tần Sở tràn ngập sự vui vẻ.
Lần đầu tiên trêu đùa cô nhóc này đến mức như vậy, nhìn dáng vẻ ấy của cô thật đáng yêu.
Vốn anh thật sự rất muốn nhân cơ hội này mà ăn sạch cô, nhưng Tần Sở vẫn cảm thấy không khí chưa đủ.
Bây giờ anh không còn nóng nảy nữa, anh đã thấy Hoắc Miên có để ý đến mình. Cho nên anh phải đợi khi nào có bầu không khí thích hợp, tạo một khung cảnh cực kì hoành tráng và xa hoa cho lần đầu tiên của hai người sau bảy năm.
Muốn Anh muốn Hoắc Miên sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên được khung cảnh ấy…
Cho nên vừa rồi anh thật sự chỉ trêu chọc Hoắc Miên mà thôi, đồng thời cũng trả thù việc cô luôn từ chối anh.
Thấy Hoắc Miên ngại ngùng, xấu hổ đáp lại, anh thật sự cảm thấy rất thoải mái.
Hoắc Miên sửa sang quần áo tử tế xong, lập tức ngồi xuống ghế sofa, bật điều khiển TV tivi lên, mở “Chú gấu Boonie” lên xem, giả vờ như chưa hề có chuyện gì xảy ra…
“Vừa nãy… Em có mong chờ điều gì không?”
“Không có.”
“Nhưng nhìn dáng vẻ của em có vẻ như hơi thất vọng, em vẫn chưa thỏa mãn dục vọng à?”
“Phì……. Ông lớn Tần Sở, có phải là đêm nay anh không muốn lên giường em ngủ nữa không?”
“Vợ à, anh sai rồi… Nếu không thì chúng ta tiếp tục cảnh vừa nãy đi…….” Tần Sở ôm lấy bả vai Hoắc Miên, lại dễ dàng bị cô hất ngược tay ra phía sau…
“Này… Vợ bớt giận đi mà, anh chỉ trêu em thôi.”
“Tần Sở, anh như vậy không sợ không có ai chơi với anh nữa à?” Hoắc Miên không ngờ được rằng có một ngày mình sẽ bị tên Tần Sở này đùa giỡn.
Rõ ràng là cô còn nghĩ sẽ xảy ra chuyện gì đó thật…
Kết quả là không những không xảy ra chuyện gì mà còn bị người ta biết tỏng rồi chế nhạo một trận…
Thiên lý ở đâu?
Đôi vợ chồng trẻ Hoắc Miên và Tần Sở đang liếc mắt đưa tình ở trong khu chung cư cao cấp, mà cậu ấm Tô của chúng ta thì lại đang ở một quán bar, bực tức uống rượu.
“Ầy, sao từ khi xuất viện cậu Tô cứ rầu rĩ không vui thế?” Một cậu ấm nhà giàu nhỏ giọng hỏi người bên cạnh.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!