Tuyến Xe Cuối Ngày Mang Số 13
Chương 37: Gốc gác của Lưu Vân Ba
Tôi hồn phi phách tán khi thấy được thứ bên trong quan tài!!
Từ lúc biết trong quan tài có khả năng chứa vật sống, tôi năm lần bảy lượt đoán coi là con gì, có thể nói thế giới tự nhiên có động vật gì hầu như tôi đều lục qua một lượt. Nhưng ai ngờ đâu, trong quan tài thế mà lại đựng một con người, còn là người tôi quen!!
Thay vì nói quen thì nói sợ có vẻ chính xác hơn.
Lưu Vân Ba!
Lưu Vân Ba làm thế nào lại xuất hiện trong cỗ quan tài đen này?
Nắp quan tài đã bị tôi đẩy ra, Lưu Vân Ba nhắm nghiền mắt đứng yên bên trong. Màn đêm hắc ám kết hợp với ánh trăng mờ nhạt tạo ra khung cảnh tranh tối tranh sáng, khiến hình dáng ông ta phảng phất như một tờ giấy trắng, trông vô cùng quỷ dị!
Bảo sao gã chủ tiệm mỗi ngày đều phải lạy cái quan tài đen này, hóa ra do bên trong đang giấu nguyên con ác quỷ!
Tôi cứ ngồi dưới đất há hốc miệng nhìn Lưu Vân Ba trân trối. Thình lình, đôi mắt đang nhắm chặt của ông ta mở ra, phóng ánh nhìn lạnh lùng về phía tôi.
Tôi run lên bần bật, giật loạn hai chân muốn bỏ chạy.
“Cậu không hỏi tôi vì sao tôi lại xuất hiện như thế này à?”
Lưu Vân Ba mở miệng nói chuyện!
Vừa nói ông ta vừa vặn vẹo thân hình thấp bé mập mạp của mình bước ra khỏi quan tài.
Tôi lồm cồm bò dậy, vừa thụt lùi ra sau vừa nói:
“Ông đừng cho là tôi không biết, người chết trong trận hỏa hoạn mười năm trước không phải Lưu Khánh Chúc, mà chính là ông.”
Lưu Vân Ba cười phá lên khi nghe tôi nói.
Tiếng cười khô khốc lạnh lẽo của ông ta vang vọng trong căn phòng hắc ám âm trầm này khiến không khí kinh dị càng tăng thêm một bậc.
“Tôi biết gần đây cậu hay qua lại với lão già kia, chỉ là cậu biết được bao nhiêu về lão ấy hả?”
Câu này của Lưu Vân Ba làm tôi bối rối. Tôi biết con người lão Lưu tốt, tôi tin tưởng lão Lưu, nhưng nếu nói trắng ra thì tôi không dám bảo tôi hiểu lão, nắm gốc gác của lão hay như những gì lão đã trải qua, một chút tôi cũng không biết.
“Tôi hiểu ông ấy hay không, nó không quan trọng, còn ông, tôi biết quá! Tên trước đây của ông là Quan Quân, sau đó ông tự đổi tên thành Lưu Vân Ba. Giờ nghĩ lại, mấy cái quan tài giấy đột ngột xuất hiện trong thôn kia hẳn là đồ chơi năm đó ông chôn xuống.”
Lưu Vân Ba chắp tay sau lưng, khoan thai đi tới cửa ra vào.
“Không sai, cách đây mười năm là tôi chôn quan tài giấy xuống mộ, đám người này đáng chết.”
Lưu Vân Ba nói gấp câu này xong lại quay về tốc độ thong thả kể tiếp.
“Lúc tôi 10 tuổi thì mẹ con tôi dọn đến sống ở thôn này. Đám thôn dân không ưa người lạ này cực kì bài xích chúng tôi. Hai mẹ con phải ngậm đắng nuốt cay nhịn nhục sống qua ngày.
Người ở bên ngoài tới thì làm gì có đất đai đâu. Mẹ tôi thức khuya dậy sớm quần quật suốt hơn hai tháng mới khai khẩn được một mảnh đất nhỏ ở sườn núi phía tây. Kết quả, mới mấy ngày đã bị thím Lý sau nhà trắng trợn cướp đoạt.
Cậu nói coi, bà ta đáng chết không?”
Lưu Vân Ba kể lại cuộc sống vất vả năm xưa bằng giọng đều đều chậm rãi, không nghiến răng cũng chẳng bặm môi, nhưng từng chữ từng chữ đều phủ nồng đậm sát ý.
Cô nhi quả phụ mặc người hà hiếp. Những chuyện thế này ai nghe cũng không thấy thoải mái.
“Được. Cứ cho Lý thẩm làm sai nên ông báo thù. Thế còn những người khác, không lẽ toàn bộ bọn họ đều bắt nạt các người?”
Lưu Vân Ba vẫn đứng quay lưng, bình thản trả lời:
“Toàn bộ!
Từ nhỏ thân thể tôi đã không tốt, mẹ tôi chạy đôn chạy đáo khắp nơi tìm cách chạy chữa nhưng đều vô ích. Cho đến một ngày, có người bày cho tôi một cách, không ngờ lại công hiệu.
Tuy phương pháp này có chút lệch lạc nhưng tôi cũng chưa hề làm hại người nào. Thế mà đám thôn dân ngu muội kia ai ai cũng quy chụp tôi tu luyện tà thuật hại người.
Năm lần bảy lượt kéo đến nhà tôi kiếm chuyện, cuối cùng bức chết mẹ tôi.”
Tôi có chút đồng tình và lý giải với Lưu Vân Ba ở trước mặt này.
Mẹ ruột chứ nào phải ai khác. Thù giết mẹ không đội trời chung!
Lưu Vân Ba quay người nhìn tôi bảo:
“Nói hơi nhiều rồi. Bây giờ có lẽ cậu rất tin tưởng Lưu Khánh Chúc, nhưng căn bản cậu chẳng biết gì về ông ta.
Cậu nghĩ thử xem, trước đây tôi giúp cậu là vì cậu có quan hệ với chú Sáu. Còn lão ta, lão ta vì cái gì mà liều mạng giúp cậu?
Còn nữa, cậu về hỏi lão ta, trận cháy thiêu chết phân nửa người trong tháp mười năm trước là ai làm? Có phải chính là lão, Lưu Khánh Chúc phóng hay không?”
“Cái gì!!!”
Câu cuối của Lưu Vân Ba đập tôi đến choáng váng!
Tràng cháy nhà năm đó là do lão Lưu phóng hỏa??
Lưu Vân Ba nói đến đây thì đưa cho tôi một người giấy màu vàng, dặn:
“Anh bạn trẻ, tôi nể mặt chú Sáu mới giúp cậu một lần, người giấy vàng này có thể cứu cậu một mạng, cậu cứ nhét trong người, đừng để lão ta phát hiện.”
Tôi ngẩn ra, lại là chú Sáu!
Trước khi tới thôn Đường Oa Tử, tôi cứ luôn lo lắng lỡ chú Sáu với lão Lưu gặp nhau khéo phiền to, nhưng đến đã mấy ngày, tôi vẫn chưa thấy bóng chú Sáu đâu.
Chú Sáu này đến cùng là người như thế nào?
Tôi hoang mang ngơ ngác rời khỏi tiệm quan tài, trong đầu vẫn nghiền ngẫm hai trọng điểm trong lời nói của Lưu Vân Ba, phát hiện ra chúng không phải không có lý.
Thứ nhất, Lưu Khánh Chúc vì cái gì mà giúp tôi?
Phải ha. Ban đầu lão Lưu là do lão Đường giới thiệu cho tôi. Nhưng lão Đường thành quỷ cũng cỡ mười năm rồi!
Cứ tạm cho lão Lưu không phải dạng như lão Đường đi. Lão Lưu một đường đối mặt nguy hiểm, không hỏi nguyên do, luôn giúp đỡ tôi, luôn cứu mạng tôi. Rốt cuộc thì lão Lưu đang mưu toan chuyện gì?
Vì lòng hảo tâm? Nghe là biết không phải rồi!
Vấn đề này tôi chưa từng tỉ mỉ ngẫm nghĩ qua, chỉ đơn thuần cho là lão Lưu ngoài mặt lạnh lùng bên trong ấm áp. Có điều, trên đời này, trừ cha mẹ ra còn có người thi ân không cầu báo sao?
Thứ hai, tràng hỏa hoạn thiêu chết phân nửa người sống trong tháp thực sự do lão Lưu gây ra sao?
Lão Lưu còn đáng để tin tưởng không?
Về đến nhà thôn trưởng, vào phòng thấy lão Lưu vẫn đang ngáy hăng say, tôi siết chặt người giấy vàng Lưu Vân Ba đưa lúc nãy trong tay mà lòng ngổn ngang trăm mối.
Lúc lão Lưu ngủ dậy, dòm thấy tôi đã biến thân thành gấu trúc hai mắt đen thui, lão mở miệng hỏi:
“Tôi qua mi đi tìm kẻ gửi quan tài rồi hả? Có thấy là ai không?”
Tôi gật đầu.
“Thấy rồi. Là mụ béo họ Quan ngay trước nhà thím Lý. Ngoài mặt mụ ta cứ ra vẻ cay cú Quan Quân lắm, nhưng hành vi thì chẳng khác gì hắn ta, đúng là người một nhà mà.”
Lão Lưu không hề lộ ra sự bất ngờ, lão chống gậy đi mấy bước.
“Lão Lưu, tôi muốn hỏi ông một chút, hồi đó cái tháp số 2386 tại sao lại cháy vậy?”
Lời vừa ra khỏi miệng, tôi để ý thấy nét mặt lão Lưu có sự thay đổi.
“Ờ. Bảo vệ lơ là. Rồi một đầu lọc thuốc bùng lên, thế thôi.”
Lão Lưu trả lời xong, quay ngược lại hỏi tôi:
“Tự dưng mi hỏi cái này làm gì?”
“Không có gì, chỉ là tò mò ấy mà.”
Tôi vừa dứt lời thì thôn trưởng vào phòng gọi lão Lưu, bảo lại có nhà tìm thấy quan tài giấy. Hai người liền dắt tay nhau chạy đi.
Tôi than nhẹ một tiếng.
Ban nãy lão Lưu nói dối!
Tôi lăn lộn cùng lão cũng một thời gian, tương đối hiểu lão ít nhiều. Lão luôn luôn giữ bộ dạng lạnh như tiền, trừ phi gặp chuyện gì lão cực kỳ để tâm.
Vừa nãy nhắc đến trận cháy nhà mười năm trước, lão trả lời rất mất tự nhiên, rõ ràng đang gạt tôi.
Lão quả nhiên có giấu diếm bí mật!
Hiện tại người chôn, người đào, người gửi liên quan đến quan tài giấy, đều đã tìm ra cả.
Thôn trưởng mang người đến nhà mụ béo họ Quan kia lôi ra một đống quan tài giấy. Mặc dù giải quyết được ngọn nguồn rồi nhưng cả thôn ai nấy vẫn mang sự bất an hoảng sợ không biết khi nào lại xuất hiện quan tài.
Chuyện đến đây xem như tạm kết thúc, còn chưa đợi tôi mở lời, lão Lưu đã sửa soạn quay về thành phố.
“Bên này xong việc rồi, giờ đi về thôi. Sau khi quay lại mi nhớ gửi quyển sách kia cho ta.”
Sách?
Tôi thoạt nghe liền ngẩn người một lúc mới nhớ ra. Là quyển sách cũ tôi tiện tay thó từ chỗ lão Ngô. Cái quyển sách mà lão Ngô lấy trong động yêu quái năm đó.
Sao đột nhiên lão Lưu lại muốn quyển sách này?
Tôi còn nhớ Bạch Phàm đọc tên quyển sách là《Bí kỹ trộm mộng》, trong khi lão Lưu lại bảo nó chỉ là một quyển dạy coi phong thủy có tên gọi《 m dương trạch đàm》.
Rồi lần tôi cùng lão chui xuống động yêu quái, lão cũng nói muốn tìm sách gì đó.
Tôi mở miệng hỏi:
“Lão Lưu, tôi nhớ lúc xuống động yêu quái ông kêu ông muốn tìm phần hai của quyển sách, sau đó tôi xỉu mất tiêu, cuối cùng ông có tìm được không?”
Lão Lưu trả lời:
“Tìm vào mắt. Lưu Vân Ba đã tới trước hốt đi rồi.”
“Ông cần một cuốn sách dạy coi phong thủy để làm gì?”
Lão không trả lời câu hỏi của tôi, chỉ nhàn nhạt nói:
“Có nói mi cũng chẳng hiểu. Thu dọn rồi còn đi.”
Điệu bộ lão lảng tránh không muốn giải thích cho tôi như này, càng củng cố suy đoán trong lòng tôi.
Lão giúp tôi, hẳn là vì quyển sách này?
Thôn trưởng nghe bảo chúng tôi muốn quay về thành phố, liền đi theo tiễn chúng tôi đến tận đường cái. Ông ta cứ lẽo đẽo sau lưng lão Lưu, luôn miệng cảm tạ không dứt vì sự giúp đỡ của lão Lưu, mặc nhiên xem tôi như không khí. Không trách được, tuy toàn bộ manh mối là tôi tìm ra nhưng thôn trưởng lại không biết điều đó.
Xã hội này quả nhiên luôn như thế! Làm được ba mà nói bảy mới đúng chuẩn anh hùng, chứ làm được bảy nói có ba thì chỉ được vinh danh là thằng ngu thôi!
Lúc đứng chờ xe bên đường tôi thử thăm dò lão Lưu:
“Lão Lưu, ông không quan tâm gã chủ tiệm quan tài với cỗ quan tài đen kia nữa à?”
Lão Lưu cười lạnh trả lời:
“Năng lực gã không ra sao, chả gây nên sóng gió gì. Còn cái quan tài kia ấy à……”
Lão Lưu nói đến đây thì ngừng lại một chút, gương mặt hiện lên nét cười lạnh lẽo.
“Trong cỗ quan tài đó nhất định là Lưu Vân Ba.”
Lão Lão nói chắc như bắp làm tôi nổi lên lòng hiếu kì. Chuyện Lưu Vân Ba ở trong quan tài là do tôi tận mắt thấy mới phát hiện. Còn lão Lưu cả ngày chạy long nhong trong thôn, thế quái nào lão cũng biết?
“Vì cái gì ông lại đoán như thế?”
Lão Lưu liếc mắt nhìn tôi rồi rút trong túi ra người giấy mà mấy hôm trước tôi chôm trong phòng ngủ của gã chủ tiệm bán quan tài.
“Người giấy này là một loại tà thuật nguyền rủa cổ xưa. Và cũng là một thủ đoạn con rùa già kia. “
Gương mặt lạnh lùng của lão lại một lần nữa lóe lên nét vui vẻ. Lão nói tiếp:
“Ta đoán, gã chủ tiệm kia chỉ đơn giản là tay sai. Gần đây trong thôn chết nhiều như vậy, nếu quan tài đen động đậy thì chắc chắn bọn chúng đang tiến hành nghi thức người nằm quan tài, quỷ xông vào cửa không chệch đi đâu được. Con rùa kia muốn mượn âm khí để tu luyện. “
“Người nằm quan tài, quỷ xông vào cửa!?”- Tôi nghe đến đây bất giác rùng mình.
“Thế chúng ta cứ thế này mà đi sao? Lỡ Lưu Vân Ba lại xuất hiện tiếp tục hại người thì chết dở.”
Con mắt phải giống như ngọc lục bảo của lão Lưu lấp lóe, lão thong thả trả lời:
“Ta đã dặn dò thôn trưởng làm thế nào rồi. Tối nay chính là ngày chết của con rùa đó.”
Lúc đề cập đến biện pháp giết chết Lưu Vân Ba, tôi để ý nét mặt lão Lưu bắt đầu vặn vẹo theo kiểu tôi chưa từng thấy qua.
Đây vẫn còn là lão Lưu ngoài lạnh trong nóng mà tôi hết mực tín nhiệm sao?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!