Để Ánh Mặt Trời Sưởi Ấm Anh
Chương 5: Tình địch
La Hiểu Du xách túi chuẩn bị ra ngoài, tiếng nhạc vang lên…
“Tiểu Dương Quang, tại sao di động của cậu lại reo nữa rồi!” La Hiểu Du bất đắc dĩ. Hu hu, đây là hành vi ngược cẩu trần trụi đấy biết không!?
Hứa Dương Quang đi qua, xoa xoa đầu La Hiểu Du, La Hiểu Du ấm ức vô cùng, trong lòng có cảm giác từ kích động đến mệt mỏi, tại sao A Thành đầu gỗ vẫn không có giác ngộ chứ?
“Tiểu Dương Quang, hôm nay anh ta về rồi, các cậu không phải nhớ nhung qua điện thoại nữa.” La Hiểu Du ôm Hứa Dương Quang từ sau lưng, mặc dù bị ăn rất nhiều thức ăn cho chó nhưng trong lòng lại cực kỳ vui vẻ. Xem ra mình tác hợp đúng rồi, khà khà!
“Ừm, một giờ chiều nay đến nơi.” Khóe môi và ánh mắt Dương Quang chứa đầy ý cười, vừa nhìn đã biết là người đang rơi vào bể tình.
Phác Nghê Tinh đã thực tập, lần này là đi công tác tại NewYork một tuần. Tuy ngày nào cũng liên lạc qua điện thoại, nhưng mà không cảm nhận được hơi thở của đối phương thì sao có thể thỏa mãn?!
Phác Nghê Tinh ngồi trong khoang máy bay, ngắm nhìn mây trắng ngoài cửa sổ, bên ngoài trời yên biển lặng, trong lòng kích động vô cùng.
Có điều vừa xuống máy bay, quản lý Khám bên cạnh đã nhận được điện báo khẩn cấp của công ty, đảo lộn kế hoạch ngọt ngào của Phác Nghê Tinh, anh chỉ kịp gửi cho Dương Quang một tin nhắn.
“Dương Quang, bên anh xảy ra chút chuyện, xong việc anh sẽ tìm em.”
Cùng lúc đó, Dương Quang nhận được điện thoại của Bạch Doãn.
– – – – – Anh ta chính là tình địch? – – – – –
Bạch Doãn ưu nhã ngồi trong tiệm cà phê, giữa tiếng piano và violon réo rắt, nhìn thiên hạ ngồi ngay ngắn đối diện.
Hôm nay anh ăn vận đơn giản, áo trắng cắt may tỉ mỉ cộng thêm thêm quần cao bồi màu lam nhạt, mái tóc mềm mại. Anh bưng ly cafe tinh xảo càng làm nổi bật ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng, an tĩnh mà tuấn mỹ.
“Dương Quang thật sự trưởng thành rồi, so với trước đây lại càng xinh đẹp hơn.” Bạch Doãn cười yếu ớt, lúm đồng tiền trên má giống như mặt trời nho nhỏ.
Dương Quang sửng sốt, anh Doãn thật đẹp trai.
“Đâu có! Chỉ là đã lâu chúng ta chưa gặp thôi. Em không ngờ anh về sớm như vậy, lại còn đến Thúy Thành.” Gương mặt Dương Quang sáng lạn.”Anh Doãn đã về thăm nhà chưa?”
Bạch Doãn xuất ngoại từ mười lăm tuổi, đây là lần đầu tiên về nước. Khi đó hai nhà bọn họ là hàng xóm, quan hệ vô cùng hài hòa, Bạch Doãn dịu dàng lạnh lùng, nhưng đối xử với em gái xinh đẹp nhà bên rất tốt, hai đứa trẻ vì vậy chơi rất thân. Bạch Doãn lớn hơn cô bé ba tuổi nên mặc kệ cô bé bướng bình như thế nào cũng chiều theo.
Có điều từ khi mẹ anh bị bệnh tim qua đời, chú Bạch bắt đầu chán chường, qua một năm bình ổn lại thêm con nhỏ nên tỉnh táo hơn chút. Bạch Doãn cũng có vẻ đặc biệt kiên cường, chưa từng khóc từng náo, so với những đứa trẻ cùng tuổi thì trưởng thành hơn rất nhiều. Vì muốn giảm bớt tưởng niệm và đau xót nên di dân đi Mĩ.
Về sau, Dương Quang nghe cha mẹ kể, anh Doãn lựa chọn học y, khoa tim mạch. Đoán chừng cũng là vì mẹ anh.
“Lần này về nước sớm cũng là ngoài ý muốn, y học của thành phố A cũng coi như tấn tiến, nhưng ở lĩnh vực tim mạch vẫn cần đề cao, viện trưởng bệnh viện Thúy Thành là bạn cũ của ba anh, cho nên bảo anh quá giúp đỡ một chút.” Bạch Doãn nhìn Dương Quang cười yếu ớt, ánh sáng trong mắt tỏa ra bốn phía: “Hơn nữa em cũng ở chỗ này, anh lại càng muốn đến xem.”
Có em ở đó, trái tim mới có thể nguyên vẹn!
Trong lòng Dương Quang khẽ động, vừa định nói gì nói, lúc này di động của Bạch Doãn vang lên.
“Ừm, được, tôi lập tức đến ngay.” Nét mặt nhanh chóng trở nên nghiêm túc, Bạch Doãn cất di động nói với Dương Quang, “Bệnh viện có một ca cấp cứu tim khẩn cấp, anh phải lập tức quay lại. Hôm nay không tiễn em, trên đường trở về nhớ cẩn thận.”
“Vâng, được ạ, anh Doãn về bệnh viện đi.”
“A ~” Dương Quang vừa nói vừa đứng dậy, không cẩn thận đụng vào cô gái thời thượng đang nghe điện thoại đi lướt qua, quai túi kim loại của cô gái rạch một đường qua cánh tay Dương Quang.
Cô gái kia nói một tiếng “Xin lỗi” không có thành ý rôi vội vã rời khỏi.
Bạch Doãn vốn định bảo cô gái kia quay lại xin lỗi nhưng bị Dương Quang ngăn cản.
Mặc dù Dương Quang luôn miệng bảo không sao, nhưng hiển nhiên Bạch Doãn nhíu chặt mày không để cho cô về một mình.
“Cô giúp cô ấy băng bó một chút.” Lái xe đến bệnh viện Thúy Thành, Bạch Doãn nhắc nhở y tá chăm sóc Dương Quang, vỗ vỗ vai an ủi cô rồi thay đồ tiến vào phòng giải phẫu. Dương Quang nhìn bóng lưng Bạch Doãn, kí ức về anh trai ngày bé chợt ùa về.
“Tay em làm sao vậy?” Một giọng nói quen thuộc vang lên, Phác Nghê Tinh nhìn cô quấn băng, cau mày.
“Tại sao anh lại ở trong bệnh viện?” Dương Quang nhìn giày Tây Phác Nghê Tinh, tràn đầy nghi hoặc.
Phác Nghê Tinh kéo tay Dương Quang, khẽ vuốt vuốt vết thương sau khi băng bó.
“Bệnh tim của ba anh đột nhiên tái phát.” Phác Nghê Tinh xoa đầu Dương Quang, cười nhạt, nhìn nét mặt lo lắng của cô, “Không có chuyện gì, đừng lo.”
Giống như hiện tại người cần an ủi là Dương Quang vậy. Dương Quang khẽ gật đầu kéo tay Phác Nghê Tinh.
“Người vừa rồi là ai?” Phác Nghê Tinh cau mày, nhớ đến người đàn ông tuấn tú mới đi cùng Dương Quang, nếu anh đoán không nhầm, đó người đàn ông trên mạng trong truyền thuyết.
Hơn nữa, nhìn phương hướng anh ta đi, chẳng lẽ anh ta chính là bác sĩ chính chữa trị cho ba anh?!
“Anh ấy tên Bạch Doãn, là anh trai hàng xóm trước đây của gia đinh em.” Dương Quang ngửi được mùi vị ghen tuông, bèn giữ tay Phác Nghê Tinh nhìn vào mắt anh nói.
“Trước đây? Bao lâu rồi” Phác Nghê Tinh liếc nhìn Dương Quang.
Dương Quang bất đắc dĩ trừng mắt với người nào đó một cái.
Thân ái, không phải bệnh tim của ba anh đang tái phát sao? Anh vẫn còn thời gian tranh giành người yêu?
Lúc này, ngoài phòng mổ chỉ có Dương Quang và Phác Nghê Tinh, người không liên quan đều bị Phác Nghê Tinh đuổi về rồi.
Mà mẹ anh đang ở Singapore thăm người thân, cũng đang bay về.
Cộp cộp…
Giày cao gót giẫm xuống nền đá cẩm thạch tạo ra những tiếng vang dồn dập.
“Anh Nghê Tinh! Bác trai thế nào rồi?” Một cô gái xinh đẹp thở phào.
Hai người đồng thời nhìn người đến.
A! Thật sự là oan gia ngõ hẹp! Đây chẳng phải là cô gái làm cô bị thương trong tiệm cafe sao?
Dương Quang không khỏi cảm thán vận mệnh đúng là yêu tinh giày vò người ta.
“Không có chuyện gì, không cần lo lắng. Cô về trước đi!” Phác Nghê Tinh nhìn người đến, khách khí ra lệnh đuổi khách.
Sắc mặt cô gái không đổi, gắt giọng: “Sao em có thể đi về trước?! Bình thường bác trai thương em như vậy, sao em có thể vong ân phụ nghĩa? Anh nhất định phải cùng anh Nghê Tinh đợi cho bác trai thoát khỏi cơn nguy kịch!”
“Ồ? Anh Nghê Tinh, anh lại đổi bạn gái à! Lần này còn xinh đẹp hơn lần trước. Chỉ là tốt nhất đừng cho bác trai thấy, nếu không bác lại giận anh.” Làm bộ như mới phát hiện ra Dương Quang, không biết là cố tình hay là vô ý.
Anh vốn không muốn gặp cô gái này, suốt ngày lấy danh nghĩa ba anh đe dọa, còn thường khoa chân múa tay.
Trước kia cô ta dụng mấy thủ đoạn nhỏ, đuổi hết oanh oanh yên yên bên cạnh anh, anh cũng mặc kệ cô ta muốn làm gì thì làm, nhưng mà hiện tại…
“Cô ấy là bạn gái duy nhất của tôi, đương nhiên người nhà tôi sẽ thích!” Mặt Phác Nghê Tinh trầm xuống.
Mắt Dương Quang chớp chớp, mặt không chút thay đổi nhìn vở kịch náo loạn trước mắt.
Mẹ nó! Sẽ không phải vợ chưa cưới trong truyền thuyết chứ?! Như vậy chẳng phải cô sẽ thành tiểu tam ư!!
Qua một đoạn thời gian quen biết, Phác Nghê Tinh đã tương đối quen thuộc các loại nét mặt Dương Quang, cho dù không có biểu cảm, anh cũng có thể từ những động tác rất nhỏ đọc ra suy nghĩ trong lòng cô.
Hiểu được ý tứ của Dương Quang, anh vừa bực mình vừa buồn cười, ôm cô giải thích đến: “Đừng nghĩ ngợi lung tung, cô ta chẳng qua chỉ là con gái bạn làm ăn của ba anh thôi, không cần để ý cô ta.”
Mặt cô gái kia lập tức vặn vẹo, rất nhanh lại treo nụ cười kéo léo: “Anh Nghê Tinh, nhưng mà bác trai rất thích em, ông ấy nói nếu chúng ta có thể trở thành người một nhà thì không còn gì tốt hơn.”
Sau đó còn lộ ra nụ cười khó xử.
Dẫu vậy, vẫn không có ai phản ứng cô ta.
Cô gái này tên là Chu Tây Nguyệt, từ khi quen biết Phác Nghê Tinh trong một bữa tiệc, liền điên cuồng theo đuổi anh, từ chối vô ích, mặt lạnh vô ích khiến anh hoài nghi cô ta không biết xấu hổ. Bình thường hay đến công ty hoặc nhà anh, thậm chí còn đến trường anh tìm kiếm cảm giác tồn tại, buộc anh không thể không tìm người cùng cô ta đấu trí đấu dũng.
Cho nên, anh bị ép trở thành hoa hoa công tử cũng là cực kỳ bất đắc dĩ!
Đến cả ba Phác, ông hiếm khi thấy ai đó bức tử con ông thành tình trạng này nên rất thích nghe ngóng.
Thế mới nói, người không cần mặt mũi thì thiên hạ vô địch!
Trong bầu không khí quỷ dị giữa ba người thời gian từ từ trôi qua. Rốt cuộc, đèn phòng giải phẫu tắt, đám người Bạch Doãn đám người lục tục ra ngoài.
“Bác sĩ, bác trai, ông ấy sao rồi.” Chu Tây Nguyệt tỏ ra sốt suột hơn cả con trai ruột như Phác Nghê Tinh.
“Ca phẫu thuật thành công, đã không còn gì đáng ngại, lập tức có thể chuyển sang phòng bệnh bình thường, có điều cần phải tĩnh dưỡng.” Bạch Doãn nhàn nhạt đáp.
Tảng đáng trong lòng mấy người cuối cùng cũng được buông xuống.
“Anh Doãn!” Anh Doãn thật là giỏi.
Bạch Doãn hơi giật mình: “Dương Quang?! Sao em còn chưa về?”
“Người bệnh vừa rồi là ba của bạn em, cho nên…”
Bạch Doãn gật đầu bày tỏ đã hiểu, “Có cần anh đưa em về không?”
Dương Quang lắc đầu, “Anh Doãn, anh mới giải phẫu xong, mau đi nghỉ ngơi đi, em có thể tự đi về được.”
“Vậy em hãy cẩn thận.” Bạch Doãn cũng không kiên trì nữa, anh thực sự mệt chết rồi, lái xe cũng trong tình huống như vậy không an toàn. Nhìn người bạn bên cạnh Dương Quang, anh gật đầu hỏi thăm rồi trở về phòng nghỉ.
Sau đó thiếu nữ lại khéo léo từ chối Phác Nghê Tinh đưa cô về nhà.
“Chỗ ba anh có vẻ cần anh hơn.” Coi như không nhìn thấy ánh mắt đáng thương tội nghiệp, cô vẫy vẫy tay không hề lưu luyến.
Tuy nhà Hứa Dương Quang ở Tô Châu nhưng là người cuồng con gái, sao ba mẹ Hứa có thể yên tâm để bảo bối nhà mình lăn lộn bên ngoài, cho nên họ dứt khoát theo cô tới Thúy Thành, còn mua nhà ở khu vực giao thông thuận tiện gần đại học C.
Siêu thị nhà họ rải rác khắp nơi trong cả nước có điều công ty mẹ tại Tô Châu, nhưng vì con gái bảo bối, họ muốn phát triển công ty con ở Thúy Thành trở thành đại bản doanh thứ hai, nói cho oai chính là “Vì bảo bối tạo ra gia đình thứ hai”.
Vì vậy, cô còn thường phải về nhà thăm hai vị “có con gái vạn sự sung túc” nữa ┐(`)┌
Dương Quang bắt xe đến tiểu khu ba mẹ ở, nhớ lại Phác Nghê Tình kiên trì muốn đưa cô về, hừ hừ, đừng tưởng rằng cô không biết chút tâm tư nhỏ của anh. Sau khi gặp anh Doãn thì vô cùng có cảm giác nguy cơ, muốn mau chóng thấy ba mẹ cô, nắm chặt cơ hội xác định quan hệ?! Nói đùa! Đây là tốc độ muốn cái mạng cô sao!??
Anh cũng không ngẫm lại nếu như ba mẹ cô biết được quan hệ hiện tại của họ, cô thì không có vấn đề, chỉ sợ anh lành ít dữ nhiều thôi.
Ba mẹ cuồng con gái anh không hạ gục nổi đâu!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!