Xuyên không về cổ đại tìm mỹ nam - Chương 22: Hắn phải đánh chết nữ nhân này!!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
134


Xuyên không về cổ đại tìm mỹ nam


Chương 22: Hắn phải đánh chết nữ nhân này!!


Xuyên không về cổ đại tìm mỹ nam

Chương 22: Hắn phải đánh chết nữ nhân này!!

Nhất Tiểu Yến vừa quét sân vừa ngáp, nàng buồn chán vứt chổi, nhảy lên cây nằm.

“Ngươi…ngươi!!” Lý Hạ Vân hết nhìn chổi lại nhìn cô nàng đang nằm trên cây. Nàng đúng là gan to bằng trời, Ngự Hoa Viên là nơi Hoàng thượng và các Phi tần khác hay lui đến mà lại dám làm biếng.

“Quét hộ ta, ta mệt muốn chết rồi đây.” Nhất Tiểu Yến quẩy quẩy tay nói rồi nhắm mắt lại.

Lý Hạ Vân câm nín, sau đó đành mặc kệ, tiếp tục cầm chổi quét sân.

Bóng áo trắng thong dong đi tới, cây quạt thủy mặc khẽ phe phẩy, hắn nhướng môi cười.

Lý Hạ Vân thấy vậy vội vàng vứt chổi hành lễ: “Tham kiến Vương gia.”

“Miễn lễ.” Bạch Tử Dạ gật đầu, hắn lại nhìn quanh một lúc, nhíu mày.

Lý Hạ Vân nhanh nhảu nói: “Nếu người tìm Nhất Tiểu Yến thì nàng ấy đang ở trên kia.” nói rồi chỉ lên cái cây ngay cạnh.

Khóe môi Bạch Tử Dạ giật giật, đưa mắt nhìn lên cây, đúng là Nhất Tiểu Yến đang gối tay vắt chân nằm trên cây, ngủ một cách ngon lành.

Cô nàng này lười biếng như vậy, không sợ sẽ bị phạt trượng sao?

Bạch Tử Dạ đỡ trán, phi thân lên cây, Nhất Tiểu Yến vẫn ngủ ngon lành.

“Tiểu Yến Tử!”

Im lặng.

“Tiểu Yến Tử!”

Vẫn im lặng.

Bạch Tử Dạ bất lực, đưa tay bóp mũi nàng, cô nàng nào đó khó thở, nhăn nhăn mũi rồi mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt phong hoa tuyệt đại của Bạch Tử Dạ gần ngay trước mắt, nàng sợ hết hồn.

“Tên khốn kiếp kia mau tránh ra! Ngươi muốn hù chết bà đây đấy à!?” nói rồi đẩy Bạch Tử Dạ, nhảy xuống.

“Ta có gọi nhưng nàng không chịu dậy, ta đành phải làm vậy thôi.” Bạch Tử Dạ rất ấm ức nói.

Nhất Tiểu Yến thấy vậy liền phẩy tay: “Được rồi được rồi!” nói xong liền nhìn Bạch Tử Dạ rồi lại nhìn sang Lý Hạ Vân, vẻ mặt ngẫm nghĩ.

“Có rồi!” nàng bỗng đập tay, rất vui vẻ chạy đi. Hai người còn lại nhìn nhau, không hiểu mô tê gì.

Lúc sau nàng quay lại với một vật thể hình tròn trên tay.

“Cái đĩa?” Lý Hạ Vân thắc mắc nhìn Nhất Tiểu Yến. Chưa tới giờ cơm mà, nàng lấy đĩa ra đây làm gì.

Nhất Tiểu Yến cười hì hì, bắt đầu nói: “Các người có biết trên tay ta là cái gì không? Ừm! chính là cái đĩa. Các người có biết ngoài ăn uống ra thì cái đĩa này được dùng làm gì không? Ừm! Chính là dùng vào lúc này!”

Một đàn quạ đen bay sau đầu Bạch Tử Dạ và Lý Hạ Vân, thấy thế Nhất Tiểu Yến lại nói: “Ta nói gì các ngươi làm nấy, đừng làm mất thời gian của ta.” nói rồi nhảy ra đằng sau mấy bước.

“Đầu tiên chúng ta đứng thành một hình tam giác, Lý Hạ Vân đứng bên kia, Bạch huynh đứng bên kia. Ừ đúng rồi đúng rồi.” Nhất Tiểu Yến tay chỉ miệng nói, liên tục gật đầu: “Sau đó nhìn ta, các ngươi có thấy chiếc đĩa này không? Ừm! Rồi ta ném nó cho Bạch huynh, Bạch huynh bắt lấy, ném cho Lý Hạ Vân, Lý Hạ Vân bắt lấy ném cho ta. Hoặc có thể Lý Hạ Vân ném cho Bạch huynh, xong cứ chuyền như thế, ai không bắt được sẽ bị phạt búng tai. Ok?”

Bạch Tử Dạ và Lý Hạ Vân gật đầu, mặc dù hai người đều không hiểu chữ “ok” cuối cùng có nghĩa là gì.

Lý Hạ Vân thấy trò này rất thú vị, liền vứt chổi trong tay, chuyện tâm nhìn chiếc đĩa trên tay Bạch Tử Dạ. Nhất Tiểu Yến cũng chẳng kém, nheo mắt nhìn chằm chằm chiếc đĩa, Bạch Tử Dạ nhìn chiếc đĩa trong tay rồi lại nhìn hai người, ném về phía Lý Hạ Vân.

Lý Hạ Vân nhanh chóng chụp lấy, lại ném về phía Nhất Tiểu Yến, Nhất Tiểu Yến chụp được rồi lại ném về phía Bạch Tử Dạ…

Rồi cứ thế cứ thế…

“Bạch huynh! Huynh nhìn huynh kìa! Ném mạnh quá trúng đầu Lý Hạ Vân rồi đấy!”

“Ta có cố ý đâu!”

“Không sao đâu! Chúng ta chơi tiếp đi.”

“Oh được! Nhanh nhanh vào vị trí! Chiến tiếp!”

“Lần này ta chắc chắn sẽ bắt được!”

“Thử xem!”

“Lý Hạ Vân bắt lấy!”

“Mau ném cho ta! Ta phải ném vỡ đầu tên Bạch huynh đáng ghét kia!”

“Lại đây!”

Cuộc chiến đang hồi gay cấn, mọi người vừa tập trung chơi vừa cười nói vui vẻ, đến cả người hay sợ hãi rụt rè như Lý Hạ Vân cũng chơi đến vui vẻ, hoàn toàn vứt cái danh hiệu Vương gia ra đằng sau, ném bằng được Bạch Tử Dạ.

Bạch Tử Dạ bắt lấy chiếc đĩa, ném về phía Nhất Tiểu Yến, nhất thời lỡ dùng sức, chiếc đĩa bay qua đầu Nhất Tiểu Yến, bay đi luôn…

“…..” Lý Hạ Vân và Bạch Tử Dạ câm nín.

“Tên chết dẫm nhà huynh! Huynh ném xa như vậy ai bắt được!” Nhất Tiểu Yến ném lại một câu rồi thi triển kinh công nhảy theo chiếc đĩa.

Phải công nhận lực tay Bạch Tử Dạ rất tốt, chiếc đĩa bay rất xa, bay tới một ngôi nhà tranh.

Nhất Tiểu Yến hơi thắc mắc, trong cung có nhà tranh sao? Nàng chưa từng thấy bao giờ.

Chiếc đĩa bay vào cửa sổ, Nhất Tiểu Yến cũng không khách sáo nhảy vào theo.

“Rắc!” chiếc đĩa vỡ tan dưới sàn nhà.

“Óaaaaa!! Đĩa của ta!!!” nàng ôm mặt kêu lên, chiếc đĩa này là chiếc nàng lấy trộm ở Ngự Thiện Phòng đấy!!

Nàng đang đau lòng nhìn chiếc đĩa thì bên cạnh có tiếng động đậy, nàng giật mình quay sang.

Trên giường là một nam nhân xinh đẹp, nước da trắng nhợt nhạt, mái tóc trắng, trên người mặc bộ xiêm y trắng diềm lam, nệm giường hắn nằm màu trắng, chiếc chăn mỏng đang đắp cũng màu trắng…

Tại sao cái gì cũng là màu trắng vậy?

Nhất Tiểu Yến khó hiểu nhìn nam nhân kia, hắn cũng dùng đôi mắt quyến rũ nhìn lại, nhưng đáng tiếc đôi mắt ấy lại vô sầu vô cảm, cứ như bị hỏng vậy.

“Này!” Nhất Tiểu Yến lên tiếng gọi, nam nhân đó không đáp.

Nàng chớp chớp mắt, lại gọi thêm một tiếng nữa: “Này!”

Nhưng hắn vẫn không đáp, nàng thắc mắc, hay hắn bị câm?

“Ngươi có nhìn thấy ta không?” nàng nghiêng đầu hỏi.

Hắn vẫn không đáp, chỉ lẳng lặng nhìn nàng. Nàng thấy hắn không nói được, không nhìn được, cũng không nghe được, lại nằm im như tượng, nhất thời thấy thương cảm, đi tới giường hắn.

“Thôi ta hiểu mà.”

Đầu hắn đầy dấu chấm hỏi.

“Khịt khịt!” nàng đột nhiên khịt mũi, nước miếng bắt đầu chảy ròng ròng, quét mắt khắp phòng.

“Oaaaaa!!” nàng lao tới chiếc bàn gỗ nhanh như chớp, nhìn mấy chiếc bánh trên bàn: “Là bánh hoa đào!” rồi lại nhìn nam nhân mặt trắng nằm trên giường: “Ta ăn được không?”

Hắn chớp mắt một cái, rất lâu sau đó mới gật đầu. Nàng thấy vậy thích thú, hai tay cầm hai cái, mỗi cái cắn một miếng, vui vẻ mà ăn.

Thấy hắn vẫn im lặng, nàng quay lại nhìn, rồi cái cúi xuống nhìn hộp bánh trên bàn rồi bê hộp bánh tới bên giường.

“Hầy, thương ngươi quá.” nàng thở dài.

Thương hắn?

Nam nhân kia chớp mắt.

Nàng cầm bánh hoa đào trên tay, lại thở dài một tiếng nữa: “Hầy, đã mù rồi còn điếc, đã điếc rồi còn câm, đã câm rồi còn bị liệt cả người, đáng thương, quả là đáng thương.”

Khóe miệng hắn giật giật, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Hắn phải đánh chết nữ nhân này!!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN