Bạch Cốt Đạo Cung
Quyển 1 - Chương 20: Lời ai như sấm giật, Đạo quán hiển thiên uy
***
Lưu Vân trông thấy vẻ mặt phẫn nộ của Mộc Dương Tử, cảm giác đắc ý lâng lâng trong lòng hắn. Đây là lần thứ hai hắn đến đây chiêu mộ đệ tử. Có điều, lần trước đứng ở đây nói chuyện là người của Thiên Diễn Đạo Phái, không phải Mộc Dương Tử này, mà là vị đại sư huynh bị trọng thương đến nay vẫn nằm liệt giường của Thiên Diễn Đạo Phái – Liệt Dương Tử.
Nói đến đây, cần nói thêm rằng mối quan hệ giữa Liệt Dương Tử với Thanh Dương Tử không được tốt đẹp cho lắm. Liệt Dương Tử là đại sư huynh trong các đệ tử hàng chữ Dương, tức đại đệ tử dưới trướng sư bá của Thanh Dương Tử; còn Thanh Dương Tử lại là đại đệ tử của Chưởng môn nhân đương nhiệm. Người ngoài khi nhắc đến Thanh Dương Tử đều gọi y là đệ tử đứng đầu của Thiên Diễn Đạo Phái, chân truyền của Chưởng môn nhân; còn khi nhắc đến Liệt Dương Tử, thông thường đều gọi trực tiếp bằng tên.
Hiện tượng này khiến Liệt Dương Tử không hòa mục lắm với Thanh Dương Tử; lại thêm, các đệ tử của vị sư bá ấy cũng không thân thiết mấy với các sư đệ, sư muội cùng thầy của Thanh Dương Tử.
Hai người hôm nay đến đây chiêu mộ đệ tử giữa lúc Thiên Diễn Đạo Phái đang chênh vênh bên bờ vực sinh tử, tồn vong, đều là đệ tử của Chưởng môn nhân Linh Thông Tử, tức cùng chi hệ với Thanh Dương Tử. Đạo hiệu của hai người lần lượt là Mộc Dương và Dung Dương.
Lúc này, sáu người bọn họ đều đã rời khỏi Kim Kiều, phân ra mỗi phái một nơi để chiêu mộ đệ tử. Chỉ thấy Thương Lãng Kiếm Cung, Pháp Hoa Mật Tông và Thiên Diễn Đạo Phái, mỗi phái đều có một người phất tay, liền đó xuất hiện ngay một tòa đạo cung. Từ đỉnh núi nơi các tu sĩ nhân gian đang đứng mà trông lại, ba ngôi đại điện hiện ra sừng sững giữa hư không, phía trước nối liền với đỉnh của Lạc Hà Sơn.
Thương Lãng Kiếm Cung ở ngay vị trí trung tâm, tựa hồ phiêu bồng trên mặt sóng mênh mông. Cả tòa cung điện bao phủ một màu xanh biếc, bốn bề sóng cả ì ầm.
Người trên đỉnh núi ai nấy đều là tu sĩ. Bọn họ phóng tầm mắt ra xa nhất có thể, song chỉ có thể trông rõ mặt trước của Thương Lãng Kiếm Cung, còn mặt sau lại chỉ có hư vô và muôn trùng sóng cả.
Pháp Hoa Mật Tông và Thiên Diễn Đạo Phái cũng tương tự, có điều mỗi phái đều có phong cách khác nhau.
Từ trên vách điện của Pháp Hoa Mật Tông, có thể thấy rõ từng viên gạch nung. Điện có bậc thềm dẫn lên, trông uy nghiêm mà mộc mạc. Bốn chữ đại tự “Pháp Hoa Mật Tông” tuy trông có vẻ tròn trịa chứ không góc cạnh, song bên trong lại có vẻ thần bí vô song.
Nếu nói Thương Lãng Kiếm Cung đem đến cho người nhìn một cảm giác sắc bén, như thể biển kiếm trào dâng ngay trước mắt, sóng kiếm miên man bất tận; thế thì Pháp Hoa Mật Tông lại ẩn tàng sự thần bí bên trong.
Còn Thiên Diễn Đạo Phái lại được bao phủ bởi một tầng ánh sáng trong trẻo, tựa như có, lại tựa như không, huyền hoặc lại hư ảo, khiến cho người ta có cảm giác không chân thực.
Trước đây, Thiên Diễn Đạo Phái luôn nằm ở vị trí trung tâm, mỗi lần chiêu mộ đệ tử như thế đều trở thành sự lựa chọn đầu tiên của các tu sĩ nhân gian; số người chọn vào cung điện của Thiên Diễn Đạo Phái cũng nhiều nhất trong các môn phái. Tuy nhiên, tình cảnh hiện giờ đã hoàn toàn khác trước: Cung điện của Thiên Diễn Đạo Phái không có lấy một mống người tiến vào, trước điện rõ ra hiu quạnh; còn phía trước cung điện của hai môn phái kia lại tấp nập vô cùng.
Trong mắt của những tu sĩ trên đỉnh núi bấy giờ, tòa cung điện này của Thiên Diễn Đạo Phái đã không còn vẻ huyền hoặc nữa, có chăng chỉ là một khoảnh hư vô. Cả cung điện lẫn ánh sáng bao bọc cung điện đều như lửa đèn trước gió, có thể vụt tắt bất cứ lúc nào.
Ai nấy đều biết rõ tình cảnh của Thiên Diễn Đạo Phái, đương nhiên sẽ không ai cam lòng gia nhập Thiên Diễn Đạo Phái vào thời điểm này: Chẳng ai lại muốn vừa mới nhập môn đã vướng phải cái nạn sư môn diệt vong cả.
Mộc Dương và Dung Dương bấy giờ đang đứng trong tòa đạo cung hư hư ảo ảo kia. Người bên ngoài không trông thấy được hai người bọn họ, nhưng họ lại có thể trông thấy những người bên ngoài. Đồng thời, hai người cũng trông thấy nỗi nhục nhã và căm phẫn trong ánh mắt của nhau.
“Sư huynh, chỉ e lần này chúng ta phải tay trắng trở về thôi, ngay cả một đệ tử cũng không chiêu mộ được.” Dung Dương lo lắng nói.
Trong mắt những tu sĩ nhân gian kia, nàng trông như một vị tiên tử thanh cao thoát tục, không vương bụi trần; song họ nào biết, nội tâm nàng lúc này chứa đựng biết bao nhiêu âu lo. Sư phụ độ kiếp mang trọng thương, đến giờ vẫn chưa tỉnh; đại sư huynh đấu pháp với kẻ khác, cũng bị thương nặng, tu vi hình như đều thất tán cả.
Còn các sư bá, sư thúc đều đã đem đệ tử dưới trướng họ gia nhập môn phái khác. Người duy nhất trong chi hệ của sư bá đã không rời đi chính là đại sư huynh Liệt Dương Tử.
“Thiên Diễn Phái của chúng ta trở thành thế này, bọn họ không chịu gia nhập cũng thường tình thôi.” Mộc Dương nhìn bên ngoài, chậm rãi nói. Kỳ thực lòng gã lại không bình tĩnh được như lời này của gã.
Mười năm trước, Mộc Dương từng cùng đại sư huynh Liệt Dương Tử đến đây. Lúc đó, số người tìm đến phía trước Thiên Diễn Đạo Cung là nhiều nhất. Còn bây giờ, ánh mắt của những tu sĩ nhân gian kia lại khiến một Mộc Dương Tử vốn kiêu hãnh cảm thấy khó chịu vô cùng.
Dung Dương thả bước đến trước cửa đạo cung, đưa mắt nhìn những người bấy giờ đang xếp hàng đợi chờ phía trước Thương Lãng Kiếm Cung và Pháp Hoa Mật Tông. Bọn họ thà phải chờ đợi, chứ không chịu vào Thiên Diễn Đạo Cung thử sức.
“Thiên Diễn Đạo Phái chúng ta hiện nay, nếu bao gồm cả Liệt Dương Tử sư huynh, thì cũng chỉ có tổng cộng tám đệ tử thuộc hàng chữ ‘Dương’, đệ tử thuộc hàng chữ ‘Thạch’ lại chẳng có lấy một người. Cả môn phái từ trên xuống dưới cũng chỉ có chín người, đó là đã gồm cả sư phụ. Lẽ nào Thiên Diễn Đạo Phái chúng ta thực sự phải diệt vong sao?” Dung Dương cau mày nói. Trong giọng nói của nàng ẩn chứa một cảm giác mông lung, lại loáng thoáng có thể cảm nhận được sự sợ hãi trong lời nàng.
Đúng lúc này, đột nhiên có một người tiến vào. Không được Thương Lãng Kiếm Cung chọn, hắn mới trở qua đây. Khi vào đến bên trong Thiên Diễn Đạo Cung, người đó nhìn Mộc Dương và Dung Dương, nói: “Đạo sĩ nơi hạ giới xin hỏi, chẳng hay Thiên Diễn Đạo Cung còn có thể bảo hộ đệ tử tu hành hay chăng?”
“Cút!” Mộc Dương phẫn nộ quát một tiếng. Gã vừa phất tay áo, một trận cuồng phong từ đâu xuất hiện, cuốn phăng đạo sĩ kia ra ngoài.
Trên mặt Dung Dương bấy giờ cũng lộ ra vẻ phẫn uất, nhưng nàng không thể làm gì hơn.
Kể từ sau khi những người thuộc hàng chữ “Thông” của Thiên Diễn Đạo Phái đem đệ tử cùng pháp ý gia nhập môn phái khác, Thiên Diễn Đạo Phái đã bắt đầu có dấu hiệu sụp đổ. Những ai còn lưu lại Thiên Diễn Đạo Phái đều có thể cảm nhận được rõ ràng.
Chỉ trong một đêm, pháp thuật đã thất tán đi nhiều như thế. Chỉ bằng mắt trần cũng có thể thấy linh lực thất thoát rất nhanh, nếu so với một năm trước thì hiện tại linh lực trên người họ đã yếu đi rất nhiều. Nền móng của Thiên Diễn Đạo Phái đã bắt đầu lung lay, đạo cung cũng phai mờ dần: dấu hiệu của sự diệt vong đã hiện rõ.
Mộc Dương và Dung Dương đều một lòng muốn chấn hưng Thiên Diễn Đạo Phái. Việc chấn hưng không phải chỉ ở việc chiêu mộ thêm đệ tử, song một môn phái đương nhiên không thể không có đệ tử.
Chớp mắt đã nửa canh giờ qua đi.
Các tu sĩ kia đều đã tiến vào Thương Lãng Kiếm Cung và Pháp Hoa Mật Tông; thế nhưng khi trở ra, đa số bọn đều cúi đầu, sắc mặt ảm đạm. Trong số đó lại có một kẻ rõ ra cực kỳ cao hứng, nếu đem so với những đệ tử được thu nhận khác, thì rõ ràng gã phấn chấn hơn hẳn. Đó chính là Bố Công tử.
Lúc này, gã trông hồ hởi vô cùng. Bao nhiêu oán hận cùng ấm ức trong bốn mươi năm đều đã được hóa giải, gã đưa mắt nhìn những tu sĩ không được thu nhận, thầm nghĩ: “Có câu ‘một bước đạp Kim Kiều muôn sắc, từ nay bằng hữu chỉ trần ai’ (*). Cái cảm giác này, chỉ có tự mình lĩnh hội, mới có thể thực sự hiểu được.”
Bố Công tử bấy giờ đang đứng trước Thương Lãng Kiếm Cung, phía trước gã là Lưu Vân và Thái Vân. Đưa mắt nhìn những tu sĩ chỉ một khắc trước còn mang cùng thân phận với mình, cũng vùng vẫy giữa hồng trần để cầu Đạo như mình, gã nói: “Có lẽ, các người có thể đến Thiên Diễn Đạo Cung thử sức, há há…”
Dù là Dung Dương hay Mộc Dương, khi nghe thấy lời này của Bố Công tử, mặt đều biến sắc ngay tức khắc. Những người ở đó bấy giờ đều là tu sĩ, tuy tu vi của họ có cao có thấp, song đều có thể cảm nhận được một cách rõ ràng sự khinh miệt trong lời nói của gã.
Bảo những người bị loại khỏi Thương Lãng Kiếm Cung và Pháp Hoa Mật Tông tìm đến Thiên Diễn Đạo Cung, đối với Thiên Diễn Đạo Cung mà nói, lời ấy là một sự sỉ nhục. Sự sỉ nhục đó cũng giống như chiếc kim giấu bên trong bông vải, mặc dù châm người đến rỏ máu, song nhìn qua bề mặt vẫn không thấy được chiếc kim.
Mộc Dương đứng ngay tại lối vào Thiên Diễn Đạo Cung, đôi mắt gã lộ ra ánh nhìn lạnh lùng. Gã nhìn chằm chằm Bố Công tử. Nếu là khi trước, gã chỉ cần phất tay cũng đã có thể giết được hạng người này; nhưng hiện tại, Bố Công tử kia đã là đệ tử của Thương Lãng Kiếm Cung, không thể động đến được.
Đôi mắt của Dung Dương cũng tràn ngập sự phẫn nộ. Tuy người ngoài không thể thấy được bọn họ, nhưng nàng lại cảm thấy như có lửa nóng bừng bừng trên mặt mình, như thể ánh mắt của những người ngoài kia đều đang dán lên người nàng. Nàng đương định mở miệng nói, thì Mộc Dương ngăn lại. Gã cất tiếng:
“Chớ có để ý đến gã, không lại vô duyên vô cớ hạ thấp thân phận của mình. Bị lôi xuống bùn nhơ, Thiên Diễn Đạo Phái chúng ta sẽ chịu nhục. Nếu đã không thể chiêu mộ đệ tử ở đây, thì chúng ta vẫn còn hạ viện. Ở đó ắt có thể tìm được không ít đệ tử vừa ý.”
Dung Dương kích động thở gấp gáp.
Nàng là tiểu sư muội trong số các đệ tử được chân truyền của Chưởng môn Thiên Diễn Đạo Phái, cũng là sư muội duy nhất của chi hệ này. Kể từ khi gia nhập Thiên Diễn Đạo Phái, nàng luôn được chiều chuộng hết mực, thế nên tính cách có phần kiêu kỳ. Nhưng nửa năm trở lại đây, Thiên Diễn Đạo Phái xảy ra quá nhiều chuyện, đã bào mòn đi ít nhiều tính khí kiêu kỳ của nàng. Chỉ có điều, lúc này nàng lại bị một tu sĩ nhân gian mà thường ngày mình chẳng coi ra gì sỉ nhục, nộ khí trong lòng không khỏi trào dâng dậy.
Nàng hít sâu một hơi, kìm nén lửa giận đang ngùn ngụt trong lòng, lại nghe thấy tiếng của Lưu Vân cất lên, bấy giờ hắn đang đứng bên ngoài Thương Lãng Kiếm Cung:
“Mộc Dương sư huynh, sao cứ quanh quẩn mãi trong hư ảo không chịu ló đầu ra thế, lẽ nào lại chẳng nỡ nhìn ngắm thế giới chân thực ngoài này?”
Lời ấy của Lưu Vân cũng ẩn chứa hai hàm nghĩa. Ngoài mặt, hắn muốn nói Mộc Dương trốn mãi ở đó, không dám bước ra gặp ai; một mặt khác, hắn muốn ám chỉ Mộc Dương đang sống trong cái bóng hư ảo của Thiên Diễn Đạo Phái trong quá khứ, nên chẳng thể đối mặt với hiện thực bây giờ.
Những người có mặt ở đấy đều có thể hiểu được ẩn ý trong lời này của hắn. Ai nấy đều đưa mắt nhìn về phía Thiên Diễn Đạo Cung. Lại có người quay đầu lại nhìn Thông Thiên Quán, chỉ thấy Thông Thiên Quán bấy giờ vẫn đóng chặt cửa lớn. Phía trước đạo quán lúc này chỉ có mỗi Phong Lăng đang ngồi yên bất động, hai mắt nàng nhìn thẳng về phía bọn họ.
Người trên núi đều là tu sĩ, tuy ánh mắt của họ khi nhìn về phía Thiên Diễn Đạo Phái đều không giấu nổi cảm giác kỳ lạ, song đại đa số đều vẫn lặng im không nói gì. Cảnh tượng này, Lưu Vân trông thấy hết. Hắn lại nhìn về phía nữ tử đang ngồi ngay trước đạo quán – Phong Lăng, trong lòng thầm nghĩ gì đó. Bỗng dưng, có một suy nghĩ nổi lên trong đầu hắn. Hắn khẽ nhếch mép, lập tức cất tiếng nói:
“Các vị đều là tu sĩ nhân gian, hiểu rõ chuyện nhân gian, nhưng ắt chưa hiểu rõ kiếm thuật của Thương Lãng Kiếm Cung. Hôm nay, bần đạo sẽ vì các người thi triển một đôi chiêu thức, cũng là để các người khắc ghi, trên mấy tầng mây mù mịt kia, còn có một tòa Thương Lãng Kiếm Cung.”
Hắn cao giọng nói đến đây, lời vừa dứt đã đưa mắt nhìn về phía Thiên Diễn Đạo Phái, lại nói tiếp: “Một người thi triển pháp thuật khó tránh khỏi khô khan, bần đạo mời Mộc Dương sư đệ cùng diễn pháp, thế nào?”
Mộc Dương thoáng biến sắc, lửa giận trong mắt Dung Dương càng bốc cao hơn.
Giọng nói của Lưu Vân vang vang lại tự tin. Cửa vào Thiên Diễn Đạo Phái rốt cuộc cũng đã xuất hiện động tĩnh. Chỉ thấy giữa quầng sáng óng ánh sắc xanh biếc, dập dềnh như mây kia, một đôi nam nữ xuất hiện, trên người đều mặc đạo bào màu xanh. Người nam ánh mắt lạnh lùng, người nữ lửa giận hiện rõ trên mặt.
Không đợi Mộc Dương trả lời, Dung Dương đã phẫn nộ nói: “Ta đấu với ngươi một trận, để xem ngươi có bản lĩnh gì.” Lời dứt, cũng chính vào lúc nàng muốn xuất thủ, cổ tay nàng đã bị Mộc Dương giữ lại. Mộc Dương muốn ngăn không để nàng xuất thủ đấu pháp cùng Lưu Vân.
Mộc Dương làm thế là bởi, gã biết rõ bản thân mình và sư muội hoàn toàn không phải là đối thủ của Lưu Vân. Nếu hiện tại họ kích động, đấu pháp với Lưu Vân, thì cũng là tự chuốc lấy nhục nhã. Lúc này, họ không đại diện cho chính bản thân họ, mà là đại diện cho Thiên Diễn Đạo Phái. Thế nên Mộc Dương không thể để cho Dung Dương đấu pháp với Lưu Vân. Bản thân gã cũng không thể.
Gã hít sâu một hơi rồi nói:
“Kiếm thuật của Lưu Vân sư huynh ảo diệu, Mộc Dương không dám đấu pháp cùng Lưu Vân sư huynh.”
Lưu Vân không nhịn được, phải khẽ cười một tiếng. Hắn còn nhớ năm đó, khi lần đầu gặp Mộc Dương, gã ta cao ngạo thế nào; như thể trong mắt Mộc Dương khi đó, thiên hạ chỉ có mỗi Thiên Diễn Đạo Phái mà thôi.
“Thế nào, Mộc Dương sư đệ sợ rồi? Thiên Diễn Đạo Phái các người chẳng phải còn chưa diệt vong sao, còn đang chiêu mộ đệ tử kia mà? Nếu như ngay cả thi triển pháp thuật cũng chẳng dám, Mộc Dương sư đệ, các người có tư cách gì để mà chiêu mộ đệ tử?”
Lưu Vân nói đến đoạn phía sau, trong lời của hắn đã ẩn chứa khẩu khí châm chọc. Hắn lại nói tiếp:
“Mộc Dương, nếu như các ngươi đã sợ hãi không dám, thế thì hai người cùng lên đi. Nếu cả hai có thể chịu được ba kiếm của ta không bại, ta sẽ để cho các người trở về cùng ta. Bằng không thì, ở lại nhân gian này tu hành mười năm vậy. Mười năm sau, đệ tử của ta sẽ trở xuống; đến lúc đó, nếu ngươi có thể thắng được đệ tử của ta, đệ tử của ta đương nhiên sẽ đưa các ngươi về Thiên Diễn Đạo Cung.”
Đến lúc này, hắn đã không còn tự xưng là “bần đạo” nữa, mà xưng “ta” – khẩu khí lạnh lùng ấy tựa như kiếm. Thái Vân tiên tử đứng cạnh hắn, bấy giờ cười hì hì một tiếng rồi nói: “Sư huynh, huynh bắt nạt các đạo hữu của Thiên Diễn Đạo Phái thế này, khi trở về muội sẽ mách sư phụ, sư phụ nhất định sẽ phạt huynh.”
Tiếng cười ấy của nàng, một lời nhẹ nhàng ấy của nàng, khiến nỗi nhục nhã cùng phẫn uất trong lòng Mộc Dương và Dung Dương không sao kìm nén được nữa. Đúng vào lúc hai người bọn họ quyết định sẽ liều mạng cùng Lưu Vân đấu một phen, thì họ nghe thấy một giọng nói cất lên.
“Thương Lãng Kiếm Cung… Quả là thiên uy ngút trời… Uy phong lớn thật…”
Giọng nói đó truyền ra từ bên trong Thông Thiên Quán.
Một lời đó không chậm không nhanh, song khi lọt vào tai đám đông nghe như sóng trào từng đợt, lại như sấm chớp ầm vang trong lòng.
Trong một sát na, ánh mắt vốn dĩ ngùn ngụt lửa giận lại tràn ngập bi thương của Dung Dương bỗng trở nên hân hoan…
– ——————–
Chú thích
(*) Nguyên văn Hán Việt: “Nhất triêu đạp thượng thái Kim Kiều, Tòng thử bằng hữu thị trần ai”. Nghĩa thuần Việt: “Một sớm mai đây đạp trên cầu Kim Kiều muôn sắc, từ nay bằng hữu chính là bụi trần.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!