Xuyên không về cổ đại tìm mỹ nam - Chương 32: Một phòng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
62


Xuyên không về cổ đại tìm mỹ nam


Chương 32: Một phòng


Xuyên không về cổ đại tìm mỹ nam

Chương 32: Một phòng

Hoàng thượng nhận được thư lúc đang dùng bữa, các đốt ngón tay nắm vào nhau kêu răng rắc, Nhã công công đứng bên cạnh đổ mồ hôi lạnh.

Hoàng thượng vứt đũa xuống bàn, tức giận gầm lên: “Được! Được lắm! Nàng ỷ vào việc trẫm dung túng nàng mà ra ngoài thăm họ hàng mãi không về! Hảo! Đã vậy để trẫm đi!”

Nhã công công nghe vậy hốt hoảng: “Hoàng…Hoàng thượng! Những chuyện như vậy cứ để đám ẩn vệ là được rồi!”

Hoàng thượng nghe vậy cười lạnh: “Nếu trẫm mà không đi, nàng chắc chắn sẽ ở đấy không chịu về!” nói rồi ngài phất bào đi mất.

Nhã công công đằng sau rối rắm mãi không thôi, Hoàng thượng đã để ý nàng ấy tới mức đến cả thân phận cao quý của mình cũng không màng tới rồi. Haizzz.

Nhất Tiểu Yến lội suối đến là vui vẻ, y phục màu đỏ đen ướt một mảng lớn.

Phong Thần nhìn nàng vui vẻ cũng vui vẻ theo, nỗ lực hất nước.

“Oái!” Nhất Tiểu Yến nhẵm phải đá trượt chân một cái, cả người nghiêng ngả đổ về phía sau.

“Cẩn thận!” Phong Thần đứng cạnh hoảng hốt vội đưa tay ra đỡ, kết quả là chính mình cũng bị trượt chân, chẳng những không đỡ được còn cùng Nhất Tiểu Yến ngã xuống nước.

“Ai ôi!!” Nhất Tiểu Yến chu choa kêu một tiếng, đưa tay sờ sờ cái lưng bị đập vào đá.

Nàng ngước lên, thấy Phong Thần nhìn mình không chớp mắt cũng nhìn lại.

Phong Thần có một đôi mắt hoa đào rất đẹp, đuôi mắt phải có một con bướm màu đỏ rất quyến rũ, sống mũi cao cao, môi mỏng ưu mỹ, làn da trắng bóc như trứng gà, mái tóc màu xám bạc rủ xuống bên vai, mấy lọn tóc mai ướt nước dính trên mặt.

Hắn và nàng gần nhau tới mức có thể thấy được lông mi cong dài của đối phương khẽ rung rung như cánh bướm.

Không đợi Nhất Tiểu Yến đỏ mặt vì mỹ nam trước mắt, một giọng nói trầm trầm đầy uy nghiêm cùng sát khí gọi tên nàng.

“Nhất Tiểu Yến!”

Nhất Tiểu Yến giật mình, vội trả lời: “Có nô tỳ!”

Nhưng lúc nhìn sang, người đứng trên bờ không phải Hoàng thượng hay mặc long bào đen trắng uy uy nghiêm nghiêm mà là một hắc y nhân đội đấu lạp.

Nàng chớp chớp mắt một cái, cảm thấy người trước mặt thực giống tên Hoàng thượng, cả dáng đứng lẫn sát khí bức người vừa nãy.

Đôi mắt phượng bên trong đấu lạp đầy sát khí, giọng nói âm u một lần nữa lại vang lên: “Còn không mau đứng lên?”

Nhất Tiểu Yến lại chớp chớp mắt, cái giọng điệu ra lệnh này thật giống Hoàng thượng.

Thấy nàng vẫn hồn nhiên nhìn mình, hắc y nhân kia tức giận, đi xuống tự tay kéo nàng lên.

“A?” Nhất Tiểu Yến tròn mắt.

Hắc y nhân lườm nàng một cái rồi dừng ánh mắt trên người Phong Thần đang chật vật đứng dậy, không nói không rằng bế Nhất Tiểu Yến đi luôn.

Phong Thần đằng sau chỉ nhìn theo, không chạy tới kéo lại cũng không nói gì, khuôn mặt ngập tràn tủi thân, cứ như một chú cún con bị vứt bỏ.

Nhất Tiểu Yến được ôm kiểu công chúa, tay nhỏ túm y phục người kia, nàng theo từng đợt gió lướt qua mà nhìn thấy thoang thoáng khuôn mặt tuấn tú của người đeo đấu lập, khi chắc chắn trăm phần trăm, nàng mới dám dè dặt gọi: “Hoàng thượng.”

Âu Dương Kỳ Thiên nhàn nhạt liếc nhìn nàng một cái, vẻ mặt như muốn nói “giờ mới nhận ra à?”

“Sao người lại ở đây?” nàng hỏi.

Âu Dương Kỳ Thiên tức giận nhìn nàng, sát khí xung quanh tỏa ra như hũ bão. Hắn không ngờ rằng nàng xuất cung vì tên kia, càng không ngờ rằng lúc mình tới hai người lại đang ân ân ái ái đè lên nhau, cứ nghĩ tới điều này là hắn lại bực tức.

Nhất Tiểu Yến thấy sát khí, rất biết điều ngậm miệng lại, nàng có cảm giác như việc Hoàng thượng tự dưng xuất hiện ở đây có liên quan tới mình.

Hai người dừng lại trước một quán trọ, Nhất Tiểu Yến thắc mắc: “Hoàng thượng, từ đây trở về cung chỉ mất hai canh giờ nữa thôi mà, với nội công thâm hậu của người thì ôm theo nô tỳ trở về là điều rất dễ dàng, tại sao phải nghỉ lại?”

“Đói.” Âu Dương Kỳ Thiên vứt lại một câu rồi rảo bước đi vào trong.

Nhất Tiểu Yến không nói gì, không phải không nói gì, mà là không dám nói gì. Ai lại có gan dám bắt Hoàng thượng một nước ôm mình về trong khi bụng đang trống rỗng??

Hỏa kế nhanh nhảu chạy ra, tươi cười hỏi: “Khách quan, ngài muốn dùng bữa hay ở trọ?”

“Ở trọ.” Âu Dương Kỳ Thiên lãnh đạm nói.

“Mấy phòng ạ?”

“Một phòng.”

“Hả?” Nhất Tiểu Yến trợn mắt.

Một phòng!?!? Nàng với Hoàng thượng…phải ở chung!?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN