[Edit] Phúc Hắc Lão Công, Sủng Nghiện! - Chương 61: Bắt bọn họ đính hôn.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
18


[Edit] Phúc Hắc Lão Công, Sủng Nghiện!


Chương 61: Bắt bọn họ đính hôn.


Một lát sau, Tô Vãn bật điện thoại lên cái đầu tiên nhìn thấy được vẫn là cuộc gọi đến từ Cố Dĩ Trạch.

Hắn ta bảo cô đi một chuyến đến bệnh viện ở trung tâm thành phố và nói rằng Dương Tuyết Tuyết phải nhập viện vì bị thương, quá đánghơn nữa là nói do cô làm.

Tô Vãn biết ngay người phụ nữ kia tám chính phần là làm ra vẻ nhưng bởi vì cô muốn biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì nên vẫn đi một chuyến nhìn thử xem sao.

Trong bệnh viện, Dương Tuyết Tuyết ngồi ở trên giường, nửa bên khuôn mặt bị sưng tấy lên còn hằn lên vết móng tay cào.

Bác sĩ khám nói ai đó đã đánh cô ta quá độc ác thiếu chút nữa tổn thương tới màng nhĩ.

“Cô xem chuyện tốt cô đã gây ra đi!”

Cố Dĩ Trạch sấn tới trách cứ, “Tô Vãn, cô đúng là loại đàn bà tâm địa rắn rết!”

Tô Vãn nheo mắt lại, trong mắt xẹt qua tia lạnh.

Lúc sáng ở chỗ quay phim, cô quả thực có tát Dương Tuyết Tuyết một cái nhưng ra tay không nặng làm sao có thể tổn thương đến nhường này được.

Rất có thể người phụ nữ này muốn đổ oan cho cô, sau đó mới tự làm cho chính bản thân mình ra nông nổi này.

Cô phải thừa nhận một sự thật là người phụ nữ này đủ tàn nhẫn.

Chỉ vì muốn buộc tội cô mà thậm chí có thể tự ngược đãi chính mình thành ra thế này.

Nhưng Tô Vãn chỉ là cười cười: “Nhìn thấy rồi, thì sao nào? Đây là tôi đánh cô sao? Ai có thể chứng mình điều đó?”

“Cô Tô, khi cô đánh người tôi đã tận mắt nhìn thấy, cô còn muốn chối bỏ?” Người đại diện bên cạnh Dương Tuyết Tuyết lên tiếng.

“Người đại diện của Dương Tuyết Tuyết thì đương nhiên nói giúp cổ rồi.” Tô Vãn mỉa mai nói.

“Cô!” Người đại diện giận dữ.

Khuôn mặt của Cố Dĩ Trạch xanh mét, nhìn cô một cách lạnh lùng, ánh mắt đầy tức giận.

Tô Vãn ngước mắt nhìn lại, đột nhiên cười: “Sao thế, Cố tổng trừng mắt tôi à, muốn cho tôi một cái tát để trả thù cho người tình của mình? Tới đi, má bên này nè cứ đánh, cũng hay tối nay đi gặp ông nội, tôi liền mách cho ông, anh vì một Tiểu Tam Nhi là động tay chân tới tôi để xem xem ông nội có tha cho tiểu tình nhân nhỏ bé của anh hay không.”

Cố Dĩ Trạch ngày càng xanh mặt.

“Dĩ Trạch, thôi bỏ đi, em thực sự không cố ý chạm vào Tô tiểu thư, là em không tốt trước, cô ấy trả thù là rất đúng.”

Dương Tuyết Tuyết lên tiếng cầu đồng cảm, lời nói cường điệu còn đặc biệt nhấn mạnh mình không cố ý và bị Tô Vãn trả thù nghe ra rất ủy khuất.

Tô Vãn sau khi nghe chỉ biết cười trừ.

“Mau xin lỗi Tuyết Tuyết!” Cố Dĩ Trạch cuối cùng cũng lạnh lùng nói một câu.

Tô Vãn chẳng nói chẳng rằng bước tới chỗ Dương Tuyết Tuyết sau đó giơ tay lại cho cô ta một cái tát khác.

“Đó là cách tôi xin lỗi.” Cô nói.

“Tốt rồi, đã xin lỗi rồi đó, còn chuyện gì nữa không?” Cô lắc lắc tay, cô điềm nhiên hỏi lại.

Dương Tuyết Tuyết ôm mặt, đôi mắt lập loè những giọt nước mắt như có thể khóc bất cứ lúc nào.

Cô Dĩ Trạch lần này thật sự muốn đánh cô.

Nhưng cái tát kia cuối cùng vẫn không rơi xuống: “Tuyết Tuyết nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô!”

Tô Vãn cười hết sức là mỉa mai.

Không lâu sau, bọn họ đều nhận được một cuộc gọi đến từ ông nội.

Ông nội rất cố chấp muốn cô đi ăn cơm tối, còn đặc biệt đặc sẵn chỗ VIP tại Cung điện Hoàng gia làm cô nhất định phải đi.

Cô không chịu nổi sự nhiệt tình mời đó nên chỉ có thể đáp ứng dùng cơm.

“Vãn Vãn, con hiện đang ở đâu? Ông nội nói Dĩ Trạch sang đón con.”

Cuối cùng ông nội đặc biệt quan tâm hỏi một câu, Tô Vãn nhìn vào mắt Cố Dĩ Trạch cười càng lạnh hơn: “Không cần đâu ạ, chúng con hiện đang ở cùng nhau.”

Cố Dĩ Trạch mấp mím môi, biểu cảm rất khó coi.

Vào buổi tối, hai người bọn họ đến Cung điện Hoàng gia, hôm nay người hai bên nhà đều tới chỉ trừ Lâm Mỹ Lan cùng Tô Như Nguyệt không tới, những người có mặt rất ăn ý không đề cập đến bọn họ tránh bầu không khí trở nên lúng túng.

Mặc dù những người này không tới nhưng bầu không khí này dường như chẳng mấy tốt đẹp, đặc biệt là sự có mặt xem náo nhiệt của Diệp Dục Sâm.

Nghe đâu tên gia hoả này hôm nay hẹn bạn đến ăn cơm mà đối phương lại có việc đột xuất không tới được vì thế anh ta bị bỏ lại một mình.

Tô Vãn nghi ngờ tính xác thực của của chuyện trên, ông nội lại không nghi ngờ hắn, còn mở lời mời hắn ngồi chung bàn, vốn dĩ chỉ là câu nói khách khí nhưng Diệp đại thiếu gia từ trước đến giờ không biết hai từ chừng mực viết thế nào đã trược tiếp đồng ý ngồi lại.

Kế tiếp, chính là tình huống hiện tại.

Tô Vãn đi theo sau đám đông, cố gắng không tiếp xúc với người nào đó.

Nhưng phải nói rằng, Cung điện Hoàng gia này có thể được xem là nơi tổ chức tiệc tùng sa hoa nhất thành phố A, ông nội cố ý đem hai người bọn họ cùng đến hiển nhiên không chỉ là việc dùng cơm đơn giản.

Mà đúng là sự thật không nằm ngoài dự đoán của cô, sau ba lần uống rượu, ông bắt đầu cùng Tô Kiến Nam nói chuyện đính hôn của Cố Dĩ Trạch và Tô Vãn.

Tô Vãn nghe ông nội nói đính hôn, liền bị sặc ngay tại chỗ..

Cô muốn từ chối nhưng phía Cố Dĩ Trạch đã nhanh hơn một bước đem lời cô cần nói nói ra hết: “Ông nội, Vãn Vãn vẫn còn đi học, chuyện này không cần gấp, chờ em ấy tốt nghiệp sau đó nói cũng không muộn.”

“Kết hôn là phải chờ sau khi tốt nghiệp nhưng bây giờ làm nghi thức đính hôn trước.” Ông nội khiển trách cháu trai và quay qua Tô Vãm: “Vãn Vãn, con có ý kiến gì không?”

“Ông nội Cố, con cảm thấy anh Dĩ Trạch nói rất phải, chuyện này không gấp, không gấp.”

Cô che dấu sự thất thố của mình, tiếp lời Cố Dĩ Trạch mà nói.

Ông nội trừng mắt nhìn và ai cũng cảm thấy rất lạ.

Theo như bọn họ biết, từ nhỏ tới lớn mục tiêu cả đời của Tô Vãn là được gả cho Cố Dĩ Trạch, đã bao nhiêu năm chỉ là vì muốn hắn thích mình mà hao tốn hết bao nhiêu tâm tư, theo lý mà nói cô phải là người hỗ trợ ông nội, làm thế nào…

“Cố lão gia, ngài đừng trách nó, Vãn Vãn còn nhỏ chưa hiểu chuyện.”

Tô Kiến Nam ngay lập tức mở miệng ông ta lo lắng đêm dài lắm mộng, tất nhiên không theo ý Tô Vãn ngược lại cực lực đồng ý khích lệ ông nội: “Tôi đồng ý với cách làm của ngài, trước cứ đính hôn, chuyện khác về sau lại nói.”

Cố lão gia tìm được bậc thang.

Ông liền cùng Tô Kiến Nam kẻ hát người bè muốn làm việc này quyết định tại chỗ.

Tô Vãn lo lắng, ánh mắt không dấu vết nhìn về phía Diệp Dục Sâm.

Đúng lúc người kia cũng nhìn cô, khi bốn mắt nhìn nhau cô thấy được sự chế giễu cùng tức giận trong mắt hắn và một chút u ám mà cô mãi không thể nào hiểu được nó.

———-0o0——–

Editor: Alissa.

Cập nhật 8/12/2019 tại Việt Nam Overnight.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN